47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

47)

Trên đại điện Chấp Nhẫn, Cung Thượng Giác một bộ hắc y chưa kịp đổi đứng ở bên trong, sắc mặt trầm tĩnh mà lạnh mạc, như một gốc thương tùng bách thúy hùng vĩ nhất sơn cốc.

"Nếu thật như lời con nói, cái này sau lưng là âm mưu của Vô Phong, vậy mục tiêu của bọn hắn, có thể là con." Chấp Nhẫn đi qua đi lại sau đó đối với Cung Thượng Giác nói.

Cung Thượng Giác nhếch môi, từ chối cho ý kiến.

"Từ sau sự cố của Lâm Chỉ, mục đích của Vô Phong là con cùng Viễn Chủy. Bọn hắn phí hết tâm tư đem thích khách dưới tay biến thành bộ dáng của hai người, hiện tại sẽ không dễ dàng bỏ qua thế này."

"Chấp Nhẫn đại nhân......" Cung Thượng Giác nhíu lại lông mày, đang muốn mở miệng, lại bị Chấp Nhẫn đưa tay đánh gãy.

"Thượng Giác a, ta biết được ý tứ của con. Chỉ có điều Cung Môn trăm năm qua đời đời thủ hộ phía sau núi, chưa từng chủ động bốc lên phân tranh, chỉ vì mong muốn một phương an bình. Nhất định không thể bởi vì xúc động nhất thời mà phá tan Cung quy tổ huấn trăm năm qua a......"

Cung Thượng Giác rũ mắt, trên mặt rơi xuống một mảnh bóng râm, khiến người thấy không rõ biển hiện lúc này của y.

Chấp Nhẫn tựa hồ sợ Cung Thượng Giác cũng không bỏ đi ý niệm trong lòng, thế là nói lần nữa, "Ta biết con khó chịu trong lòng, trước mắt Viễn Chủy bình an trở về, còn cần con trông nom thật tốt. Những chuyện khác, ngày sau hãy nói a."

Đúng lúc này, bên ngoài đại điện truyền đến âm thanh cấp báo, Kim Phục rảo bước đi vào trong điện, đối với Cung Thượng Giác nói, "Công tử, Chủy công tử tỉnh nhưng tình huống không đúng, Nguyệt trưởng lão gọi ta tới tìm ngài."

Một tia lo lắng thoáng qua trên mặt Cung Thượng Giác, cuộc đối thoại cùng Chấp Nhẫn buộc phải gián đoạn. Cung Thượng Giác hướng Chấp Nhẫn hành lễ liền quay người cùng Kim Phục rời khỏi Chấp Nhẫn đại điện.

"Thượng Giác, nhớ kỹ, lúc cần phải biết buông." Sau lưng truyền đến âm thanh của Chấp Nhẫn.

Cung Thượng Giác bước chân dừng lại, cũng không quay đầu.

Vừa rồi một phen, y liền đã biết thái độ của Chấp Nhẫn. Qua nhiều năm như vậy, Cung Môn đối với Vô Phong thái độ một mực là không chủ động tiến công, nhưng tiếp tục như vậy thật sự thích hợp sao? Hôm nay y bất quá tính thăm dò đưa ra phương án chống lại Vô Phong, lại bị Chấp Nhẫn hời hợt từ chối.

"Quả nhiên là, đao không đâm trên người mình liền vĩnh viễn không biết đau." Sau khi rời đại điện, Cung Thượng Giác thấp giọng lẩm bẩm, mười năm trước là như thế, mười năm sau cũng là như thế.

"Công tử, ngài nói cái gì?" Kim Phục nhẹ giọng hỏi.

Cung Thượng Giác nhìn qua ánh trăng đã treo cao, không nói gì.

Y thuở nhỏ liền đem chức trách thủ hộ Cung Môn khắc cốt ghi tâm, làm việc tất cả lấy lợi ích Cung Môn làm trọng, cho dù mười năm trước đau đớn vì mất đi thân nhân cũng chưa từng nghĩ qua chủ động báo thù, nhưng hôm nay......

Y lần đầu tiên trong đời, đối với chính mình cho tới nay bảo vệ Cung Môn, sinh ra một chút oán hận. Y thậm chí tối dạ suy nghĩ, nếu như mười năm trước gặp nạn chính là Vũ Cung, đương nhiệm Chấp Nhẫn có hay không còn có thể hời hợt nói ra năm chữ "lúc cần phải biết buông "?

Lúc Cung Thượng Giác đuổi tới y quán, Cung Viễn Chủy ngồi ở trên giường, toàn thân đề phòng, mặt mũi tràn đầy kinh hoảng, Nguyệt trưởng lão, Cung Tử Vũ bọn người ở tại một bên không biết phải làm gì. Họ không dám dùng vũ lực bắt hắn lại, không thể làm gì khác hơn là chờ Cung Thượng Giác tới.

Cung Thượng Giác xem Cung Viễn Chủy trước mắt, tiếp đó quay đầu hướng Cung Tử Vũ cùng Cung Tử Thương nói, "Các ngươi đi về trước đi, nơi đây có ta chiếu cố."

Cung Tử Vũ cùng Cung Tử Thương thấy y đều nói như thế, không thể làm gì khác hơn là nên rời đi trước.

Cung Thượng Giác ngồi ở bên giường, hướng Cung Viễn Chủy đưa tay ra, ôn nhu gọi tên của hắn, giống như kiên nhẫn dỗ dành một đứa bé. Cung Viễn Chủy dường như cảm thấy khí tức quen thuộc, ánh mắt của hắn mặc dù vẫn như cũ tan rã, nhưng lại đưa tay hướng đến vị trí Cung Thượng Giác lần mò tới.

Cung Thượng Giác vươn tay nhẹ nhàng chạm đến đầu ngón tay của hắn. Cung Viễn Chủy lúc này mới bình tĩnh thuận theo. Hắn giống bắt được cây cỏ cứu mạng mà cầm tay Cung Thượng Giác, tiếp đó cơ thể nghiêng về phía trước. Cung Thượng Giác nhìn ra ý đồ của hắn, thế là hướng về phía trước nhích lại gần đem hắn kéo vào trong ngực.

Giống như mèo con dính người.

Sau khi Cung Viễn Chủy tìm được nơi khiến bản thân cảm thấy an tâm, lúc này mới kéo ống tay áo tự nắm lấy cổ tay như đang cố biểu đạt điều gì đó.

Cung Thượng Giác yên tĩnh nhìn động tác của hắn, sau khi suy tư một hồi y khẽ giật mình, tiếp theo từ trong ngực lấy ra cái mạt ngạch, đưa nó một lần nữa thắt ở trên cổ tay của Cung Viễn Chủy, Cung Viễn Chủy dụng đầu ngón tay vuốt ve hoa văn trên vải, lúc này vừa ý thỏa hiệp triệt để an tĩnh.

Nguyệt trưởng lão mắt thấy Cung Viễn Chủy yên tĩnh trở lại, lúc này mới thở phào một cái. Hắn thần sắc phức tạp nhìn Cung Thượng Giác, "Giác công tử, ngươi cùng hắn mà nói, đúng là khác biệt."

"Ừm." Cung Thượng Giác quay đầu đi, đem đáy mắt gợn sóng đều giấu, "Không biết thạch tán giác chi độc, bao lâu có thể giải trừ hoàn toàn?"

Nguyệt trưởng lão đem bình thuốc đưa cho Cung Thượng Giác, nói, "Cái này còn tùy vào thể trạng của từng người, Giác công tử không cần nóng vội. Chủy công tử từ nhỏ đã dùng bách thảo tụy, lại thường tiếp xúc với đủ loại độc, cơ thể tất nhiên so với người thường càng dễ dàng đào thải độc tính."

"Đa tạ Nguyệt trưởng lão, vậy ta liền trước tiên mang Viễn Chủy trở về Giác Cung." Cung Thượng Giác tiếp nhận giải dược, hướng Nguyệt trưởng lão gật đầu gửi tới lời cảm tạ.

Cung Viễn Chủy mặc dù ngũ giác mất hết, ý thức lại mơ hồ, nhưng vận động thông thường không bị ảnh hưởng. Nhưng Cung Thượng Giác vẫn một mực ôm hắn, giống như đối đãi với một con búp bê sứ dễ vỡ, một giây cũng không muốn buông tay. Trên đường trở về Giác Cung, rất nhiều hạ nhân và thị vệ nhìn thấy một màn như vậy nhưng tuyệt nhiên không một ai dám mở miệng nhiều lời.

Sau khi trở lại Giác Cung, Cung Thượng Giác liền sai người đem phòng tắm lấp đầy trong nước nóng, bọn hắn từ Thục quận hồi Cung Môn, đầy người phong trần, nếu không phải lo nghĩ bệnh tình trên cơ thể của Cung Viễn Chủy, sớm đã nên thanh tẩy một phen.

Cung Viễn Chủy từ đầu tới đuôi đều mười phần thuận theo yên tĩnh, đem chính mình hoàn toàn giao cho Cung Thượng Giác an bài, không giãy dụa, cũng không nói chuyện, chỉ thỉnh thoảng sẽ dùng ánh mắt mông lung nhìn Cung Thượng Giác.

Cung Thượng Giác đời này chưa từng làm qua chuyện như vậy, cho dù là lúc Cung Viễn Chủy còn nhỏ cũng chưa từng làm, nhưng hôm nay lại hành động đến vô cùng tự nhiên, y dùng khăn mặt mềm mại từng chút từng chút lau sạch mỗi một tấc da thịt của Cung Viễn Chủy, ngoại trừ đau lòng, không có chút nào tạp niệm.

Hắn cẩn thận xem xét những vết thương cũ trên người Cung Viễn Chủy, cố tưởng tượng ra những vết thương này rốt cuộc là do trải qua những gì.

Hơi nước hun đến Cung Thượng Giác hai mắt đỏ bừng, Cung Viễn Chủy đột nhiên đưa tay sờ lên mắt y, nhẹ cọ xát một chút rồi quay đầu nhìn y, dường như đang hỏi y vì cái gì rơi lệ.

Cung Thượng Giác dùng bàn tay xoa lên gương mặt Cung Viễn Chủy, Cung Viễn Chủy dụng khuôn mặt tại trong lòng bàn tay của y cọ xát, giống như là muốn an ủi y.

Tắm xong, Cung Thượng Giác thay Cung Viễn Chủy mặc vào y phục như ngày trước, nhìn thấy hài tử trước mắt dần dần có lại hình bóng dương quang tươi đẹp như hắn đã từng, Cung Thượng Giác lúc này mới câu lên một nụ cười nhạt.

Bên ngoài ý đêm càng dày, Cung Thượng Giác lại không có chút nào buồn ngủ. Y cuốn lấy lọn tóc mềm của Cung Viễn Chủy, đột nhiên nghĩ tới cái gì, y quay người từ giường dưới gối lấy ra viên  trang sức bạch ngọc. Nhìn Cung Viễn Chủy đang ngoan ngoãn ngồi đưa lưng về phía mình, Cung Thượng Giác đưa tay câu lên một túm tóc dài của Cung Viễn Chủy, vụng về thay hắn biên tóc.

Y từng thấy hạ nhân biên tóc, nhưng đây chính là lần đầu tiên y tự tay làm.

Cung Thượng Giác tận lực dịu dàng, nhưng sau khi biên xong một bím tóc cúi đầu vẫn nhìn thấy vài sợi tóc bị đứt rời dính trên kẽ ngón tay.

Cung Thượng Giác trên mặt thoáng giật mình, vội vàng nhẹ giọng hỏi, "Đau không?"

Cung Viễn Chủy nghe được động tĩnh sau lưng, thế là quay đầu nhìn y, ánh mắt trong veo, khuôn mặt vô tội, dáng vẻ không biết đã xảy ra chuyện gì.

Cung Thượng Giác cười khổ nói, "Ta quên đệ ngũ giác mất hết......"

Cho nên coi như tóc bị kéo đứt, cũng không cảm thấy đau đớn.

Giống như một sợi dây thun bị kéo căng đột nhiên đứt đoạn, Cung Thượng Giác trong nháy mắt này cũng không khắc chế nổi cảm xúc nữa, y ôm ngực dùng sức thở hổn hển hai cái, chỉ cảm thấy hô hấp khó khăn.

Y không cách nào nhìn thẳng Cung Viễn Chủy đôi mắt u mê mang theo mờ mịt, xoay người xuống giường rời khỏi phòng.

Ban đêm sơn cốc vẫn như cũ lạnh rét thấu xương, Cung Thượng Giác mặc trường sam đơn bạc, hít một hơi thật sâu không khí lạnh giá, tính toán để chính mình bình tĩnh trở lại, lại phát hiện căn bản vô dụng.

Hắn khom lưng ngồi trên bậc thang lạnh như băng, hai tay khoanh chặt trước người, bởi vì dùng sức mà xương ngón tay trở nên trắng phếu, Chấp Nhẫn câu kia "lúc cần phải biết buông " lần nữa tua lại trong đầu.

"Như thế nào buông, có thể nào buông......"

Y dùng thời gian mười năm chú tâm nuôi lớn hài tử, tươi đẹp giống như kiêu dương, xán lạn như hoa mùa hạ, kêu y bằng cách nào không hận, có thể nào buông xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro