49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

49)

Nửa canh giờ sau khi dùng giải dược, Cung Viễn Chủy lâm vào một trận sốt cao. Nhiệt độ cơ thể tăng cao làm cho khuôn mặt trắng nhợt bị nhuộm thành một mảng ửng đỏ. Cung Thượng Giác dựa trên lời nhắn nhủ của Nguyệt trưởng lão, dùng khăn mặt thấm nước mát lau lên cổ giúp hắn hạ thấp thân nhiệt.

Chỉ là phương pháp này cũng không có hiệu quả quá lớn. Theo dược hiệu phát tác, Cung Viễn Chủy khó chịu bắt đầu kéo cổ áo của mình, mồ hôi làm ướt đẫm thái dương, càng làm cho gương mặt hồng hào thanh tú. Cung Thượng Giác mắt thấy hắn kéo không ra được y phục gò bó, y cũng dần trở nên thiếu kiên nhẫn. Tiếp tới y liền dứt khoát thay Cung Viễn Chủy cởi bỏ y phục, dùng áo choàng lông chồn đắp trên người hắn, như thế liền là sẽ không khó chịu, cũng sẽ không cảm lạnh.

Quả nhiên, Cung Viễn Chủy vẫn luôn nhíu chặt lông mày cuối cùng cũng thư giãn đôi chút.

Lông nhung sậm màu bọc lấy thân thể gầy gò của Cung Viễn Chủy, chỉ để lộ ra đầu vai trắng lóa mắt, xương quai xanh mảnh dẻ của một thiếu niên chưa trưởng thành, cơ bắp vừa đủ bám ở thân trên, tốt đẹp nội liễm. Kể cả một đạo tơ máu quấn quanh cánh tay rơi vào trên thân Cung Viễn Chủy lại giống như một bức tranh thủy mặc nhiếp nhân tâm phách*.

(*một vật quá tốt đẹp làm mình lạc mất hồn phách)

Cung Thượng Giác chỉ nhìn phút chốc, liền tránh mắt đi.

Y thực sự không cách nào nhìn Cung Viễn Chủy như thế này, khiến hắn một bên đau lòng, một bên lại bị dụ hoặc, không tự chủ được sinh ra ý đồ xấu.

Cung Thượng Giác quay đầu, đi đến bên bàn nấu một bình trà, hương trà thanh lãnh rất nhanh tràn ngập cả phòng.

Đúng lúc này, Kim Phục tới mang theo tin tức mới nhất từ Thục quận. Trước đó Cung Thượng Giác mặc dù vội vã hồi Cung Môn , nhưng trước khi đi cũng không quên chuyện Vương thị diệt môn, thế là lưu lại vài tên thị vệ tại Thục quận tiếp tục điều tra.

"Công tử, thị vệ truyền đến tin tức mới nhất."

"Nói."

"Tin tức có liên quan đến Vương thị, tạm thời không thể tra được dị thường, nhưng sau khi thị vệ ghé qua Thục quận, phát hiện sự việc thập phần khả nghi." Kim Phục dừng lại một lát rồi tiếp tục nói, "Từ mười năm trước, xung quanh Thục quận cực kỳ thường xuyên phát sinh vụ án hài tử cùng thiếu niên mất tích. Quan phủ nơi đó chỉ kết luận qua loa rằng sự tình là do cường đạo gây ra. Nhưng họ chưa từng bắt được người, cũng như chưa bao giờ lần được tung tích của những đứa trẻ mất tích đó."

"Cường đạo?" Cung Thượng Giác đôi mắt trầm lặng như có điều suy nghĩ.

"Thị vệ ở Thục quận âm thầm đã điều tra môn sinh trong phủ Vương thị, phát hiện những môn sinh này phần lớn không phải người từ Thục quận."

"Tốn công tốn sức đem hài tử bên ngoài hồi phủ coi như môn sinh? Có cần thiết đến mức đó......" Cung Thượng Giác từ tốn nói.

Thục quận Vương thị, danh trấn giang hồ, tự nhiên sẽ đếm không xuể vô số người nguyện ý bái làm môn hạ, căn bản không cần dựa vào cưu mang người khác để mở rộng môn sinh.

"Vương Tư Lương, cái tên gia chủ hiện tại của Vương Thị, có điều tra được gì không?"

"Đã tra, nhưng cũng không có gì khác thường. Dân chúng địa phương đều nói hắn là một người tử tế rộng lượng, còn thường thu về những hài tử cơ nhở và nuôi dưỡng chúng, là một người lương thiện."

"Người lương thiện a......" Cung Thượng Giác nhẹ giọng lặp lại, "Đưa tiên trần đã tra ra được từ cứ điểm nào bán?"

"Đều đã thăm qua tất cả cứ điểm Cung Môn ở Thục quận, gần đây đều không có ghi chép bán ra lượng lớn đưa tiên trần như thế, nhưng mà......" Kim Phục nói đột nhiên do dự phút chốc.

"Nhưng mà cái gì?" Cung Thượng Giác chất vấn.

Kim Phục không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nói, "Thế nhưng lúc thị vệ dò xét Vương phủ, ở tủ thuốc của Vương thị tìm thấy cặn của đưa tiên trần, điều này suy ra...... đưa tiên trần được dùng để giết chết cả nhà Vương thị cũng không phải là tại cứ điểm mua được, mà là......"

"Ta phối ra." Từ phía chiếc giường phía sau tấm bình phong là âm thanh của Cung Viễn Chủy.

Cung Thượng Giác tay cầm chén trà khẽ run lên, mím môi hướng về sau lưng nhìn lại.

Cung Viễn Chủy mặc vào trường sam màu đen thêu kim văn, khoác lên thêm áo choàng lông chồn, chậm rãi bước ra. Khuôn mặt trắng nhợt vẫn còn đỏ, trường sam chỉ kịp buộc lỏng đai lưng, nông rộng vạt áo như ẩn như hiện lộ ra mảng lớn lồng ngực trắng nõn, thân hình thon dài nhưng yếu ớt, như mới hồi phục từ một cơn bạo bệnh.

"Viễn Chủy......" Cung Thượng Giác đem tất cả ánh nhìn toàn bộ đặt ở trên thân Cung Viễn Chủy, nửa khắc cũng không nỡ lòng rời mắt.

"Chủy công tử." Kim Phục trông thấy Cung Viễn Chủy, cũng là mặt mũi tràn đầy kinh hỉ, thân là Cung Thượng Giác thiếp thân thị vệ, hắn so với ai biết rõ hơn hết ý nghĩa của Cung Viễn Chủy đối với Cung Thượng Giác, đến mức hắn hoàn toàn quên một câu "Ta phối " của Cung Viễn Chủy một giây trước ý vị như thế nào.

Cung Viễn Chủy mang theo cười nhạt, từng bước từng bước đi đến bên cạnh Cung Thượng Giác ngồi xuống, lặng lẽ cầm tay Cung Thượng Giác, Cung Thượng Giác chỉ là nhìn hắn, chưa từng nói chuyện.

"Kim Phục, Thục quận Vương thị, có phải còn hai tên môn sinh chưa cập quan may mắn còn sống?" Cung Viễn Chủy đột nhiên hỏi.

Kim Phục nhìn Cung Thượng Giác một cái, sau đó hồi đáp, "Vâng."

Cung Viễn Chủy khẽ gật đầu một cái, "Ngươi giúp ta tìm hai tên thị vệ, đưa bọn họ về nhà, nếu họ không có nơi để về......đem họ về sơn cốc Cựu Trần an trí a."

"Cái này......" Kim Phục có chút do dự, dù sao hai môn sinh may mắn còn sống sót cũng là nhân chứng đã xác nhận Cung Viễn Chủy là hung thủ diệt môn.

Cung Thượng Giác mở miệng nói, "Làm theo lời Viễn Chủy nói."

Tất nhiên Cung Thượng Giác đã nói vậy, cái kia Kim Phục cũng không do dự, thế là rất nhanh liền đáp ứng, "Vâng, thuộc hạ lập tức đi làm."

"Ngươi lui xuống trước đi." Cung Thượng Giác phân phó.

Kim Phục tự nhiên là biết hai huynh đệ họ giờ này khắc này mới chân chính tính như xa cách từ lâu gặp lại, tự nhiên có nhiều chuyện muốn giải bày, thế là thi lễ liền lui ra ngoài.

Cung Thượng Giác ánh mắt trầm tĩnh nhìn Kim Phục rời đi, không đợi Kim Phục khép cửa phòng, một đôi cánh tay mảnh khảnh đã vòng lên cổ của y, ôm chặt lấy y như muốn tìm kiếm hơi ấm.

"Ca."

Trong nháy mắt này Cung Thượng Cảm cảm tưởng như tim mình ngừng đập, vì nghe được một tiếng gọi ca này, y thậm chí có thể trả giá nhiều hơn tất thảy những gì bản thân có thể mường tượng ra.

Cung Thượng Giác luôn luôn không quen biểu đạt tình cảm, y trở tay đem Cung Viễn Chủy kéo vào trong ngực, vuốt ve tấm lưng nhỏ gầy của hắn.

"Ca."

"Ừm."

Rất nhanh, Cung Thượng Giác liền cảm thấy phần cổ áo mà Cung Viễn Chủy dựa vào một mảng ẩm ướt.

Cung Viễn Chủy kỳ thực có rất nhiều lời muốn nói với Cung Thượng Giác. Hắn muốn thổ lộ hết, khóc lóc muốn đem đoạn đường này gian khổ toàn bộ nói cho Cung Thượng Giác, nhưng cuối cùng hắn không biết phải bắt đầu từ đâu.

"Ca, ngoài kia tuyệt nhiên không vui chút nào!" Cung Viễn Chủy trầm giọng nói.

"Vậy chớ đi ra ngoài nữa."

"Ca, huynh lại ôm chặt chút."

Cung Thượng Giác nghe vậy yên lặng siết chặt vòng tay, cơ hồ muốn đem Cung Viễn Chủy hoàn toàn chôn vào trong ngực.

Thẳng đến khi trà nóng hoàn toàn mất hết nhiệt độ, Cung Viễn Chủy mới niệm niệm không thôi từ Cung Thượng Giác trong ngực ngẩng đầu, cặp mắt hắn phiếm hồng, con mắt sáng tỏ thanh tịnh, mang theo nụ cười có chút thẹn thùng, vẫn là một Cung Tam tỏa sáng.

Hắn loay hoay tìm trang sức bạch ngọc trên bím tóc của mình, kinh hỉ nói, "Ca, huynh tìm được nó thật."

"Phải." Cung Thượng Giác vẫn như vậy nhìn Cung Viễn Chủy, tựa hồ nhìn bao nhiêu cũng không thấy đủ.

Y không muốn hỏi vì sao Cung Viễn Chủy đánh mất trang sức bạch ngọc này, cũng không muốn hỏi vì sao Cung Viễn Chủy chuốc độc diệt cả nhà Vương thị. Y thậm chí không muốn để tâm làm sao để xóa bỏ những tơ máu hắc tuyết trên cổ tay Cung Viễn Chủy, giờ khắc này y chỉ muốn nhìn thấy nụ cười của Cung Viễn Chủy. So sánh với khuôn mặt rạng rỡ nét cười này, tất cả những thứ còn lại đều dư thừa cùng phiền phức.

Hiện tại y chỉ muốn làm ca ca của Cung Viễn Chủy, chứ không phải Cung Nhị tiên sinh của Cung Môn.

Một năm không thấy, nhớ nhung mãnh liệt, căn bản chỉ ở bên nhau trong khoảnh khắc nhất thời không cách nào xoá nhòa được.

Cung Viễn Chủy đột nhiên yên tĩnh trở lại, thắc mắc, "Ca, huynh vì cái gì không hỏi ta lý do hạ độc?"

Cung Thượng Giác đưa thay sờ sờ đầu của hắn, ôn nhu nói, "Đệ bây giờ muốn nói sao?"

Cung Viễn Chủy trên mặt lộ ra một tia hận ý, sau đó lại lập tức tiêu tan, hắn lại một lần nữa đưa tay ôm lấy hông Cung Thượng Giác, đem khuôn mặt vùi vào trong ngực Cung Thượng Giác, "Vương thị cả nhà đều đáng chết."

"Phải." Cung Thượng Giác nhẹ giọng phản ứng.

Y nuôi lớn hài tử, hơn ai hết hiểu rõ, Cung Viễn Chủy nhất định sẽ không vô duyên vô cớ làm ra loại chuyện như vậy.

Cung Viễn Chủy giống như là nhớ ra cái gì đó chuyện đáng sợ, hắn đem Cung Thượng Giác ôm chặt hơn chút, ngữ khí run rẩy nói, "Vương Tư Lương chính là một tên súc sinh, chết là đáng đời."

"Vì cái gì nói như vậy?" Cung Thượng Giác nhẹ giọng hỏi.

"Hắn thích......thiếu niên chưa cập quan." Cung Viễn Chủy nói.

Cung Thượng Giác nhất thời nghe không hiểu lời này là có ý gì, Cung Viễn Chủy sau đó vừa hung ác nói ——

"Tên súc sinh đó, sở thích của hắn là đùa bỡn thiếu niên chưa cập quan."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro