29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

29)

Sau một đêm dài buốt lạnh ở trạm canh gác, xế chiều hôm đó Cung Viễn Chủy liền nhiễm phong hàn toàn thân phát nhiệt, sau khi uống vào chén thuốc liền ngủ trong phòng Cung Thượng Giác.

Cung Viễn Chủy khi còn bé đã ưa thích quấn lấy Cung Thượng Giác, chỉ cần Cung Thượng Giác có ở Giác Cung, Cung Viễn Chủy nhất định sẽ tại Giác Cung ngủ lại. Có một gian phòng ở Giác Cung chuẩn bị riêng cho hắn, cách gian phòng của Cung Thượng Giác rất gần, nhưng Cung Viễn Chủy vẫn luôn đợi lúc nửa đêm vụng trộm chạy tới phòng Cung Thượng Giác.

Khi vừa bắt đầu, Cung Viễn Chủy còn có thể tinh nghịch nói mình gặp ác mộng, sợ không dám một mình ngủ, Cung Thượng Giác liền sẽ dịch ra phân nửa để hắn bước lên.

Dần dần, cái cớ gặp ác mộng dùng qua quá nhiều, Cung Viễn Chủy chính mình cũng có chút xấu hổ. Nhưng hắn vẫn là đi đến trước cửa phòng Cung Thượng Giác, nhẹ nhàng đẩy cửa ra hô một tiếng, "Ca."

Cung Viễn Chủy nhăn nhăn nhó nhó đi đến bên giường Cung Thượng Giác, cắn cắn môi suy nghĩ thật nhiều liệu mình có nên tiếp tục mượn cớ ác mộng. Trong bóng tối hắn chỉ nghe thấy Cung Thượng Giác cười khẽ một tiếng, tiếp đó mười phần tự nhiên dời qua một chút nhường chỗ.

Cung Viễn Chủy nhìn chỗ trên giường để trống, sững sốt một lát sau lập tức động tác lưu loát thuần thục tiến vào chăn mền, yên tâm thoải mái chiếm đoạt vị trí bên cạnh Cung Thượng Giác.

"Ca."

"Ngủ đi."

Trong bóng tối Cung Viễn Chủy thấy không rõ gương mặt Cung Thượng Giác, nhưng nhờ ánh trăng mà có thể miêu tả đường viền khuôn mặt y. Kỳ thực kể từ khi Cung Viễn Chủy chuyển vào Giác Cung, tại Giác Cung ngủ mỗi một buổi tối, hắn cũng không còn thấy qua ác mộng lần nào.

Hắn không nói, nhưng Cung Thượng Giác biết.

......

Cơn sốt khiến Cung Viễn Chủy không thể thật sự chìm vào giấc ngủ say, trong mơ mơ màng màng hắn chỉ cảm thấy trong cổ khô khốc, thế là liền mở to mắt muốn tìm nước uống.

Tiếp đó hắn liền phát hiện Cung Thượng Giác cũng không có bên cạnh, hắn không biết chính mình ngủ bao lâu, nhưng nhìn vào bát hương canh giờ đang cháy bên cạnh bàn, biết được đã là giờ Sửu, loại thời điểm này, Cung Thượng Giác sẽ đi đâu?

Uống nước xong, phủ thêm cho mình một lớp áo khoác, Cung Viễn Chủy đốt lên một ngọn nến, xách theo đèn ra ngoài tìm.

Cung Thượng Giác yêu thích yên tĩnh, bởi vậy Giác Cung về đêm cũng không có lưu lại thủ vệ cùng hạ nhân, chỉ có ám vệ núp trong bóng tối, không có Cung Thượng Giác triệu hoán bọn họ sẽ cùng hắc ám hòa làm một thể, khiến người ta không cảm nhận được sự tồn tại của họ.

Chính sảnh cửa khép hờ, ẩn ẩn lộ ra màu cam của ánh nến.

Cung Viễn Chủy không có gì phải lén lút, trực tiếp đẩy cửa chính sảnh ra, Cung Thượng Giác võ công cực cao, nhất định đã sớm nghe được tiếng bước chân của hắn.

Quả nhiên, Cung Thượng Giác cũng không có ngẩng đầu, lại sớm đã biết người đến là ai, "Lúc nào tỉnh?"

Cung Viễn Chủy xách theo đèn xuyên qua mặc trì đi đến chỗ Cung Thượng Giác, ánh đèn tại mặc trì nhanh chóng lướt qua một vòng quang ảnh, Cung Thượng Giác chậm rãi đem đồ vật trên bàn thu thập cẩn thận bày để ở một bên, tiếp đó ngẩng đầu nhìn về phía Cung Viễn Chủy.

"Vừa tỉnh không lâu, ca, ngươi như thế nào đã trễ như vậy còn chưa ngủ?" Cung Viễn Chủy để đèn trong tay xuống, ngồi vào bên cạnh Cung Thượng Giác.

Cung Thượng Giác tự nhiên xoa đầu hắn một cái, nhẹ nói, "Còn có một số chuyện chưa xử lý xong thôi."

Cung Viễn Chủy mắt nhìn trên bàn có mấy phong thư, còn có một số cổ tịch hắn xem không hiểu, giấy trấn ép xuống một tờ văn thư còn chưa viết xong.

"Ca, vậy ta cùng huynh a." Cung Viễn Chủy nói, liền đưa tay thay Cung Thượng Giác mài mực.

Cung Thượng Giác cũng không có cự tuyệt, chỉ là lấy mặt sau bàn tay dán lên trán Cung Viễn Chủy thăm dò nhiệt độ trên người hắn, cảm giác không còn nóng như hồi sáng, liền không nói gì, chỉ tiếp tục nâng bút viết chữ.

Bình thường ở loại thời điểm này, Cung Viễn Chủy đều sẽ không mở miệng quấy rầy Cung Thượng Giác, chỉ là yên tĩnh mài mực, tiếp đó chóng tay đỡ đầu ở một bên nhìn.

Hắn rất thích xem dáng vẻ Cung Thượng Giác viết chữ, dáng người thẳng, xương ngón tay thon dài, ánh mắt chuyên chú như sóng ngầm đầm sâu có thể khiến người chết chìm trong đó. Cung Viễn Chủy còn quá nhỏ, không biết nên dùng từ gì để hình dung Cung Thượng Giác trước mặt. Nhưng nếu đặt y ở trong những thoại bản mà Cung Tử Thương tỷ tỷ thường xuyên thuộc như lòng bàn tay, hắn cảm thấy ca hắn chính là sáng như ánh trăng, phong thái thướt tha thế gia công tử.

Nói đến thoại bản của Cung Tử Thương, Cung Viễn Chủy liền cả giận, không khỏi nghĩ tới lúc trước bởi vì cái thoại bản đó mà hắn cùng Cung Tử Thương miệng lưỡi tranh chấp.

Không biết cái tên tiểu tử nông thôn nào biên ra cái loại thoại bản đó, đơn giản là không có lý lẽ. Cô nương dung mạo khuynh thành, ôn nhu hiền thục cớ gì lại yêu thích một kẻ thư sinh khố rách áo ôm mà cự tuyệt công tử thế gia ôn nhu cao nhã? Cô nương trong thoại bản cùng gã viết ra nó, nhất định là đầu óc có vấn đề.

Thích cái loại thoại bản này thì Cung Tử Thương đầu óc nhất định cũng không tốt gì, Cung Viễn Chủy phẫn hận suy nghĩ. Cung Viễn Chủy nghĩ quá mê mẩn, cho nên Cung Thượng Giác đã nhìn hắn rất lâu hắn cũng không biết.

Cung Thượng Giác buồn cười nhìn Cung Viễn Chủy đầu tiên là mê mẩn suy nghĩ gì đó, tiếp đó đột nhiên trên mặt xuất hiện không hiểu, tiếp theo là bất mãn, ghét bỏ cùng phẫn hận......

"Nghĩ gì thế, nhập tâm như vậy?" Cung Thượng Giác đột nhiên mở miệng hỏi.

Cung Viễn Chủy một cái giật mình lấy lại tinh thần, lắp ba lắp bắp đáp, "Không có, chỉ là nghĩ đến Cung Tử Thương lúc trước cho ta xem thoại bản."

"Đệ nên gọi nàng một tiếng tỷ tỷ." Cung Thượng Giác bình tĩnh chỉ ra điểm không thích hợp, "Là thoại bản gì?"

Cung Viễn Chủy thả ra thỏi mực trong tay, đem thoại bản kể cho Cung Thượng Giác nghe, nói đến cô nương kia cự tuyệt thế gia công tử, cùng thư sinh nghèo kiết xác cùng nhau bỏ trốn quy ẩn rừng núi, lúc kể tình tiết còn cố ý bỏ thêm bất mãn của mình vào, "Ca, ngươi nói cô nương này có phải hay không bị ngu?"

Cung Thượng Giác nhìn hắn ánh mắt ngây thơ mang theo mười phần chân chính bất mãn, nhịn không được khẽ cười một tiếng, "Đệ là cảm thấy ta giống thế gia công tử kia?"

"Đúng vậy." Cung Viễn Chủy trả lời rất kiên định.

Cung Thượng Giác giả vờ suy tư phút chốc, sau đó mới nói, "Có lẽ là người như ta dễ dàng lẻ loi một đời a?" Cung Thượng Giác rõ ràng là dùng ngữ khí đùa giỡn trêu ghẹo, nhưng Cung Viễn Chủy nghe vào trong tai, trong lòng thắt lại một cái, hắn lập tức cầm tay Cung Thượng Giác, ngữ khí vội vàng nói, "Sẽ không, ca làm sao lại một thân một mình, rõ ràng là cô nương kia không biết tốt xấu."

Cung Thượng Giác sửng sốt một chút, tiếp đó cười, "Chúng ta không phải là đang nói về người trong thoại bản sao?"

Nhưng Cung Viễn Chủy vẫn như cũ cau mày, trên gương mặt non nớt tràn đầy xoắn xuýt, tiếp đó hắn lại đưa tay kéo góc áo Cung Thượng Giác, từng chữ rất nghiêm túc nói, "Ca, huynh sẽ không lẻ loi một đời, ta sẽ cả một đời bồi huynh, nếu ta là cô nương kia ta nhất định chọn ca ca."

"......"

Tiểu hài trên mặt chân thành quá mức chói mắt, khiến Cung Thượng Giác không có cách nào đem câu nói này xem như đồng ngôn vô kỵ*.

(*trẻ con nói chuyện không biết kiêng kị)

Nhưng nghe Cung Viễn Chủy nói ra câu đó, đáy mắt y bỗng chua xót muốn rơi lệ, chỉ là y quen che giấu cảm xúc, những thứ gợn sóng dao động này đều bị y cực lực che giấu bên dưới vẻ ngoài lạnh nhạt.

Cung Viễn Chủy thấy Cung Thượng Giác mặt không biểu tình, còn tưởng rằng Cung Thượng Giác không tin, thế là lại bổ sung, "Ca, ta sẽ luyện võ thật tốt, nghiên cứu y độc bệnh lý thật chăm, tương lai cùng huynh thủ hộ Cung Môn, huynh hãy tin tưởng ta."

Lúc chạng vạng tối Cung Thượng Giác cùng Kim Phục nghị sự, Cung Viễn Chủy ở một bên nghe nhất thanh nhị sở, hắn mặc dù tuổi còn nhỏ, rất nhiều chuyện kiến thức nửa vời, nhưng hắn nghe được lần này Cung Thượng Giác xuất Cung Môn ngoại vụ bị Vô Phong mai phục, 4 thị vệ Cung Môn chết.

Đối với 4 thị vệ đã chết này, Cung Viễn Chủy sau khi nghe được cũng không có một tia tâm tình chập chờn, nhưng một cái nhíu mày của Cung Thượng Giác, dáng vẻ đầy u phiền lại hung hăng khắc sâu trong lòng hắn.

Vì cái gì ca ca của hắn càng ngày càng không cười, vì cái gì ca ca của hắn lúc nào cũng cau mày.

Cung Viễn Chủy không thích Cung Môn, cũng không muốn quản cái gì Cung Môn hưng thịnh hoặc là hủy diệt, nhưng hắn để ý Cung Thượng Giác. Nếu là Cung Thượng Giác một lòng vì Cung Môn, vậy hắn nguyện ý cùng Cung Thượng Giác cùng một chỗ đảm đương gánh nặng thủ hộ Cung Môn. Lúc đó Cung Viễn Chủy mặc dù tuổi còn nhỏ, có thể lập hạ lời thề lại thật sự rõ ràng.

"Ta tất nhiên tin đệ."

Cung Thượng Giác đem Cung Viễn Chủy kéo vào trong ngực, cứ như vậy ôm lấy hắn.

Giang hồ hiểm ác, lòng người lạnh nhạt, nhưng y bên cạnh cuối cùng có một người đối với y thực tình mà đối đãi.

Bóng đêm bao trùm, người trong ngực lại ấm áp như thái dương, có như thế trong nháy mắt Cung Thượng Giác nghĩ, nếu có thể ở bên Cung Viễn Chủy cùng nhau bầu bạn tại Giác Cung, chưa chắc không thể.

Chỉ tiếc ngay lúc đó Cung Thượng Giác mặc dù tính cách chững chạc thành thục, nhưng đối mặt chuyện tình cảm cuối cùng quá mức non nớt.

Lúc phát hiện bản thân đối với Cung Viễn Chủy nảy sinh cảm xúc khác thường, y đau đớn tự trách rất lâu, một bên biết chuyện này quá mức đi ngược luân lý, một bên lại vứt bỏ không được. Y thậm chí cố ý xa lánh, muốn đẩy Cung Viễn Chủy ra, nhưng những hành vi này rốt cuộc đều là vô ích.

Y lâm vào sâu đậm cùng quẫn, ở thời điểm khi biết mình đã yêu hắn, mỗi khi y nhìn thấy nụ cười ngây thơ không hề phát giác điều gì của Cung Viễn Chủy, y thậm chí mười phần âm u căm hận bản thân mình.

Vì trốn tránh phần thống khổ này, y thử rất nhiều thứ.

Mỗi một cái đêm khuya, tình cảm sâu đậm hòa lẫn với cảm giác tội lỗi bất luân thật sâu giày vò y.

Cuối cùng y lựa chọn thỏa hiệp, y dùng loại phương thức khiến chính mình thống khổ nhất để đón nhận phần cảm tình này.

Những năm tháng đằng đẳng đó, y yêu Cung Viễn Chủy rất sâu đậm, nhưng là yêu một cách ẩn nhẫn nhất, bằng mọi cách khiến mọi thứ biến thành không thể nói ra, cho đến khi Cung Viễn Chủy cũng ý thức được tình cảm của hắn dành cho Cung Thượng Giác.

Hỏi Cung Thượng Giác là bắt đầu từ khi nào yêu thích Cung Viễn Chủy, y không biết.

Y chỉ biết là, từ lúc Cung Viễn Chủy xuất hiện trong đời y, Cung Viễn Chủy chính là người y trong cuộc đời yêu nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro