Chap 22: Kỳ nghỉ học kỳ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi thực sự xin lỗi về những gì đã xảy ra."

"..."

"Tôi không cố ý, đó là một sai lầm."

"..."

"Đừng...nghĩ nhiều về nó."

"..."

"Tôi xin lỗi."

Ko Song trực tiếp nói lời xin lỗi với Ko Neung trước khi cậu ta  biến mất. Ko Song sau đó thu dọn đồ đạc và chuyển ra ngoài khi kỳ nghỉ học bắt đầu. Mẹ Ko Song nói với Ko Neung rằng cậu ta đã tham gia các lớp học ở trường dạy kèm, đó là lý do vì sao Ko Song phải chuyển đến nhà người thân trong kỳ nghỉ và Ko Song sẽ quay lại khi học kỳ bắt đầu.

Trong kỳ nghỉ học kỳ này, Ko Neung không có Ko Song.

Chuyện xảy ra hôm đó vẫn còn in đậm trong đầu Ko Neung. Cho đến bây giờ, đã vài tuần trôi qua nhưng Ko Neung vẫn không quên được. Nó khiến Ko Neung mất cảnh giác bởi vì cậu không ngờ rằng Ko Song sẽ làm một cái gì đó như thế này.

Đầu tiên cậu có thể cảm nhận được là bị sốc, choáng váng và bối rối khi môi cậu chạm vào môi bạn mình. Dù chỉ là một cái chạm nhẹ nhưng cậu không ngờ rằng mình lại làm điều này với người bạn thân nhất của mình.

Ko Neung có thể ngốc trong rất nhiều thứ, nhưng về điều này thì...ai cũng có thể nhìn thấu được.

Bạn bè gì mà lại hôn nhau...và cả hai đều là con trai.

Ngay lúc đó, Ko Neung đã dùng hết sức đẩy Ko Song ra. Cậu đã không kiềm chế được cảm xúc vì quá sốc và rời xa Ko Song ngay lập tức. Điều duy nhất mà cậu có thể nhớ trước khi lao ra khỏi căn phòng đó là khuôn mặt kinh ngạc của Ko Song. Ko Song mở to mắt với đôi môi run rẩy. Biểu cảm của Ko Song thường bình tĩnh đã thay đổi thành biểu cảm khác.

Ngỡ ngàng và tiếc nuối...

Ko Neung chạy về nhà với hai tay che miệng. Tim cậu đập rất nhanh. Cậu không thể giữ bình tĩnh được dù cố gắng hít thở sâu và tìm ra nguyên nhân đằng sau hành động của bạn mình, nhưng cậu không thể nghĩ ra bất cứ điều gì.

Trong những năm qua, họ là bạn tốt của nhau. Chưa bao giờ có một sự kiện nào khiến cậu cảm thấy điều đó thật kỳ lạ. Cũng không có dấu hiệu nào để cảnh báo cậu. Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến Ko Song bất ngờ cúi sát và...hôn.

Đó là một nụ hôn! MỘT NỤ HÔN!

Hôm đó, Ko Neung cố gắng trấn tĩnh vì ngày hôm sau còn có bài kiểm tra. Cậu nghĩ rằng cậu có thể nói chuyện với Ko Song sau đó. Tuy nhiên, Ko Song đã đi học muộn và suýt bỏ lỡ buổi xếp hàng buổi sáng.

Sau đó cậu ta biến mất và xuất hiện trở lại trong phòng thi. Sau khi thi xong, cậu ta lập tức chạy về nhà, cặp song sinh và Achi lắc đầu khi Ko Neung hỏi họ có thấy cậu ta không.

Ko Neung về nhà và thấy Ko Song đang đứng trước cửa nhà mình với khuôn mặt bất động. Ko Neung tránh nhìn Ko Song vì cậu vẫn còn cảm thấy căng thẳng sau những gì đã xảy ra, khiến Ko Song lùi lại một bước. Cả hai đứng ở một khoảng cách mà trước đây chưa từng có.

Ko Song lùi lại một bước nhưng vẫn cảm thấy quá gần nên cậu ta bước thêm bước nữa cho đến khi khoảng cách giữa họ giống như hai người xa lạ đang nói chuyện với nhau.

Ko Neung chỉ biết đứng đó nghe bạn mình nói lời xin lỗi đầy tội lỗi. Ko Song cúi chào bạn mình trước khi biến mất một lần nữa. Cho đến hôm nay, không ai biết bất cứ điều gì liên quan đến Ko Song dù chỉ một chút.

Kể từ khi quen nhau, Ko Song chưa bao giờ gây rắc rối với bất kỳ ai. Cậu ta chưa bao giờ nói lời xin lỗi với bất cứ ai dù chỉ một lần. Chứng kiến Ko Song làm điều đó với mình, Ko Neung nghĩ rằng Ko Song hẳn đã thực sự cảm thấy hối hận và tội lỗi.

Về những gì đã xảy ra ngày hôm đó, Ko Neung đã cố gắng nghĩ rằng đó là một sai lầm mà Ko Song đã làm vì cậu ta cảm thấy mờ mắt sau khi đọc sách quá nhiều hoặc vì cậu ta đã đi ngủ muộn trong vài ngày qua. Mọi thứ đều có thể.

"Tôi không có ý đó. Đó chỉ là một sai lầm."

"..."

"Đừng...suy nghĩ nhiều."

Cậu nên chấp nhận lời xin lỗi đó. Nếu Ko Song nói rằng đó chỉ là một sai lầm và bảo cậu đừng nghĩ về điều đó, thì đó chỉ là một tai nạn.

Nhưng tại sao...Ko Neung lại cảm thấy có gì đó vướng mắc trong tim mình?

Từ "không có ý đó".

Từ "lỗi lầm".

Tại sao những lời này lại khiến cậu cảm thấy bối rối?

"Mày lại ngơ ra rồi."

"Ah!"

"Tại sao? Mày vẫn còn cảm động với bộ phim?"

Hôm nay mọi người tụ tập để xem một bộ phim cùng nhau. Mọi người trong nhóm đều ở đây, ngoại trừ Ko Song. Họ thực sự đã hẹn từ ngày đầu tiên của kỳ thi, nhưng Ko Song đã bận rộn, vì vậy họ đã trì hoãn đến một tuần và cậu ta vẫn không rảnh để tham gia.

Cho đến hôm nay, họ vẫn chơi và xem phim mà không có Ko Song. Không phải họ không mời cậu ta, nhưng không ai có thể liên lạc với cậu ta. Ko Neung thậm chí đã cố gắng gọi cho Ko Song nhưng Ko Song không bắt máy.

Augar khoanh tay nhìn hành vi kỳ lạ của người bạn thân nhất của mình. Với sự biến mất của Ko Song, Augar nghĩ rằng phải có điều gì đó giữa cả hai Ko vì mọi người đều biết rằng họ rất thân thiết. Cả hai Ko luôn dính lấy nhau ở trường và họ đi đâu cũng có nhau. Nhà của họ ở cạnh nhau, vì vậy họ đến trường và về nhà cùng nhau hàng ngày. Hai đứa này chắc cũng ghé thăm nhà nhau như nhà mình. Tuy nhiên Augar nghe nói rằng Ko Song sẽ ở nhà người thân của cậu ta vì nó gần trường phụ đạo hơn trong kỳ nghỉ học kỳ. Cậu đoán rằng có lẽ Ko Neung cảm thấy thiếu vắng điều gì đó khi người bạn yêu quý của mình không ở đây, đó là lý do vì sao cậu ấy luôn buồn bã. Tuy nhên, sau khi quan sát kỹ lưỡng, Augar cảm tháy như có điều gì đó hơn thế nữa.

Phải có một cái gì đó xảy ra giữa họ.

Augar đã cố gắng liên lạc với Ko Song nhưng Ko Song hiếm khi nghe máy, có lần cậu ta bắt máy nhưng nói đang học nên không nói chuyện được. Sau đó, Ko Song nói với cậu rằng cậu ta đang ở nhà người thân nên không thể đến gặp họ trong kỳ nghỉ học kỳ. Ít nhất lúc đầu cậu ta đã nhận cuộc gọi, nhưng bây giờ cậu ta không nhận cuộc gọi của bất kỳ ai.

Hay...hai người này cãi nhau?

Nhưng có gì để hai người này cãi nhau? Thậm chí không một lần mà hai người này không nói chuyện với nhau. Người giỏi chiều chuộng, nhượng bộ Ko Neung nhất và có được vị trí nô lệ được cưng chiều nhất không thể là ai khác ngoài Ko Song.

Nó thực sự kỳ lạ.

Có vẻ như August hiểu song sinh của mình đang nghĩ gì và ra hiệu cho cậu nói ra.

"Mày cãi nhau với Ko Song?"

"Chết tiệt."

Đúng là August bảo cậu hỏi, nhưng nó không phải trực tiếp và đột ngột như thế này.

Ko Neung mở to mắt trông có vẻ bối rối. Phản ứng này xác nhận rằng họ thực sự đã cãi nhau. Khi mọi người trong nhóm nhận ra rằng bạn bè của mình cãi nhau, họ bắt đầu chú ý. Nay cả Achi cũng đang lắng nghe cẩn thận vì cậu ấy bị sốc khi cả hai Ko đang cãi nhau. Không có gì lạ khi Ko Song không ở đây hôm nay.

"Mấy người cãi nhau việc gì? Cậu ta đã làm gì?"

"Không, tao không giận."

"Rồi chuyện gì đã xảy ra? Mày có biết cậu ta hoàn toàn không nghe điện thoại của chúng ta không?"

"Cậu ta cũng không nhận cuộc gọi của tao."

"Trận chiến thực sự nghiêm trọng như vậy sao?""

"Tao...(thở dài) có một số chuyện."

"Chuyện gì vậy?"

Làm sao Ko Neung có thể nối ra rằng Ko Song đã hôn cậu? Bạn bè của cậu sẽ bị sốc sau khi nghe nó.

"Có một số hiểu lầm. Ko Song đã xin lỗi tao và tao...tao...tao không giận cậu ấy, nhưng cậu ấy lại biến mất. Chắc cậu ấy bận học."

Augar cau mày khi nhìn Ko Neung, người đang cảm thấy khó chịu và tránh giao tiếp bằng mắt. Ngay cả khi họ hỏi cậu ấy, cậu ấy vẫn không chịu nói cho đến khi họ phải nhượng bộ.

Cặp song sinh nhìn nhau trước khi thở dài. Họ không biết về nguyên nhân sâu xa, nhưng theo những gì họ nhận được từ Ko Neung, Ko Song chắc chắn đã làm điều gì đó sai trái đến nước cậu ta là người phải nói xin lỗi với Ko Neung.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro