Chap 25: Một hình vuông?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ko Song thở dài thườn thượt khi nhìn vào cuốn sổ trước mặt và đặt bút xuống trước khi từ từ nhăm mắt lại.

Đã là học kỳ thứ hai của lớp 11 rồi sao...?

Chỉ còn vài tháng nữa là cậu trở thành học sinh cuối cấp 12 và bước vào năm cuối cấp ba. Ngay sau đó cũng sẽ có một vòng loại trừ cho trường đại học. Rốt cuộc, họ chỉ có khoảng một năm vui vẻ bên nhau.

Người khác luôn nói rằng cậu ta học và đọc quá nhiều sách vì còn khá lâu mới đến ngày thi, nhưng cậu ta cảm thấy một học kỳ trôi qua trong nháy mắt. Để chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh, Ko song đã đọc sách, học thêm và làm bài tập từ các kỳ thi trước. Thật ra cậu ta đang cảm thấy mệt mỏi đến mức muốn gục đầu lên bàn, nhưng cậu không thể làm thế.

Không phải cậu ta không dám...

"Haha, Ko Songgg."

Vì điều này.

"Nhìn này. Thấy chưa? Nhìn xem tao có gì này."

Ko Song lại mở mắt ra. Điều đầu tiên cậu ta nhìn là người bạn nghịch ngợm của mình đang mỉm cười khi cầm một con chim giấy lớn với một khuôn mặt kỳ lạ được vẽ trên đó. Nó không có gì thú vị đối với cậu ta, nhưng cậu ta phải xem nó vì đó là Ko Neung. Ko Neung vừa chơi với con chum giấy trên tay vừa phát ra âm thanh cho đến khi mọi người trong phòng quay lại nhìn cậu, nhưng Ko Neung không hề cảm thấy xấu hổ và vẫn muốn Ko Song chú ý.

Ko Song cảm thấy mấy ngày gần đây Ko Neung rất lạ, và sự lạ đó cũng không hẳn tốt cho cậu ta...

Bởi vì con quỷ nhỏ này gần đây bắt đầu tìm kiếm sự chú ý từ cậu ta. Cậu ta quyết  tâm ngăn cảm xúc của mình lang thang xa ơn và cậu ta không muốn họ thân thiết hơn thế này trước khi quá muộn. Tuy nhiên, câu ta cảm thấy như những hành động nhỏ của Ko Neung ngăn cản cậu ta làm những điều đó.

Làm sao cậu ta có thể ngăn mình lại khi Ko Neung vẫn đến gần cậu hơn, rúc vào người cậu, cười đáng yêu và cười rạng rỡ như thế này? Khi cậu ố gắng tránh giao tiếp bằng mắt, Ko Neung luôn tiến lại gần cậu hơn và nhìn cậu không chớp mắt một cách đáng yêu.

Cậu ta đã bao giờ nói rằng đôi mắt của Ko Neung rất quyến rũ chưa?

Ko Neung mắt không to tròn dễ thương như các bé gái trong phim hoạt hình nhưng mắt cậu ấy rất đẹp với khóe mắt hơi hướng lên nhìn rất quyến rũ.

Một thứ nữa khiến cậu ta muốn cắn là mũi của Ko Neung. Cậu ta thường xuyên chạm vào mũi của Ko Neung và nó rất mềm. Chưa kể, mũi của Ko Neung đặc biệt dễ thương vào mùa đông khi nó chuyển sang màu đỏ hồng.

Không, tôi không thể làm điều này.

"Có chuyện gì à?"

"Không có gì, tôi chỉ cảm thấy có chút choáng váng."

"Mày không được khỏe sao? Để tao xem! Sao vậy? Mày có đau ở đâu không? Có nhức đầu không? Có muốn đến phòng y tế nghỉ ngơi không?"

"Không cần."

Ko Song lắc đầu để thoát khỏi giấc mơ giữa ban ngày của mình. Cậu ta gần như không thể kiểm soát bản thân khi Ko Neung tiến lại gần mình. Cậu ta nhanh chóng quay đi và gọi ý thức quay về, nhưng Ko Neung ôm mặt cậu ta và ngẩng lên để họ có thể giao tiếp bằng mắt. Cậu ta cố gắng ngăn tim mình đập quá nhanh, nhưng bàn tay mềm mại của Ko Neung trên mặt cậu ta thực sự nguy hiểm đối với cậu ta.

Ko Neung bây giờ quá nghịch ngợm.

"Đừng bướng bỉnh, tôi đi đọc sách."

"Mày đau đầu đúng không? Nghỉ ngơi trước đi."

"Tôi ổn."

"Ko Song."

"Tôi thật sự không sao..."

"Tao lo cho mày."

"..."

Điều đó thật điên rồ. Cậu ta chắc phát điên mất.

Nếu cậu ấy làm điều này với tôi, làm sao tôi có thêt sống sót được?

Cây bút trên tay cậu ta bị lấy đi và đặt vào hộp đụng bút, cũng như những cuốn sách lúc này đã được đóng lại. Ko Neung vội gấp áo làm gối êm cho Ko Song người đang bệnh và không kiểm soát được. Cậu ta chịu thua Ko Neung và gục đầu vào chiếc áo đó trước khi Ko Neung bắt đầu vuốt tóc cậu ta và cuối xuống gần hơn. Đôi mắt Ko Neung trước đó đầy vẻ nghịch ngợm giờ đây đầy lo lắng.

"Đầu đau lắm sao? Mày đi nghỉ ngơi trước đi."

"..."

"Muốn tao xoa đầu sao?"

Ko Song không hiểu tình hình lúc này.

Ko Neung đột nhiên hành động như...cố phá bỏ bức tường mà cậu ta đang xây dựng.

Cậu ta không bao giờ có thể xử lý Ko Neung một cách dễ dàng.

------------------------------------

"Đứng thẳng hàng! sẽ có năm người chạy mỗi vòng."

Lại đến tiết thể dục mà ai cũng phải mang quầ thể thao. Tuy nhiên, điểm khác biệt lần này là tất cả đều ở trên một sân banh rộng lớn với cỏ xanh. Đối với lớp thể dục trong học kỳ này, họ phải chơi thêm bóng ném và luật của trò chơi này là ném bóng vào khung thành. Như mọi khi, không khó cho Ko Neung và cặp song sinh, nhưng cũng không khó cho những mọt sách Ko Song và Achi.

Bây giờ họ đang khởi động trước bài học thực tế. Ko Neung và Ko Song đang chạy cạnh nhau và Ko Neung không ngừng nói chuyện trên đường đi. Cho đến khi họ  kết thúc một vòng, Ko Song ngồi xuống và định uống nước thì Ko Neung ngã đầu vào tay Ko Song khiến Ko Song đứng hình.

Ko Neung gần đây rất nhạy cảm.

"Ko Songggg."

"..."

"Ko Songggg."

Như vậy giọng nói nũng nịu của cậu ấy khi cậu ấy gọi tôi và ánh mắt cậu ấy khi cậu ấy nhìn tôi, chính xác nó có ý nghĩa gì?

"Tao muốn chơi game trong phòng mày."

"..."

Không, tôi không được để cậu ấy vào đó.

Tôi không thể để cậu ấu đến căn phòng đó, không được lặp lại chuyện đó. Thế là đủ rồi. Tôi nên từ chối cậu ấy.

"Đi mà, tao muốn chơi game."

"Som..."

"Đi mà, tao hứa với mày rằng tao sẽ là một cậu bé ngoan và không bướng bỉnh."

"..."

"ná ná ná."

Không ổn rồi, tôi không thể chịu nỗi thêm xíu nào nữa.

Ko Song giữ chặt chai nước của mình khi con quỷ nhỏ này đưa tay qua lại nhẹ nhàng xoa đầu cậu ta. Cậu ta không phải là người miễn nhiễm với Ko Neung như thế này, hoàn toàn không. Cậu ta muốn trở nên cứng rắn hơn thế này. Cậu ta không muốn rơi vào một cái gì đó như thế này. Cậu ta đã từng nghĩ rằng nó dễ dàng và ai biết nó lại khó khăn như thế.

Tôi nên làm gì?

Tôi nên làm gì để ngừng thích cậu ấy?

"Cho tao đi náaaa."

Cuối cùng cậu ta đã thua. Ko Song chỉ là chủ nhân của một cây cam, cậu ta không thể làm gì khác ngoài việc nhượng bộ Ko Neung. Ko Neung cười hạnh phúc khi nghe được điều mình muốn và ôm chặt lấy cánh tay Ko Song. Ko Neung sau đó đứng dậy để lại Ko Song một mình khi một nhóm khác đến. Cuối cùng thì Ko Song cũng có thể thở được, cậu ta đưa một tay lên chạm khuôn mặt nóng bừng của mình trong khi tay kia vẫn đang giữ chặt cái chai.

Augar nhận thấy Ko Neung đang chạy đến chỗ mình trng khi giơ kí hiệu hòa bình về phía cậu và mỉm cười trên đường đi. Ko Neung đáng sợ như thế này, có lẽ cậu không cần lo lắng cho cậu ấy, nhưng cậu ấy nên quan tâm đến Ko Song đang ngồi đó cúi đầu.

Cậu bé nghịch ngợm này chắc chắn đã làm điều gì đó một lần nữa.

"Mày đã làm gì với cậu ấy?"

"Không nói mày biết đâu. Bleh!"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro