Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên con thuyền Ngôi Sao Chết Chóc, mọi người dọn ra một nơi tương đối lành lặn, làm một bữa tiệc lớn.

Hu Long, người được coi là nhân vật sáng nhất đêm nay, ngồi ở chính giữa. Bả vai anh ta được quấn băng thành một cục to đùng, mỗi lần bị thuyền phó Juza hưng phấn bá vào, mặt lại xanh lét vì đau.

"Hu Long! Đây đây, anh em kính chú một ly!"

Mọi người đều uống rượu chúc mừng chiến thắng, sôi nổi hát hò.

"Thám tử trẻ tuổi, hát một bài đi!"

"Hửm, tôi hát không hay lắm đâu."

Lúc này Aether nâng cốc rượu lên, nói: "Tôi hát."

Các thủy thủ đều dừng lại, vẻ mặt như không thể tin nổi.

Hu Long méo mặt lên tiếng: "Sốc ngang luôn..."

Aether nhướng mi nhìn anh ta.

"Tôi.. tôi đâu có ý kiến gì đâu! Chỉ là hơi bất ngờ- hự!"

Lão phó ngồi bên cạnh bỗng vỗ bốp vào lưng anh ta, căn bản ý thức thương tiếc người tàn tật đều ném ra sau đầu, vỗ xong còn lớn tiếng trách: "Đại thần thân thủ tốt như vậy! Hát chắc chắn cũng rất hay! Cậu tỏ thái độ như vậy là không được!"

"Đại thần..?" Hu Long chứng kiến lão phó đối với người đáng tuổi con mình kia hô thần tượng, không khỏi cạn lời.

Aether nhìn đôi mắt lấp lánh của Juza bắn tới mình, hơi hối hận.

Heizou cười cười, xoay đũa: "Cậu hát đi, tôi phụ nhạc cho."

Aether bất đắc dĩ nhìn hắn, sau đó trước ánh mắt mong chờ của mọi người, bắt đầu hát.

Năm đó anh làm thế nào để quên đi một người bạn?

Xin các anh một lần nữa hãy lãng quên tôi đi.

Thời gian rồi sẽ trôi đi thôi.

Anh rồi sẽ gặp được những người mới.

Nếu cuối cùng tôi vẫn phải nhắm mắt.

Ngủ say đi, trong mơ lại một lần gặp lại.

Xin anh đừng lưu luyến.

Tôi biết anh đã rất quen thuộc.

Có được không?

Juza bụp miệng, mặt đỏ bừng vì say, nước mắt chảy ròng ròng.

"Hu hu đại thần, bài hát này buồn quá đi."

Hôm nay những người ở đây đều đã trải qua những giây phút gian khổ nhất, mỗi một khắc đều như ngàn cân treo sợi tóc, con thuyền Ngôi Sao Chết Chóc sau trận đại chiến không có chỗ nào là nguyên vẹn.

Lắng nghe giai điệu này, khi nhiệt huyết sau chiến thắng đã qua, mọi người dường như muốn được trút bỏ, đỏ hoe mắt ôm lấy nhau.

Beidou đứng dậy, đuôi mắt hơi hồng, một tay nâng chén rượu nói: "Nhờ có tất cả mọi người chúng ta mới có thể vượt qua được ngày hôm nay! Tại đây tôi xin kính mọi người một ly, giũ bỏ những tiếc nuối, tiếp tục tiến lên!"

"Yes sir!!"

...

Ba ngày sau.

Quy Li Nguyên, Liyue.

"Thời gian qua đã được mọi người chiếu cố nhiều, đa tạ."

"Chúng ta đã là bằng hữu, không cần khách sáo như vậy." Beidou chống hông, cười nói: "Hai người đi đoạn đường này, có thể nhân tiện ghé qua nhà trọ Vọng Thư gửi giúp tôi cho bà chủ trọ một món đồ hay không?"

"Được chứ."

"Tốt quá!" Beidou vui mừng nói, ra hiệu cho Juza đứng đằng sau đưa cho Heizou một cái hộp, bên trên đặt một chiếc mặt nạ okame.

Heizou nhận hộp, nhìn nhìn chiếc mặt nạ rồi đưa cho Aether.

Aether cầm lấy, gỡ miếng vải đen trên mặt ra, đeo lên.

Hu Long đứng cạnh lão phó nói: "Cái này là tôi mới mua mấy hôm trước, cứ coi như là quà kỉ niệm đi."

Lão phó bật ngón cái: "Đại thần nhìn ngầu lắm!"

Aether gật đầu: "Cảm ơn."

Ba ngày qua hai người họ ở trên thuyền, Beidou ít nhiều cũng đã phát hiện, lại hiểu ý không chủ động nhắc đến.

"Bảo trọng, khi nào muốn trở lại Inazuma, đội thuyền Nam Thập Tự luôn chào đón các cậu."

Heizou và Aether tạm biệt mọi người trên thuyền, sau đó tiếp tục lên đường.

...

Băng qua cây cầu trên kênh Quy Li Nguyên là đến nhà trọ Vọng Thư. Đi được nửa đoạn đường thì Heizou dừng Aether lại.

"Đợi đã Aether, đao của cậu nổi bật quá, để tôi cất đi cho."

Thiếu niên đeo mặt nạ okame ngờ vực nhìn hắn, nhưng vẫn đưa đao tới.

Chỉ thấy thám tử nắm lấy chuôi đao, giây sao đại đao liền biến mất.

"Làm thế nào..?"

"Vision còn có tác dụng làm một không gian chứa đồ, rất tiện lợi đúng không?"

"..."

Heizou mặc dù không thấy mặt nhưng vẫn hiểu được người đối diện đang muốn nói, sao cậu không làm ngay từ đầu?

"Tại vì hình tượng của cậu giúp chúng ta tránh được rất nhiều rắc rối a."

Dọc đường đi chưa gặp một nhóm đạo bảo đoàn nào.

Đến nhà trọ Vọng Thư, hai người dò hỏi một vòng rồi tìm được thang máy lên lầu.

Heizou tới trước quầy lễ tân.

"Bà chủ, có phòng không?"

"Đương nhiên có, mọi người muốn thuê mấy phòng?"

"Hai phòng đơn." Hắn đẩy một cái hộp lên bàn: "Đây là thuyền trưởng Nam Thập Tự nhờ tôi gửi chị."

Verr Goldet hiển nhiên vừa ý với xưng hô này, nét cười trên mặt tươi hơn: "Cảm ơn hai người đã vất vả đi một chuyến, đây là chìa khóa phòng, nếu có nhu cầu nào khác có thể trực tiếp tìm đến tôi."

"Cảm ơn."

Heizou tung chìa khóa cho Aether, nhưng không đến xem phòng mà đi xuống lầu.

"Tối hôm nay nghỉ ngơi ở đây đã, ngày mai rồi khởi hành, ai, xuống xem thực đơn của nhà trọ có gì đi, mấy ngày nay toàn ăn cá tôi ngán tới tận óc rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro