Hồi ức không trọn vẹn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngô Thế Huân năm 12 tuổi đã từng nhủ với bản thân phải mau chóng trưởng thành, cậu nghĩ giá chi thời gian trôi nhanh thì tốt biết mấy, sau một cái chớp mắt liền trưởng thành thì tốt biết mấy. Lúc đó Thế Huân chỉ muốn trưởng thành nhưng hiện tại sau khi đã trưởng thành bản thân chỉ muốn biến nhỏ trở về những ngày trước đây.

Phác Xán Liệt không muốn gặp cậu cũng rất có lí. Người ta bảo yêu càng sâu hận càng đậm, khoảng cách giữa yêu và hận khá mong manh. Đủ để khiến người mình từng yêu say đắm trong chốc lát biến thành kẻ bản thân hận không thể đem khoảng thời gian đau khổ mà mình đã trải qua từng chút một trả lại toàn bộ. Với tính cách của Phác Xán Liệt không chấp nhận gặp mặt cậu hẳn là hắn đã quá nhân từ. Phác Xán Liệt đã từng trải qua những gì cậu đều biết. Những điều hắn trải qua, tuy Phác Xán Liệt không nói nhưng Ngô Thế Huân vẫn có thể cảm nhận được sự đau đớn và tĩnh mịch trong đó. Những vết thương trên người Xán Liệt, Ngô Thế Huân đều lẵng lặng ghi nhớ để rồi một ngày nào đó hy vọng bản thân có thể dũng cảm xóa bỏ tất cả những đau đớn hắn đã từng chịu đựng trong quá khứ. Chỉ là cậu quá hèn nhát bảo rằng bản thân sẽ xóa bỏ những đau đớn mà Phác Xán Liệt đã chịu đựng ấy vậy mà trong lúc Phác Xán Liệt yếu đuối nhất thống khổ nhất cậu lại nhẫn tâm lấy dao đâm một đòn chí mạng vào tim hắn. Với một kẻ không phòng bị lại hèn hạ giẫm đạp lên thứ tình yêu hắn trân trọng, Ngô Thế Huân như tên tử tù đang sống những ngày dằn vặt bởi những thứ đã làm trong quá khứ buồn thay cái án tử hình đã sớm định sẵn chỉ chờ ngày thi hành án. Cả hai đều biết tâm hồn họ mục rỗng nhưng chỉ có thể ngồi đó bất lực nhìn bản thân đang ngày càng chết dần chết mòn bởi những ám ảnh dằn vặt trong quá khứ. Cả hắn và cậu đều đã bỏ quên một đoạn kí ức, đoạn kí ức đã nhiều lần tiếp thêm sức mạnh cho cả hai mỗi khi bọn họ gục ngã, đoạn kí ức là ánh sáng duy nhất trong thứ bóng tối chết tiệt cuộc đời này đưa đến cho họ.

Ngô Thế Huân đã thẫn thờ ở đó hàng tiếng đồng hồ, cậu ngắm nhìn bản hợp đồng trong tay, nhìn vào nét chữ rắn rỏi ấy để rồi bản thân không biết từ lúc nào lại chảy ra thứ nước mắt hèn mọn. Chẳng ai biết chữ ký này do Ngô Thế Huân trong lúc đùa nghịch vô tình sáng tạo nên. Vậy mà Phác Xán Liệt lại coi nó như một thứ trân quý của cậu dành cho hắn, ích kỉ đem nét chữ ấy làm của riêng, đại diện cho chính mình, đại diện cho thứ tình yêu của họ. Riết rồi cũng thành thói quen, có muốn cũng chẳng thể bỏ.

Mấy lời lúc nãy Kim Chung Đại nói cậu đã nghe rõ, thậm chí còn hiểu được ẩn ý trong câu nói ấy. Phía công ty mẹ vừa gọi điện cho cậu, đại diện Kim sẽ đảm nhận dự án lần này, sáng mai lúc 9 giờ anh ta về nước hy vọng cậu có thể đón anh ta ở sân bay, bọn họ ngay cả số điện thoại của đại diện Kim cũng đưa cho cậu. Ai cũng biết Kim Mân Thạc trong khoảng thời gian này đang bận hoàn thành công việc được giao ở Trung Đông, vì dự án lần này Kim Tuấn Miên lại sắp xếp người về đây giúp đỡ cậu. Tại sao vẫn để cậu lại đây trong khi cậu làm hỏng dự án, tổn thất hơn trăm tỷ của họ?

Công ty rốt cuộc đang suy tính gì?

.

"Phác... Xán Liệt... cậu là đồ ngốc!" Biện Bạch Hiền mơ mơ hồ hồ lẩm bẩm nói.

Hôm nay Phác Xán Liệt lại lần nữa cự tuyệt cậu đã là lần thứ hai mươi mấy rồi rốt cuộc đến khi nào Phác Xán Liệt mới thật sự vui vẻ đồng ý cậu đây? Người ta bảo chỉ cần có ý chí, có quyết tâm thì cho dù có thất bại đi chăng nữa rồi một ngày nào đó bạn sẽ thành công. Vậy mà bao nhiêu lần Biện Bạch Hiền bị Phác Xán Liệt cự tuyệt rồi, những lời người ta nói đều dối trá!

"Phác Xán Liệt! Cậu là kẻ vô tâm!?!?" Bạch Hiền dường như hét lớn tên hắn trong không gian vồn vã của những chiếc loa công xuất lớn.

Đúng là cho dù tâm trạng bạn có xấu đến mấy cũng chẳng ảnh hưởng đến mọi người xung quanh, nơi đây vẫn náo nhiệt chẳng vì chút buồn bực của cậu mà chậm nhịp.

"Hey, cho tôi thêm chai Vodka!" Cậu nói, khuôn mặt nghiêm túc nhìn người phục vụ.

"Cậu vẫn còn sức uống sao?" Anh ta tỏ vẻ kinh ngạc nhưng mệnh lệnh của khách hàng là thượng đế, làm sao anh ta có thể không nghe theo.

Chai Vodka mới được khui, Biện Bạch Hiền lại cầm lấy tu ừng ực như uống nước lã. Thứ nước đắng chát ấy chảy xuống cuống họng cay xè xông lên tới mũi khiến cậu sặc xụa ho thành tiếng. Lúc đó tai cậu ù ù chẳng nghe thấy gì, chỉ thấy từ xa xuất hiện hình bóng quen thuộc hối hả chạy đến chỗ mình.

"Chúa ơi! Biện Bạch Hiền cậu điên ư?!?"

Chất giọng lơ lớ, dáng người cao ráo, cách dùng từ thái hóa này chẳng thể là ai khác ngoại trừ Trương Nghệ Hưng.

"Cậu điên mất trí rồi!"

"Cậu... mới điên" Biện Bạch Hiền say rồi, ngay cả lời nói ra cũng nửa tỉnh nửa mê trí não cũng chỉ hoạt động được một nửa. Thế mà khi nghe tên kia chỉ trích mình cũng còn chút lí trí mà phản biện.

"Này cậu còn sống không? Mau đứng dậy tôi đưa cậu về"

"Cậu mới... không còn sống!" Biện Bạch Hiền mệt mỏi xoa thái dương ngay cả khi cậu say cũng phải dùng chút sức lực cuối cùng để cãi nhau với tên ôn dịch đó.

Trương Nghệ Hưng vì sống tại nước ngoài đã lâu nên cách dùng từ của hắn cũng gặp chút vấn đề. Mỗi lần gặp nhau cho dù thế nào Biện Bạch Hiền cũng phải chửi hắn vài câu mới thỏa lòng thỏa dạ. Lúc Biện Bạch Hiền sang nước ngoài du học không hiểu vì cớ gì tên này cũng nhất mực đòi cha hắn cho đi cùng bỏ lại đống sản nghiệp đồ sộ của Trương gia. Mấy hôm trước khi cậu về nước hắn cũng nằng nặc đòi về cùng. Mấy năm nay ở bên kia du học dù sao cũng có hắn bầu bạn, ghét hắn còn không hết vậy mà hôm nay rốt cuộc không hiểu vì sao lại gọi hắn ra đây giải sầu.

"Nghệ Hưng... tôi lại thất tình rồi..." Biện Bạch Hiền khó khăn mở lời. Khuôn mặt chua xót nhìn ly rượu trên bàn.

"Cậu lại thất tình??? Tim cậu nhiều ngăn lắm ư sao thất tình dữ thế???" Trương Nghệ Hưng tỏ vẻ kinh ngạc trưng ra bộ dạng muốn đánh. Hắn cũng chỉ muốn chọc Biện Bạch Hiền vui vẻ, có điều lần này cậu ta không cười trái ngược sự nhốn nháo hằng ngày, hôm nay lại hết mực nghiêm túc.

"Tim tôi nhiều ngăn nhưng chỉ chứa mỗi hình bóng Phác Xán Liệt" cậu buồn bã nói. Trương Nghệ Hưng cũng chỉ "a" một tiếng tâm tình không biết nên diễn tả thế nào.

"Tôi theo đuổi cậu ấy 2 năm, đợi chờ cậu ấy 7 năm, tôi mất 9 năm để cậu ấy chấp nhận tình cảm của tôi. Nhưng rồi sao chứ? Trước đây là Ngô Thế Huân, hiện tại là Trịnh Tuyết, đến bao giờ mới tới lượt tôi?" Nói rồi cậu gục xuống bàn, mệt mỏi rủ mắt.

Không gian có ồn ào náo nhiệt cách mấy, tâm tình bọn họ lại hết sức yên tĩnh. Chắc chỉ có những lúc ở cạnh Trương Nghệ Hưng, Biện Bạch Hiền mới dám nhẹ nhàng thổ lộ hết mọi điều như thế này. Thường ngày cậu luôn tỏ vẻ đanh đá, khó ưa, nhưng chỉ mỗi Phác Xán Liệt và Trương Nghệ Hưng mới thật sự biết tính tình thật sự của Biện thiếu tính cách ngang ngược mà mọi người hay nói. Nếu Phác Xán Liệt nhìn thấy phần yếu đuối trong Biện Bạch Hiền, Trương Nghệ Hưng lại thấy phần mãnh liệt trong cậu. Thử hỏi ai lại có thể dành hết 9 năm nhất mực hướng về một người? Chắc cũng chỉ có mỗi cậu và hắn.

Biện Bạch Hiền hướng về Phác Xán Liệt; mà Trương Nghệ Hưng lại hướng về Biện Bạch Hiền. Bọn họ tạo ra vòng tròn luẩn quẫn vô tình cuốn vào nhau.

Biện Bạch Hiền hay nói ghét Ngô Thế Huân, thật chất cậu chính là đang ghen tỵ với tình địch của mình. Biện Bạch Hiền cũng hay bảo ghét hắn nhưng hắn biết cậu thật sự không hề có ý đó. Những năm qua mỗi khi hắn bệnh vẫn là cậu ở đó chăm sóc hắn mặc cho Biện thiếu trước giờ có biết chăm sóc người ta là thế nào đâu. Hắn cũng chỉ biết thở dài nhìn tên ngốc trước mặt vì kẻ khác mà đau khổ. Biện Bạch Hiền hay bảo nếu Phác Xán Liệt quay đầu hẳn sẽ thấy cậu đứng sau chờ hắn.

"Nếu có một Biện Bạch Hiền hết mực chờ người phía sau như tôi, hẳn tôi sẽ vô cùng yêu thương người đó"

Chỉ là Biện Bạch Hiền lại không chịu quay đầu, cậu đâu hề biết Trương Nghệ Hưng trước giờ vẫn luôn đứng sau mình.

"Thật sự phải là Phác Xán Liệt sao?"

Hôm nay cha hắn giao cho hắn trọng trách lớn, nói gì đó phải đảm nhận cơ nghiệp của Trương gia. Trương Nghệ Hưng tính tình bay nhảy trước giờ nào muốn bị trói buộc vào chiếc ghế quyền lực kia. Hắn bỏ qua nước ngoài một phần là vì muốn ở cạnh người mình thích, phần còn lại là muốn dời ngày "tử hình". Mà hôm nay cho dù hắn không muốn nhận cái án treo đó, hắn cũng chẳng thể làm gì khác nữa rồi.









Ai còn kiên nhẫn cho những chap tiếp theo? :))))))))) các bạn có thấy Ngô Thế Huân yếu đuối không? Đã khóc bao nhiêu lần rồi?

Q: Rốt cuộc 7 năm trước đã xảy ra sự kiện gì?

A: "Máu

Có rất nhiều máu

Máu ở khắp mọi nơi.

Trên cả khuôn mặt thanh tú ấy."

Một số giấc mơ bắt nguồn từ những câu chuyện có thật :)

*Các bạn miền Nam mấy nay mưa bão ra đường phải cẩn thận nha

Vote và comment tiếp sức nào các bạn ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro