Phần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở ta thành niên năm đó, thành công thức tình khả năng thanh tẩy. Ta vui vẻ cùng đế quân khoe ra, thành công đượchắn xoa xoa đầu. Ta sử dụng năng lực cho hắn giảm bớt mài mòn, hiệu quả rõ rệt a. Lưu vân tá phong chân quân cười đùa

- A tuyết ngươi rốt cuộc cũng thành niên. Nhớ lúc ngươi còn nhỏ, ngày nào cũng bám lấy đế quân... ư um

Ta nhanh tay đem mỏ cò của Lưu tá phong chân quân ngậm lại. Thật là, nàng cái gì cũng tốt, chỉ là cái mỏ này luôn nhắc tới kí ức không tốt mà thôi.

Ta có được cái này năng lực vẫn là man vui vẻ. Bỗng nhiên trong đầu xẹt qua bóng hình, ta xoay người hướng đến bóng hình màu xanh nào đó đang đứng một bên, vui tươi hớn hở

- Xiao, bây giờ ta năng lực mạnh hơn rồi, có thể giúp ngươi a!

Xiao thượng tiên vẫn một mặt lạnh nhạt. Ai, quả là cái ngoài lạnh trong nóng ai.

- Hừ, tùy ngươi...

Ta nghe hắn đồng ý, nhón chân, vươn tay ở hắn đỉnh đầu tạo ra một bông hoa sen trắng. Bông hoa sen ở hắn đỉnh đầu nở rộ, cuối cùng tiêu tán, hóa thành tinh tinh điểm điểm ánh sáng rơi xuống trên người Xiao, tức khắc từng đợt hắc khí bay ra rồi tan biến.

Xiao chỉ cảm thấy nghiệp chướng giống như lại thiếu bớt. Nàng lúc trước vẫn thường xuyên chạy đến chỗ hắn, cho hắn thanh tẩy nghiệp chướng, tuy ít nhưng mà vẫn có ích. Lần này nàng cho hắn thanh tẩy, làm hắn cảm giác bản thân như người đang đi giữa sa mạc, bông nhiên được ngồi nghỉ nơi râm mát. Cho hắn linh hồn được thoáng chốc tỉnh táo. Nhìn nàng vui vẻ tươi cười, Xiao cảm thấy hắn nợ nagf một món nợ lớn...

Ta cho mọi người ở đây một bông sen chúc phúc, tung tăng chạy về phía đế quân, đầy mắt chờ mong nhìn hắn.

- Đế quân, đế quân, em đã thành niên! Em có thể tự đi ra ngoài du lịch không a?

Morax hơi trầm ngâm, nhưng vẫn đồng ý

- Được rồi, nhớ cẩn thận.

- Yay!!!

Sau đó chúng tiên cho ta tặng quà. Xiao cho ta tinh điệp, Ganyu tặng ta một bộ áo khoác, Lưu vân tá phong chân quân tặng ta một viên ngọc bội chứa tiên lực,.... Và đế quân đưa ta pháp khí Khóa trần thế để sử dụng. Sau đó đều từng cái rời đi, trở về động phủ hay làm nhiệm vụ. Đế quân còn nấu cho ta món măng hầm chua ngon tuyệt, ta cảm thấy cuộc sống hiện tại thật hạnh phúc, phải chi được ở bên cạnh đế quân vĩnh viễn nhự vậy thì cũng không tồi a. Nhưng mà ta không thể, ta phải đi.... Trước khi không thể bứt ra khỏi thứ tình cảm này...

- A tuyết, ngươi nói, ta có thể nghỉ ngơi không ?

- A, đương nhiên có thể a! Ngài đều vất vả lâu như vậy, nên nghỉ ngơi ai!

Ta không hề nghĩ ngợi gì mà trả lời ngay lập tức, nói xong mới cảm thấy sai sai. Hắn có cảm thấy ta nói năng bậy bạ không a. Ta chỉ là muốn hắn được nghỉ ngơi mà thôi, chỉ là muốn hắn đỡ vất vả hơn một chút...

- Ân, ngươi nói đúng. Có lẽ là lúc ta nên buông tay cho con dân Liyue tự phát triển rồi.

Ta!!!!!!

Được rồi, ngài thích như thế nào thì liền làm, ta ko có ý kiến=]]]]]]]]]

....

Sáng hôm sau, ta rời đi khi mặt trời chưa mọc. Ta đã luôn ở đế quân động phủ hơn 500 năm nay, luôn ở cùng đế quân, đột nhiên rời đi, trong lòng vẫn có chút mất mát. Nhưng ta đã trưởng thành, sớm muộn gì cũng phải cùng đế quân tách ra. Đế quân là cao cao tại thượng thần linh, hắn đối với ta vốn không tồn tại tình yêu. Ta chú định không được đáp lại, cho nên ta vẫn là chôn sâu phần tình cảm này, từng chút một rời xa....

Ta đi du lịch khắp Liyue, gặp nhiều người, cũng cứu nhiều người, nhân loại có tốt có xấu, ta bất giác nghĩ tới lời của Ganyu, cảm giác cô độc giữa biển người. Ta du lịch hết 5 năm, thấy hết phồn hoa nhân loại, cũng như mặt tối của con người, năm đó thiếu niên bằng hữu bây giờ đều đã kết hôn sinh con, còn ta vẫn thanh xuân không đổi. Ta định trở về thăm Xiao cùng đế quân một chuyến, ta muốn cùng đế quân kể hết những câu chuyện ta gặp phải, nghe nói Mondstadt có hiệp sĩ đánh bại ma phong long, ta thật muốn gặp người kia một lần a....

Ta trở về cảng Liyue, chuẩn bị tham gia điển lễ thinh tiên. Ta hiếm khi thấy được hình rồng của đế quân a. Siêu ngầu!!!

....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro