Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đảo Rito, Inazuma.

"Cảm ơn đại nhân, chuyến hàng này đều nhờ có ngài!"

"Chuyện nhỏ thôi, tôi không nhận thù lao, chỉ cần mọi người đánh giá tốt cho hiệp hội."

"Vâng, vâng."

Thương nhân chà hai bàn tay, láo liên nhìn phía sau thám tử: "À mà người tóc vàng đó đã đi đâu rồi?"

"Cậu ấy nói mình có việc, xin lỗi, tôi cũng không biết cậu ấy đã đi đâu."

Thương nhân tiu nghỉu quay đầu đi, ngay sau đó, Aether đứng sau gốc cây cũng đi ra.

"Lão nhìn như vậy, tìm được tôi sẽ được trả thù lao cao lắm à?"

"Không hẳn, nhà lữ hành rất nổi tiếng, cho dù không có mora thì mọi người vẫn tình nguyện."

Heizou đưa mắt nhìn Aether, áo khoác của vị này đã cháy thành than, gấu quần rách tùm lum cộng thêm mái tóc rối xù đầy bụi, trông không khác gì diễn viên đóng phim bom tấn.

"Cậu thế này nổi bật quá, vẫn nên thay quần áo thì hơn."

Sau đó Shikanoin đại nhân dắt theo một vị điện hạ chạy đi thử hết mọi cửa hàng to nhỏ trên đảo Rito. Đến cửa tiệm thứ 11 mới mua được một bộ quần áo tương đối vừa mắt Heizou.

"Trong nội thành có nhiều đồ đẹp hơn nhưng tạm thời thế này cũng được."

"..."

Aether chống tay lên giá treo quần áo há mồm thở, hai mắt hoa hết lên khi bị bắt đi thử đồ, nhưng vẫn không quên làm một động tác tay bao quanh vai.

"Không có áo kiểu như thế à?"

"... Có thì cũng có đấy, nhưng tôi đoán phải đi thêm năm cửa hiệu nữa mới tìm được a."

"Xin lỗi, tôi sai rồi."

Heizou tiện tay lấy một chiếc mặt nạ cáo rồi ném lên mặt Aether, vừa lúc đó cô bé quản lý chạy tới.

"Heizou đại nhân, ngài đã tìm được bộ vừa ý chưa ạ? Nếu ngài muốn có thể đặt may riêng."

"Đã chọn xong rồi, cảm ơn, người bạn này của tôi rất thích nó, những bộ y phục ở đây kiểu dáng rất đẹp, so với các cửa hàng nội thành còn phong cách hơn."

"Ngài quá khen." Hai má cô bé quản lý đỏ ửng lên: "Tay nghề của tôi còn kém xa lắm."

Hắn mỉm cười trả tiền cho cô bé.

Rời khỏi cửa tiệm, Heizou nhìn sắc trời rồi lấy ra một tấm bản đồ, thở dài: "Ai, còn chưa đến giờ tan làm nữa."

"Nói nghe đi, có thể tôi giúp được gì."

Thám tử chuyển tấm bản đồ cho Aether: "Đây là bản vẽ tuyến đường Rito, là con đường giao thương quan trọng của Inazuma, các xe hàng qua lại giữa đảo Rito, Narukami và nội thành hầu như đều đi qua đoạn đường này. Nhưng dạo gần đây các doanh trại ma vật, là mấy thứ cậu từng đánh đó, lại nhiều lên một cách bất thường xung quanh tuyến đường, đã có rất nhiều xe hàng bị tấn công."

"Ma vật như hilichurl thông thường không có trí tuệ, chỉ hành động theo bản năng, nhưng nơi bằng phẳng và rộng rãi này lại không thích hợp cho hilichurl ở. Tôi đoán là đằng sau chúng có kẻ khác giật giây, khả năng cao là pháp sư vực sâu."

"Pháp sư vực sâu? Thuộc hạ của tôi à?"

"Phải, nhưng chúng chưa đủ đẳng cấp để nhận lệnh trực tiếp từ cậu." Heizou mỉm cười, hắn đối với những người có khả năng nhận thức cao đều rất thưởng thức: "Phải tìm ra mục đích của chúng trước."

"Tấn công nội thành?"

"Cái này thì khủng bố quá, ba cái con hilichurl thì cửa nội thành cũng chạm không nổi đâu. Có lẽ nên điều tra từ những xe hàng bị tấn công kia trước, biết đâu sẽ phát hiện được gì."

"Nhưng trước tiên phải ăn cơm tối đã." Heizou chỉ về quán cơm cách đó không xa: "Có thực mới vực được đạo đúng không?"

...

"Súp miso, mì xào thập cẩm, ramen xương hầm, sushi cá ngừ, cua phủ bơ,... Ừ, lấy mỗi thứ một phần."

Heizou sau khi gọi món xong, biểu tình vi diệu nhìn người đối diện đang tiếp tục cầm bát cơm thứ năm lên.

"Ở nơi của cậu không có nhiều thức ăn à?"

Tay đang gắp thức ăn của Aether hơi dừng lại, vị này có vẻ cự tuyệt với loại âm thanh bất nhã khi vừa ăn vừa nói. Sau khi nuốt miếng cá xuống, Aether mới trả lời: "... Không, vì tôi thường hoạt động thể lực nặng nên phải ăn nhiều thôi, vả lại đã mấy ngày rồi tôi chưa động vào thức ăn."

"Sao lúc mới gặp tôi thấy cậu không giống như người đã nhịn đói mấy ngày thế nhỉ? Tinh thần còn rất sáng láng."

"Tiếc là ở đây không có món tuyệt tác nhân gian đó, khi nào đến nội thành tôi đưa cậu đi ăn thử, ngon lắm đấy."

Khi hai người tiếp tục dùng bữa, có một đại nam hán bước lên đài ở giữa quán ăn, y phục đoan trang, da mặt bôi phấn trắng bệch, ngũ quan sậm, mày kiếm rõ nét. Theo sau ông là những người có đôi phần tương tự nhưng nổi bật ở giữa là một người phụ nữ tuổi tứ tuần, tay cầm thanh đoản đao được trang trí sắc tím rực rỡ.

Heizou chống cằm hứng thú nhìn: "Ca vũ kỹ? Hiếm thật đấy."

"Dịch vụ miễn phí của nhà hàng à?"

"Mở cửa hàng cũng không phải làm từ thiện, chắc là đoàn kịch nào thuê sân khấu để diễn thử thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro