48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

48)

Xán lạn như hạ hoa lại đẹp như thuấn hoa, ở một nơi bốn mùa cô tịch lạnh lẽo như Cung Môn, Cung Viễn Chủy giống như một đoá Xuất Vân Trọng Liên được tỉ mẫn chăm sóc bởi Cung Thượng Giác. 

Y dùng mười năm thời gian, đem hài tử càn rở không biết thế nào là khóc, dưỡng thành một bộ dáng thiếu niên vui tươi rạng rỡ. Mà hài tử mang đầy tiểu linh đang chạy tới chạy lui trong thế giới lãnh tịch lặng im của Cung Thượng Giác, cứ thế xua tan mây mù cô quạnh. 

Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Cung Thượng Giác chỉnh lý cảm xúc rồi quay đầu nhìn lại, Cung Viễn Chủy đang đỡ khung cửa, thăm dò nhìn y.

Cung Thượng Giác cúi đầu thấy hắn chân không đi giày, khẽ thở dài rồi đứng lên, đem người ôm trở về trong phòng đặt lên giường, lại kéo qua đệm chăn đem hắn đắp kín.

Cung Viễn Chủy mở to mắt không hề chớp một lần nào nhìn khuôn mặt Cung Thượng Giác, tiếp đó đột nhiên nửa ngồi dậy.

"Không muốn ngủ sao?" Cung Thượng Giác ôn nhu hỏi.

Cung Viễn Chủy đưa tay bắt được tay Cung Thượng Giác hướng về mình kéo đến, tiếp đó để nó chạm chạm vào bím tóc của hắn.

"Thế nào?" Cung Thượng Giác yên tĩnh nhìn động tác của hắn, cố gắng đoán hắn muốn biểu đạt ý tứ gì.

Cung Viễn Chủy xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía y, lại đưa tay chỉ tóc của mình.

Cung Thượng Giác dịu dàng vuốt tóc của hắn, ôn nhu nói, "Chờ ngày mai để hạ nhân phụ trách trang phục thay đệ buộc a."

Cung Viễn Chủy giống như đã nghe được câu này, hắn quay đầu nhìn Cung Thượng Giác, hơi hơi nhíu mày. Tiếp đó hắn đột nhiên đưa tay kéo tóc của mình. Cung Thượng Giác tay mắt lanh lẹ bắt được cổ tay của hắn, nhưng hắn vẫn đã bứt đi một nhúm tóc.

"Đệ làm gì vậy?" Cung Thượng Giác nhìn nhúm tóc trên tay kia, đau lòng nhíu mày chất vấn.

Cung Viễn Chủy thẳng tắp nhìn chăm chú vào ánh mắt Cung Thượng Giác, tiếp đó hắn dùng ngón tay chỉ vào người mình, gian khổ phun ra mấy chữ chẳng rõ ràng, "Không... không đau."

Cung Thượng Giác khẽ giật mình, sau đó xoa lên gò má Cung Viễn Chủy, "Đệ nói gì?"

Người mất ngũ giác, bởi vì thính lực tổn hại gần như hoàn toàn dẫn đến không thể nói, kể từ khi gặp Cung Viễn Chủy ở trên đường phố Thục quận, Cung Viễn Chủy cũng chưa từng nói ra một câu chữ rõ ràng nào. Mặc dù lời vừa rồi ngữ điệu có chút sai lệch, tối thiểu hai từ kia vẫn nghe ra được rõ ngữ nghĩa.

Cung Viễn Chủy tựa hồ có chút vội vàng xao động, mắt thấy hắn lại muốn đi kéo tóc của mình, Cung Thượng Giác nắm chặt cổ tay của hắn cúi người đem hắn đặt ở dưới thân.

Cổ tay mảnh khảnh giao chồng lên nhau, Cung Thượng Giác chỉ dùng một tay liền có thể dễ dàng giữ chặt, trông thấy Cung Thượng Giác gần trong gang tấc, Cung Viễn Chủy vô thức vùng vẫy một hồi, sau đó yên tĩnh trở lại, hắn nhìn đôi mắt sâu thẳm của Cung Thượng Giác, đứt quãng nói, "Ta, ta không đau, không đau, không có chuyện gì, không có việc gì."

"Đệ là đang an ủi ta đó sao?" Cung Thượng Giác buông lỏng cổ tay Cung Viễn Chủy, nhẹ giọng hỏi.

Cung Viễn Chủy trong mắt mang theo thanh thuần, giống như là đang cố gắng lý giải điều Cung Thượng Giác nói, sau đó hắn khẽ gật đầu một cái.

Cung Thượng Giác nhìn mi mắt thuôn dài của hắn, cúi đầu đem mặt vùi vào cổ của Cung Viễn Chủy, tựa hồ khao khát được cứu rỗi, hít một hơi thật sâu.

"Viễn Chủy......"

Không biết qua bao lâu, lâu đến Cung Thượng Giác cũng lim dim mơ hồ, y cứ như vậy một mực ôm Cung Viễn Chủy, mà Cung Viễn Chủy từ đầu đến cuối cũng không có giãy dụa chút nào, cũng không có phát ra một tia âm thanh.

Cung Thượng Giác từ bên cổ Cung Viễn Chủy ngẩng đầu, mới phát hiện Cung Viễn Chủy không biết lúc nào đã ngủ thiếp đi.

Cung Thượng Giác tỉ mỉ nhìn khuôn mặt Cung Viễn Chủy say ngủ, cho đến giờ phút này, y mới có một tia cảm giác chân thật. Vô luận xảy ra chuyện gì, ít nhất tại thời khắc này, Cung Viễn Chủy đã trở về bên cạnh y.

Như vậy là đủ rồi.

Một năm này mất đi Cung Viễn Chủy, trong trái tim y không chỉ là nỗi khắc khoải nhớ nhung, mà thời thời khắc khắc vờn quanh y đều là cô tịch rét lạnh. Vạn nhất thật sự xảy ra chuyện gì, y cũng vĩnh viễn tìm không được Cung Viễn Chủy nữa.

Vậy thì quãng đời còn lại của y, sẽ trở thành một hồi lăng trì tra tấn dài dằng dặc vô tận.

Cung Thượng Giác câu lên bím tóc của Cung Viễn Chủy, thận trọng đem viên bạch ngọc khắc uyên ương thắt ở trên đuôi tóc, tiếp đó y chậm rãi tới gần khuôn mặt Cung Viễn Chủy ngủ say, ôn nhu hôn lên bờ môi hắn.

Vô luận như thế nào, hoan nghênh về nhà, Viễn Chủy.

---

Cung Thượng Giác ngủ rất nông, vừa có động tỉnh nhẹ liền sẽ lập tức thanh tỉnh. Sinh hoạt ở bên ngoài nhiều năm khiến y dưỡng thành thói quen như vậy, cho dù về tới Cung Môn cũng vẫn như cũ sửa không được.

Y mở hai mắt ra, ngoài cửa sổ trời đã sáng choang, dương quang xuyên qua song cửa sổ giấy, trên mặt đất quang ảnh mờ nhạt cũng tràn vào. Cung Thượng Giác cúi đầu nhìn Cung Viễn Chủy, chỉ thấy Cung Viễn Chủy ôm cánh tay của mình, vì tránh né ánh sáng mà đem khuôn mặt chôn sâu trong đó, chỉ lộ ra nửa cái lỗ tai.

Cung Thượng Giác không tự giác câu lên một vòng cười nhạt, cảnh tượng trước mắt, giống hệt y đã từng tưởng tượng qua, bình tĩnh ấm áp.

Nhưng Cung Viễn Chủy một giây sau trở mình lộ ra từ cổ kéo đến tận mặt là những mạch máu hắc tuyến. Nụ cười của Cung Thượng Giác lập tức bị phá vỡ.

"Viễn Chủy?" Cung Thượng Giác đưa tay sờ lên khuôn mặt Cung Viễn Chủy, muốn đánh thức hắn, nhưng Cung Viễn Chủy giống như là ngủ rất sâu, có vẻ không chút nào thanh tỉnh.

Cung Thượng Giác lập tức luống cuống, y xoay người xuống giường, đẩy cửa phòng ra, ngoài cửa Kim Phục trông thấy hắn liền vội vàng hành lễ.

"Đi mời Nguyệt trưởng lão, nhanh." Cung Thượng Giác nhíu mày nói.

Kim Phục xem xét Cung Thượng Giác sắc mặt không tốt, nửa khắc không dám trì hoãn, quay người liền hướng về trưởng lão viện chạy tới.

Bây giờ toàn bộ Cung Môn đều quan tâm đến tình huống của Cung Viễn Chủy, Nguyệt trưởng lão tựa hồ sớm đã dự liệu được sẽ có chuyện phát sinh, thế là tới cũng rất nhanh.

Dây leo tơ máu trên cổ tay Cung Viễn Chủy vốn chỉ kéo dài đến dưới cổ, nhưng hôm nay cũng đã tiếp tục lan lên tận trên gò má.

"Có thể liên quan đến liệu pháp giải thạch tán giác đã đẩy nhanh tốc độ cổ độc phát tác." 
 Nguyệt trưởng lão đối với cổ độc chi thuật cũng không hiểu rõ, dưới mắt có thể làm chỉ có dùng ngân châm tạm trì hoãn cổ độc phát tác.

Hôm qua Nguyệt trưởng lão chỉ có chút hoài nghi, thế nhưng hôm nay hắn đã có thể xác nhận phỏng đoán của mình. Ngân châm sau lưng phong bế huyệt vị của Cung Viễn Chủy không chỉ để phong bế giác quan, còn là vì muốn khống chế cổ độc trong nội thể. Nhưng tình huống bấy giờ kỳ thực rất mâu thuẫn, người có thể nghiên cứu được cổ độc chỉ có Cung Viễn Chủy, nếu không giải đi thạch tán giác, Cung Viễn Chủy không cách nào khôi phục lại như thường, nhưng nếu cố chấp muốn giải, lại sẽ gia tăng tốc độ phát tác cổ độc.

"Giải." Cung Thượng Giác trầm giọng nói.

Nguyệt trưởng lão do dự một chút, vẫn là lặp lại giải thích nói, "Nhưng nếu là giải được thạch tán giác, cổ độc liền sẽ phát tác. Chúng ta cũng không biết đây là cổ gì, rủi ro quá lớn."

"Không sao." Cung Thượng Giác nói, y ngồi ở bên giường, nắm tay Cung Viễn Chủy, ánh mắt trầm ổn nói, "Vô Phong tất nhiên đem Viễn Chủy trả về Cung Môn, đương nhiên sẽ không chỉ là muốn tính mạng của một mình đệ ấy, cho nên cổ độc này nhất định không thể nguy hiểm tới tính mệnh."

Nguyệt trưởng lão nhìn Cung Thượng Giác, muốn nói lại thôi.

Cung Thượng Giác tất nhiên biết Nguyệt trưởng lão lo lắng cái gì, y tiếp tục nói, "Dùng Viễn Chủy làm mồi, mục đích của chúng...... đại khái chính là ta."

"Miêu Cương vu cổ phần lớn là để điều khiển nhân tâm, nếu chúng muốn Chủy công tử làm tổn thương đến ngươi, Giác công tử ......"

"Nguyệt trưởng lão nói vậy, chẳng lẽ ngươi còn có biện pháp khác?" Cung Thượng Giác nhàn nhạt cắt đứt Nguyệt trưởng lão, "Ta không thể cứ để Viễn Chủy mãi như bây giờ."

Nguyệt trưởng lão trầm mặc.

"Sơn cốc độc chướng dần dần nặng, Cung Môn cần Viễn Chủy, mà giải cổ cũng cần Viễn Chủy." Nói đến đây, Cung Thượng Giác tựa hồ nghĩ tới điều gì, y cười nhạt một tiếng sau đó lại nói, "Nếu có rủi ro, ta sẽ gánh vác."

Nguyệt trưởng lão mắt thấy chuyện đã định, thế là thỏa hiệp từ trong tay áo lấy ra một cái bình thuốc, đưa cho Cung Thượng Giác, "Đây là giải dược ta đã điều chế lại, dược hiệu cao hơn bình thương gấp năm lần. Bây giờ thời gian chính là điểm mấu chốt, nếu có thể trước khi cổ độc phát tác mà Chủy công tử thần trí khôi phục, đối với chúng ta sẽ có lợi."

Cung Thượng Giác tiếp nhận bình thuốc, thắc mắc, "Gấp năm lần dược hiệu, liệu có tổn thương đến cơ thể không?"

Nguyệt trưởng lão ngước mắt nhìn hắn, nói, "Tất nhiên là sẽ không tổn thương cơ thể Chủy công tử, Giác công tử yên tâm."

"Vậy là tốt rồi." Cung Thượng Giác lúc này mới đem bình thuốc thu hồi.

Nguyệt trưởng lão trước khi đi lại nói, "Chuyện này vốn nên báo cho Chấp Nhẫn, nhưng bởi vì Giác công tử đã nói rủi ro ngươi sẽ gánh chịu, vậy ta tạm thời không đem chuyện này bẩm báo Chấp Nhẫn, chỉ là...... mong Giác công tử ngàn vạn lần chớ coi thường sự lợi hại của Miêu Cương cổ độc. Tự mình bảo trọng."

"Đa tạ." Cung Thượng Giác tất nhiên biết Nguyệt trưởng lão lời nói có ý tứ gì.

Nếu Chấp Nhẫn theo tác phong trước sau như một của mình, nghe nói chuyện này, tất nhiên sẽ đem hai người bọn họ tách ra, đem Cung Viễn Chủy đơn độc cô lập. Nguyệt trưởng lão lần này dung túng, hắn cũng mang những rủi ro nhất định, vạn nhất Cung Thượng Giác vô ý bị Cung Viễn Chủy tổn thương tới, Nguyệt trưởng lão chính là khó tránh trách nhiệm.

Nực cười ở chỗ, Cung Viễn Chủy được Cung Thượng Giác mang về Cung Môn, mọi người vốn biết Vô Phong muốn dùng Cung Viễn Chủy để lừa Cung Thượng Giác vào bẫy, vậy mà Cung Thượng Giác chính là kẻ duy nhất khư khư đâm đầu vào.

Sau khi Nguyệt trưởng lão rời đi, Cung Thượng Giác nhẹ khẽ vuốt vuốt khuôn mặt phủ đầy hắc tuyến của Cung Viễn Chủy, sau đó y lấy ra bình giải dược Nguyệt trưởng lão đưa cho, đổ ra một thìa sau đó đút cho Cung Viễn Chủy.

Hầu kết phun trào, dược hoàn bị nuốt xuống...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro