Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Heizou tìm được một quyển sách cũ, không có tựa đề, chỉ đơn giản ghi lại những câu chuyện về ma quỷ thần phật.

Tín ngưỡng Liyue thật thú vị nha.

Trong đây còn viết, thông qua Ấn Hàng Ma hoàn chỉnh có thể nhìn thấy được những linh hồn thuộc về thế giới khác.

Trùng hợp là hắn tình cờ phát hiện ra những hòn đá có họa tiết giống với Ấn Hàng Ma vẽ trên sách.

Heizou tìm một góc độ phù hợp để thấy được những họa tiết đó được ghép lại. Ba ngón tay che đi mắt phải, dùng một mắt quan sát.

Ấn Hàng Ma hoàn chỉnh chớp mắt lóe lên hào quanh vàng nhạt.

Hắn hạ tay xuống, nhìn xung quanh.

Không được sao?

"Hửm?"

Trên cây cầu có một đứa trẻ đứng nép sau cột gỗ, chăm chú nhìn hắn, đáng chú ý là đôi chân của đứa trẻ đó gần như trong suốt.

Heizou đi đến gần, trong một giây, đứa trẻ đó biến mất, rồi lần nữa xuất hiện đằng sau gốc cây cách đó không xa.

Muốn dẫn tao đi đâu?

Cứ như vậy vài lần, hắn được dẫn tới một bãi cỏ vàng hoang sơ.

Phía sau lưng có thợ săn di tích bất ngờ tấn công!

...

Tiểu quỷ núp trong rễ cây, che miệng cười hi hi.

"Chơi vui lắm đúng không?"

Heizou đột nhiên xuất hiện đằng sau nó, híp mắt cười.

Tiểu quỷ vô cùng hoảng loạn, đang muốn chạy đi thì bị người phía sau túm gáy lại.

"Nhóc con sao lại chạy? Tôi có làm gì đâu?"

Tiểu quỷ nhìn gương mặt tươi cười của hắn, càng sợ hơn, bắt đầu dãy dụa khóc: "Hu hu hu! Em muốn chị Lumine cơ! Chị trở về đi! Bọn họ chiếm mất chỗ của chị rồi!"

Nghe tới đây thám tử liền hiểu ra, hắn cố ý hỏi tiếp: "Em biết Lumine?"

Tiểu quỷ dừng khóc, len lén nhìn: "Anh.. là bạn của chị ấy à?"

"Đúng vậy." Hắn thả tiểu quỷ xuống: "Không cần làm loạn nữa, bọn tôi sẽ rời đi."

Sau đó không nói gì thêm, xoay người trở về nhà trọ trong ánh mắt ngơ ngác của tiểu quỷ.

Có vẻ như Ấn Hàng Ma chỉ có tác dụng trong phạm vi xung quanh nhà trọ Vọng Thư, Heizou đi lên lầu, xem có nhìn được thứ thú vị nào khác không.

Đúng lúc này hắn nhìn thấy Aether ngồi bên cầu thang, trạng thái đặc biệt không tốt, giống như vừa trải qua một kiếp nạn.

"Cậu bị gì vậy?"

Aether u ám đứng dậy, đến trước mặt Heizou, gằn giọng: "Tôi giết chết thằng nào bỏ độc vào đậu hũ hạnh nhân!"

"Hả?"

Sau khi nghe đại khái sự việc, thám tử bắt đầu ôm bụng cười.

"Cậu cười đủ chưa?"

Heizou lau đi một giọt nước bên khóe mắt, nhìn nhìn Aether, vẫn là không nhịn được cười tiếp.

"A ha, sao mặt nạ của cậu cũng xanh đi rồi vậy?"

Thấy không khí xung quanh người Aether đang dần lạnh hơn, lúc này Heizou mới nghiêm túc lại.

"Nếu thực sự có kẻ dám hạ độc tiên nhân thì đây là chuyện lớn rồi."

"Trong đó không có độc."

Hai người quay đầu, chủ nhân của giọng nói là một thiếu niên tóc đen không biết đã đứng ở đó từ khi nào.

Heizou: "Cách ăn mặc này, là vị Hàng Ma Đại Thánh sao?"

Xiao gật đầu.

Heizou lại hỏi: "Trong đó không có độc, ngài biết?"

"Ta nhìn thấy được, không kẻ nào có cơ hội bỏ độc."

Thám tử nhíu mày, chống hông nhìn Aether: "Có phải cậu ăn linh tinh gì rồi không?"

"Thể chất của tôi có thể kháng độc ở một mức độ nhất định." Tâm trạng của "điện hạ" có vẻ không được tốt lắm, từ chiếc mặt nạ okame phát ra một tiếng cười lạnh: "Nếu là người bình thường ăn phải, có lẽ bây giờ đã lạnh rồi."

"Cậu mà cũng biết nói đùa nha." Heizou gác một tay lên vai Aether: "Tới nhà bếp xem thôi, biết đâu phát hiện được gì."

...

Yanxiao đang thử công thức mới thì thấy hai người đi vào, theo sau là vị Hàng Ma Đại Thánh.

Suýt nữa thì ném cái nồi trong tay đi.

"Có chuyện gì không.. ạ?"

Heizou: "Bọn tôi tới xem món đậu hũ hạnh nhân của cái người Zuxieng đó, phiền bếp trưởng làm lại một lần."

Sáng nay có một thương nhân tên Zuxieng tới tìm ông, đưa một công thức đậu hũ hạnh nhân được gọi là bí pháp gia truyền, nhờ ông làm hộ để dâng cho vị tiên nhân ở đây.

Yanxiao làm một phần, húp thử một ít nước dùng thì thấy ngon cực kỳ, sau Zuxieng còn vô cùng hào phóng cho luôn bí pháp này.

Chỉ là đến gần trưa Zuxieng lại nói có việc đột xuất, đành nhờ ông đưa cho vị tiên nhân kia. Mà trưa nay có nhiều khách quá, Yanxiao cũng bận tối mắt tối mũi nên việc này cuối cùng đến tay Aether.

Dù sao Yanxiao cũng dự định nghiên cứu công thức đậu hũ hạnh nhân kia, thêm đó là yêu cầu của Xiao, liền vui vẻ đáp ứng ngay.

Toàn bộ quá trình nấu nướng đều rất bình thường. Đến phân đoạn cuối cùng, sắc mặt Heizou hơi biến đổi, hắn cầm một miếng rong biển khô lên.

"Cái này lấy từ đâu?"

Yanxiao ù ù cạc cạc trả lời: "Cái đó là Zuxieng đưa cho tôi a, anh ta bảo nó là thành phần mấu chốt nhất trong công thức này."

Xiao: "Thứ này có vấn đề?"

"Đây là rong biển đột biến ở Inazuma, rất hiếm, bếp trưởng không biết là phải."

Heizou lấy một lát thịt đỏ tươi, đặt miếng rong biển lên, đổ một ít nước sôi.

"Loại rong biển đột biến này rất ngon, được liệt trong danh sách những thực phẩm mỹ vị nhất nhưng lại có độc tố, dù phơi khô sẽ bớt đi nhưng khi nấu lên trong nước sôi, độc sẽ phát tán mạnh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro