45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

45)

Đất Thục nhiều núi, địa thế gập ghềnh quanh co. Vì tránh né quan binh, Cung Thượng Giác cũng không có lựa chọn đường tắt mà luẩn quẩn đường xa hướng về phía đường núi dân cư thưa thớt đi đến.

Phân nửa độc thảo thuốc dẫn của Cung Môn đều đến từ đất Thục, bởi vậy đường núi cũng sắp đặt một số cứ điểm quy mô nhỏ. Nhìn chung thì, triều đình sẽ không quản chuyện giang hồ. Nhưng Thục quận Vương thị kia không chỉ là danh môn trong giang hồ mà còn vọng tộc của một phương. Sự tình diệt môn cực kỳ bi thảm như thế nếu bỏ mặc, quan phủ không tiện giải thích với người trong thiên hạ.

Sau khi Kim Phục cùng các thị vệ tách nhau ra ở cổng thành để đánh lạc hướng truy binh, dựa vào ký hiệu được lưu lại trên đường, Cung Thượng Giác tìm ra một cứ điểm trong núi. Đây vốn là một điểm thu thập dược liệu được vận chuyển, chỉ có một cái tiền viện đơn sơ, ba gian nhà gỗ, một người canh gác. Người này cả đời chưa thấy qua Cung Thượng Giác, lần này đột nhiên gặp được Cung Nhị tiên sinh trong truyền thuyết, lập tức bị dọa đến mức ăn nói không lưu loát.

"Giác, Giác công tử, cái kia, kia nơi tiểu nhân bình thường cư trú gian phòng, bên trong, bên trong có giường, Ngài nghỉ ở đó, được không?" Người lưu thủ này xem như còn có chút nhãn lực, trông thấy Cung Thượng Giác trong ngực ôm chặt một người hôn mê bất tỉnh, liền vội vàng tiến lên nói.

Ba gian nhà gỗ nhỏ quanh tiền viện, một gian là dược liệu khố, một gian sinh hoạt hàng này, chỉ có một gian là phòng ngủ. Một cứ điểm đơn sơ trong núi, sẽ không có phòng cho khách. Cung Thượng Giác biết trước mắt không còn lựa chọn khác, thế là ôm chặt người trong lòng đi về phía phòng ngủ duy nhất.

Trong phòng bày biện đơn giản, Cung Thượng Giác nhìn bốn phía, lông mày kín đáo nhíu lại. Tiếp đó y tự tay đem chăn đệm trên giường gỗ lùa để sang một bên, đem áo choàng chính mình trải lên ván gỗ, sau đó nhẹ nhàng đặt Cung Viễn Chủy xuống.

"Ngươi lui ra đi." Cung Thượng Giác liếc nhìn người lưu thủ một mực cẩn thận đợi một bên, từ tốn nói.

"Vâng, vâng." Nghe vậy người lưu thủ liền vội vàng hành lễ lui ra, mới vừa đi một nửa hắn đột nhiên vòng trở lại, bàn tay lớn gom đống chăn mền bị đặt một bên ôm lấy rời khỏi gian phòng.

Cung Thượng Giác chỉ là nhìn theo, cũng không nói lời nào.

Thẳng đến khi người lưu thủ gài cửa lại, hắn mới đi đến bên giường ngồi xuống, quan sát tỉ mỉ Cung Viễn Chủy, vừa mới một đường giục ngựa xóc nảy, vậy mà Cung Viễn Chủy còn có thể trong ngực Cung Thượng Giác ngủ mất.

Cung Thượng Giác đưa tay xoa lên gò má Cung Viễn Chủy, chỉ cảm thấy hắn so với lúc trước lại gầy đi nhiều, cách một lớp da thịt mỏng manh phảng phất liền có thể sờ đến xương cốt yếu ớt, tóc không giống lúc trước thắt bím từng cỗ từng cỗ hoạt bát khả ái, mà đều kéo đến sau đầu, mấy sợi tóc chưa được cố định che khuất nửa khuôn mặt, làm gương mặt càng nhỏ bé mà trắng bệch.

Cung Thượng Giác không phải chưa từng nghĩ tới Cung Viễn Chủy tự mình ở bên ngoài không thể nào sống tốt, nhưng tận mắt chứng kiến Cung Viễn Chủy trở nên như vậy y vẫn cảm thấy ray rức đau, y từ nhỏ nuôi tiểu hài như nuôi búp bê sứ trắng, nào để hắn nhận qua cay đắng thế này.

Cung Thượng Giác nghĩ đến xúc cảm vừa rồi khi nắm chặt cổ tay Cung Viễn Chủy, gầy đến độ chỉ cần dùng chút sức liền có thể bẻ gãy. Trước đây Cung Viễn Chủy cũng gầy, là loại gầy của thiếu niên chưa trưởng thành, hôm nay lại mỏng nhanh như một mảnh giấy, tấm áo vải đay thô quá khổ mặc trên người, bên trong tựa hồ là một khoảng lớn vải vóc trống không.

Trước khi Cung Thượng Giác kịp lúng sâu vào đau buồn, mấy đạo tơ máu tím đen trên cổ tay Cung Viễn Chủy đã hấp dẫn tầm nhìn của y. Ánh mắt y ngưng trọng, vội vàng kéo ống tay áo lỏng lẻo của Cung Viễn Chủy lên, bên trên cổ tay trắng trẻo tinh tế chỉ thấy những mạch máu tím đen như dây leo, hướng lên trên cánh tay kéo dài.

Cung Thượng Giác màu mắt tối sầm lại. Y giải khai cổ áo Cung Viễn Chủy, lộ ra xương quai xanh cùng một mảnh lồng ngực mỏng manh, mấy mạch máu như dây leo kia dọc theo cánh tay một đường kéo dài đến cổ.

Giống như bị đánh thức, Cung Viễn Chủy chậm rãi mở mắt. Ánh mắt đen láy đầu tiên có chút mờ mịt, sau đó nhận ra lồng ngực đang bị phơi bày thì kinh hãi ngồi bật dậy, kéo lại vạt áo thật chặt chẽ, một mặt đầy phòng bị nhìn Cung Thượng Giác.

Cung Thượng Giác sững sờ, sau đó y dùng thanh âm mềm mại gọi tên hắn, "Viễn Chủy?"

Cung Viễn Chủy núp ở một góc bả vai hơi căng cứng, sau khi nghe được giọng của Cung Thượng Giác tựa hồ có một tia động dung, hắn hơi hơi quay đầu híp mắt nhìn về phía Cung Thượng Giác, trên mặt là biểu cảm u mê không rõ.

Cung Thượng Giác không biết rõ Cung Viễn Chủy thế nào, mặc dù lo lắng khó chịu, vẫn như trước khắc chế chính mình không dám hù đến Cung Viễn Chủy.

"Viễn Chủy, là ta." Cung Thượng Giác đè nén thanh âm run rẩy của chính mình, từng chữ chậm nói, "Ta tới đón đệ về nhà, Viễn Chủy."

Cung Viễn Chủy đột nhiên buông lỏng đề phòng, cứ như vậy ngồi ở bên giường, trong mắt giống như là không có tiêu cự.

Cung Thượng Giác thấy hắn không còn đề phòng như chim sợ ná, thế là nhẹ chân nhẹ tay chậm rãi tới gần hắn. Khoảng cách gần trong gang tấc, Cung Thượng Giác lại cảm thấy như trăm dặm xa xôi. Cung Viễn Chủy từ đầu tới đuôi cũng không có đem tầm mắt đặt ở trên người Cung Thượng Giác, chỉ là quay đầu hướng về phía Cung Thượng Giác.

Lúc chạm đến đầu vai của Cung Viễn Chủy, Cung Thượng Giác rất rõ ràng cảm thấy Cung Viễn Chủy co rúm lại một cái, y có thể cảm giác được Cung Viễn Chủy kỳ thực là muốn chạy trốn, nhưng lại khắc chế chính mình.

"Viễn Chủy......" Cung Thượng Giác đem Cung Viễn Chủy kéo vào trong ngực, liền giống như trước nhẹ khẽ vuốt vuốt lưng hắn.

Cung Viễn Chủy cảm được gì đó, giống lúc hắn ở trên đường ở Thục quận đem mặt vùi trong ngực Cung Thương Giác, thả lỏng bả vai.

Cung Thượng Giác không dám tưởng tượng tột cùng Cung Viễn Chủy đã gặp phải chuyện gì. Trong mắt y tràn ngập sát ý không thể kìm nén, trên mặt lại đều là đau lòng cùng bi thương, làm cho nét mặt của y lúc này phá lệ dữ tợn.

Rất nhanh, Kim Phục cùng các thị vệ tìm được cứ điểm. Sắc trời đã tối. Lưu thủ cứ điểm thấy quá nhiều đại nhân vật bỗng dưng xuất hiện ở một địa phương nho nhỏ như này, đem cả hòm lương thực lấy hết đến tận đáy, làm ra một bàn đồ ăn quả thực vô cùng phong phú.

Cung Thượng Giác đối với phương diện ăn uống không có gì yêu cầu gì. Y ôm Cung Viễn Chủy, đem hắn đưa đến trước bàn, Kim Phục cùng bọn thị vệ không dám cùng Cung Thượng Giác dùng bữa chung bàn, thế là đứng tại hai bên. Đến người lưu thủ mặc dù không biết Cung Viễn Chủy, nhưng cũng biết rõ mình chớ nên nhiều lời. Hắn sau khi chuẩn bị kỹ càng mọi thứ, liền tự mình đi ra ngoài xử lý dược liệu.

"Viễn Chủy, ăn một chút." Cung Thượng Giác đem đũa đặt ở trong tay Cung Viễn Chủy, ôn nhu nói.

Cung Viễn Chủy lúc này mới chậm rãi từ trong ngực Cung Thượng Giác ngẩng đầu, nhìn qua đầy bàn đồ ăn phong phú, Cung Viễn Chủy giống như là cực kì đói bụng, nhưng hắn chỉ ăn cơm trắng, chưa từng động vào một bàn phong phú món ăn.

Cung Thượng Giác mơ hồ cảm thấy không đúng, thế là hắn múc một chén canh, đưa tới trước mặt Cung Viễn Chủy.

Cung Viễn Chủy dừng đũa, hắn nghiêng đầu ngửi ngửi chén canh kia, đột nhiên biến sắc, buông đũa, nhìn khắp xung quanh như đang tìm kiếm gì đó.

"Viễn Chủy, thế nào?" Cung Thượng Giác cũng đứng dậy theo, vừa định bắt lấy tay Cung Viễn Chủy, Cung Viễn Chủy đã trực tiếp thẳng hướng gian nhà gỗ cất giữ dược liệu chạy tới.

Sau lưng Kim Phục cùng thị vệ cũng một mặt không hiểu, Cung Thượng Giác đi theo Cung Viễn Chủy, cùng nhau đi vào gian nhà gỗ đó.

"Đây là làm sao?" Người lưu thủ còn tưởng rằng đồ ăn xảy ra vấn đề gì, trong tay dược liệu còn chưa thả xuống liền đi ra đón.

"Xuỵt." Cung Thượng Giác ra hiệu người lưu thủ im lặng, tiếp đó y liền bình tĩnh nhìn Cung Viễn Chủy.

Cung Viễn Chủy trong mắt không có tiêu cự, hắn cứ tìm kiếm gì đó trong tủ dược, tiếp tới lấy ra một số dược thảo, đưa tay muốn nhét chúng vào trong miệng.

Cung Thượng Giác thấy thế bước lên trước bắt được tay Cung Viễn Chủy, ngăn cản hắn nhét thuốc vào miệng.

Cung Viễn Chủy trên mặt lạnh lùng, cơ thể cùng tay lại bắt đầu giãy dụa, Cung Thượng Giác mắt thấy không thích hợp, thế là quay đầu hướng Kim Phục nói, "Đem thuốc mê đến."

Kim Phục sau khi nghe được lập tức từ trong ngực cầm ra khăn, rót một chút thuốc mê sau đó đưa cho Cung Thượng Giác.

Cung Viễn Chủy sau khi ngửi được thuốc mê giãy dụa càng thêm kịch liệt, nhưng bất đắc dĩ hắn chạy không thoát gọng kiềm của Cung Thượng Giác, chỉ sau vài giây liền ngất đi.

Cung Thượng Giác khom lưng đem người ôm vào trong ngực, sau đó chỉ vào mấy vị thuốc Cung Viễn Chủy vừa mới muốn nhét vào miệng, nhìn Kim Phục nói, "Đem mấy vị thuốc kia gói lại."

"Vâng."

Người lưu thủ thăm dò, ồ lên một tiếng rồi nói ra, "Cái này giống như...... như là để điều chế thạch tán giác?" Cung Thượng Giác ánh mắt nặng nề nhìn về phía người lưu thủ, mở miệng nói, "thạch tán giác, ngươi có thể xác định?"

Người lưu thủ bị Cung Thượng Giác hỏi như vậy, lập tức khẩn trương lên, hắn xích lại gần lại lật nhìn một lần những dược liệu kia, tiếp đó gật đầu nói, "Hoa cà độc dược, hương bạch chỉ, lá tùng xanh...... Đúng là cách điều chế thạch tán giác, chỉ là còn thiếu mấy vị, ta trong nhà này không có."

Cung Thượng Giác mặt trầm như nước, nhếch môi không nói.

Thạch tán giác là một loại độc dược cực mạnh được điều chế bởi Cung Môn, thường dùng để tra tấn bức cung. Thạch tán giác còn được biết đến bằng cái tên thất lạc giác, công dụng lớn nhất của nó chính là khiến cho người ta mất sạch ngũ giác.

Nhìn phản ứng vừa rồi của Cung Viễn Chủy, hắn hẳn là chủ động ăn vào thạch tán giác, nhưng vì sao lại muốn tự hạ độc mình chứ?

Cung Thượng Giác sắc mặt âm u, y cúi đầu nhìn Cung Viễn Chủy trong lòng, chỉ cảm thấy xúc động muốn giết người càng lúc lại càng khó mà áp chế.

Y nghĩ lại lúc nãy Cung Viễn Chủy chỉ ăn cơm trắng, là tại ngửi được chén canh kia sau đó mới đột nhiên xông vào bên trong phòng dược, mà canh kia......

Là canh dược thiện, chẳng lẽ là bởi vì ngửi thấy thuốc mùi, cho nên mới có phản ứng như vậy?

Người ngũ giác mất hết, như cái xác không hồn, đến tột cùng là vì cái gì mới muốn uy cho mình thứ độc dược này?

"Ngày mai lên đường hồi cung môn. Mặt khác, sai những người mới tới Thục quận tiếp tục điều tra." Cung Thượng Giác ngữ khí lạnh như băng nói.

"Vâng." Kim Phục đáp.

Cung Thượng Giác không nói thêm gì nữa, bế Cung Viễn Chủy rời khỏi phòng thuốc, đi tới nhà chính. Bọn người Kim Phục ở đăng sau nhìn theo bóng lưng của Cung Thượng Giác, đều là không dám nói nhiều một câu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro