Đối diện.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngô Thế Huân xuất hiện đầy rạng rỡ trong bộ áo sơmi trắng và quần tây đen đóng thùng. Hôm nay là ngày đầu tiên cậu đi làm, lần này trở về thật chất một phần cũng là vì công ty ở nước ngoài điều cậu về đây giám sát dự án bọn họ đang bắt tay thực hiện. Khi còn ở đấy Ngô Thế Huân được xếp vào loại ưu tú, nên khi cậu vừa nhận tấm bằng tốt nghiệp thì liền có công ty nhận vào. Là một công ty rất lớn, trụ sở chính đặt tại Mỹ, nghe đâu đằng sau công ty này có người chống lưng khá lớn. Công ty cũng rất có tiếng trong giới kinh doanh, họ cũng rất hào phóng với nhân viên của mình, chỉ mới làm việc cho họ có hai năm mà Ngô Thế Huân cũng đã dành dụm được chút ít tiền. Số tiền cậu tiết kiệm được cũng đủ để cô nhi viện trang trải trong một thời dài, qua đó mà Độ Khánh Thù sẽ có thời gian đi học tiếp.

Dự án lần này hợp tác với hai chủ đầu tư lớn nhằm thành lập chuỗi khách sạn quốc tế. Nghe đâu bọn họ sẽ xây dựng khách sạn trên đảo, với du thuyền và sòng bạc hạng sang. Vì những biểu hiện tốt của Ngô Thế Huân trong hai năm nay đã khiến cấp trên hài lòng quyết định cho cậu tham gia đảm nhiệm công trình lần này. Đối với Thế Huân mà nói, công ty quả thật đã rất chiếu cố cậu rồi.

Hôm nay là ngày đầu tiên gặp người đại diện của cả ba công ty gặp mặt, ít nhiều cũng phải chăm chút vào ngoại hình. Vì biết Thế Huân đi gặp đối tác cho nên dì Hà đã chuẩn bị cho cậu một bộ quần áo khá chỉnh chu. Cách đây hai ngày, dì Hà nhận được thông báo của Thế Huân bảo rằng sẽ về nhà làm dì vui biết mấy. Mấy năm nay Thế Huân lưu lạc bên ngoài, khiến dì cùng mọi người ai nấy đều lo lắng. Lúc trước chẳng hiểu lí do gì Thế Huân bỗng được người ta tài trợ cho đi du học, dì Hà tuy hạnh phúc nhưng lại không nhẫn tâm rời xa cậu bé mình đã nuôi dưỡng bao lâu nay. Bây giờ nhìn thấy Thế Huân trưởng thành, lại còn biết giúp đỡ mọi người dì thật cảm động biết mấy.

"Được rồi, con mau đi làm. Ngày đầu tiên đi làm mà trễ thì sẽ không hay." Dì Hà dịu dàng nói.

Ngô Thế Huân gật đầu đi tới ôm lấy dì, chào dì một tiếng rồi đi đến nơi Khánh Thù đang đợi. Vì tiện đường đi giao hàng nên Khánh Thù ngỏ ý muốn chở cậu đến nơi gặp mặt, dù gì Thế Huân cũng mới về nước đường xá nơi đây đối với cậu mà nói cũng còn khá lạ lẫm.

Chiếc xe khởi động máy rồi bắt đầu lăn bánh, sau một lúc đã chạy đến đường cao tốc. Gió lùa vào những lọn tóc mềm mại khiến chúng bay tứ tung trên đầu cậu nhưng  Thế Huân không lấy làm khó chịu, cậu tận hưởng khoảnh khắc này. Quả thật không khí nơi đây chẳng thay đổi mấy, vẫn làm tim cậu bồi hồi như lúc còn đi học.

Vì cô nhi viện nằm ở vùng ngoại ô cho nên cậu và Độ Khánh Thù vẫn thường đi xe buýt để vào thành phố. Thành tích học tập của bọn họ được xếp vào loại giỏi nên được nhận vào trường chuyên thành phố. Đây cũng là nơi cậu và Phác Xán Liệt gặp mặt. Hắn học trên cậu một khóa, Độ Khánh Thù tuy lớn hơn cậu một tuổi nhưng vì đi học trễ nên cũng học cùng lớp với cậu. Lúc ấy Phác Xán Liệt là hội trưởng, Ngô Thế Huân cũng chỉ là tân học sinh nghèo vượt khó. Là một trường lớn trong thành phố, thu hút rất nhiều học sinh từ nhiều nơi, đa phần con cháu của các vị quan chức lớn đều học trường này.

Ở đây tuy dạy dỗ học sinh rất tốt, nhưng lại xảy ra tình trạng kì thị và phân biệt giai cấp. Khổ nỗi Ngô Thế Huân lại dính vào cả hai vấn đề đấy, cậu hiểu rõ giới tính của mình kể từ khi gặp Phác Xán Liệt, vì là học sinh nghèo nên gia cảnh của cậu đương nhiên bị mang ra bàn tán. Tuy đã cố gắng làm ngơ nhưng quả thật quá khó để tiếp xúc với mọi người, Ngô Thế Huân và Độ Khánh Thù dường như bị mọi người cô lập. Trong khoảng thời gian này, nhà trường bắt buộc học sinh phải tham gia ít nhất một câu lạc bộ coi như lấy điểm tham gia ngoại khóa. Chỉ có điều Ngô Thế Huân chẳng giỏi bất cứ hoạt động nào trong bản danh sách ấy, Độ Khánh Thù tham gia vào câu lạc bộ võ thuật vì anh ấy bảo nó thú vị. Còn Ngô Thế Huân lại ghét đấm đá, cậu cũng chẳng biết bản thân mình giỏi gì, chỉ bất lực đánh vào một câu lạc bộ. Đó là khi cậu có cơ hội tiếp xúc với Phác Xán Liệt. Bởi trưởng câu lạc bộ bóng rổ chính là hắn. Nhà trường dành hẳn cho hắn một sân bóng rổ trong nhà với đầy đủ trang thiết bị, chưa kể còn có hẳn một sân bóng ngoài trời cho việc luyện tập thể dục. Đa phần trang thiết bị nơi đây đều do gia đình Phác Xán Liệt cung cấp, Phác Đới thậm chí còn chi tiền xây dựng cả khu nhà kí túc xá cho học sinh nội trú.

Phác Xán Liệt là nam thần trong lòng rất nhiều người, nữ sinh xếp hàng đứng đợi hắn ta dài vô số kể. Cho dù là trước đây hay bây giờ, Phác Xán Liệt vẫn luôn là người thành công tập trung mọi ánh nhìn từ người khác. Lần thứ nhất Ngô Thế Huân gặp hắn chính là vào ngày đầu khai giảng, lúc ấy cậu cũng giống như bao người ngẩn ra trước dáng vẻ của hắn. Lần thứ hai cậu gặp hắn là khi tham gia câu lạc bộ, Phác Xán Liệt là người không muốn nói nhiều, hắn chỉ muốn đánh giá xem thử thực lực của đám năm nhất mới vô cho nên đùng một phát ngay từ buổi đầu gặp mặt đã lôi đầu đám năm nhất ra thảy rổ. Mỗi người bọn họ trước đây ai cũng đã từng chơi qua bộ môn này, lúc ném bóng vào rổ quả thật rất điêu luyện. Chỉ đến khi Ngô Thế Huân trổ tài thì ai nấy đều phá lên cười, bởi bảng rổ cậu không ném, lại ném vào đầu phó trưởng câu lạc bộ. Ngay hôm ấy, mọi người đều biết đến Ngô Thế Huân dưới tên gọi 'Ngô đầu đất' nhưng cũng vì thế mà Phác Xán Liệt chú ý đến Ngô Thế Huân nhiều hơn.

Không hiểu sao về sau, những hành động ngốc nghếch của Ngô Thế Huân lại khiến Phác Xán Liệt nở nụ cười, từ cách ném bóng đến cách úp rổ, những lúc mệt mỏi mà nằm dài ra sàn, những lúc bị bóng ném thẳng vào mặt mà chảy cả nước mắt, từng động tác nhỏ lại khiến Phác Xán Liệt chú ý.

"Ngô Thế Huân, chúng ta đến nơi rồi" Giọng nói của Độ Khánh Thù đã thành công kéo Thế Huân về thực tại. Cậu mỉm cười rồi bước xuống xe vẫy tay tạm biệt anh.

Ngô Thế Huân chỉnh trang lại y phục lần cuối trước khi bước vào đại sảnh lớn của Kim Thị. Đại sảnh này lớn quá, sức chứa có thể lên tới mấy trăm người. Cậu trực tiếp đi để quầy tiếp tân.

"Xin chào! Tôi là Ngô Thế Huân, đại diện tới từ SM. Tôi đã có hẹn trước với Kim tổng" Ngô Thế Huân dõng dạc nói.

Nữ tiếp tân tra cứu thông tin xong liền kêu người đến chỉ đường cho cậu. Thế Huân chỉ việc đi theo sau người đó.

"Xin cậu ngồi đợi ở đây một lát, Kim tổng sẽ tới ngay lập tức"

Cô nhân viên nói xong liền bỏ đi, để lại mình Ngô Thế Huân trong một căn phòng lớn. Chẳng hiểu qua bao lâu quả thật từ xa có người đi đến nhưng nhìn thế nào cũng chẳng thấy giống giám đốc công ty, nhìn dáng vẻ bối rối của cậu ta mà nói, quả thật giống như mới vừa bị người ta cho leo cây vậy.

"Xin hỏi cậu là Ngô Thế Huân?" Cậu ta đi đến, lưng ướt đẫm mồ hôi.

"Là tôi"

"Thật ngại quá, Kim tổng không thể tiếp đón cậu. Anh ấy đang bận đi công tác xa, hy vọng cậu thông cảm. Anh ấy nhờ tôi chuyển lời nói với cậu mọi điều khoản trên bản hợp đồng lần này cứ do công ty cậu quyết định, về sau hợp tác sẽ gặp để nói rõ."

Tên giám đốc chết tiệt! Tôi chỉ là thư kí, vậy mà mọi chuyện anh đều đổ lên đầu tôi! Còn bản thân thì lại đi chơi đây đó, công ty này vì sao lại giao cho một người như anh!!?! Cũng chẳng thèm báo tôi một tiếng, hại tôi chạy lung tung tìm anh như kẻ điên. Bản hợp đồng lớn thế mà anh chỉ xem như cỏ rác! Nặn ra nụ cười rồi bảo tôi tự xử lí!!?! Tôi khinh!?!! Nhất định phải tăng lương!!?!

Cậu thư kí tội nghiệp lòng đầy oán giận liên tục chửi rủa tên sếp ác độc.

"À... được rồi..."

Ngô Thế Huân cũng cứng họng, hại cậu cả đêm không ngủ chuẩn bị mọi thứ để mai đến gặp Kim tổng bàn bạc. Quả thật là quá uổng công! Bản hợp đồng dài thế này mà cũng chỉ giải quyết chưa đầy một phút.

Chưa kịp hoàn hồn sau mấy câu nói kia, Thế Huân lại nhìn thấy một người đàn ông đi tới. Trên tay anh ta cầm một bản hợp đồng trông rất giống với bản hợp đồng của cậu. Cả ba công ty tham gia dự án lần này đều sẽ có những bản hợp đồng giống nhau, chỉ khác ở nội dung.

"Xin chào, tôi là Kim Chung Đại, đại diện tới từ Phác Thị." Kim Chung Đại nói, phong cách làm việc quả thật rất nghiêm túc.

"Ra là thư kí Kim, chúng tôi quả thật xin lỗi. Giám đốc Kim hiện không có ở đây."

So với lời giải thích dài dòng mà anh nói với Ngô Thế Huân thì câu giải thích này ngắn hơn rất nhiều. Kim Chung Đại ngoài mặt chẳng tỏ vẻ gì, bên trong lòng lại như sóng cuộn trào.

Tôi biết chứ! Tên giám đốc bên tôi cũng quẳng bản hợp đồng này vào mặt tôi và bảo tôi tự xử lí! Hắn và tên giám đốc bên cậu chắc hẳn đang đi cùng nhau!!?!

Giám đốc hai bên là bạn bè thân thiết, bây giờ đến cả thư kí hai bên cũng hiểu nỗi lòng của nhau. Kim Chung Đại cũng đưa cho cậu thư kí bên Kim Thị một bản, vì đã hợp tác nhiều lần nên cũng chẳng giải thích gì nhiều. Chỉ có mỗi bên Ngô Thế Huân là lần đầu hợp tác, anh đưa cho cậu một bản rồi bảo.

"Đây là hợp đồng bên tôi, mọi điều khoản đều đã được chỉnh sửa và thêm vào cho phù hợp với yêu cầu mỗi bên. Cả ba công ty sẽ gặp nhau vào một ngày không xa để bàn bạc trực tiếp về dự án lần này."

Bản hợp đồng được đưa trước mặt Ngô Thế Huân nhưng cậu lại không tỏ ra hứng thú gì. Ngược lại cứ như người thất thần, cầm lấy bản hợp đồng trên tay mà nhìn lấy như kẻ điên.

Phác Thị.

Dòng chữ đỏ nổi bật đập vào mắt cậu.

Có nằm mơ cũng không ngờ sẽ sớm gặp nhau đến thế.










Chuẩn bị gặp nhau rồi đấy mấy bạn :))))) các bạn muốn lúc Chanhun gặp mặt sẽ là cảnh tượng hường lè hay đổ máu ;)))))

Chap này dành tặng cho bạn @Miario. Câu bình luận của bạn về couple của chúng ta rất ưa là dễ thương <333. Cảm ơn bạn vì dòng tâm trạng của chính mình.

"Tui không hề thích Chanhun, tui YÊU họ mất rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro