Chap 24: Hiểu chứ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nói đi."

Trên đời này có điều gì Ko Neung muốn mà không có được không?

Cậu quyết tâm nói chuyện và hiểu nhau, vì vậy họ phải giải tỏa hiểu lầm.

Ko Song hiện đang đứng cúi đầu trước nhà Ko Neung sau khi Ko Neung bảo cậu đạp xe theo Ko Neung suốt quãng đường từ trường về nhà của họ. Hai bàn tay Ko Song đan vào nhau và ánh mắt tránh nhìn Ko Neung đang ngồi đung đưa chân trên chiếc ghế gỗ.

"Nói đi. Cho tao một lý do đi. Nếu không tao giết mày."

Ko Song không chắc về ranh giới của một lý do chính đáng và nên nói với Ko Neung ở mức độ nào.

Cậu có thực sự phải nói sự thật không? Không, chỉ nghĩ về nó thôi cũng khiến cậu sợ hãi. Ko Neung có thể tốt với cậu bây giờ vì Ko Neung không nhận thức được cảm xúc của cậu. Nếu cậu thú nhận với Ko Neung và Ko Neung biết sự thật...Cậu không muốn nghĩ điều gì sẽ chờ đợi mình.

Một tình bạn nên được duy trì như hiện tại nếu cậu không muốn đánh mất nó.

Nếu cậu còn xô đẩy và vượt qua ranh giới nhiều hơn thế này, e rằng cậu sẽ không thể ngăn mình lại và hậu quả duy nhất sẽ là tình bạn của họ bị rạn nứt.

Làm sao Ko Neung có thể hiểu rõ cảm xúc của cậu lúc này?

Sự tự tin của cậu đã biến mất. Nó đã biến mất kể từ khi cậu cảm nhận được sức mạnh của Ko Neung đã đẩy cậu ra xa vào ngày hôm đó.

"Tôi xin lỗi."

"Mày nói xin lỗi tao chán lắm rồi. Mày chỉ nói xin lỗi thôi. Mày xin lỗi cả ngày rồi. Nhưng mày không nhìn lại những gì mình đã làm sao?"

"..."

"Những gì mày đã làm với tao những ngày qua, không, kể từ khi bắt đầu kỳ nghỉ học kỳ, mày thực sự khiến tao phát điên."

"..."

"Tại nạn hôm đó còn không khiến tao tức giận như thế này."

Ko Song ngẩng đầu lên khi nghe Ko Neung nói. Đôi mắt đỏ hoe của Ko Song tràn ngập cảm giác tội lỗi và hối hận. Ko Neung càng nhìn vào đôi mắt đằng sau cặp kính đó, cậu càng cảm thấy bối rối. Ko Neung không biết Ko Song đang nghĩ gì. Ko Song giữ nó cho riêng mình và từ chối nói bất cứ điều gì. Cậu ta cũng không tham khảo ý kiến của bất kỳ ai và cậu ta quyết định làm mọi thứ một mình.

Cho đến cuối cùng, ai có thể ngờ rằng một người thông minh như Ko Song lại quyết định làm điều ngu ngốc như những người khác?

"Mày nghĩ rằng tao sẽ ngừng làm bạn với mày dễ dàng như vậy sao?"

"..."

"Tao thừa nhận rằng lúc đó tao rất sốc và không biết phải làm gì, nhưng khi mày nói với tao rằng mày không cố ý, tao cũng không sao. Nếu mày nói rằng mày không cố ý thì là như vậy. Mày cũng đã xin lỗi rồi, nhưng sau đó thì sao? Tại sao sau đó mày lại thay đổi? Tao thậm chí không còn giận mày nữa và tao đã tha thứ cho mày. Chúng ta vẫn là bạn như trước đây, nhưng tao không biết có chuyện gì đã xảy ra với mày."

Mặc dù trời đã tạnh mưa nhưng xung quanh họ vẫn ẩm ướt. Bầu trời u ám cố tình khiến cuộc trò chuyện của họ trở nên khó chịu hơn. Ko Neung sau đó đứng dậy và đi lại gần Ko Song, trước khi dùng ngón trỏ chọc vào ngực bạn mình.

"Tại sao mày lại giữ khoảng cách với tao? Tại sao mày lại hành động khác đi?"

Ko Song không thể làm gì khác ngoài việc cố gắng tránh ánh mắt của cậu ta với Ko Neung, khiến Ko Neung càng bực bội hơn. Ko Neung đã ra sức kéo bạn mình vào đây nói chuyện nhưng Ko Song vẫn cứng đầu, im lặng thì làm sao mà nói với nhau đây?

"Vậy mày muốn nó như thế này đúng không?"

"..."

"Nếu mày không muốn nói, vậy thì sau này không cần nói nữa."

Người nghe mở to mắt khi thấy bạn mình cố gắng quay trở lại nhà của cậu. Ko Song nhanh chóng nắm lấy tay Ko Neung để ngăn cậu đi. Sau khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Ko Neung, cậu ta bắt đầu khóc. Cậu ta thực sự không muốn nói bất cứ điều gì, nhưng bây giờ cậu ta bị ép vào đường cùng. Cảm giác như dù cậu ta có chọn nói ra hay không thì đằng nào cậu ta cũng sẽ mất đi người bạn của mình.

Nếu thực sự chia tay mà không nói gì...Ko Neung có lẽ sẽ tức giận và ghét cậu hơn thế này.

Nhìn vẻ mặt chán nản của Ko Song, Ko Neung người mà trước đó giả vờ giận Ko Song cũng bắt đầu cảm thấy nhói trong lòng. Cậu thừa nhận rằng cậu vẫn còn giận Ko Song vì không chịu giải thích bất cứ điều gì, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của Ko Song như thế này, cậu bắt đầu cảm thấy thương hại. Cậu có thể làm điều đó quá khắc nghiệt, nhưng cậu không bao giờ muốn nhìn thấy Ko Song đứng và trông buồn bã như thế này.

"Ko..."

"Nó...khó để giải thích."

"..."

"Vì tôi biết việc mình làm là sai trái nên tôi vẫn còn sợ hãi. Tôi vẫn cảm thấy có lỗi với chuyện ngày hôm đó nên tôi nghĩ tránh xa cậu sẽ không khiến cậu tức giận và ghét tôi hơn thế này."

"Tao ghét mày?"

"Ngày hôm đó cậu đã tha thứ cho tôi, nhưng không đảm bảo rằng cậy sẽ tha thứ cho tôi trong tương lai nếu tôi mắc sai lầm lần nữa. Bởi vì tôi không muốn mất cậu Som...Ko."

Ko Neung mở to mắt mím môi và rút tay ra khỏi tay Ko Song sau khi nghe thấy sự thay đổi trong cách gọi tên.

"Chính vì điều này mà mày mất tao."

"..."

"Tao đã nói với mày rằng tao không giận. Tao đã tha thứ cho mày rồi. Tao không ghét mày. Cho đến bây giờ, tao vẫn xem mày như một người bạn của mình. Mặc dù mày hành động như vậy với tao, nhưng tao vẫn xem mày như một người bạn như chúng ta đã từng. Mày không thấy nó sao? Tại sao mày phải thay đổi?"

Ko Song rơi nước mắt khi lắng nghe những gì Ko Neung nói. Cậu ta nghe rõ từng từ và những từ đó lặp đi lặp lại trong đầu cậu ta.

Ko Neung vẫn nhìn cậu như vậy, xem cậu như một người bạn...

Đúng vậy...một người cố gắng duy trì mối quan hệ của họ như một người bạn, nhưng cậu lại đang hủy hoại mọi thứ.

Điều cậu nên làm không phải là vượt qua ranh giới hay lùi lại một bước mà cậu nên đứng yên tại chỗ.

Một nơi cho một người bạn.

"Tôi đã hiểu..."

"Mày thực sự hiểu?"

"Ừm, tôi xin lỗi."

"Đừng nói xin lỗi với tao nữa."

"Ừm."

"Mày sẽ tránh xa tao lần nữa chứ?"

"Không."

Đúng, tôi sẽ không làm điều đó một lần nữa. Tôi sẽ không xa cậu một lần nữa.

Nhưng cũng sẽ không ở gần cậu.

"Mọi thứ sẽ như cũ chứ, Ko Song?"

"Ừm."

Ko Neung tiếp tục hỏi vì cậu vẫn chưa chắc chắn về câu trả lời của Ko Song. Cậu nhìn sâu vào mắt Ko Song. Đôi mắt ấy đờ đẫn và u ám chẳng khác gì bầu trời hôm nay. Cậu không quen với điều này chút nào. Ko Song cũ không như thế này. Mặc dù cậu cảm thấy đã giải tỏa được hiểu lầm và Ko Song sẽ trở lại, nhưng vẫn có điều gì đó khiến Ko Neung cảm thấy băn khoăn.

Sau ngày hôm đó Ko Song thực hiện những gì cậu ta đã hứa. Ko Song trở lại với người cũ mang cam cho cậu mỗi sáng. Họ ngồi cạnh nhau, đi cạnh nhau và sử dụng tên bí mật của họ như trước đây.

Tất cả mọi thứ...vẫn như vậy.

Nhưng có một điều mà Ko Neung có thể cảm nhận được...

Giữa cậu và Ko Neung, một bức tường đã được dựng lên.

-----------------------

"Tao không hiểu cậu ta chút nào. Tao thực sự không hiểu cậu ta."

"Yeah?"

"Chuyện gì đã thực sự xảy ra vậy, Ai'Gar? Tao thực sự không thể nghĩ ra bất cứ điều gì."

Đã đến lúc mọi người phải về nhà. Tuy nhiên vì trời mưa nên họ không thể về nhà. Augar tận dụng cơ hội này để kéo bạn mình vào lớp học trống để họ có thể nói chuyện mà không phải lo lắng về bất cứ điều gì.

Augar nhìn bạn mình đang nằm dài trên bàn gỗ. Ko Neung cứ phàn nàn một mình khá lâu rồi, trong khi Augar là người lắng nghe cậu.

Không phải Augar không nhìn ra được tình hình giữa Ko Neung và Ko Song, và cậu ấy biết rằng mọi chuyện vẫn chưa khá hơn.

Đúng là hai người họ vẫn thân thiết như xưa, nhưng có điều gì đó khiến Augar cảm thấy rằng những thứ cậu ấy đang nhìn thấy không hoàn toàn giống những thứ họ từng thấy.

Cậu ấy tự tin rằng mình khá hiểu những gì Ko Song đang cố gắng làm.

Cậu ấy cảm thấy thương hại Ko Song vì Ko Neung sẽ không bao giờ hiểu được suy nghĩ của Ko Song. Mặc dù Augar là người ngoài cuộc nhưng cậu ấy hiểu những gì Ko Song đang làm và cậu ấy cũng không dám nói về điều đó. Đó cũng là lý do tại sao Ko Neung vẫn bối rối như thế này, đó là bởi vì không ai nói cho Ko Neung biết sự thật.

"Tao có làm gì sai đâu..."

"Mày không làm gì sai cả."

"Mày muốn biết chuyện gì đã xảy ra khiến tao và cậu ấy trở nên như vậy đúng không?"

"Không cần..."

"Cậu ấy đã hôn tao."

"...!"

Augar bị sốc vì những gì nghe được đến mức không thể tin vào tai mình. Cậu ấy thừa nhận rằng cậu rất sốc. Cậu ấy biết rằng Ko Neung không ảo tưởng và đó cũng không phải một sai lầm. Augar thích một hơi thật sâu khi giờ cậu ấy đã biết sự thật...Cậu ấy biết tại sao Ko Song lại xây bức tường ngắn cách cậu ta và Ko Neung.

Bức tường được dựng lên không phải với mục đích ngăn Ko Neung bước vào trái tim cậu ta, mà là ngăn cậu ta vượt qua ranh giới.

"Tao đã cố gắng quên đi và tin đó là một sai lầm. Tao đã tha thứ cho cậu ấy và cố gắng không nghĩ về điều đó để không có vấn đề gì giữa tụi tao. Cậu ấy cũng nói với tao là cậu ấy sẽ quay trở lại là con người cũ của cậu ấy, nhưng cho đến tận bây giờ...cậu ấy vẫn không như xưa. Đó là lý do tại sao tao phải nghĩ đi nghĩ lại về những gì đã xảy ra ngày hôm đó vì tao tin rằng mọi chuyện chắc chắn bắt đầu từ đó."

"..."

"Bây giờ mày biết rằng cậu ấy đã hôn tao. Mày có giận cậu ấy không? Mày có ghét cậu ấy không?"

Augar chắc chắn rất sốc về chuyện đó nhưng cậu biết rằng Ko Song cũng cảm thấy tội lỗi và hối hận, Ko Song đã cố gắng bù đắp cho những gì cậu ta đã làm vào thời điểm đó. Đối với Ko Neung, Cậu ấy có thể giả vờ quên đi tại nạn ngày hôm đó, tha thứ cho Ko Song và không nghĩ về điều đó. Mặt khác, Ko Song chắc chắn sẽ không bao giờ thoát khỏi nó. Ngay cả một kẻ đần độn như Ko Neung còn nghĩ đến điều đó, vậy còn Ko Song thì sao?

"Còn mày thì sao, Ko? Mày có giận cậu ấy không? Mày có ghét cậu ấy không?"

"Nếu cảm thấy như vậy, tao sẽ không bị căng thẳng về lý do khiến cậu ấy thay đổi."

"..."

"Tao muốn Ko Song cũ của tao. Tao muốn trở lại như tụi tao đã từng. Tao không thích cậu ấy như thế này. Tao thực sự không thích."

Ko Neung lầm bầm khi dựa vào cánh tay của mình nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhìn bầu trời xám xịt, Ko Neung cảm thấy rất u ám.

"Ko."

"Ừm."

"Tao đã từng thích mày."

"Hả?"

"Tao đang nói với mày rằng tao đã từng thích mày."

Đôi mắt của Ko Neung mở to khi cậu quay sang nhìn người bên cạnh. Augar đứng dậy và nói chuyện với Ko Neung mà không có biểu cảm gì. Giữa họ, có một cái bàn ngăn cách.

"Mày...đã từng thích tao? Thích? Đợi đã."

"Ơ, tao thích mày. Mày đang bối rồi về điều gì vậy?"

"Thích theo cách mà...thích?"

"Ờ."

"Mày thích tao."

Ko Neung bị sốc với những gì cậu nghe được.

Thật sự? Ai'Gar...Augar...Tôi chưa bao giờ biết về nó. Tôi một chút cũng không nhận ra.

"Mày không cần phải làm một khuôn mặt như vậy. Tao đã nói với mày rằng tao đã từng, nhưng không phải bây giờ."

"..."

"Sau khi vượt qua, nó trong đầu tao chỉ có một điều duy nhất."

"Nó là gì?"

"Mày có phải người tao từng thích không? Bây giờ nghĩ lại làm cho tao muốn ọe."

"Thằng...chính là tao và tại sao?"

"Mày muốn tao liệt kê? Được rồi, mày ồn ào, thiếu kiên nhẫn, tính tình thất thường và mày thực sự là một đứa nghịch ngợm. Trước đây mày đã thích đấm người khác khi mày chỉ nhỏ như vậy."

"Ai'Gar! Mày xúc phạm tao."

Augar nín cười cố làm ra vẻ bất động nhưng trông thâm tâm cậu không thể không ngưỡng mộ Ko Neung. Tất cả những gì cậu nói trước đó đều là sự thật. Cậu biết Ko Neung rất rõ vì họ biết nhau từ khi còn nhỏ. Họ đã luôn ở bên nhau đến mứ trái tim cậu từng đập rất nhanh vì sự gần gũi của họ.

Mặc dù Ko Neung nghịch ngợm nhưng cậu ấy có nhiều điểm tốt. Đó là lý do tại sao cậu và Ko Song đều ở cùng một vị trí.

Ngoài nghịch ngợm, Ko Neung còn là một người tốt bụng, tươi sáng, vui vẻ, biết cảm thông và lạc quan. Quan trọng nhất, cậu ấy luôn tỏa ra năng lượng tích cực cho những người xung quanh. Ở với Ko Neung, không ngày nào khiến cậu cảm thấy cô đơn và buồn chán. Cậu thích khi Ko Neung nói chuyện, ăn thứ gì đó với đôi má phúng phính và cười. Ko Neung là người luôn mỉm cười khi nhìn thấy thứ gì đó nhỏ bé và dễ thương, và nụ cười của Ko Neung là nụ cười rạng rỡ nhất cậu từng thấy.

Augar sau đó hít một hơi thật sâu. Cậu ấy nói về tất cả những điều này không có nghĩa là cậu ấy muốn đánh cắp cơ hội từ Ko Song, mà cậu ấy muốn giúp làm sáng tỏ giữa họ.

Tại sao hai người này thích biến những thứ dễ dàng thành phức tạp chứ?

"Mày thích tao khi nào?"

"Điều đó không quan trọng, nhưng bây giờ tao đã ngừng thích mày. Đừng nói điều này với ai hết, tao rất xấu hổ."

"Đồ khốn nạn."

"Hãy để tao nói thẳng."

"..."

"Tao nghĩ mày thích Ko Song."

"Cái...Cái gì? Mày đang nói về cái gì vậy?! Cái gì đây? Ko Song là bạn của tao."

"Ồ..."

"Đồ khốn! đừng có tùy tiện như vậy và câm miệng."

Đôi mắt Ko Neung mở to với đôi môi run rẩy khi nhìn Augar, người đang nở một nụ cười chế giễu với cậu. Cậu không biết điều gì khiến Augar nói vậy.

"Được rồi nếu mày nói vậy."

"Ơ! Chuyện này đừng để Ko Song nghe được, nhỡ cậu ấy hiểu lầm thì sao? Chẳng phải càng tệ hơn sao?"

"Vì cái gì? Mày sợ cậu ấy biết mày thích cậu ấy thì sẽ tránh xa mày?"

"Đồ khốn! Tao đã nói với mày là tao không thích cậu ấy mà."

"Mày có biết những gì mày nói trái ngược với những gì mày làm không?"

"Augar."

"Tao và August chưa bao giờ nhận được cách mày đối xử với Ko Song và mày đang nói với tao rằng cậu ấy là bạn của mày giống như tao và August? Tao thực sự không tin điều đó."

"Ai nói?"

"Tao nói. Chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi nhỉ? So với Ko Song đến sau, tao vẫn cảm thấy mày thân với cậu ấy hơn tao."

"Thì..."

"Mày không cần phải tranh luận với tao. Mỗi điều mày đã làm với cậu ấy đều đặc biệt hơn những gì mày làm với những người bạn khác. Hãy thừa nhận nó đi."

"..."

"Chỉ cần thừa nhận rằng mày nhìn cậu ấy theo một cách đặc biệt hơn bất kỳ ai trong một thời gian dài."

"Không..."

"Mày thích cậu ấy."

"Tao đã nói rằng tao không có."

"Tao cho mày suy nghĩ lại."

"Ai'Gar!"

"Nghĩ lại đi."

"..."

"Mày thích cậu ấy, đồ ngốc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro