#2 Chưa hoàn thành nhiệm vụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"ĐÙNG!"

Tiếng súng vang lên, nhưng không phải để kết thúc cuộc đời của hắn. Viên đạn xuyên qua cửa sổ, làm kính vỡ tung. Hắn ta có chút ngỡ ngàng nhìn theo viên đạn, trong khi cậu nhanh chóng lao về phía cửa sổ, sử dụng sự bất ngờ để trốn thoát.Hắn bước tới gần, nhìn qua cửa sổ vỡ, nơi mà cậu đã biến mất vào bóng đêm.

Hắn ta siết chặt tay, ánh mắt vẫn hướng ra phía cửa sổ vỡ. Hắn hiểu rõ, việc đuổi theo cậu sẽ chỉ là vô ích. Cậu ta đã tính toán trước, mọi thứ đã diễn ra đúng như kế hoạch. Hắn thở dài, từ từ thả lỏng bàn tay, cảm nhận được sự bất lực tràn ngập. Hắn biết rằng cuộc đối đầu này chưa kết thúc, mà chỉ vừa mới bắt đầu.

----

Ánh nắng buổi sáng nhẹ nhàng len qua rèm cửa, chiếu rọi vào căn phòng nhỏ, khiến không gian sáng bừng lên. Hình ảnh cậu sinh viên vẫn nằm ngáy ngủ, cuộn mình trong chăn, mặc kệ tiếng chuông báo thức và ánh sáng nhắc nhở về giờ đi học.

Cậu ta là Fourth Nattawat, học sinh khối 11 tại một trường cấp 3 top đầu Thái Lan, là con ngoài giá thú của một chủ tịch giàu có. Dù sống trong ngôi nhà sang trọng, cậu thiếu vắng tình thương gia đình và sớm phải tự lập. Những biến cố đau thương, như cái chết của mẹ lẫn anh trai, đã khiến cậu trở nên trầm lặng, ít nói. Tuy nhiên, với những người thân thiết, Fourth lại cởi mở hơn, bộc lộ nhiều cảm xúc hơn, mặc dù vẻ ngoài lạnh lùng vẫn thường thấy ở cậu.

Điện thoại đột ngột reo vang, phá tan sự yên tĩnh của buổi sáng. Tiếng chuông inh ỏi khiến cậu học sinh bừng tỉnh, mở mắt ngái ngủ, tay lục tìm chiếc điện thoại trên giường.

Giọng nói của đầu dây bên kia vang lên đầy tức giận:

"Mày dậy chưa? Sao giờ này còn nằm lì ở giường? Tao mà trễ giờ là tao đập mày đó, Fourth! Mày bắt tao đợi trước cổng nhà mày đến bao giờ? Hả? Đã bảo mày dậy sớm rồi, giờ này còn ngủ nữa thì biết tay tao! Mày có định để tao muộn giờ học vì mày không? Dậy ngay không tao sẽ cho mày một bài học!"

Fourth trả lời qua điện thoại, giọng còn ngái ngủ và lấp bấp:

"À... biết rồi, chờ xíu."

Sau đó, cậu lại nằm xuống giường, kéo chăn lên che kín người và nhắm mắt trở lại, hoàn toàn bỏ mặc việc bị đánh thức.

Giọng nói bên kia vang lên qua điện thoại, vừa bức xúc vừa đầy bất lực:

"Này, mày đừng tưởng tao không biết mày còn nằm ngủ. Đã bao nhiêu lần tao phải nhắc nhở mày rồi? Đứng dậy ngay, thay đồ mau lên, không thì tao sẽ không kiên nhẫn được đâu!" Giọng nói của anh chứa đầy sự tức giận và thất vọng, phản ánh sự mệt mỏi khi phải liên tục chịu đựng thói lười biếng của đàn em mình.

Tiếng chửi từ điện thoại còn vọng trong phòng, Fourth giật mình, mắt mở to đầy hoảng hốt. Cậu lập tức nhảy xuống khỏi giường, chăn rơi rối tung xuống sàn. Những bước chân vội vã đưa cậu ra khỏi phòng, nơi ánh sáng buổi sáng chiếu sáng chói chang. Cậu nhanh chóng vơ vội quần áo, xỏ vào một cách luống cuống, tay còn chưa kịp cài nút áo.

Với một cú hất vội vã, Fourth mở cửa phòng, chạy xuống cầu thang. Khi đến cửa chính, cậu mở nó ra và ngay lập tức nhìn thấy đàn anh đứng trước cổng, ánh mắt trừng trừng và vẻ mặt không hài lòng. Cậu cảm nhận được sự bực bội từ đàn anh và vội vã bước ra ngoài, không dám lơ là thêm một giây nào nữa.

Anh ấy tên là Phuwin, học sinh cuối cấp của trường top đầu Thái Lan, hơn nữa anh còn là đàn anh thân thiết nhất của Fourth. Là con trai duy nhất của tập đoàn Tangsakyuen, đứng thứ hai trong giới kinh doanh. Anh được nuôi dạy và giáo dục từ nhỏ nên Phuwin luôn thể hiện sự nghiêm khắc và trách nhiệm. Mặc dù tập đoàn gia đình anh đứng thứ hai trong giới kinh doanh và có vị thế cao, thì anh lại là một học sinh cá biệt, nổi bật với tính cách nổi loạn và thường xuyên làm trái quy định. Sự nổi loạn và tính cách phóng khoáng của anh trái ngược với hình ảnh trước mắt của gia đình.

Fourth vừa bước xuống cổng và nhìn thấy Phuwin đứng đó với vẻ mặt bực bội, cậu cố gắng mỉm cười, dù sự lúng túng và lo lắng rõ ràng trên gương mặt.

Cậu cất giọng khẽ, hơi lấp bấp:

"A... Hello, anh tới lâu chưa?" Giọng nói của cậu lộ rõ sự ngượng ngùng và cố gắng giữ vẻ bình thản, nhưng ánh mắt lại thể hiện sự bối rối và cảm giác tội lỗi vì đã để đàn anh mình phải chờ đợi.

Phuwin đáp lại bằng giọng điệu pha lẫn sự bực bội và mệt mỏi:

"Ừm... không lâu đâu, chắc cũng gần 1 tiếng của tao thôi." Giọng nói của anh có phần gắt gỏng, lộ rõ sự thiếu kiên nhẫn, nhưng vẫn giữ một chút hài hước khi nhắc đến thời gian chờ đợi lâu.

"Aa, em xin lỗi, em không cố ý" cậu vội vã đáp lại đàn anh nhưng với giọng điệu còn nhởn nhơ, có phần đùa cợt để anh ấy cho qua chuyện.

Phuwin không nói thêm gì nữa, chỉ ra hiệu cho Fourth lên xe, với ánh mắt ra dấu rõ ràng rằng nếu không đi ngay, họ sẽ muộn giờ.

Trên xe, Fourth ngồi thẫn thờ, lặng lẽ nhìn ra cửa sổ. Cậu không nói lời nào, mắt dõi theo những cảnh vật bên ngoài trôi qua, vẻ mặt trầm tư và có phần mơ màng.

Khi không gian yên ắng của chiếc xe kéo dài, Phuwin mới cất tiếng hỏi để hỏi chuyện với Fourth:

"Này Fourth, nay lớp mày có học sinh mới đúng không?" -Phuwin

Thấy Fourth không phản ứng, anh quay đầu sang phía cậu, ánh mắt sắc bén và chờ đợi. Phuwin thấy Fourth vẫn chăm chú nhìn ra cửa sổ, vẻ mặt trầm tư, và cảm giác sự im lặng kéo dài khiến anh nhíu mày, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời.

Anh mất hết sự kiên nhẫn liền lên tiếng thêm:

"Này Fourth, mày có nghe tao nói không đấy?" kèm theo vẻ mặt vừa khó hiểu lại có phần bực tức, ánh mắt trở đợi phán ứng của Fourth.

Sau khi nghe Phuwin gọi tên mình với vẻ mặt khó hiểu và bực tức, Fourth giật mình thoát khỏi trạng thái mơ màng. Cậu quay lại nhìn Phuwin, hơi đỏ mặt vì cảm giác bị bắt gặp trong lúc đang mải mê với suy nghĩ riêng. Với giọng nói có chút lúng túng và hơi bối rối, cậu đáp:

"À, xin lỗi, em không nghe thấy. Đúng, hôm nay lớp có học sinh mới." Cậu cố gắng lấy lại sự tập trung, nhưng vẫn cảm thấy hơi xấu hổ vì đã không chú ý.

"Mà sao anh biết vậy?" Fourth hỏi Phuwin, với vẻ mặt ngạc nhiên và có phần nghi ngờ. Cậu nhìn anh với ánh mắt tò mò, cảm giác như không rõ làm thế nào mà đàn anh của mình lại biết về học sinh mới trong lớp mình.

Phuwin nghe thấy câu hỏi của Fourth và đáp lại với vẻ mặt tự mãn:

"Xời, đàn anh của mày có cái gì mà không biết." Anh nhướng mày, tự hào về sự thông thạo của mình, như thể việc nắm bắt thông tin này là điều hiển nhiên và không có gì đáng ngạc nhiên.

Fourth nghe vậy, cười nhẹ theo sự tự mãn của Phuwin. Cậu mỉm cười, ánh mắt lộ rõ vẻ thích thú và không thể không bị cuốn theo sự tự mãn của anh mình, dù vẫn cảm thấy hơi bối rối.

Phuwin hỏi tiếp, giọng điệu có phần nghiêm túc:

"Nói sao thì. Em cũng đã thuận lợi làm xong nhiệm vụ giết tên đàn ông kia theo lệnh của tổ chức rồi chứ?"

Fourth đáp lại với giọng bình thản:

"Không, là Gemini giết."

Phuwin hơi thắc mắc, nhíu mày như đang cố nhớ là ai.

"Gemini... hmm... là Gemini Norawit á hả?" Giọng nói của anh có vẻ ngạc nhiên, lộ rõ sự bất ngờ khi nhận ra họ tên của người mà em mình đang nhắc tới.

Fourth gật đầu và trả lời:

"Đúng rồi, con trai cả của tập đoàn Titicharoenrak."

Phuwin hỏi tiếp, sự tò mò và lo lắng cho em trai mình còn hiện rõ:

"Nhưng sao em gặp lại cậu ta chứ?"

Fourth trả lời giọng có phần ngạc nhiên và lắc đầu:

"Em cũng không ngờ gặp anh ta ở đó, chắc có vẻ là tình cờ."

Không khí trong xe lúc này có phần căng thẳng với sự trao đổi thông tin quan trọng, nhưng cũng có chút nhẹ nhõm khi Fourth và Phuwin chia sẻ thông tin với nhau. Cả hai đều thể hiện rõ sự quan tâm và tò mò về tình huống bất ngờ này.

Cả hai ngồi trên xe nói chuyện qua lại rồi cũng tới trường. Phuwin dừng xe trước khuôn viên chính của trường, anh nhìn về phía Fourth, giọng nói có phần ra lệnh:

"Được rồi, em lên lớp trước đi, anh cất xe rồi sẽ theo sau." Anh nhíu mày với vẻ mặt nghiên túc, nhưng ánh mắt vẫn rõ sự quan tâm.

Fourth gật đầu, bước ra khỏi xe và hít một hơi sâu để hòa mình vào không khí học đường đang trở nên sôi động. Cậu nhìn xung quanh, thấy các bạn học sinh đang tụ tập, trò chuyện và đi vào các tòa nhà. Cậu nhanh chóng rảo bước về phía tòa nhà lớp học, để không bị trễ giờ.

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro