27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


27)

Cung Thượng Giác là bắt đầu từ khi nào đối với Cung Viễn Chủy sinh ra luyến ái khác thường? Câu hỏi này chỉ sợ chính bản thân Cung Thượng Giác cũng không cách nào trả lời.

Cung Môn tuy nói một thể đồng tâm, nhưng mỗi Cung một chức trách nhiệm vụ, kỳ thực cũng không có quá nhiều liên hệ cùng nhau. Cung Thượng Giác mặc dù từng nghe nói Chủy Cung có một hài tử chạc tuổi đệ đệ của mình không sai lệch quá nhiều, nhưng hai người trừ bỏ ở những sự kiện quan trọng của Cung Môn cần tụ hợp, cũng không mấy khi đơn độc gặp mặt. Y đương nhiên đối với người biểu đệ này không quan tâm quá nhiều.

Ngay lúc đó Cung Thượng Giác so với hài tử cùng tuổi trưởng thành sớm hơn, tuổi còn nhỏ liền văn võ song toàn. Không có phản nghịch tùy hứng như hài tử đồng niên, cũng không có kiêu căng tự phụ khi là thiếu chủ một Cung. Y trong Giác cung là trưởng tử, cũng là người thừa kế, giống như một bức tranh sơn thủy hùng vĩ vết mực còn chưa khô, tuấn tú bất phàm, hàm súc trầm tĩnh.

Y đối ngoại nổi bật tinh anh, là Giác Cung thiếu chủ không có chỗ nào bắt bẻ. Đối nội y lại là một trưởng tử cùng huynh trưởng ôn nhu lễ độ biết cách săn sóc người khác. Nếu không phải mười năm trước Cung Môn một trận bạo kiếp, Cung Thượng Giác có lẽ sẽ trở nên nội liễm như mực, là một công tử ôn nhuận như nước.

Vô Phong càn quét Cung Môn, trong một buổi sáng phụ mẫu đều mất, thân đệ đệ y hết mực cưng chiều cũng chết thảm trước mắt. Thế gian không còn lại người chung một dòng huyết mạch, nỗi cừu hận khắc cốt ghi tâm đem y đã biến thành một Cung Nhị tiên sinh lạnh lùng vô tình, ngoan lệ cường đại.

Hôm đó mùa đông tuyết lãnh, lụa trắng điệt mang, Cung Môn bị màu sắc tái nhợt bao phủ, dưới lá cờ Dẫn Hồn, Giác Cung và Chủy Cung là cùng một ngày đưa tang. Có lẽ vì một lời hứa đồng bệnh tương liên lây động, hoặc là xuyên thấu qua thân thể bé nhỏ của Cung Viễn Chủy thấy được bóng dáng của Lãng đệ đệ, Cung Thượng Giác thay hắn băng bó lại ngón tay bị thương do đinh quan tài quẹt trúng.

Hai người là huyết mạch duy nhất của Giác Cung cùng Chủy Cung còn lưu lại trên thế gian, sóng vai ngồi ở bậc thang trước cửa ra vào từ đường, chỉ là bình thản giao lưu, không có một câu an ủi.

Đều là người từng trải nghiệm qua đau đớn tận cùng mới minh bạch, an ủi chính là một cái dư thừa. "Ta tại sao lại phải khóc, phải rơi lệ?"

Một câu hỏi ngây thơ vô tình đâm trúng vào chỗ mềm mại trong nội tâm Cung Thượng Giác.

Một cơn giá lạnh thấu xương thổi qua khiến đáy mắt y đau nhức, Cung Thượng Giác sớm đã không còn lệ để rơi, nhưng trong một chớp mắt này, y lại muốn dạy Cung Viễn Chủy tuổi nhỏ phải rơi lệ như thế nào.

Vết thương sẽ kết vảy, trời đông giá rét sẽ rời đi, nhưng lòng dạ đau đớn lại chỉ có thể dựa vào thời gian một bên trị liệu một bên tính toán lãng quên đi.

Sau ngày hôm đó, Cung Thượng Giác trở nên càng trầm mặc ít nói. Thiếu niên luôn nở nụ cười ấm áp tựa hồ đã lưu lại ở cái mùa đông rét buốt mất mát. Giác Cung rộng đến thế, chỉ có thân ảnh của y đơn độc tới lui.

Mang theo cừu hận đối với Vô Phong, Cung Thượng Giác đối đãi bản thân vô cùng khắc nghiệt, vào ban ngày luyện võ, ban đêm đọc sách để quen thuộc thế sự bên ngoài Cung Môn.

Giác Cung ngoại vụ, nếu là dựa theo kế hoạch ban đầu, ở một độ tuổi thích hợp y sẽ được phụ thân mang theo bên người, học hỏi để quen thuộc với các sự vụ giang hồ. Nhưng bấy giờ, y chỉ có thể dựa vào chính mình tự chống đỡ Giác Cung.

Gian khổ trong đó không người biết được, cũng không cần để người biết được. Chỉ là tại những đêm nào đó trăng tròn hiếm thấy, Cung Thượng Giác ngẩng đầu vọng nguyệt, thỉnh thoảng sẽ nhớ tới một Cung Viễn Chủy đối với y cùng chung cảnh ngộ. Chỉ là ở thời điểm đó, người Cung Thượng Giác muốn nhớ đến không hẳn là Cung Viễn Chủy, mà là thông qua Cung Viễn Chủy để tìm kiếm hình bóng của Lãng đệ đệ thì đúng hơn.

Nói ra cũng kì quái, rõ ràng Cung Môn đại nạn, cuối cùng đau đớn không buông được tựa hồ chỉ có Giác Cung cùng Chủy Cung.
......

Khi y lần nữa gặp lại Cung Viễn Chủy, đã là mùa xuân của năm sau, lời nói khả ái non nớt, đôi mắt trong suốt không vẩn đục, chỉ là một cái chớp mắt liền khiến Cung Thượng Giác không cách nào khắc chế nhớ tới Lãng đệ đệ.

Cung Thượng Giác trong bao nhiêu cái cô tịch ngày đêm cũng chưa từng dao động dù chỉ một chút, lại vì Cung Viễn Chủy nói một câu "Ta sẽ làm đệ đệ của huynh" mà sụp đổ.

Cung Thượng Giác đời này đều sẽ quên không được, Cung Viễn Chủy mặc áo khoác lông trắng, đứng trong ánh nắng ngày xuân, đưa tay thay y lau đi nước mắt, đối với y nói nguyện ý làm đệ đệ của y.

Chỉ một điểm thôi, áo khoác lông trắng bị dính bẩn mà biến thành lông xám, Cung Thượng Giác cũng không hiểu vì sao chính mình lại ghi nhớ loại chi tiết không quan trọng này mười phần rõ ràng như thế.

......

"Cứu rỗi " --- Hai từ này bắt đầu được hình thành, ánh mặt trời tươi đẹp chiếu sáng toàn bộ Giác Cung, đem Cung Thượng Giác từ trong trời đông băng lãnh thấu xương kia lôi trở lại ngày xuân ấm áp của nhân gian.

Vô luận người bên ngoài nói như thế nào, cũng bất kể Cung Viễn Chủy nghĩ cái gì, trong lòng Cung Thượng Giác từ ngày đó chưa bao giờ còn đem Cung Viễn Chủy coi như thế thân của Lãng đệ đệ.

Lãng đệ đệ với y mà nói, là thân nhân, là tiếc nuối, là ánh trăng sáng trong vùng đất ôn hòa. Mà Cung Viễn Chủy, lại là ánh dương tại điểm cuối cùng của bóng đêm, chiếu sáng hết thảy mọi thứ từng bị hắc ám nuốt chửng.

Y sẽ đem Minh nguyệt khắc tại đáy lòng ngày đêm tưởng nhớ, nhưng vĩnh viễn sẽ không đem Thái Dương coi như mặt trăng.

"Ta đã nhận được lễ vật tốt nhất."

Không có ai biết, ý nghĩa của Cung Viễn Chủy trong lòng Cung Thượng Giác.

Từ ngày đó, Giác Cung lạnh tanh nhiều thêm một thân ảnh bé xíu, cả ngày bước chân vui vẻ, giống mặt trời nhỏ từng chút một xua tan khói sương mù mịt của Giác Cung.

Hài tử chưa từng nhận qua thiên vị, bỗng dưng có ca ca đặc biệt sủng ái. Hắn mở to ánh mắt thanh khiết ngây thơ, thiếu điều chỉ muốn biến thành chiếc đuôi của Cung Thượng Giác, cả ngày theo sau Cung Thượng Giác đi khắp nơi.

Cuối cùng có người ở đêm khuya thay hắn chỉnh lại chăn mền; cuối cùng có người ở tảng sáng đối với hắn nói, đệ có thể ngủ thêm một lát; cuối cùng có người sẽ dạy hắn chiêu thức võ công hắn học mãi không hiểu, một lần lại một lần kiên nhẫn chỉ bảo; cuối cùng có người lúc thấy hắn tự mình khổ cực nuôi độc trùng, sờ đầu hắn khích lệ hắn, mà không phải căm ghét gọi hắn lăn ra xa......

Còn đối với Cung Thượng Giác mà nói...

Dậy sớm tập võ có người làm bạn, viết chữ vẽ tranh có người mài mực, đọc sách ngắm hoa có người pha trà, trời tối có người cùng trò chuyện, xuất Cung ngoại vụ có người chờ đợi, hồi Cung trở về có người chào đón......

Y thích xem Cung Viễn Chủy cười hồn nhiên ngây thơ, cũng thích nhìn Cung Viễn Chủy dần dần trưởng thành trở thành một người hắn trông đợi.

Chỉ là theo thời gian Cung Thượng Giác tại giang hồ thanh danh vang dội, y xuất Cung ngoại vụ thời gian ngày càng nhiều, Cung Viễn Chủy một mình tại Giác Cung thời gian chờ đợi cũng ngày càng dài hơn.

Thẳng đến lúc Cung Viễn Chủy sắp làm lễ đội quán**, các trưởng lão định xong ngày tốt, nhưng Cung Thượng Giác lại bởi vì đột phát sự vụ chậm trễ hành trình trở về, không thể tới kịp tham gia quán lễ của Cung Viễn Chủy.

Về tình về lý, vốn nên là Cung Thượng Giác tự thân vì Cung Viễn Chủy mang quán hành lễ, lúc này lại tạm thời đổi thành Cung Tử Vũ.

Lúc hành lễ, Cung Viễn Chủy hai mắt phiếm hồng, giống như đang cố nén ủy khuất, Cung Tử Vũ khi đó cũng bất quá vừa nhược quán, gặp đệ đệ không thân đã vậy biểu tình cũng không tình nguyện như thế, hắn cũng không có sắc mặt tốt.

Một cái lễ đội quán trang trọng như vậy lại bị biến thành nực cười cùng bất kham, có thể đây cũng là nguyên nhân mà sau đó một đoạn thời gian rất dài Cung Viễn Chủy không chào đón Cung Tử Vũ.

Mà đổi thành một bên, Cung Thượng Giác chính xác đối với cái này lực bất tòng tâm, lúc đó y cũng chưa quen thuộc giang hồ, mặc dù liên tục cẩn thận chu toàn, vẫn như trước khó tránh khỏi bị những con cáo già tiểu nhân kéo chân.

Lần này ủy thác chỉ là chưởng môn nhân của một môn phái nhỏ, hy vọng Cung Môn có thể giúp bọn hắn cứu gia quyến bị Vô Phong uy hiếp trở về, tiền kỳ hết thảy thuận lợi, Cung Thượng Giác cũng đúng hẹn đem người an toàn cứu ra, nhưng ai biết được tên  chưởng môn này chỉ vì không muốn trả tiền thuê sớm đã ước định, lại đột nhiên đổi ý cùng Vô Phong cấu kết cắn ngược lại Cung Thượng Giác.

Cung Thượng Giác sớm biết giang hồ hiểm ác, nhân tâm khó dò, nhưng đôi khi vẫn sẽ bởi vì loại người kinh tởm mất nhân tính này làm cho thất vọng, y không hiểu động cơ của bọn chúng, nhưng tình huống phát sinh bấy giờ không cho phép y chậm rãi suy xét.

Chuyện đột nhiên xảy ra, cho dù là Cung Thượng Giác, cũng không cách nào sớm bố trí, chỉ có thể trơ mắt nhìn ba thị vệ thuộc Cung Môn bị giết chết bởi thủ đoạn của Vô Phong.

Thi thể khắp nơi, không để ý chưởng môn kia khàn cả giọng cầu xin tha thứ, Cung Thượng Giác mắt cũng không nháy giơ tay chém xuống, đem chưởng môn cùng gia quyến giết sạch.

Phía dưới hàn quang của lưỡi đao, Cung Thượng Giác thần sắc cao ngạo lạnh nhạt, trong lòng lại cảm thấy rất châm chọc, người hôm qua y mới hao tổn tâm huyết cứu ra từ trong tay Vô Phong, bây giờ lại chết bởi lưỡi đao của y.

Thế gian này quá sức hiểm ác, lấy đức phục người chỉ để bị chê cười, làm cho người nghe tên mà biến sắc, chỉ cần nhìn là phát khiếp mới là chân lý.

"Đem thi thể bọn chúng  treo ở trước núi, ta muốn để người trong giang hồ đều biết, phản bội Cung Môn sẽ có kết cục gì."

"Vâng."

Trong núi sương mù cuốn lấy nồng nặc mùi máu tanh, khiến người ta rùng mình, Cung Thượng Giác ngồi ngay ngắn trên ngựa, ngước mắt nhìn về phía Cung Môn.

Hôm nay là đệ đệ của hắn cử hành lễ đội quán, hắn nuôi tiểu hài cuối cùng hơi trưởng thành một điểm. Cung Thượng Giác không biết đang suy nghĩ gì, đột nhiên giơ tay lên không trung ra dấu một cái —— Là động tác mang quán. Hắn từng vụng trộm luyện tập qua.

......

Trước mắt đầy đất là thi thể người, mũi đao huyết còn chưa trôi sạch, bốn phía tràn ngập tử khí, nhưng Cung Thượng Giác phảng phất trông thấy nụ cười rạng rỡ của Cung Viễn Chủy lúc đã đội quán...

.

.

.

.

.

===

**Trong truyện Viễn Chủy làm lễ đội quán này lúc độ khoảng 15-16 tuổi, lúc lên làm Cung chủ, chưa phải tuổi nhược quán (20 tuổi)

Quán giống cái đang đeo trên tóc Giác ca trong hình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro