51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

51)

Chi lan ngọc thụ, sáng trong minh nguyệt, mặt ngọc mày ngài, mắt như tinh hà, Cung Viễn Chủy có một khuôn mặt tinh xảo thanh tú, mắt đẹp như sao, lúc cười linh động, lúc sầu nhiếp phách. Hắn có một tâm hồn trong trẻo ngây thơ của một thiếu niên, kiêu hãnh nhưng không tự phụ.

Cung Viễn Chủy từ nhỏ không rời Cung Môn, thấy người không nhiều, đối với dung mạo đồng thời không có quá nhiều khái niệm. Nhưng Cung Thượng Giác hành tẩu giang hồ nhiều năm, duyệt người vô số, y trong Cung Môn so với bất luận kẻ nào cũng rõ ràng hơn Cung Viễn Chủy đẹp đẽ nhường nào.

"Ca, ta tại Vương thị phủ thượng, gặp được một người dung mạo giống ta." Cung Viễn Chủy nói.

Cung Thượng Giác nhíu mày trầm tư, lời này vừa nói ra y đầu tiên nghĩ tới chính là Vô Phong.

Cung Viễn Chủy nhìn ánh mắt Cung Thượng Giác, chấp nhận suy đoán của hắn, "Là Vô Phong, Vương Tư Lương sớm đã cùng Vô Phong cấu kết."

"Nói tiếp."

"Lúc mới mới phủ đệ của Vương thị, ta vốn không biết mục đích của hắn. Hắn đã lừa ta, nói rằng đội ngũ hộ tống của hắn có dược thảo cần chuyển đến Cung Môn nên mới tạm thời thay đổi tuyến đường Thục quận. Hắn bảo ta chớ lo lắng, trước tiên cứ ở lại. Ta biết chuyện này có điểm không thích hợp, nhưng trong người độc còn chưa giải, ta không thể làm gì khác ngoài án binh bất động..." Cung Viễn Chủy chậm rãi nói.

Đoạn thời gian đó thạch tán giác trong người hắn chưa khỏi, phần lớn thì giờ thần trí đều không minh mẫn, cho nên hắn thường ở trong phòng khách của vương phủ.

Mấy ngày đầu tiên, Vương Tư Lương đối với Cung Viễn Chủy một mực là lễ nghĩa chu toàn, chiêu đãi chu đáo, nhưng Cung Viễn Chủy vẫn phát giác có gì đó không đúng. Đến một ngày nọ vào buổi tối, đúng lúc Cung Viễn Chủy thần trí thanh tỉnh, hắn âm thầm rời khỏi phòng, tìm được dược phòng của vương phủ. Cung Viễn Chủy chuẩn bị phối chế giải dược cho thạch tán giác, nhưng lúc đó bên trong dược phòng có người lưu thủ nên hắn liền tạm thời trở về.

Trên đường trở về, hắn đã nhìn thấy một thiếu niên vận trường sam màu trắng, dáng vẻ phỏng chừng mười sáu tuổi. Cung Viễn Chủy vốn không để ý. Ai ngờ được trong khoảnh khắc thiếu niên kia quay đầu, Cung Viễn Chủy kinh ngạc phát hiện người này cùng mình khuôn mặt đến hơn bảy tám phần tương đồng.

Lúc này Cung Viễn Chủy đột nhiên nhớ đến Lâm Chỉ, liền hoài nghi thiếu niên kia có liên quan đến Vô Phong, thế là hắn lẳng lặng đi theo sau lưng thiếu niên, muốn nhìn xem y có mục đích gì. Nhưng thiếu niên dường như đã cư trú tại vương phủ này đã lâu, hạ nhân cùng môn sinh khi nhìn thấy y đều thi lễ. Nửa đêm, y tùy ý đi lại quanh vương phủ cũng không có ai hỏi tới. Cung Viễn Chủy vừa nghĩ cảm thấy chuyện này có điểm kỳ quái thì đã thấy y tiến thẳng vào phòng Vương Tư Lương.

Mới đầu, Cung Viễn Chủy đơn giản nghĩ thiếu niên này nửa đêm đến tìm Vương Tư Lương là do có chuyện quan trọng cần nói. Ai ngờ không bao lâu sau, trong phòng truyền đến.... thứ âm thanh không tiện miêu tả, hòa với tiếng cười của Vương Tư Lương và tiếng kêu la thảm thiết của thiếu niên. Cung Viễn Chủy đầu tiên là sững sờ, sau đó chính là chấn kinh, lại tiếp đó là một cảm giác muốn nôn không thể diễn tả bằng lời.

Vừa nghĩ tới thiếu niên kia khuôn mặt cùng mình giống nhau, Cung Viễn Chủy cảm thấy kinh tởm đến mức ngay tức khắc muốn giết chết hai người trong phòng.

Nhớ đến điều Vương Tư Lương từng nói ngày họ vừa gặp lại, cái câu "lâu nay nhung nhớ", nghĩ đến nụ cười Vương Tư Lương dành cho hắn khi đó... lần đầu tiên Cung Viễn Chủy cảm nhận một nỗi căm phẫn thấu xương.

Cung Viễn Chủy chỉ thấy tứ chi buốt lạnh, cảm giác buồn nôn khó nén khiến hắn nghĩ muốn quay đầu rời khỏi ngay lập tức. Nhưng khi hắn xoay lại, hắn thấy một người mặc y phục dạ hành màu đen đứng trước cửa phòng Vương Tư Lương.

Không biết qua bao lâu, âm thanh trong phòng dần dần biến mất. Thẳng đến không gian yên tĩnh trở lại, cửa phòng bật mở, Vương Tư Lương từ trong bước ra y phục cẩu thả.

"Gia chủ, lô hàng mới này đã chuẩn bị kỹ càng, lúc nào mang đến Vô Phong?" Người áo đen kia cúi đầu dò hỏi.

Vương Tư Lương lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, "Không vội, bây giờ Cung Viễn Chủy trong tay ta, nên ta cũng không cần mấy thứ giả mạo chúng mang đến nữa. Ta sẽ chờ thêm vài ngày, đã đến lúc cần cùng Vô Phong thương thảo lại một cái giá mới rồi."

"Còn hai người ta mang đến trước đó giữ trong phủ thì sao?"

"À.. Ta sẽ đem chúng gói lại tặng cho Vô Phong luôn thể. Hai đứa đó quả thật rất giống, đáng tiếc a."

"Vâng."

"Ừm, tiện thể, tìm người tới dọn dẹp một chút......"

Sau một khắc, thiếu niên trông giống Cung Viễn Chủy kia trần như nhộng bị ném ra khỏi phòng, giống như một đống rác té ngã ở cửa ra vào, hai mắt trợn lên, khuôn mặt còn mang theo sợ hãi chưa dứt, nghiễm nhiên chỉ còn là một cỗ thi thể. Trên người y là đủ loại vết thương, không biết trước đó đã trải qua bao nhiêu giày vò.

Đôi mắt kia dần trở nên đen đặc, giống như vẫn còn có thể xuyên  qua tầng tầng lớp lớp che chắn, thẳng tắp nhìn đến chỗ Cung Viễn Chủy đang nắp sau bức tường.

Chết không nhắm mắt.

......

Cung Thượng Giác đau lòng ôm chặt bả vai không ngừng phát run của Cung Viễn Chủy. Cung Viễn Chủy hốc mắt phiếm hồng, cho tới bây giờ, hắn đều có thể rõ ràng nhớ kỹ thiếu niên kia bộ dạng sau khi chết ra sao.

"Ca, Vương thị những năm gần đây một mực vì Vô Phong cung cấp người sống để mà bồi dưỡng thành thích khách. Để trao đổi, Vô Phong mỗi lần đều biết giao cho Vương Tư Lương một thiếu niên chưa cập quan......" Cung Viễn Chủy nói, dừng lại thở dốc một hơi.

Cung Thượng Giác đáy mắt ngập tràn suy tư, y tất nhiên biết Vô Phong gửi cho Vương Tư Lương những thiếu niên, đều là sau khi đã trải qua gọt cốt tố nhan trở thành bộ dáng của Cung Viễn Chủy.

Cung Viễn Chủy nắm chặt tay Cung Thượng Giác, "Vương Tư Lương thường sẽ nuôi dưỡng những thiếu niên này ở bên cạnh, nhưng không có ngoại lệ nào sống quá tuổi cập quan, người mà ta đã gặp....hắn không nên chết sớm như vậy, là tại ta..."

"Viễn Chủy." Cung Thượng Giác nhẹ giọng kêu, "Cái này không liên quan đến đệ."

Cung Viễn Chủy gật gật đầu, "Về sau ta biết thời gian không còn nhiều, nếu như ta không động thủ nữa, hắn liền sẽ......"

"Cho nên ta đã hạ độc, bọn hắn toàn bộ đều đáng chết, mặc kệ là Vương Tư Lương hay là đám người đứng ngoài cuộc quan sát, tất cả toàn bộ đều đáng chết."

"Phải, đệ làm không tệ." Cung Thượng Giác vuốt ve lưng hắn an ủi, "Chỉ là trúng độc bỏ mình quá tiện nghi cho bọn hắn."

Cung Viễn Chủy ngẩng đầu nhìn Cung Thượng Giác, tiếp tục nói, "Ta cố ý lưu lại hai người sống, bọn hắn chỉ là bởi vì lớn lên giống ta, liền bị Vương Tư Lương đón vào trong phủ, Vương Tư Lương vốn là muốn đem bọn hắn tặng cho Vô Phong, bọn hắn đối với mấy cái này cũng không hiểu rõ tình hình, cũng là vô tội, ta lưu bọn hắn một mạng, cố ý để bọn hắn thấy rõ ta hạ độc, Thục quận vương thị cùng Cung Môn liên minh nhiều năm, Vương thị diệt môn, nhất định sẽ cáo tri Cung Môn, đến thời điểm ca ca nhất định sẽ tự mình đến xem xét."

"Chỉ là lúc ta hạ độc cũng bị Vô Phong phát hiện dấu vết." Cung Viễn Chủy nói.

Cung Thượng Giác nhớ ra cái gì đó, y hỏi, "Ban đầu ở Thục quận ta tra xét hiện trường, khắp nơi đều là vết tích đao kiếm, vết máu tươi, bọn hắn đã trúng đưa tiên trần, là ai cố ý dùng đao kiếm giết bọn hắn?"

Lúc đó Cung Thượng Giác liền cảm giác điểm này rất kỳ quặc, nếu là trúng độc bỏ mình, hiện trường không nên có vết đao, cũng không nên máu tươi bốn phía. Hiện trường hẳn nên sạch sẽ mới đúng. Nhưng hiện trường lúc đó càng giống đã trải qua một trận vật lộn chén giết, mới đến mức cả bảng hiệu bên trên cũng dấy máu tươi.

"Ta hạ độc, bọn hắn cũng trúng độc, nhưng cuối cùng giết bọn hắn chính là Lam Nguyệt." Cung Viễn Chủy nói, sau đó hắn cũng lộ ra biểu cảm khó hiểu, "Lam Nguyệt người này hành vi luôn cổ quái, ta cũng không biết nàng vì sao muốn làm như vậy. Dù cho nàng không động thủ, cả nhà Vương thị cũng chắc chắn không thoát chết, nhưng nàng hết lần này tới lần khác muốn đem bọn hắn giết một lần."

"Lam Nguyệt này, đến cùng là hạng người gì?" Cung Thượng Giác trầm tư, Miêu Cương vu nữ, lại là thích khách Vô Phong, cấp bậc địa quái cao nhất, đến tột cùng là hạng người gì.

Cung Viễn Chủy nghĩ nghĩ, mới lên tiếng, "Nàng có lẽ là cảm thấy...... chơi vui."

"Chơi vui?" Cung Thượng Giác nghi ngờ nói.

"Phải."

Cung Viễn Chủy cuối cùng đã kể xong mọi chuyện, mặc dù có chỗ bị giản lược không hoàn chỉnh, nhưng cũng không trọng yếu.

"Ca." Cung Viễn Chủy nhẹ nhàng gọi.

"Ừm."

"Ngươi nói, trước đây Lâm Chỉ, có phải hay không là người Vô Phong chuẩn bị đưa cho Vương Tư Lương?" Cung Viễn Chủy hỏi.

"Ta không biết." Cung Thượng Giác thở dài nói.

"Ta nghĩ là vậy. Nếu không thì, cớ gì Lâm Chỉ là trông giống ta lúc mười lăm mười sáu tuổi." Cung Viễn Chủy vô thức sờ lên mặt mình "Chỉ tại Vương Tư Lương không thích nữ nhi, nên Lâm Chỉ mới trở thành con cờ phế, được phái tới hạ cổ ca ca."

Cung Thượng Giác trầm mặc không nói, lúc nghe Cung Viễn Chủy kể đến chỗ Vô Phong gửi người cho Vương Tư Lương, y liền ẩn ẩn ngờ tới việc này rồi. Cách mà Lâm Chỉ hạ cổ y chẳng khác nào hành vi tự sát. Không có kế hoạch chu toàn nào, cũng không có đường thoái lui. Vô Phong giống như chỉ dựa vào vận may gửi Lâm Chỉ đến. Nếu may mắn thì kiếm được chút lời, còn thất bại cũng không thành vấn đề.

Cung Viễn Chủy nhớ tới lời Hàn Nha Cửu từng một lần kể lúc ở trong núi sâu, gã điên cuồng nói rằng từ nhỏ bọn chúng đã bị gọt xương chỉnh mặt như thế nào "Lâm Chỉ đến chết cũng không hay biết mình chỉ là một con cờ phế của Vô Phong."

Từ thời khác cô ta đổi đi khuôn mặt, hoặc là rơi vào tay Vương Tư Lương, sớm muộn cũng bị trêu đùa tới chết, hoặc là làm một con cờ phế tự hủy sau khi được Vô Phong sử dụng một lần.

"Ca, những hài tử bị Vương Tư Lương bán cho Vô Phong, kỳ thực cũng không phải tất cả đều là bị lừa gạt ." Cung Viễn Chủy nhàn nhạt nói, trong mắt nhuộm một tầng ưu thương, "Một đứa trẻ còn sống kia đã từng đã nói với ta, nó là bị cha ruột dùng mười lượng bạc làm đại giá bán cho Vương thị ."

Cho nên trong trí nhớ của chúng, cảm thấy Vương Tư Lương đối chúng mới thật sự tốt, mới có thể vì chuyện Cung Viễn Chủy diệt cả nhà Vương thị, tức giận cùng đau đớn.

Cung Thượng Giác không biết nên an ủi Cung Viễn Chủy ra sao, những sự tình này y sớm đã nhìn nhiều thành quen, nhưng đối với Cung Viễn Chủy lại là một loại đả kích. Cung Thượng Giác trước đây lần đầu trải qua giang hồ, cũng là dạng này từng bước từng bước đi tới.

Cung Thượng Giác không muốn hắn bị ô trọc trần thế tổn thương tới, nhưng cuối cùng Cung Viễn Chủy vẫn phải gánh chịu. 

"Ca, Cung Môn là thế lực duy nhất trên giang hồ có thể chống lại Vô Phong, nhưng chúng ta lại cô độc cố thủ ở một góc suốt trăm năm qua, cứ cố chấp giữ mình như vậy, điều này có thật sự đúng đắn không?" Cung Viễn Chủy yên tĩnh ngó qua ngoài cửa sổ, đằng xa xa mây mù giăng kín sơn cốc, ngữ khí mê mang mà buồn rầu vô cớ.

Cung Thượng Giác nhìn thấy đôi mắt Cung Viễn Chủy vẫn trong veo nhưng đã không còn ngây thơ, mím chặt môi không nói.

"Ca, chỉ cần Vô Phong còn tồn tại, ta có thể đời này đều không thể quên được cặp mắt chết chốc của thiếu niên kia."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro