26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

26)

"Ngươi đừng trêu y." Cung Thượng Giác liếc mắt nhìn thấy Cung Viễn Chủy đã hồng thấu khuôn mặt, mở miệng nói.

Cung Tử Vũ cười nhấp một ngụm trà, cuối cùng đưa ra kết luận, "Huống hồ khuôn mặt Lâm Chỉ kia giống Viễn Chủy đệ đệ đến như vậy, không thể nào không chọc người sinh nghi. 

Đổi lại là ta, cưới một cô nương khuôn mặt dáng dấp giống hệt Tử Thương tỷ tỷ, khi đó ta sẽ...."

Cung Tử Vũ không nói tiếp, loại sự tình này vẻn vẹn tưởng tượng thôi đã khiến người ta phải rùng mình.

Cung Viễn Chủy nghĩ nghĩ, đột nhiên hỏi rõ, "Nói đến cái kia Lâm Chỉ tại sao lại cùng ta dáng dấp giống nhau? Ta thăm dò qua, Lâm Chỉ cũng không mang mặt nạ da người."

Cung Thượng Giác trong mắt lóe lên một tia thâm trầm "Kiệt tác của Vô Phong." 

"Tương truyền trên giang hồ chính xác từng có cái gọi là hoán nhan chi thuật." Cung Tử Vũ nói. "Vô Phong ngang ngược, bí tịch công pháp của các môn phái trong giang hồ đều bị Vô Phong thu về. Đương nhiên cũng có một số bí kỹ ít người biết bị Vô Phong thu nạp lợi dụng, những thủ đoạn này cực kỳ quỷ quyệt."

"Việc cấp bách, vẫn là cần mau chóng tìm ra người của Vô Phong đã trà trộn vào Cung Môn."

Cung Viễn Chủy đang muốn nói gì, đột nhiên ngực nhói một cái, một cỗ khô nóng từ cổ dâng trào, đầu ngón tay hắn tê cứng một trận, ấm trà trong tay rơi xuống mặt bàn đánh thịch một tiếng.

"Thế nào? Viễn Chủy đệ đệ?" Cung Tử Vũ thấy Cung Viễn Chủy thần sắc khác thường, thế là mở miệng hỏi.

Cung Thượng Giác ghé mắt nhìn về phía Cung Viễn Chủy, một cái nhìn này liền hiểu thấu vấn đề. Thế là hắn quay đầu hướng Cung Tử Vũ nói, "Sự tình của Vô Phong đã làm phiền đến Tử Vũ đệ đệ nhiều rồi, trước mắt ngươi cứ quay về trước."

Cung Tử Vũ sững sờ, nhìn Cung Thượng Giác lại nhìn Cung Viễn Chủy, cuối cùng vẫn đều không hỏi thêm gì, chỉ đứng dậy bảo "Được, vậy ta cáo từ trước."

Chờ sau khi Cung Tử Vũ rời đi, Cung Viễn Chủy đầu ngón tay có chút phát run tự xem mạch chính mình, "Ca...... Ta giống như có chút không đúng lắm......"

Không chờ hắn nói xong, Cung Thượng Giác đã cầm lấy bàn tay đang tự mình xem mạch, Cung Viễn Chủy mê mang nhìn về phía Cung Thượng Giác, đôi mắt trong veo mở to.

Cung Thượng Giác giữ cổ tay nhỏ gầy của hắn, đem người hướng về phía mình kéo một cái, Cung Viễn Chủy không có phản kháng, cứ như vậy bị Cung Thượng Giác lôi vào trong ngực.

"Âm dương cổ thường mang triệu chứng nhẹ, cũng không đáng lo ngại." Cung Thượng Giác nhẹ nói.

Cung Viễn Chủy khuôn mặt sát kề sát bên cổ của Cung Thượng Giác, xuyên qua nhiệt độ ấm áp tỏa ra từ Cung Thượng Giác ngửi thấy mùi trên người y, chỉ cảm thấy cỗ khô nóng kia quả thật có chuyển biến tốt.

Bên trong Giác Cung yên tĩnh như thường, Cung Viễn Chủy thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim đập bình ổn của Cung Thượng Giác, hết thảy xung quanh đều làm hắn an tâm.

Thẳng đến khi cơ thể triệt để khôi phục bình thường, Cung Viễn Chủy mới ngửa mặt lên. "Không sao?" Cung Thượng Giác khẽ cười nói.

"Có vẻ...... không sao." Cung Viễn Chủy chỉ cảm thấy lỗ tai có chút nóng, cầm lấy tách trà phân nửa nguội lạnh trên bàn uống một hớp lớn.

Cung Thượng Giác nhìn ra hắn thẹn thùng, cũng không tiếp tục nói chuyện phiếm, mà là đứng lên bình tĩnh đưa ra một yêu cầu, "Giúp ta thay thuốc a."

"Được." Cung Viễn Chủy gật đầu đáp ứng, vốn là tỉnh ngủ sau liền nên thay thuốc, chỉ là y quán đột nhiên xảy ra chuyện nên chậm trễ.

Hai người hôm nay ngủ đến hoàng hôn mới tỉnh, trước mắt ngoài phòng trời sớm đã đầy sao, bọn hắn lúc này rõ ràng không có chút nào buồn ngủ, hướng đi vào trong tấm bình phong, Cung Thượng Giác ngồi ở bên giường, chậm rãi giải khai áo choàng, mà Cung Viễn Chủy thì tại một bên lựa băng gạc.

Chờ lúc Cung Viễn Chủy cầm băng gạc cùng dược cao quay đầu, đã nhìn thấy Cung Thượng Giác phơi bày nửa người trên.

Quanh năm luyện võ, Cung Thượng Giác thân hình mười phần hoàn mỹ cân xứng, cơ bắp không quá khoa trương, nội liễm lại mạnh mẽ, mỗi một tấc cơ bắp đều vừa đủ, vai rộng, thắt lưng thon gọn, tóc đen dài như mực tản ra.

Cung Viễn Chủy âm thầm ngắm nhìn, chỉ cảm thấy lại là một hồi mặt đỏ tới mang tai, hắn nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, trùng hợp một màn này bị Cung Thượng Giác đang quay đầu tìm hắn thu vào đáy mắt, Cung Thượng Giác cười nhẹ một tiếng.

Giống như là tiểu hài lén nhìn đột nhiên bị bắt gặp tại chỗ, Cung Viễn Chủy có chút lúng túng dời ánh mắt, đi đến sau lưng Cung Thượng Giác ngồi xuống, Cung Thượng Giác ghé mắt nhìn hắn, trong mắt mang theo ý cười, còn mang theo chút ý vị không nói được.

Trước đó lúc thay thuốc cho Cung Thượng Giác, bởi vì lo lắng thương thế của y nên Cung Viễn Chủy căn bản không có cẩn thận để ý thân thể Cung Thượng Giác, bây giờ xích lại gần xem xét, so với trong trí nhớ càng kích động hơn nhiều, trực tiếp đem Cung Viễn Chủy trêu chọc hô hấp bất ổn.

"Là âm dương cổ lại phát tác sao?" Cung Thượng Giác cố nén cười hỏi rõ.

Cung Viễn Chủy không dám nhìn ca hắn, chỉ gật đầu nói tiếp, "Vâng, hình như là vậy."

"Viễn Chủy đệ đệ phát tác có chút thường xuyên a." Cung Thượng Giác ngữ điệu nhẹ nhàng , âm cuối giấu vào ý cười chỉ còn nhàn nhạt tiếng thở ra.

Cung Viễn Chủy sao lại nghe không ra Cung Thượng Giác trong giọng nói trêu chọc, nhưng hắn một mực tỏ ra bận rộn, giả vờ không nghe thấy. Hắn bây giờ xem như phát hiện, vô luận hắn cùng với Cung Thượng Giác là loại quan hệ gì, chỉ cần Cung Thượng Giác nguyện ý, hắn không có nổi một tơ một hào năng lực chống cự.

Cung Viễn Chủy đỏ mặt, xích lại gần Cung Thượng Giác thay hắn giải khai tầng băng lụa mỏng ngăn giữa y phục cùng vết thương. Dù Cung Viễn Chủy động tác đã cố nhu hòa chậm chạp, vẫn là liên lụy đến vết thương của Cung Thượng Giác. Cung Thượng Giác mặc dù không nói một lời, nhưng Cung Viễn Chủy vẫn có thể cảm giác được khi vết thương có va chạm, Cung Thượng Giác sẽ nhẹ run rẩy.

Bạch ngọc thủy vân cao không hổ là thánh dược trị thương, chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi,  vết thương dữ tợn sau lưng Cung Thượng Giác đã cầm máu, vết thương nông hơn thậm chí đã bắt đầu kết vảy khép lại.

Cung Viễn Chủy vẫn không có sử dụng miếng trúc để thoa, thay vào đó là dùng đầu ngón tay thay Cung Thượng Giác bôi thuốc, "Chỉ cần kiên trì dùng bạch ngọc thủy vân cao, chờ vết thương khép lại mọc ra thịt mới, vết sẹo cũng sẽ không lưu lại."

"Thuốc này còn lại bao nhiêu?" Cung Thượng Giác hỏi rõ.

"Lần này cho ca ca dùng đều là ta mới phối , chỉ cần dược liệu có đủ, ta liền có thể phối xuất ra." Cung Viễn Chủy nói.

"Ca ca hỏi cái này làm gì?"

Cung Thượng Giác trầm mặc phút chốc, sau đó quay đầu nhìn về phía Cung Viễn Chủy, bởi vì một động tác này, Cung Thượng Giác một chùm tóc từ đầu vai trượt xuống.

Cung Viễn Chủy tay mắt lanh lẹ tiếp lọn tóc này, không có để nó đụng tới vết thương đã thoa thuốc cao, sau đó hắn thận trọng đem lọn tóc này một lần nữa vòng tới trước ngực Cung Thượng Giác, hắn cũng không nhận thức được hành vi của mình ôn nhu đến nhường nào.

Cung Thượng Giác đáy mắt thâm trầm, nhìn về phía Cung Viễn Chủy, ánh mắt mơ hồ nhiễm lên một tia ham muốn, nhưng hắn rất nhanh liền đem xúc động khắc chế, chỉ đơn giản nhìn vào mắt Cung Viễn Chủy, "Miệng vết thương trên cánh tay đệ, nhớ kỹ bôi thuốc đừng lưu sẹo, ta không muốn nhìn thấy nó."

Thấy Cung Thượng Giác nâng lên trên cánh tay bị thương của mình, Cung Viễn Chủy buông rũ đôi mắt, chỉ gật đầu đáp ứng.

Đêm tối dần bao trùm, Cung Viễn Chủy thay Cung Thượng Giác thay xong thuốc, liền ngồi trước mặt Cung Thượng Giác chỉ để lẳng lặng nhìn y, một đôi tròng mắt sáng lóng lánh.

Cung Thượng Giác bị hắn nhìn có chút vui ý hỏi, "Thế nào?"

"Ca, huynh mệt không?" Cung Viễn Chủy hỏi.

Cung Thượng Giác nhìn hắn tinh thần sung mãn, dáng vẻ như vô cùng chờ mong cái gì đó, thế là cố ý nói, "Đệ mệt à, vậy sớm đi ngủ đi."

"A?" Cung Viễn Chủy vội vàng không kịp chuẩn để bị cự tuyệt, khuôn mặt hào hứng cứ như vậy sững sờ tại chỗ.

Biểu cảm ngơ ngác kia đem Cung Thượng Giác chọc cười, "Đùa đệ đó, đệ muốn làm gì, nói thẳng ta nghe."

Cung Viễn Chủy hôm nay ngủ cả ngày, bây giờ tự nhiên là nửa điểm cũng không muốn ngủ. Nhưng Cung Thượng Giác vào ban ngày ngủ cũng không tốt, chỉ là y luôn vui vẻ dung túng Cung Viễn Chủy.

Cung Viễn Chủy lúc này mới lộ ra mừng rỡ, hắn không tự giác ngồi càng lúc càng gần Cung Thượng Giác, tiếp đó hỏi y, "Ca, huynh nói cho ta một chút huynh là như thế nào cùng Lâm Chỉ gặp a?"

Nghe vậy Cung Thượng Giác đầu tiên là nhíu mày, tựa hồ không quá hiểu rõ Cung Viễn Chủy vì cái gì muốn biết loại sự tình này, nhưng nghĩ đi nghĩ lại có vẻ sau cùng y cũng hiểu.

"Đệ là muốn biết ta như thế nào trúng cổ a?"

"Vâng." Cung Viễn Chủy thừa nhận nói.

Hắn muốn biết Cung Thượng Giác vì sao trúng cổ , muốn biết Cung Thượng Giác khi nhìn thấy gương mặt Lâm Chỉ rối loạn tâm ý đến mức nào mà không cẩn thận trúng kế.

Những thứ này vốn là không thích hợp nhắc lại, nhưng Cung Viễn Chủy chính là muốn biết. Giống như làm vậy hắn có thể từ trong những sự tình này tìm được Cung Thượng Giác đã yêu mình từ bao lâu.

Hắn thật muốn biết.

Cung Thượng Giác như thế nào lại nhìn không thấu suy nghĩ trong lòng hắn. Có lẽ là dưới bóng đêm rất thích hợp thì thầm, hắn tự tay câu lên cái cằm nhỏ của Cung Viễn Chủy, trong giọng nói mang theo vô hạn dung túng, "Viễn Chủy đệ đệ vì cái gì muốn biết những thứ này?"

"Ta......" Cung Viễn Chủy nghẹn lời. Vì một lý do gì đó, vẫn là một cái xưng hô "Viễn Chủy đệ đệ "  mà bây giờ lọt vào tai Cung Viễn Chủy khiến hắn chỉ cảm thấy hô hấp rối loạn.

Hắn nhìn vào mắt Cung Thượng Giác, ánh mắt hắn mềm yếu thấy rõ.

Tầm nhìn của Cung Thượng Giác rơi vào trên đôi môi phấn nộn của Cung Viễn Chủy.

Cung Thượng Giác biết, vô luận y đối với Cung Viễn Chủy làm ra cái gì, quá mức chịu đựng, vượt qua giới hạn, thậm chí là đáng sợ, Cung Viễn Chủy đều sẽ không cự tuyệt. Kể từ rất lâu rất lâu về trước rồi, Cung Viễn Chủy từ đó đến giờ không có cự tuyệt qua bất kỳ yêu cầu nào của y ......

Nhưng khi y nhìn vào đôi mắt thanh thuần của Cung Viễn Chủy, y cuối cùng chỉ sờ lên tóc hắn, "Tất nhiên Viễn Chủy đệ đệ muốn biết, vậy ta liền nói rõ chi tiết cho đệ nghe."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro