Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy Gemini là người thi đấu nhưng người lo lắng lại là Fourth. Em cứ đi đi lại lại trước mặt Gemini đến độ anh chóng cả mặt, cũng không chịu ngồi yên mà cứ nhấp nhổm mãi. Anh thở dài:

- Đừng đi lại nữa, chóng mặt bây giờ.

Fourth dừng lại thật. Em bước đến ngồi bên cạnh anh, hấp tấp nói:

- Hội trưởng, anh có ổn không? Anh có run không? Có...

Trước khi Fourth định nói gì thêm, Gemini đã đưa tay lên miệng em chặn lại. Đợi Fourth lấy lại bình tĩnh và thở đều, anh mới chậm rãi nói:

- Tôi ổn. Chỉ là một cuộc thi nhỏ thôi mà. Không đến mức run rẩy như cậu nói.

Em nghe anh khẳng định mình không sao mới yên tâm được phần nào. Fourth vẫn còn nhớ đến hình dáng sợ hãi của anh ban sáng. Em sợ anh lại run rẩy rồi mất tinh thần thi đấu, lúc ấy mọi người lại đem danh dự của anh ra trêu đùa thì biết phải làm sao. 

Gemini biết em lo cho mình nên khẽ xoa đầu em trấn an:

- Có cậu ở đây rồi, tôi không sao đâu.

Chỉ một câu nói mà khiến cho mặt em nóng ran. Fourth quay mặt đi chỗ khác, ngại đến độ không dám nhìn vào mắt anh.

Tiếng loa thông báo của ban tổ chức vang lên cũng là lúc Gemini phải bước ra sân thi đấu. Trước khi anh bước ra sân, Fourth đã nắm tay anh lại, mím môi nói với giọng đầy quyết tâm:

- Hội trưởng!! Anh chắc chắn sẽ giành được hạng nhất!!

Anh mỉm cười, búng nhẹ vào trán em rồi quay đi. Em ở lại vừa xoa xoa cái trán vừa bĩu môi, miệng còn lẩm bẩm vài câu trách móc:

- Hừ hừ hội trưởng quá đáng thật mà. Nhưng không sao, quá đáng thì cũng là quá đáng yêu rồi!!

Fourth tự độc thoại xong liền ba chân bốn cẳng chạy lên khán đài giành chỗ ngồi đẹp nhất để cổ vũ cho hội trưởng Gemini yêu quý của mình.

Vì có sự tham gia của hội trưởng nên nhanh chóng thu hút được nhiều người đến xem. Dù sao thì hội trưởng hội học sinh của trường Fangsa vẫn luôn nổi tiếng với vẻ ngoài đẹp trai lãnh đạm của mình, vả lại anh cũng là người mang về cho trường nhiều giải thưởng danh giá cũng coi như là góp một phần tạo nên danh tiếng cho trường. Cái chức hội trưởng hội học sinh cũng được toàn thể học sinh và giáo viên bầu chọn một cách đường đường chính chính, ngay cả anh cũng không ngờ mình lại được mọi người tin tưởng như vậy.

Tuy nổi tiếng là thế nhưng ngoại trừ Fourth ra, chẳng có ai kiên trì nói chuyện với anh quá 1 ngày. Đơn giản vì khi nói chuyện với Gemini, mọi người luôn có cảm giác mình đang độc thoại một mình, lỡ tay chạm vào người anh còn bị anh giật mình đẩy ra xa cả nghìn mét chứ nói gì là được anh cầm tay, ôm ấp. Dẫu vậy, vẫn không thể cản nổi sức hút của hội trưởng Gemini đâu, hơn nữa anh cũng chưa làm gì quá đáng với mọi người, không có lý do gì để mọi người ghét anh cả. 

Tiếng còi của trọng tài vừa kết thúc, các tuyển thủ liền dốc sức mà chạy. Dù chỉ là 200 mét nhưng nếu ai không có thể lực tốt, hay những người ít vận động cũng rất dễ bị mất sức. Nhanh chóng, hội trưởng Gemini đã bỏ lại gần hết đối thủ, chạy ngang hàng với anh chỉ còn một tuyển thủ của lớp 10/5 nhưng có vẻ tuyển thủ ấy đang dần mất sức. Khi chỉ còn cách vạch đích chừng 3 mét, anh muốn bỏ cuộc. Thế nhưng khi nhớ đến nét mặt phớt hồng đáng yêu của Fourth và lời động viên của em, anh liền tăng tốc, dùng hết sức chạy đến tấm vải màu đỏ đang được kéo căng trước mặt. Và tất nhiên, chiếc huy chương vàng thuộc về Gemini Norawit.

Fourth phấn khích đến nỗi nhảy cẫng lên, em nhanh chân chạy xuống sân, trên tay chẳng biết từ lúc nào lại cầm theo chai nước suối mát lạnh. Fourth tiến đến chỗ Gemini đang chống gối thở dốc ở nơi cách vạch đích 2 mét, áp chai nước lạnh vào má anh khiến hội trưởng giật mình. Fourth cười tinh nghịch:

- Chúc mừng hội trưởng siêu cấp đẹp trai đã giành được hạng nhất. Em nói đúng không? Hội trưởng chắc chắn sẽ về nhất mà.

Gemini thở dốc, tìm cách nhanh nhất lấy lại oxy cho cơ thể nên không thể đáp lại lời khen của Fourth được. Anh nhận chai nước em vừa đưa tu một mạch hết nửa chai. Uống xong, anh lại tiếp tục đứng nạp oxy vào cơ thể, cũng như để nhịp tim ổn định lại. Fourth thì ở bên cạnh vỗ vỗ tấm lưng đã lấm tấm mồ hôi của anh. Nhìn lại đồng hồ đang đeo trên tay, Fourth mới tá hỏa khi nhận ra còn 10 phút nữa là lượt thi đấu của mình bắt đầu. Em quay sang nhìn Gemini rồi cầm bàn tay phải của anh đặt lên đầu mình xoa xoa. Gemini khó hiểu nhìn hành động kì lạ của Fourth, nhíu mày nói:

- Làm...làm gì vậy?

- Em xin vía đó. Hội trưởng, anh mau đi nhận huy chương rồi ở lại cổ vũ em nhé. Em nhất định sẽ giành được hạng nhất giống anh!!

Ngay thời khắc nhìn vào đôi mắt sáng rực đầy nhiệt huyết ấy, anh đã biết mình chẳng còn cách nào từ chối rồi, đành gật gù đồng ý thôi.

                            *

"Chạy tiếp sức 1000 mét" là trận đấu cuối cùng của hội thao năm nay, vậy nên nó đặc biệt thu hút rất nhiều người đến xem, ngay cả các giáo viên cũng góp mặt vào xem trận đấu. 

- Trời ơi! Có nhất thiết phải nhiều người đến xem vậy không?

Fourth hoảng hồn nhìn lên khán đài, rìa sân chạy, đâu đâu cũng có người đến xem. Phuwin đang ngồi trên bàn xoa bóp vai cho bạn mình cũng tặc lưỡi vài cái giải thích:

- Thì tại vì phần thi của mày là vòng cuối cùng của mùa hội thao năm nay, mọi người cũng thi xong hết rồi, tụ tập vào đây xem thì có gì lạ đâu mà mày phản ứng ghê vậy.

- Tao ngạc nhiên thôi mà, đâu có nghĩ là đông vậy đâu. Không biết hội trưởng Gemini đang đứng đâu nhỉ?

Phuwin nghe xong thì khinh bỉ ra mặt. Cậu bóp mạnh vào vai của Fourth khiến em giật nảy, la lên đau đớn:

- Phuwin!! Đau đấy!!

- Cũng biết đau à? Tao tưởng mọi giác quan của mày đặt vào hội trưởng Gemini hết rồi.

Fourth xoa xoa hai vai của mình, hờn dỗi nói:

- Bớt ghẹo gan tao lại. Trận đấu bắt đầu rồi, tao đi đây.

- Ờ!! Cố giành hạng nhất nha.

Các tuyển thủ nhanh chóng vào vị trí xuất phát. Mọi người trên khán đài bắt đầu hò hét to hơn, mọi sự tập trung đều đổ dồn vào trận đấu ở phía dưới. 

Fourth kéo dãn cơ, nhảy lên nhảy xuống làm nóng cơ thể mình, em đã hứa sẽ giành hạng nhất, mang huy chương vàng về khoe với hội trưởng Gemini nên hiện tại em đang hừng hực khí thế. 

Tiếng còi của trọng tài vừa dứt, Fourth cùng các tuyển thủ liền như những mũi tên, lao thẳng về phía trước. Vốn là dân bóng đá, lực ở chân của Fourth vô cùng lớn, em nhanh chóng bỏ lại 5 đối thủ của mình ở phía sau. Khi chỉ còn cách vạch đích một khoảng chừng 5 mét, chẳng hiểu dây giày của em tuột lúc nào, Fourth giẫm phải dây giày và ngã nhào xuống đất. Chân em bị trầy, chảy máu một mảng ở đầu gối, trận đấu tất nhiên không thể vì thế mà dừng lại, các tuyển thủ bắt kịp em, rồi lại vượt mặt em, trong khi em ngồi bệt dưới sân ôm cái chân đau đớn mà chẳng làm được gì.

Ngay khi trọng tài vừa thổi còi kết thúc trận đấu, mọi người liền bu lấy em. Gemini chạy đến đầu tiên, theo sau là tên Faris rồi cuối cùng là Phuwin và Pond cũng đang hớt hải chạy lại.

- Này Fourth!! Mày có sao không?

- Không sao, tao vẫn ổn mà.

Pond cắt lời:

- Ổn cái gì mà ổn, chân nhóc đang không ngừng chảy máu kia kìa. 

Fourth dù đau những vẫn xua tay nhằm trấn an mọi người:

- Thật sự em không sao mà. Mấy vết thương này nhằm nhò gì chứ, lúc tập đá bóng em còn bị nặng hơn thế này mà. 

Faris cầm chân em nâng nhẹ lên xem xét vết thương, bộ mặt trông còn rất lo lắng:

- Em chảy máu nhiều như vậy, chắc là không ổn đâu. Nào, để anh dìu em vào phòng y t...

Faris còn chưa kịp nói hết câu, Fourth đã bị Gemini bế bổng lên theo kiểu công chúa sải bước thật nhanh về phòng y tế. 

Phuwin định chạy theo nhưng bị Pond kéo lại:

- Để hai người họ tự lo cho nhau đi em. Chúng ta giúp mọi người dọn dẹp.

Ngừng lại một chút, Pond nhìn xuống lớp trưởng lớp 12/1 đang hướng đôi mắt khó chịu về phía Gemini và Fourth rồi mới nói tiếp:

- Cậu cũng sẽ giúp chúng tôi một tay chứ, cậu Faris!?

Faris đang lửa giận phừng phừng trong lòng, nghe Pond nói liền bừng tỉnh, lấy lại vẻ thân thiện của mình rồi gật đầu:

- Được chứ. 

                                *

Suốt trên đường đi đến phòng y tế, Gemini không nói một lời nào. Ừ thì cũng không có gì lạ, anh vốn ít nói mà. Còn Fourth thì ngại ngùng để mặc cho Gemini bế mình về phòng y tế, em chỉ nhẹ choàng hai tay qua cổ anh để bản thân đỡ bị rơi thôi.

Phòng y tế thường ngày khá vắng vẻ nên cô y tá phụ trách ở đây cũng hay vắng mặt, và hiện tại cũng vậy. Gemini nhẹ nhàng đặt Fourth ngồi lên giường, bản thân thì đi đến tủ thuốc, lấy dụng cụ y tế, bông băng, thuốc đỏ rồi lại ngồi xuống bên cạnh, nâng chân em đặt lên đùi mình, bắt đầu tiến hành khử trùng vết thương và băng bó. 

- Đau thì nói.

Fourth nghe Gemini nói xong thì lí nhí trả lời:

- Vâng ạ.

Nhìn Gemini từ khi vào đây cứ cau mày, em cứ tưởng anh giận em vì không giữ lời hứa giành hạng nhất nên lỡ khóc thút thít khiến anh hội trưởng nào đấy phát hoảng:

- N...này, sao cậu khóc? Đau lắm à? Xin lỗi, để tôi làm nhẹ lại...

Fourth lắc đầu nguây nguẩy, nước mắt vẫn cứ giàn giụa khắp khuôn mặt ửng hồng. Đã thế, em vừa được Gemini an ủi, như chạm vào cái van mở nước, Fourth từ thút thít thành òa khóc một cách dữ dội. Hội trưởng Gemini tạm thời dừng việc băng bó vết thương cho em lại, vươn tay lên lau nước mắt cho em, anh thật sự rất rối, không biết em khóc vì điều gì nhưng nó khiến lòng anh cứ nhộn nhạo hết cả lên. Cảm giác day dứt, đau xót ấy cũng xảy ra ngay tại khoảnh khắc anh thấy em ngã, tim anh như hẫng một nhịp. Trong lòng lại vô cùng khó chịu, bực tức khi thấy Faris cầm chân em lên xem xét. Những cảm giác khó tả ấy là lần đầu anh trải qua, và đặc biệt chỉ xảy ra khi người ấy là Fourth.

Sau khi em đã bình tĩnh lại, Gemini mới nhẹ giọng hỏi han:

- Cho tôi biết lý do vì sao cậu khóc được không?

Fourth nấc cục một cái rồi mềm giọng trả lời:

- Em không giữ lời hứa với hội trưởng mà. Em đã hứa sẽ giành hạng nhất, mang huy chương vàng về, vậy mà lại thành ra thế này. Anh giận em lắm đúng không?

Biết được lý do, anh nhẹ cốc lên đầu em một cái:

- Ngốc. Có mỗi thế mà cậu cũng khóc sao?

Fourth bĩu môi xoa xoa chỗ vừa bị cốc:

- "Có mỗi thế" là sao chứ? Việc giữ chữ tín với em quan trọng lắm đó, hơn nữa lại còn là hứa với hội trưởng, em càng phải coi trọng chứ. 

Gemini thở dài nhìn nhóc con mặt mũi đỏ bừng, đang ủy khuất ở trước mặt. Anh không nói gì nữa, nhanh chóng hoàn thành việc băng bó vết thương cho em rồi cởi chiếc huy chương vàng trên cổ mình ra, đeo nó vào cổ em.

- Huy chương vàng, tặng cậu đấy. Coi như là hoàn thành lời hứa rồi nhé.

Fourth ngơ ngác:

- Ơ? Huy chương vàng của hội trưởng mà? Sao lại đưa cho em?

Thấy Fourth định cởi ra, Gemini liền giữ tay em lại:

- Cậu chỉ hứa với tôi là giành được huy chương vàng, chứ đâu có hứa là giành được từ đâu đâu, đúng chứ?

Ngừng lại một lúc, anh nói tiếp:

- Fourth vừa mới giành được huy chương vàng từ tôi rồi mà. Vậy nên cậu không thất hứa với tôi đâu.

Mặt Fourth đỏ bừng, nhưng rồi cũng mỉm cười:

- Hội trưởng hào phóng ghê, tặng cả huy chương vàng cho người về bét như em. 

- Cậu có huy chương vàng, tức là về nhất rồi còn gì. 

"Tấm huy chương vàng này, vì em nên mới có. Anh giành lấy để tặng cho người đứng nhất trong lòng mình."

------------

Hội trưởng biết yêu rồi 🤗







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro