10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

những thứ tình cảm khó nắm bắt, dưới ánh vàng róc rách chảy trên cao kia, lại càng dễ vạch trần.

taehyung nắm chặt vai jisoo, bất an nhả nhẹ từng tiếng:

"jisoo, cậu không sao chứ?"

sau khi nghe em nói lớn đến vậy về tình cảm của mình, cậu có chút không tin nổi, liền kéo em ra ngoài ban công lớn.

còn em, sau khi nói ra được lòng mình, cảm thấy thật nhẹ nhõm biết bao. em nhìn thẳng vào mắt người đối diện, cười nhẹ. em vui vì có lẽ tâm tư này giờ đây đã có hai người cùng gánh, chứ cậu không còn phải một mình ôm trong lòng nữa. em vui vì cậu biết em thương cậu.

"tớ ổn, taehyungie."

taehyung rùng mình khi nghe jisoo đổi cách xưng hô "tôi, cậu" thường ngày. cậu thấy trong lòng tràn ngập những cánh bướm không thể gọi tên khi em nhìn cậu trìu mến và gọi cậu đầy thân mật. lời vừa rồi của em ở trong nhà, cậu có nghe thấy. rõ ràng, không sai lệch một chữ. và giờ cậu cảm thấy như mình đang ở trên chín tầng mây cùng vầng trăng nhỏ của riêng cậu, là em.

"cậu yêu tớ?"

"tớ yêu cậu."- em trả lời chắc nịch, tiếng nói hòa nhẹ vào trong gió đồi chiều muộn. nụ cười em như những ánh đèn le lói tỏa rạng trong khu rừng nhỏ đằng xa.

cậu nghe thấy tim mình đập nhanh thật nhanh, chẳng hiểu sao lúc này, nước mắt lại ngấn lên. cậu nhìn em, em nhìn cậu. mặt trăng đang dần chuyển mình khỏi những đám mây nhìn em, những vì sao nho nhỏ tỏa rạng trong veo nhìn cậu. 

cậu thấy được những vì sao ấy trong mắt em. em là cả một bầu trời sao.

em thấy được vầng trăng em luôn ngưỡng mộ trong mắt cậu. cậu là thứ ánh sáng sóng sánh bạc.

thế rồi, cậu khóc.

"kìa, sao taehyungie lại khóc?"- em bất ngờ khi thấy nước mắt cậu lăn dài, liền nhướn người lên, lấy tay áo quệt nhẹ. em nghĩ, có lẽ em cũng sắp khóc rồi.

"tớ nghĩ tớ chỉ có một mình.."- cậu thở ra một hơi sâu, rồi nhìn em cười. cậu cười hồn nhiên đến lạ làm lòng em lâng lâng. em vuốt má cậu, rồi đặt tay xuống vai, mắt em theo đó rời xuống, nói:

"cậu sẽ không bao giờ một mình nữa!"- cười thật tươi đến híp mắt, em hạnh phúc ào vào lòng cậu. em không biết mình vừa vô tình khiến giọt nước trong veo đã định khô lại nơi đồng tử rơi xuống vai áo cậu. cậu ôm chặt lấy em, tì em vào lồng ngực khiến em bật cười thành tiếng.

tối hôm đó, cậu và em đi về seoul. 

em ngồi trên băng ghế dài, im lặng đọc sách. nhìn sang bên ghế đối diện, thấy cậu ngủ say, miệng vô thức nhếch lên cười. cậu vẫn luôn đáng yêu như thế, vẫn luôn thành công trong việc khiến em yêu cậu hơn nữa.

trở mình một chút, cái lưng đã thấy hơi ê ẩm. em còn định gấp sách lại thì đã nghe thấy tiếng cậu vang đều phía bên kia:

"sao còn chưa ngủ?"

"tớ ngủ liền."- em nhỏ giọng, khúc khích cười. tay em vịn vào mặt bàn phân cách giữa hai băng ghế tạo thành một buồng riêng rồi ẩn người về phía taehyung.

"cậu làm gì thế?"- taehyung mở hé mắt sau khi nghe thấy tiếng động, thấy ngay jisoo đang nhìn mình chằm chằm. phì cười, cậu véo má cô mèo nhỏ kia khiến jisoo nhăn nhẹ mặt, rồi mềm nhũn khi nghe em nói:

"cái này là thơm má ngủ ngon!"

rồi em nhướn người về phía trước, chụt nhẹ vào má taehyung và lập tức thu người về băng ghế của mình. 

taehyung sờ lên má phải, ngây ngốc cười.

---------------------------------------------------

"em chào anh!"

"đi chơi vui không cô kim? sao cô với cậu đều bỏ lại tôi một mình mà đi thế hả?"- jinhwan lật mở tài liệu khám chữa bệnh, nhếch môi cười cay đắng khi nghĩ đến vụ hai người kia tận hưởng gió trời daegu đầu xuân, còn mình thì tiếp không biết bao nhiêu ca bệnh đến mức không còn thời gian về jeju thăm bố mẹ.

jisoo cười, ngồi xuống chiếc ghế đối diện. đây là kiểm tra định kì hàng tháng. 

"được rồi, nằm vào đó đi jisoo!"

"vâng!"

đỡ jisoo nằm xuống chiếc máy chụp cắt lớp, jinhwan nhanh chân chạy ra ngoài, ngồi trước bàn theo dõi.

"kể tôi nghe xem hai anh chị làm gì ở đấy rồi?"- jinhwan nói vọng qua chiếc mic nhỏ thông vào buồng chụp.

"eo ngại ghê ấy.."-  tiếng jisoo lè nhè nói bên trong khiến jinhwan rợn sống lưng. đúng là tình yêu, thật đáng sợ!

"em tỏ tình với taehyung rồi.."

jinhwan chỉ nghe có thế, liền đứng lên đập bàn cái rầm, miệng cười lớn vang cả vào trong buồng chụp khiến jisoo giật mình, thông tin xung não có lẽ cũng vì thế mà sẽ có phần không chính xác.

"ha! tốt lắm em gái tôi! thế rồi hai đứa kisseu kisseu nhau chưa?"

jinhwan càng nói càng phấn khích, gần như là hét, nhiều lúc còn khả ố cười cợt khiến jisoo nằm trong đó vừa thấy buồn cười, lại vừa thấy ngượng:

"anh đừng trêu em!"

"tôi đâu dám! hai anh chị tình tứ quá rồi đấy nhé!"

có tiếng gõ cửa ở bên ngoài. jinhwan chỉ kịp dừng quá trình chụp, rồi chạy ra ngoài mở.

"cô jisoo có chồng đến thăm!"

"anh jinhwan!!!"- tiếng jisoo hét từ trong buồng chụp đến phòng ngoài nghe cũng rõ. jinhwan lập tức xanh mặt, nhìn sang cầu cứu taehyung lại nhận được ánh mắt sắc lẹm kia lườm mình đến cháy mặt.

"sao anh dám trêu chichoo nhà em?"

"ôi, phận quýt lùn jeju xin lỗi các anh các chị! tôi đúng là dại dột quá mới chọc giận kim phu nhân!"- chắp tay đến trước taehyung, đồng thời nói lớn để jisoo nghe thấy, jinhwan làm mặt mếu, cúi mình đến rơi cả bảng tên. giá trị phẩm chất cũng theo đó mà rơi xuống.

taehyung ban nãy còn cau có, nghe vậy liền cúi xuống ghé bên tai jinhwan, nói nhỏ:

"kim phu nhân nghe hay đấy anh!" 

rồi thản nhiên đi vào trong.

jisoo nhìn thấy taehyung, không tự chủ được mà lại nở bung một nụ cười hình tim.

"taehyungie kiểm tra xong rồi hả?"

"ừm, bác sĩ lee bảo tình hình của tớ vẫn ổn. tế bào ung thư phát triển khá chậm, nhưng vẫn cần theo dõi.."

"vậy là tốt rồi! taehyungie đi ra ngoài chờ tớ chụp nốt đã nhé!"

jisoo ngoắc tay ra hiệu, jinhwan liền thê nô chạy vào kiểm tra. taehyung trước khi ra ngoài còn nói với ông anh bác sĩ đáng thương nọ:

"anh mà dám bắt nạt người nhà em nữa, em sẽ lột sạch vỏ quýt đấy!"

jinhwan không hiểu lắm, nhưng nhìn ngữ điệu cùng khuôn mặt hằm hằm như muốn giết người của taehyung, liền vô thức gật đầu thật mạnh, sau mới nhận ra, rõ ràng là mình hơn cậu ta tới năm tuổi tròn.

chụp một lúc lâu, cuối cùng cũng xong. vừa chụp vừa nghe cô em quý hóa kể về chuyện tình đường mía của hai người mà răng kim jinhwan không kiềm chế được mà nghiến lại kèn kẹt.

"xong rồi! kết quả sẽ được gửi đến cho em vào trước tuần sau!"- jinhwan đưa jisoo ra khỏi buồng chụp cắt lớp, rồi tiễn em ra đến tận cửa.

"một ngày tốt lành nha anh jinhwan!"- jisoo trước khi đi còn nói vọng lại.

"ngày đẹp đẽ của tôi bị mấy anh chị phá hỏng rồi còn đâu!!"

jisoo đi ra đến cầu thang, gặp taehyung đang đứng chờ. cậu dúi vào tay trái của em cây kem dâu, rồi bắt lấy tay phải đút vào trong túi áo khoác.

"đỡ lạnh chưa?"

"rồi! taehyungie là nhất!!"- jisoo vừa bóc kem, vừa ngước lên nhìn rồi nháy mắt với taehyung một cái khiến tim cậu bất ngờ hoạt động vượt công suất.

đi được một đoạn, hai người đứng sững lại trước bảng thông báo của bệnh viện. là một poster.

"p-o-s-t-e...?"

"là poster!"- taehyung nhìn jisoo nheo mắt đánh vần bên cạnh liền phì cười rồi nhắc em.

"tự dưng tớ lại quên mất chữ cuối cùng kia! ghét thật! mà poster gì thế?"

"là prom đầu năm. tổ chức cuối tuần này!"- taehyung đọc một loạt những dòng chữ, rồi quay sang nhìn jisoo hớn hở, nhe răng cười.

"thật á? thích quá!"- em nghe cậu nói vậy cũng hớn hở không kém, liền nhảy cẫng lên. cậu vuốt nhẹ mái tóc em, rồi kéo em lại sát bên mình, hôn nhẹ lên đó.

sau đó, cậu buông em ra. khi jisoo còn chưa hiểu chuyện, taehyung đã quỳ cả đầu gối trái xuống, tay đưa lên nắm chặt tay em, miệng nhếch lên lịch thiệp:

"kim jisoo, cậu tới prom cùng với tớ nhé?"

vài người xung quanh, cả bệnh nhân, y bác sĩ cùng người lạ đều xuýt xoa. cậu trai này thật là quá lãng mạn đi, làm tim mấy chị y tá tan chảy rồi.

không ngoại trừ kim jisoo.

hai má em đỏ hồng, em kéo taehyung lên, cười dịu dàng, rồi hôn cái chụt lên má:

"như vậy đã biết câu trả lời chưa?"

taehyung sướng như mở cờ trong bụng, nhưng vẫn cố ra vẻ, nhìn xuống nàng tiên nhỏ, nhún vai:

"chưa biết.."

jisoo đã hay ngại, mà taehyung còn hay nhây, thành ra em lại phải nói hẳn thành tiếng:

"tớ sẽ đi cùng với taehyung, không chỉ là tới prom, mà là tới cuối chặng đường này luôn!"




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro