30🌸

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

30)

Sơn cốc Cựu Trần tuyết lại rơi, tuyết rơi tạo thành cái bóng từng mảnh từng mảnh chiếu vào cửa sổ giấy, bất quá ngăn không được ấm áp mềm mại đang ngập tràn trong phòng.

Ở đó chỉ bày một chậu sưởi ấm dùng lửa than, nhưng trên giường lại phủ kín bằng nệm hồ nhung, Cung Thượng Giác nghiêng nửa người tựa vào đầu giường, khoác trên thân áo khoác.

Cung Viễn Chủy vốn là ngoan ngoãn an phận ngồi bên cạnh Cung Thượng Giác, có lẽ do câu chuyện quá dài, đêm lạnh khó qua, cho nên trong lúc nghe Cung Thượng Giác hắn từ ngồi ngay ngắn biến thành gối đầu trên đùi Cung Thượng Giác.

Cung Thượng Giác cúi mắt nhìn xuống mái tóc bồng bềnh của Cung Viễn Chủy, ý vị dung túng trong mắt đã không còn che giấu, tùy ý Cung Viễn Chủy tại trên đùi y tìm một cái vị trí thoải mái.

"Ca, vậy huynh thật sự lỡ xem nhầm Lâm Chỉ thành ta sao?" Cung Viễn Chủy ngẩng đầu lên hỏi rõ.

"Nhất thời thất thần." Cung Thượng Giác đáy mắt đạm nhiên, nghĩ nghĩ lại bổ sung một câu,

"...bận tâm dẫn đến loạn trí."

"A......" Cung Viễn Chủy chớp chớp mắt, dáng vẻ muốn nghe chi tiết tường trình, nhưng Cung Thượng Giác chỉ nhìn về chỗ khác.

Chuyện Lâm Chỉ đúng là Cung Thượng Giác nhất thời sơ sẩy, không có dự liệu được.

Lúc đó y đang trên đường trở về Cung Môn, lúc tiến vào rừng trúc đã là hoàng hôn, bốn phía tầm mắt không tốt lại đụng tới sương mù, một đoàn người đang truy sát Lâm Chỉ lọt vào tầm mắt y, y phục thích khách rõ ràng là kiểu dáng của Vô Phong, nhưng y không nhìn rõ mặt của người bị đuổi giết, chỉ mơ hồ thấy là một thân hình gầy gò đơn bạc.

Đối với Cung Thượng Giác mà nói, người bị truy đuổi là ai không quan trọng, nhưng tất nhiên Vô Phong dám xuất hiện ở trước mặt y, y nhất định sẽ không tha cho chúng.

Cung Thượng Giác mang theo một đám thị vệ ẩn nấp tại rừng trúc sau đó chậm đợi thời cơ, vốn là muốn chờ người tới tới gần sau lại ra tay phục kích, trong sương mù Cung Thượng Giác lúc vô tình thấy rõ gương mặt quen thuộc kia, trong khoảnh khắc đôi mắt Cung Thượng Giác mở to đỏ ngầu muốn rách cả mí mắt, kia là khuôn mặt của Cung Viễn Chủy!

Kỳ thực nếu đặt trong một hoàn cảnh khác, Cung Thượng Giác nhất định có thể nhìn ra chuyện này có rất nhiều điểm không thích hợp, tỉ như Cung Viễn Chủy như thế nào rời khỏi Cung Môn xuất hiện ở chỗ này, như thế nào lại bị Vô Phong truy sát, nếu là nhìn kỹ, cũng có thể nhìn ra 'Cung Viễn Chủy' trước mắt thực tế cùng đệ đệ trong trí nhớ của y có mấy phần không hợp.

Nhưng tại thời khắc đao trong tay Vô Phong thích khách rơi xuống, Cung Thượng Giác không cách nào phân biệt cái gì khác, liền giơ đao tiến lên cứu 'Cung Viễn Chủy', thị vệ sau lưng phát hiện kế hoạch có biến, vội vàng tiến lên tương trợ.

Cung Thượng Giác kéo người vào trong vòng tay và đem người rút lui khỏi khu vực giao chiến, vừa định cúi đầu hỏi thăm, một cỗ dị hương tràn vào mũi, 'Cung Viễn Chủy' đột nhiên đưa tay ôm cổ của y, môi lạnh như băng sát qua vành tai y --

"Cung Thượng Giác......"

Ba chữ để Cung Thượng Giác trong nháy mắt thanh tỉnh, y đẩy người trước mắt ra, nhưng đã không kịp.

......

Cung Viễn Chủy thấy Cung Thượng Giác không muốn nhiều lời về chuyện liên quan đến Lâm Chỉ, cũng không truy hỏi, hắn xoay người, lại nói, "Ca, ta còn có một chuyện không rõ."

"Đệ cứ nói." Cung Thượng Giác nhìn Cung Viễn Chủy nằm càng lúc càng sâu vào trong, đáy mắt hơi tối lại.

Cung Viễn Chủy không có chút phát hiện nào, tự mình hỏi rõ, "Ca, huynh nói cái âm dương cổ kia, thời cơ khởi phát nếu là vì tình yêu, Lâm Chỉ có thể cùng huynh mở ra âm dương cổ, là bởi vì cô ta ái mộ huynh sao?"

Câu hỏi này Cung Thượng Giác cũng nghĩ qua, nhưng cuối cùng không có đầu mối, Lâm Chỉ hẳn là cùng hắn mới gặp, như thế nào lại đối với hắn tình cảm sâu đậm, nhưng âm dương cổ quả thật đã phát tác.

"Có lẽ là phương thức huấn luyện của Vô Phong có điểm đặc thù." Cung Thượng Giác nói như có điều cần suy nghĩ.

"Phương pháp để yêu một người chưa từng gặp ư?" Cung Viễn Chủy có chút không quá tin tưởng hỏi, sau đó hắn nhìn thấy Cung Thượng Giác biểu tình trở nên ngưng trọng, thế là lại hỏi, "Ca, huynh nghĩ tới điều gì?"

Cung Thượng Giác nhìn Cung Viễn Chủy một lượt, chậm rãi nói, "Đoạn thời gian Lâm Chỉ với ta cùng một chỗ, ta quan sát qua cô ta, ánh mắt nhìn ta có một chút kỳ quái."

"Như thế nào kỳ quái?"

"Cô ta xuyên thấu qua ta nhìn thấy một người khác." Cung Thượng Giác bình tĩnh nói, y quan sát người khác luôn luôn tinh chuẩn. Lâm Chỉ xác thực có đến mấy lần ánh mắt có biến, đầu tiên là thẹn thùng chuyên chú, sau bỗng nhiên thất thần tỉnh ngộ cuối cùng biến thành ánh mắt tính toán, không thể gạt được ánh mắt của Cung Thượng Giác.

"Ca, ý của ngươi là......" Cung Viễn Chủy theo lời Cung Thượng Giác nói suy nghĩ sâu sắc phút chốc, đột nhiên nghĩ đến cái gì, đột nhiên từ trên đùi Cung Thượng Giác ngồi lên, mặt tràn đầy bối rối nhìn Cung Thượng Giác.

Cung Thượng Giác gật gật đầu chứng nhận phỏng đoán của Cung Viễn Chủy, "Vô Phong tất nhiên có thể nuôi dưỡng được một người dáng dấp cực giống đệ, có thể cũng sẽ có một người cùng ta tướng mạo tương tự, đó chính là người Lâm Chỉ xuyên qua ta nhìn thấy."

Cung Viễn Chủy không dám tưởng tượng vạn nhất một Vô Phong thích khách dáng dấp giống Cung Thượng Giác xuất hiện trước mặt hắn, hắn có thể phân biệt ra được không.

Một lúc lâu sau Cung Viễn Chủy mới hỏi, "Vô Phong...... Đến tột cùng là có mục đích gì?"

Cung Thượng Giác nhìn Cung Viễn Chủy một chút, tiếp đó đưa tay xoa đầu hắn trấn an, "Đệ không cần lo lắng những thứ này, có ta ở đây."

Cung Viễn Chủy ngước mắt nhìn về phía Cung Thượng Giác, Cung Thượng Giác câu lên khóe môi ấm áp ý cười, "Đệ chuyên tâm nghiên cứu chế tạo âm dương cổ giải dược, những thứ khác giao cho ta."

Cung Môn nguy cơ tứ phía, Vô Phong nhìn chằm chằm, có thật nhiều chuyện Cung Thượng Giác cũng chưa từng đối với Cung Viễn Chủy giải thích, tỷ như vì cái gì Vô Phong bồi dưỡng Lâm Chỉ là bộ dáng của Cung Viễn Chủy ba năm trước, vì cái gì Vô Phong sẽ biết hắn đối với Cung Viễn Chủy có tình ý mà sử dụng âm dương cổ...... Những thứ không cách nào truy đến cùng này Cung Thượng Giác không muốn để Cung Viễn Chủy giống như y cùng lo lắng.

Dù cho biết điều đó là không thể, nhưng y vẫn hy vọng Cung Viễn Chủy có thể vô ưu vô lo ít lâu, thêm được ngày nào hay ngày nấy, để y có thể che chở hắn càng lâu càng tốt.

"Ca, nếu là Vô Phong thích khách giả mạo huynh xuất hiện ở trước mặt ta, ta làm sao bây giờ?" Cung Viễn Chủy đối mặt Cung Thượng Giác luôn luôn không có giấu diếm, nghĩ đến cái gì đã liền nói ra cái đó.

Cung Thượng Giác nhếch môi, tay sờ trên tóc Cung Viễn Chủy dời xuống, vuốt vuốt vành tai lành lạnh của hắn, ngữ khí mang theo trêu ghẹo nói, "Vậy đệ liền hướng hắn vung độc phấn, thử một lần liền biết."

Cung Viễn Chủy nghe vậy sững sờ, đây rõ ràng là lời trước đó hắn nói với Cung Tử Vũ.

"Ca......" Ý thức được Cung Thượng Giác đang trêu ghẹo hắn, Cung Viễn Chủy rũ mắt, vô thức dựa vào lòng bàn tay Cung Thượng Giác cọ xát.

Động thái này giống như tiểu động vật đang cố lấy lòng, thập phần khả ái.

Cung Thượng Giác bên môi hàm chứa ý cười, giống như là thực tình đang suy nghĩ đối sách rồi nói, "Hay là đệ thử lưu lại ký hiệu để phân biệt thật giả?"

"Ký hiệu?" Cung Viễn Chủy lặp lại, ánh mắt không tự chủ được dời lên trên thân Cung Thượng Giác, dường như là đối với đề nghị này hết sức kích động.

Lưu lại trên thân thể ca ca ký hiệu đặc biệt, vô luận ngữ nghĩa là gì cũng khiến tâm người loạn nhịp. "Ừm, dùng độc dùng đao hoặc bất kỳ cách gì khác, tùy đệ." Cung Thượng Giác liếc xem lỗ tai Cung Viễn Chủy hơi hơi phiếm hồng, nhịn cười. Làm như mặc kệ hắn tùy ý muốn làm gì thì làm. Y thực ra muốn nhìn một chút Cung Viễn Chủy sẽ chọn như thế nào.

Trong dự liệu, Cung Viễn Chủy chỉ nghe đến đó liền đã đỏ mặt.

Hắn ngượng ngùng tránh đi ánh mắt Cung Thượng Giác thẳng tắp nhìn hắn, hắn đương nhiên sẽ không đối với Cung Thượng Giác dùng độc hay đao. Nhưng chuyện lưu lại ký hiệu này khiến bản thân hắn mười phần động tâm, hắn không muốn từ bỏ.

Dáng vẻ lao tâm khổ tứ rơi vào trong mắt Cung Thượng Giác, y đơn giản cảm thấy khả ái vô cùng. Cung Thượng Giác cứ như vậy yên lặng nhìn hắn, thẳng đến Cung Viễn Chủy tựa hồ đã hạ quyết tâm, ở trước mặt Cung Thượng Giác quỳ ngồi dậy, đưa tay bắt lấy bả vai Cung Thượng Giác.

Cung Thượng Giác ghé mắt nhìn bàn tay đặt trên vai mình, nhíu mày, đáy mắt thâm trầm như mực không thể tan.

Tiếp đó y nhìn thấy khuôn mặt Cung Viễn Chủy hướng y đến gần, đứa nhỏ này rõ ràng trên mặt xấu hổ sắp nhỏ ra huyết, động tác lại mang theo quyết tuyệt như phải hy sinh chính mình.

Cung Thượng Giác trong mắt ý cười dần dần dày, Cung Viễn Chủy lại nghiêng đầu một cái, tiến tới bên cạnh cổ của hắn.

Nhiệt khí từ hơi thở phả vào làn da trên cổ Cung Thượng Giác, một hồi nhàn nhạt tê dại, hắn thậm chí có thể nghe được âm thanh Cung Viễn Chủy nhấp nhấp liếm môi, ngây ngô mà mê người.

Nhưng Cung Viễn Chủy lại chậm chạp không có động tác.

"Thế nào?" Cung Thượng Giác lẳng lặng không nói trước đưa tay bắt lấy vòng eo gần trong gang tấc của Cung Viễn Chủy, nhẹ giọng hỏi.

Cung Viễn Chủy do dự phút chốc, thở dài giống như đã từ bỏ, đem cái cằm đệm ở trên vai Cung Thượng Giác, có chút thất lạc bảo, "Vốn định cắn ca ca ."

Cung Thượng Giác nghe được hắn trong giọng nói nồng nặc không cam lòng cùng thất lạc, nhịn không được cười khẽ một tiếng,

"Vậy vì sao không cắn?" Cung Viễn Chủy ôm sát cổ Cung Thượng Giác, lại thở dài, ngữ khí có chút thất vọng, "Không nỡ."

Cung Thượng Giác hơi nghiêng đầu ngửi mùi hương trong tóc Cung Viễn Chủy, trong mắt khát vọng dần dần trở nên nguy hiểm mà thâm trầm. "Ta dạy đệ."

Không đợi Cung Viễn Chủy phản ứng lại ý tứ của ba chữ này, vòng tay đặt trên eo dùng một loại lực đạo bất khả kháng ôm hắn, đem hắn đẩy ngã xuống giường mềm mại phủ kín nệm hồ nhung, đem áp hắn bên dưới lồng ngực.

Cung Viễn Chủy mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, vừa hô một tiếng ca, liền bị hút vào trong đôi mắt thâm thúy của Cung Thượng Giác nói không ra lời. Khoảng cách quá gần, thẳng đến lúc này Cung Viễn Chủy mới không thể rõ ràng hơn nhận thức được, thân hình của ca hắn cùng hắn khác biệt thật lớn, đến mức Cung Thượng Giác có thể dễ dàng đem hắn bao phủ dưới thân thể, mà hắn nửa phần cơ hội phản kháng cũng không có...... tất nhiên, hắn cũng không muốn phản kháng. "Ca......"

Cung Thượng Giác trong mắt cảm tình quá mức nồng đậm, chỉ cần nhìn đến thôi, Cung Viễn Chủy đã cảm thấy nửa thân tê liệt, mơ hồ cảm thấy có chỗ không thích hợp, hắn càng không cách nào tưởng tượng tiếp đó sẽ phát sinh chuyện gì, thế là hắn chỉ có thể dùng thanh âm run rẩy gọi Cung Thượng Giác.

Cung Thượng Giác đem mỗi một biểu cảm của Cung Viễn Chủy đều thu vào trong mắt, y nhìn xuống chiếc eo mảnh khảnh chỉ cần một tay liền đè lại được của Cung Viễn Chủy, bàn tay chạm rãi mơn trớn đường cung tại rãnh hông mê người kia.

"Ca......" Cung Viễn Chủy toàn thân run lên, con mắt trong suốt ẩn ẩn sắc đỏ, luống cuống nhìn y.

Viễn Chủy hắn, non nớt như thế, sạch sẽ thuần khiết giống bạch liên núi tuyết.

Cung Thượng Giác cười khẽ một tiếng, nghe được tiếng cười khẽ này, Cung Viễn Chủy lập tức cảm thấy cỗ nồng nặc cảm giác áp bách vừa mới đây đã lập tức tiêu tán, hắn nhìn Cung Thượng Giác, trong lòng lại có một chút thất lạc.

Hắn ngây ngô, rất nhiều chuyện không hiểu rõ, nhưng hắn biết mình thích cùng Cung Thượng Giác thân mật. Hắn chỉ là khẩn trương, không phải không thích.

Cung Thượng Giác cúi người, xích lại gần khuôn mặt Cung Viễn Chủy, Cung Viễn Chủy trên mặt nóng lên, nhắm mắt lại.

Hắn cho là Cung Thượng Giác sẽ hôn hắn, thế nhưng Cung Thượng Giác lại không có, tiếng hít thở êm ái truyền vào bên tai, ngay sau đó Cung Viễn Chủy liền cảm thấy đôi môi mềm mại dán trên cổ mình, đầu tiên là nhẹ nhàng chạm vào, sau đó là một chút nhoi nhói.

Cung Viễn Chủy không biết xảy ra chuyện gì, nghĩ cúi đầu nhìn Cung Thượng Giác, lại bị cánh tay của y ôm lấy đầu, không thể động đậy. Một lát sau, cảm giác nhoi nhói tiêu thất, Cung Thượng Giác nhẹ nhàng liếm lên chỗ vừa mới bị đau, Cung Viễn Chủy sững sờ.

Cung Thượng Giác hài lòng xem Cung Viễn Chủy trên cái cổ trắng noãn hiện lên một vòng mập mờ đỏ nhạt, vuốt vuốt tóc Cung Viễn Chủy, "Học xong chưa?"

"Cái gì?" Cung Viễn Chủy vẫn còn sa vào ngượng ngùng trước đó, nghe vậy mặt mũi tràn đầy nghi hoặc không hiểu. "Phương thức lưu lại ký hiệu đó."

Cung Thượng Giác từ trên thân Cung Viễn Chủy ngồi thẳng dậy, rồi nằm nghiêng bên cạnh Cung Viễn Chủy.

Cung Viễn Chủy đưa thay sờ sờ trên cổ vừa mới đau nhói, nhìn về phía Cung Thượng Giác trong mắt tràn đầy nghi hoặc. Cung Thượng Giác cũng không giải thích, chỉ giương cánh tay đem Cung Viễn Chủy kéo vào trong ngực, "Ngày mai đệ liền biết, ngủ đi."

"Vâng." Cung Viễn Chủy lên tiếng, sau đó cũng đưa tay ôm lấy hông Cung Thượng Giác, dán vào bộ ngực của hắn nhắm mắt lại.

Cung Thượng Giác vừa mới rồi trong mắt rõ ràng là ẩn nhẫn, là nhẫn nhịn cái gì? Cung Viễn Chủy từ từ nhắm hai mắt âm thầm nghĩ, lại không chờ được hắn suy nghĩ ra đã lâm vào giấc ngủ say.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro