24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

24)

Một thói quen đã nhiều năm mà thôi, Cung Thượng Giác từ trước đến nay ngủ không sâu, cộng thêm vết thương sau lưng đau ngứa khó chịu, giấc này Cung Thượng Giác kỳ thực ngủ cũng không an ổn.

Nhưng mỗi một lần tỉnh lại trông thấy khuôn mặt Cung Viễn Chủy yên lặng ngủ, y chính là an tâm.

Một giấc này, từ nắng sớm đến hoàng hôn, bất quá Cung Thượng Giác lại cảm thấy chưa đủ. Nhiều năm tâm nguyện trong một buổi sáng trở thành sự thật, ôm Cung Viễn Chủy mỗi một khắc đều hy vọng đây là vĩnh hằng.

Đây là Cung Thượng Giác qua nhiều năm như vậy duy nhất một lần phóng túng, y lẳng lặng nhìn Cung Viễn Chủy, khi thì vuốt ve gương mặt của hắn, khi thì nghịch bím tóc của hắn, chờ mong khoảnh khắc hắn tỉnh ngủ mở mắt ra.

Cung Viễn Chủy ngủ thập phần sâu, thẳng đến mặt trời lặn và tia nắng cuối cùng biến mất ở bên cửa sổ, Cung Viễn Chủy mới hơi hơi giật giật cơ thể, nhàn nhàn tỉnh lại.

Chính như Cung Thượng Giác tưởng tượng, Cung Viễn Chủy lúc vừa tỉnh ngủ hai mắt mông lung mê mang, bởi vì còn tại nửa mê nửa tỉnh, Cung Viễn Chủy thậm chí hơi hơi dẫu môi.

Cung Thượng Giác mười phần có kiên nhẫn chờ Cung Viễn Chủy thanh tỉnh, thẳng đến khi y nhìn thấy trong mắt Cung Viễn Chủy lóe lên tia ngượng ngùng, y liền biết Cung Viễn Chủy là triệt để tỉnh ngủ.

Ngủ quá lâu, lâu đến đầu óc Cung Viễn Chủy bây giờ còn có chút ảm đạm, hắn phản ứng đầu tiên phát hiện chính mình đang ôm lấy Cung Thượng Giác, vốn là vô thức nghĩ kéo giãn khoảng cách, nhưng cơ thể lười biếng sau giấc ngủ lại không có phản ứng với mệnh lệnh của lý trí.

Lúc sau hắn nhớ tới điều Cung Thượng Giác đã nói trước khi ngủ, thế là yên tâm thoải mái một lần nữa đem khuôn mặt vùi vào  trong ngực Cung Thượng Giác.

"Còn chưa ngủ đủ?" Cung Thượng Giác thấp giọng hỏi, trong giọng nói là dung túng chưa từng có.

Dán vào lồng ngực Cung Thượng Giác, đến nổi lúc y nói chuyện Cung Viễn Chủy còn có thể cảm giác được lồng ngực truyền đến chấn động, hắn lắc đầu,

"Ngủ đủ rồi."

Cung Thượng Giác thấy hắn không nhúc nhích, cũng không có đẩy hắn ra, mà là một lần nữa ôm lấy thân thể của hắn, "Đã ngủ đủ, vì cái gì không dậy nổi?"

Đây là một tư thế mười phần tạo cảm giác an toàn, Cung Thượng Giác thân cao chân dài, bờ vai rộng lớn, không chút nghi ngờ có thể dễ dàng đem Cung Viễn Chủy hoàn toàn ôm trọn.

Cung Viễn Chủy trong lòng y trầm mặc phút chốc, mới truyền đến giọng buồn buồn, "Ca, ta đã thật nhiều năm không thể ngủ an ổn qua như thế."

Cung Thượng Giác liền nhớ tới dáng vẻ ngày hôm đó của Cung Viễn Chủy sau khi say rượu thì không muốn ngủ trên giường. "Ừm." Cung Thượng Giác thấp giọng trả lời một câu, vồ về Cung Viễn Chủy chờ hắn nói tiếp.

Cung Viễn Chủy vẫn không có ngửa mặt lên, mà là tiếp tục chôn sâu khuôn mặt, vòng tay Cung Thượng Giác quá ấm áp hoài niệm, quá làm cho người ta luyến tiếc một mực không muốn rời đi.

"Ca."

"Hửm."

"Chủy cung lạnh quá." Cung Viễn Chủy thấp giọng nói.

Hắn không phải là một người sợ lạnh, nhưng đôi khi cũng không chịu được Chủy cung băng lãnh.

"Vậy thì tới Giác cung." Cung Thượng Giác từ tốn nói.

Kỳ thực Giác cung vẫn luôn có một gian phòng riêng cho Cung Viễn Chủy, từ ngày hắn còn nhỏ liền có. Chỉ có điều theo năm tháng trưởng thành, Cung Viễn Chủy dù sao cũng là Chủy cung cung chủ, trường kỳ ở tại Giác cung không thích hợp.

Nhưng mà kể từ hôm nay, Cung Viễn Chủy vô luận muốn lưu ở Chủy cung, hay là nghĩ thường trú tại Giác cung, Cung Thượng Giác đều theo ý hắn.

Sau một hồi, Cung Viễn Chủy luyến tiếc rời khỏi cái ôm ấm áp của Cung Thượng Giác, mặt của hắn bị ngạt có chút ửng đỏ, đôi mắt lại trong veo sáng tỏ, "Ca, ta đói ."

Cung Thượng Giác nhoẻn miệng cười một tiếng, y luôn luôn ưa thích Cung Viễn Chủy ở trước mặt y toát ra hồn nhiên ngây thơ, so với đệ đệ nghe lời hiểu chuyện, y càng ưa thích một Cung Viễn Chủy tùy tâm tùy hứng. Y cũng hoan hỉ mà nuông chiều Cung Viễn Chủy.

"Đứng dậy a, đệ ngủ cả ngày, thế nào không đói bụng cho được."

Cung Viễn Chủy ngồi dậy, tiếp đó đem Cung Thượng Giác cũng đỡ lên, "Ca, ta trước tiên giúp ngươi thay thuốc a."

"Được."

Cung Thượng Giác đang chuẩn bị gọi người vào, một hồi tiếng bước chân dồn dập từ ngoài cửa truyền tới.

Cung Thượng Giác thoáng chốc xạm mặt lại, Giác cung hạ nhân luôn luôn chững chạc, cước bộ vội vàng nhất định là xảy ra chuyện. Quả nhiên, ngoài cửa truyền tới giọng nói của Kim Phục "Giác công tử, Chủy công tử, y quán xảy ra chuyện."

Y quán do Chủy cung cai quản, Cung Viễn Chủy lập tức phản ứng lại, đối với Cung Thượng Giác nói, "Ca, Lâm Chỉ tại y quán."

Cung Thượng Giác sắc mặt trầm ổn, cũng không có bao nhiêu gợn sóng, đối với Cung Viễn Chủy nói, "Đi giúp ta lấy một kiện áo khoác."

"Được." Cung Viễn Chủy gật gật đầu, xuống giường thay Cung Thượng Giác tìm y phục, Cung Thượng Giác sau lưng có tổn thương, không tiện xuyên y phục quá dầy, bên trong vẫn như cũ trung y đơn bạc, bên ngoài khoác áo choàng lông.

Chờ chỉnh lý tốt hết thảy, Cung Thượng Giác mới gọi Kim Phục vào trong phòng.

Kim Phục vào trong, không dám nhìn Cung Viễn Chủy quá lâu mà chỉ tận lực làm nghĩa vụ của mình.

"Y quán đã xảy ra chuyện gì?" Cung Thượng Giác hỏi.

Kim Phục đơn giản hồi bẩm nói "Lâm Chỉ...... đã chết."

Cung Viễn Chủy trừng lớn hai mắt, sau đó lo lắng nhìn về phía Cung Thượng Giác, "Cái kia âm dương cổ...... Ca, ta liền tới đấy xem sao."

Cung Thượng Giác đứng lên, "Cùng đi."

Cung Viễn Chủy hiểu rõ tính tình ca hắn, cũng không ngăn cản mà gật gật đầu.

Dọc theo đường đi, Cung Thượng Giác cước bộ trầm ổn, nửa điểm nhìn không ra dáng vẻ thụ thương, rất nhanh hai người liền chạy tới y quán.

Y quán thị vệ cùng đại phu biết rõ chuyện này nghiêm trọng, sớm đã quỳ gối ở cửa ra vào y quán chịu tội, Cung Viễn Chủy nghiến răng "Một đám phế vật."

Nói liền đi theo sau lưng Cung Thượng Giác cùng nhau tiến vào  gian phòng giam giữ Lâm Chỉ.

Trong không khí phiêu đãng một cỗ nồng nặc mùi máu tanh, Lâm Chỉ tử trạng cực kỳ thê thảm, trên mặt lộ ra vết cắt dữ tợn nhuộm đỏ be bét, chết không nhắm mắt, quanh thân cũng toàn là vết roi đẫm máu.

Cung Thượng Giác mặt không biến sắc nhìn cô ta, cũng không có  hỏi qua về vết thương trên mặt Lâm Chỉ hoặc bất cứ thứ gì khác, chỉ là đơn giản hỏi một câu, "Lúc nào phát sinh?"

"Nhiều người nhìn như vậy còn để cho người ta chết, lưu các ngươi lại làm gì!" Cung Viễn Chủy tức giận, Lâm Chỉ có chết hay không không quan trọng, nhưng Lâm Chỉ trên thân còn có liên quan âm dương cổ trong người Cung Thượng Giác, âm dương cổ chưa giải, dương cổ rời khỏi âm cổ ba ngày sau khi âm cổ túc chủ chết, dương cổ túc chủ cũng trốn không thoát.

Bọn hạ nhân rầm rầm lại quỳ một chỗ, "Lúc đó một vị y sư đang lấy máu Lâm cô nương, mấy lần trước cũng không phát sinh qua bất kỳ khác thường nào, nhưng ai biết một lần cuối cùng lúc lấy máu Lâm cô nương đột nhiên run rẩy giãy dụa, bất quá phút chốc liền khí tuyệt."

Cung Viễn Chủy nhíu mày đến gần thi thể Lâm Chỉ, đầu tiên là đại khái dò xét một phen, phát hiện có chỗ không đúng, hắn từ bên cạnh trong hòm thuốc lấy ra một cây ngân châm, đâm vào trong cổ Lâm Chỉ lại rút ra, chỉ thấy mũi kim ngân châm nổi lên một tầng bầm đen.

"Là trúng độc." Cung Viễn Chủy trầm mặt đối với Cung Thượng Giác nói.

Cung Thượng Giác tròng mắt quét một vòng thị vệ cùng đại phu đang quỳ trong phòng, quay đầu hướng Kim Phục nói, "Trước tiên đem tất cả mọi người trong phòng bắt giữ."

"Giác công tử! Oan uổng a!"

"Giác công tử, chuyện này thật cùng bọn ta không quan hệ......"

Sau khi nghe xong điều Cung Thượng Giác vừa nói, hạ nhân vội vàng dập đầu cầu xin tha thứ, Cung Thượng Giác một tia động dung cũng hoàn toàn không có, y ở trên cao nhìn xuống ánh mắt lạnh lùng lướt qua những người này, nhàn nhạt kết luận, "Trong các ngươi, nhất định có người thuộc Vô Phong."

Bằng không sẽ không tại thời điểm này giết Lâm Chỉ.

Kim Phục nhận xong mệnh lệnh cũng không làm phiền, mang theo thị vệ Giác cung liền đem tất cả hạ nhân trong phòng đều trói lại áp giải đến đại lao. Cung Viễn Chủy mắt lạnh nhìn người bị áp đi ra, đột nhiên phát hiện có gì đó sai, hắn cau mày nghĩ nghĩ, xong đối với Cung Thượng Giác nói, "Ca, có một y sư trẻ tuổi không có trong số này." Cung Thượng Giác nhìn cung Viễn Chủy.

"Ca, có một y sư trẻ tuổi, trước đây ta đối với người này không có chút nào ấn tượng. Đêm qua bởi vì chỉ có một mình hắn trực, lại trùng hợp ở trước mắt, ta liền phân phó hắn lấy máu Lâm Chỉ , nhưng ta xem trong đám người bị bắt giữ không có người này." Cung Viễn Chủy nói.

Cung Thượng Giác nghe xong, ngược lại đối với Kim Phục nói, "Đi thăm dò."

"Vâng."

Chờ sau khi Kim Phục rời đi, Cung Viễn Chủy mới lộ ra bối rối, "Ca, làm sao bây giờ, Lâm Chỉ chết, trên người huynh âm dương cổ phát tác làm sao bây giờ?"

Ba ngày, tính tới thời điểm này, hôm nay đã là ngày thứ hai. Cung Thượng Giác trầm mặc không nói, vì chính y cũng phải suy xét cần phải làm gì đây.

Cung Viễn Chủy cưỡng ép để chính mình tỉnh táo lại, mắt nhìn thi thể Lâm Chỉ, lại nhìn về phía trên bàn trưng bày mười hai bình sứ trắng.

Âm dương cổ tuy là độc trùng luyện thành, nhưng sau khi nhập thể liền sẽ lập tức hòa tan vào máu của túc chủ, bởi vậy mới được xưng là khó giải. Hắn gọi người cứ cách mỗi nửa canh giờ lấy máu Lâm Chỉ cũng vì muốn nghiên cứu cổ trùng khi hoà vào huyết dịch sẽ sinh ra phản ứng gì.

"Cổ hoà vào huyết, thì huyết là dung môi......" Cung Viễn Chủy vừa lầm bầm trong miệng, vừa đi về phía bàn. Cung Thượng Giác cau lại lông mày xem nhất cử nhất động của Cung Viễn Chủy, một loại dự cảm bất tường xông vào đại não. Quả nhiên, Cung Viễn Chủy đột nhiên cầm lấy bình sứ trên bàn, lập tức mở nắp đưa đến bên miệng uống vào.

"Viễn Chủy!" Cung Thượng Giác lớn tiếng kêu, tiến lên một bước liền đem bình sứ trong tay Cung Viễn Chủy đoạt lấy, cả giận nói, "Đệ làm gì vậy?!"

Cung Thượng Giác vội vàng đưa tay chặn lên cổ Cung Viễn Chủy, ngữ khí hấp tấp nói, "Phun ra!"

Cung Viễn Chủy ho hai tiếng, bên môi còn mang theo vệt máu đỏ thẫm, "Ca, âm dương cổ tuy nói cổ phân âm dương, nhưng túc chủ cũng không cần phân âm dương, tất nhiên nó có thể hoà vào huyết, vậy ta liền có thể dùng phương pháp này đem âm cổ truyền vào cơ thể ta......"

"Cung Viễn Chủy!" Cung Thượng Giác tức giận hai mắt đỏ bừng. 

"Ca." Cung Viễn Chủy lại hết sức đạm nhiên, "Ta không cách nào cam đoan hết ba ngày kỳ hạn sẽ giải được cổ, ta không thể nhường huynh mạo hiểm như vậy."

"Cái kia cũng không cần đệ tự mình......" 

"Ca, âm dương cổ đầu tiên là kịch độc, thứ yếu mới là cổ. Tình huống trước mắt không có giải dược, chỉ có cách dùng bách thảo tụy lâu dài mới có thể gánh vác âm dương cổ kịch độc." Cung Viễn Chủy trả lời từng chữ mười phần rõ ràng, nhìn về phía Cung Thượng Giác trong mắt tràn đầy kiên định cùng quyết tuyệt.

"Huống chi......" Cung Viễn Chủy rũ mắt, "Muốn kích hoạt được âm dương cổ......" phải là lòng sinh yêu thích, luyến ái sâu đậm.

Trên đời này, ngoại trừ Cung Viễn Chủy, không còn người thứ hai có tư cách mang âm cổ này cùng Cung Thượng Giác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro