Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khi Heizou đang nói, trên miếng thịt lúc nhúc nổi lên những bong bóng trắng nhỏ, khiến người ta nảy sinh một cảm giác ghê tởm.

Yanxiao tức khắc biến sắc.

"Mà khi nấu chung với hạnh nhân sẽ đặc biệt tạo ra một loại độc tố mới, ăn nhiều có thể gây chết người."

Hắn nhìn Aether: "May cho cậu đó, nếu ăn ngay khi còn nóng, có lẽ số lần vào nhà tiêu không còn là một hai đâu."

Aether: "..."

Yanxiao bùng nổ: "Thằng khốn đó! Lại dám hạ độc Đại Thánh của chúng ta!"

Xiao hạ giọng: "Hắn là cố ý?"

"Cố ý hay ngu dốt? Hỏi là biết." Heizou nhún vai: "Lúc nãy tôi thấy gã còn đang ngồi uống rượu dưới lầu, chắc giờ chưa kịp đi đâu."

...

Zuxieng đứng dậy, vỗ vỗ cái bụng mỡ của mình, toan rời đi.

Bỗng có hai bàn tay đặt lên hai vai hắn, kéo hắn ngã ngửa xuống sàn như một con lợn nái bị lật bụng.

Zuxieng bị ấn xuống đánh túi bụi, hoảng loạn ôm đầu, vẫn còn ngu ngơ chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Yanxiao tát đỏ mu bàn tay hắn, chửi: "Con mẹ ngươi dám hãm hại tiên nhân nhà bọn ông hả? Hôm nay ông không đánh chết ngươi thì ông đây đếch phải người!"

Aether im lặng, cay độc hạ thủ.

Zuxieng chợt hiểu ra, vội vàng thanh minh: "Đừng.. đừng đánh nữa! Có độc thì sao chứ! Độc thì làm sao tác dụng với thần tiên được! Ăn ngon miệng không phải là đủ rồi a!"

"Ngươi hãm hại tiên nhân lại còn hại ông đây! Nếu không phải ban nãy có mấy huynh đệ này tới, ông đã chết tươi ở xó bếp rồi!"

"Tôi là đưa đủ rong biển làm một phần thôi chứ! Ai biết ông anh lại cắt xén đi!"

"Con mẹ đừng có xà lơ! Trong giấy ghi rõ 20mg mà ngươi đưa ta 35mg!"

Heizou không biết từ đâu lôi ra một ấm trà, ngồi dựa vào ghế nhàn nhã uống.

Xiao: "..."

Zuxieng đầu bị đánh tới hỏng, bắt đầu nói năng lộn xộn: "Mẹ nó ngươi chết thì liên quan gì tới ta! Ngươi tự nấu cơ mà!"

Nghe đến đây, thám tử bỏ chén trà xuống, xông tới giúp Yanxiao đang tức điên người một chân.

Huai'an, chồng bà chủ nhà trọ, nghe tin dưới lầu có ẩu đả liền vội vàng chạy đến can.

"Mọi người có gì bình tĩnh đã! Ra ngoài rồi đánh, đừng đánh ở đây a! Ôi bếp trưởng sao anh lại ở đây?"

"Con mẹ cái thằng chó này nó dám hạ độc Đại Thánh!"

Huai'an sửng sốt, nhìn Xiao lẳng lặng đứng một bên, tức khắc thay đổi thái độ, điên tiết nhào vào đánh.

Sau một khoảng thời gian Zuxieng đã thoi thóp bên dưới, khách khứa xung quanh liền vội vàng ngăn lại, còn đánh nữa là sẽ chết người a!

Bấy giờ bốn người mới dừng tay.

Tên thương nhân béo ị nằm trên sàn bị đánh cho gầy đi một vòng, in rõ nhất trên khuôn mặt hắn là dấu giày của điện hạ.

Huai'an sai người gọi cho Thiên Nham Quân gông cổ hắn ta đi. Sau đó làm một thế chắp tay, cảm ơn hai thiếu niên.

"Không có việc gì." Heizou tinh thần sáng láng, đưa cho ông hai chùm chìa khóa: "Tiền thuê phòng tôi để trong ngăn kéo ở phòng 17."

Xong xuôi cũng không dây dưa tiếp, hắn cùng Aether rời đi.

Trên đường, Heizou đột nhiên mở miệng: "Tiểu quỷ kia rất thân thiết với nhà lữ hành, phòng của cậu trước đây là căn phòng nhà lữ hành thường ở, tiểu quỷ đều làm trò hù dọa với những vị khách khác thuê căn phòng đó. Nó nghĩ rằng bọn họ đã chiếm mất nơi ở của cô ấy, đuổi hết bọn họ đi, cô ấy mới có thể quay lại, chơi với nó."

"Ra vậy." Aether nghĩ nghĩ, lẩm bẩm: "Hừ, thảo nào Hàng Ma Đại Thánh lại nhắm mắt bỏ qua."

"Tôi có hơi khó chịu." Thám tử vòng hai tay đỡ gáy: "Bà chủ cố ý để chúng ta thuê căn phòng đó, muốn mượn tay giải quyết chuyện tiểu quỷ."

Chợt Xiao không báo trước xuất hiện trước mặt hai người họ, giống như lần ở nhà trọ Vọng Thư, có lẽ là một loại khả năng dịch chuyển.

Y đưa đến một cái hộp gỗ tinh xảo có hoa văn rất đẹp: "Verr nhờ tôi thay cô ấy đến xin lỗi hai người."

"Um hm."

Thám tử nhận lấy, gương mặt không biểu hiện gì.

Xiao chưa đi ngay, y nhìn mặt nạ okame của Aether, nhẹ giọng: "Về chuyện đó, ta xin lỗi."

Sau đó liền biến mất.

Aether quay đầu nhìn Heizou: "Chuyện gì? Chuyện tiểu quỷ hay là đậu hũ hạnh nhân?"

Thám tử buồn cười nói: "Chắc là cả hai đi."

"Hộp gì đây?"

"Mứt hoa quả."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro