52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

52)

"Thượng Giác, vì cái gì đột nhiên muốn đi Miêu Cương? Bây giờ Cung Môn chính là thời buổi rối loạn. Những chuyện nhỏ nhặt như vậy chỉ cần giao cho thị vệ, cần gì người tự mình đi?" Chấp Nhẫn trên đại điện, tất cả trưởng lão tề tựu, Cung Tử Vũ cùng Cung Thượng Giác thì đứng lặng dưới đài cao.

"Vì Viễn Chủy tìm thuốc cũng không phải là việc nhỏ, tất nhiên phải do ta tự mình đi tới." Cung Thượng Giác cao lớn phong nhã, lấy một thân áo choàng đen thêu kim ấn hoa, cả người quý khí mà lạnh mạc.

Chấp Nhẫn trầm mặc phút chốc, hắn nhíu mày nhìn cách ăn mặc của Cung Thượng Giác, y phục vừa vặn rõ ràng để xuất ngoại, chứng tỏ Cung Thượng Giác lần này tới hồi báo, bất quá là đi ngang trang trọng chào một tiếng. Vô luận ông có nói gì, một chuyến Miêu Cương này Cung Thượng Giác không thể không đi.

Đúng lúc Hoa trưởng lão lên tiếng, "Thượng Giác a, trước đây Viễn Chủy tự tiện rời Cung Môn đi Miêu Cương, kết quả như thế nào, ngươi......"

Không đợi Hoa trưởng lão đem lời kế tiếp nói xong, Cung Thượng Giác liền nhàn nhạt cắt đứt, "Viễn Chủy trước đây rời Cung Môn, là lựa chọn bất đắc dĩ. Đương nhiên lúc đó không có sự chuẩn bị đầy đủ, cũng không có kế hoạch chính xác, cho nên mới phải trải qua gian khổ. Bây giờ ta đi Miêu Cương để tìm một loại dược thảo đặc hữu, so với Viễn Chủy không giống nhau."

"Thứ hai, Viễn Chủy thân trúng cổ độc đều là tại Vô Phong. Bây giờ ta biết giải dược có ở chỗ nào, lấy lý do gì mà không đi? Trong Cung Môn này, ta chính là người thích hợp đi Miêu Cương tìm thuốc nhất."

Cung Thượng Giác từng chữ nói đến rõ ràng, từ đầu tới đuôi cũng không có ngước mắt nhìn Chấp Nhẫn cùng trưởng lão ở trên bậc thang cao.

" Ngày gần đây sơn cốc Cựu Trần độc chướng ngày càng nặng. Cung Môn...... cần Viễn Chủy. Đáng tiếc Cung Môn trừ Viễn Chủy ra không còn người biết giải vu cổ, cho nên vô luận như thế nào, chuyến này ta đều nhất định phải đi."

Lời vừa nói ra, trừ Nguyệt trưởng lão, những người khác đều là một mặt sầu tư. Chấp Nhẫn trên cao yên lặng trông Cung Thượng Giác từ đầu tới đuôi đều chưa từng ngước mắt nhìn thẳng bọn họ, như có điều suy nghĩ. 

Lúc ông bác bỏ đề nghị của Cung Thượng Giác muốn chủ động đánh trả Vô Phong ngày đó, có thứ gì đó đã thay đổi. Cung Thượng Giác càng im miệng không nói, ông càng không mò ra Cung Thượng Giác nghĩ gì.

Khi mọi người đều đã lặng im, Nguyệt trưởng lão đột nhiên lên tiếng hỏi, "Chủy công tử, bây giờ đã tỉnh?"

Cung Thượng Giác lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía Nguyệt trưởng lão, đáp, "Đệ ấy tỉnh phút chốc, chỉ nói cho ta Miêu Cương có thuốc, liền lại lâm vào mê man, bây giờ chưa tỉnh."

Nguyệt trưởng lão nhìn Cung Thượng Giác, sau đó khẽ gật đầu một cái, cúi mắt hỏi, "Nếu là Chủy công tử chính miệng thuật lại, dược kia nhất định là có thể giải vu cổ."

Sau đó Nguyệt trưởng lão quay đầu hướng Chấp Nhẫn nói, "Chấp Nhẫn đại nhân, lúc trước chúng ta một mực lo lắng Vô Phong sẽ lợi dụng Chủy công để tổn thương Giác công tử. Bây giờ Giác công tử tạm thời xa cách Cung Môn, cũng coi như là bảo đảm an toàn của y, chờ y tìm về giải dược, hết thảy liền có thể khôi phục bình thường."

"Lúc ta không có ở Cung Môn, Viễn Chủy còn phải làm phiền Nguyệt trưởng lão thay ta trông nom y ít lâu rồi." Cung Thượng Giác cúi đầu hành lễ nói.

"Đây là lẽ đương nhiên, Giác công tử không cần khách khí như thế."

Nói đi nói lại, Chấp Nhẫn tựa hồ cũng không có lý do gì ngăn cản Cung Thượng Giác, thế là sau khi hạn định thời gian thì để y đi.

Rời khỏi đại điện Chấp Nhẫn, Cung Tử Vũ ngăn Cung Thượng Giác lại, vừa mới trên đại điện hắn mặc dù không nói gì, nhưng trong lòng lại có thật nhiều nghi hoặc. Tuy nói trên đại điện Cung Thượng Giác đưa ra những nguyên nhân không thể không đi, không ai phản bác được. Nhưng hắn vẫn là không hiểu, Cung Thượng Giác vì cái gì chọn loại thời điểm này rời Cung Môn, rời khỏi Cung Viễn Chủy.

Cung Thượng Giác nhìn Cung Tử Vũ, chỉ là cười nhạt nói, "Lúc ta không có ở Cung Môn, Viễn Chủy liền giao cho ngươi quan tâm ."

Lời này giống hệt y từng nói cùng Nguyệt trưởng lão ở đại điện, Cung Tử Vũ vẫn cau mày một mặt ngập tràn không hiểu, nhưng Cung Thượng Giác đã quay người rời đi.

Thứ Cung Tử Vũ không thể nhìn thấy là ngay tại lúc Cung Thượng Giác ngoảnh đầu đi, nháy mắt nét cười trên mặt y không còn sót lại chút gì, chỉ còn lại một mảnh hàn ý.

Nhìn qua bóng lưng dần xa của Cung Thượng Giác, Cung Tử Vũ như cũ đứng tại chỗ, thật lâu, Nguyệt trưởng lão từ sau lưng hắn đi tới.

"Nguyệt trưởng lão."

Nguyệt trưởng lão khẽ gật đầu, sau đó chậm rãi hỏi thăm, "Vũ công tử thế nhưng là đang lo lắng cái gì?"

Cung Tử Vũ khe khẽ lắc đầu, "Không có...... Ta chỉ là, cảm thấy có chút không đúng."

"Vũ công tử không cần lo nghĩ, chúng ta chỉ cần nghe theo lời của Giác công tử, thật tốt trông nom Cung Viễn Chủy là được rồi."

Cung Tử Vũ quay đầu nhìn về phía Nguyệt trưởng lão, chỉ thấy Nguyệt trưởng lão vẫn là vân đạm phong khinh đạm nhiên, đáy mắt nhìn không ra cảm xúc.

Tối hôm đó, Cung Thượng Giác dẫn theo vỏn vẹn vài tên thị vệ rời khỏi Cung Môn, mà Kim Phục thì được lưu lại bên cạnh Cung Viễn Chủy.

Cung Tử Vũ cùng Nguyệt trưởng lão sau khi Cung Thượng Giác rời Cung Môn, thường xuyên đi đến Giác Cung thăm hỏi Cung Viễn Chủy. Chỉ là Cung Viễn Chủy phần lớn thời gian đều mê man, cực ít có lúc thanh tỉnh, Cung Tử Vũ cùng Nguyệt trưởng lão đi nhiều lần như vậy, cũng không thể cùng Cung Viễn Chủy lúc thanh tỉnh nói mấy câu.

Cung Thượng Giác rời đi ngày thứ ba, Cung Tử Vũ cùng Nguyệt trưởng lão lần nữa đi tới Giác Cung, cuối cùng nhìn thấy Cung Viễn Chủy tỉnh lại.

Không biết là do cổ độc ảnh hưởng hay là do nằm ở trên giường thời gian quá lâu, Cung Viễn Chủy mặc dù đã tỉnh, nhưng ánh mắt chỉ toàn trống rỗng. Giống như mộng mà không phải mộng, hắn ngồi tựa vào giường, thấy Cung Tử Vũ cùng Nguyệt trưởng lão bước vào cũng không có phản ứng.

"Viễn Chủy đệ đệ?" Cung Tử Vũ nhẹ giọng kêu một tiếng, nhưng Cung Viễn Chủy lại không có phản ứng.

Cung Tử Vũ nhìn gò má của Cung Viễn Chủy nổi đầy mạch máu hắc tuyến, lo lắng hỏi Nguyệt trưởng lão bên cạnh "Nguyệt trưởng lão, cổ độc này phải chăng đã ngày càng nghiêm trọng?"

Nguyệt trưởng lão nhẹ nhàng gật đầu, tình huống hiện tại đã không cần bắt mạch, chỉ cần nhìn đống mạch máu như dây leo liền biết cổ độc đã càng ngày càng nghiêm trọng.

"Cuối cùng là cổ độc gì?" Cung Tử Vũ thắc mắc.

Nguyệt trưởng lão khẽ thở dài, lắc đầu, "Không biết."

"Trước mắt đã qua ba ngày, không biết Thượng Giác ca ca có kịp mang giải dược về không." Cung Tử Vũ nói.

Nguyệt trưởng lão nhìn Cung Viễn Chủy nửa bên mặt là màu đen dây leo tơ máu, ánh mắt mờ mịt.

Bọn hắn bấy giờ cái gì cũng làm không được, đối mặt với cổ độc không biết tên, ngoại trừ chờ đợi Cung Thượng Giác tới, bọn họ vô kế khả thi.

Đây là lần đầu tiên Cung Tử Vũ sâu sắc cảm thấy Cung Môn bất lực, rõ ràng biết Vô Phong đã gây ra chuyện này, bọn họ lại vô phương đối phó.

Bất tri bất giác, một hồi khủng hoảng căm lặng vô hình dần dần lan tràn, giống như một luồng hàn khí xuất hiện, trầm mặc mà lăng lệ. Dẫu không ai từng nói lời nào, áp lực giăng kín mọi nơi như một thanh kiếm kề trên cổ mỗi người. Gần một năm qua Cung Môn phong tỏa, Cung Viễn Chủy trúng cổ hôn mê, cộng thêm Cung Thượng Giác tạm thời xa cách Cung Môn, tựa hồ làm cho nỗi khủng hoảng vô hình này càng thêm nặng nề.

Cung Môn không còn là cái tên có thể chống đỡ được Vô Phong để tồn tại nữa. Dưới áp lực của những mối nguy hại từ cả bên trong lẫn bên ngoài, Cung Môn như một kẻ yếu bệnh đang cố gắng kéo dài chút hơi tàn, chắc rằng cũng không chịu nỗi nếu đột nhiên thích khách Vô Phong tùy ý tập kích.

Tất nhiên, người đầu tiên phát giác được những chuyển biến này, không ai khác là các vị trưởng giả trong Cung Môn.Chỉ là Chấp Nhẫn cùng các trưởng lão đối diện chỉ lựa chọn trầm mặc gắng gượng, làm như vô sự, muốn lẳng lặng mà vượt qua giai đoạn hố sâu này. Mà hậu duệ của Cung gia như Cung Tử Vũ cùng Cung Tử Thương, cũng chỉ có thể tận lực duy trì vận hành của tất cả Cung, những chuyện khác lại bất lực.

Cung Thượng Giác rời đi ngày thứ năm.

"Tỷ, tỷ nói xem bây giờ Cung Môn nên làm thế nào cho phải?" Cung Tử Vũ cầm lấy một chén rượu, ngẩng mặt nhìn trăng uống, hỏi Cung Tử Thương đang ngồi bên cạnh.

Cung Tử Thương cũng đang có chút men say, nghe vậy an ủi, "Chờ Cung Thượng Giác bình an trở về, hết thảy đều sẽ sẽ khá hơn, yên tâm a."

"Sẽ tốt sao......" Cung Tử Vũ nói, trong giọng nói có thất lạc cũng có hoang mang.

Cung Tử Thương ngồi thẳng người, híp mắt nhìn Cung Tử Vũ. Định nói hắn sao lại già mồm đến thế, đột nhiên liền thấy được những chùm sáng ngoài cửa sổ. "Cái này...... Cung Tử Vũ ngươi mau nhìn ngoài cửa sổ, đây là cái gì, đã xảy ra chuyện gì?"

Cung Tử Vũ theo ngón tay của Cung Tử Thương nhìn ra ngoài, chỉ thấy trong bầu trời đêm đột nhiên dâng lên mấy chung Khổng Minh đăng, hắn trong nháy mắt liền thanh tỉnh lại, sau đó đứng dậy bước nhanh ra khỏi phòng.

Đi đến bên trong Vũ Cung viện, hắn dừng bước lại, Cung Tử Thương theo sát phía sau. Cung Tử Vũ ngẩng đầu nhìn về phía tháp canh đang sáng rực ánh đỏ, sắc mặt trầm xuống, "Đèn đỏ cảnh giới......"

"Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì...... Như thế nào đột nhiên đèn đỏ cảnh giới? Kim Phồn đâu? Kim Phồn đi đâu?" Cung Tử Thương trốn ở sau lưng Cung Tử Vũ, bắt đầu tìm kiếm thân ảnh Kim Phồn khắp nơi.

Đúng lúc này, Kim Phồn vội vàng từ ngoài cửa chạy vào bên trong viện, "Việc không hay rồi."

Cung Tử Vũ: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Kim Phồn sắc mặt hốt hoảng, sau đó nói, "Chấp Nhẫn đại điện...... đang cháy lớn."

"Cái gì?!"

"Làm sao lại hoả hoạn? Vậy phụ thân ta đâu? Phụ thân ta thế nào?" Cung Tử Vũ kinh hoảng chất vấn.

Kim Phồn mặt lộ vẻ khó xử, "Hỏa thế quá lớn, bọn thị vệ đang ra sức cứu hỏa, Chấp Nhẫn đại nhân...... tạm thời chưa có tin tức."

Cung Tử Vũ lông mày nhíu một cái, bỏ lại Kim Phồn cùng Cung Tử Thương, trực tiếp thẳng hướng Chấp Nhẫn đại điện chạy đi.

Chấp Nhẫn đại điện ở trung tâm của Cung Môn, là Cung điện có diện tích lớn nhất, như thế nào đột nhiên hoả hoạn?

Không đợi Cung Tử Vũ suy nghĩ nhiều, trước mặt tràng cảnh ánh lửa ngút trời khiến hắn dừng lại cước bộ, chỉ thấy toàn bộ Chấp Nhẫn đại điện đã bị lửa lớn bao vây, âm thanh xà ngang đứt gãy bên tai không dứt, bọn thị vệ mặc dù ra sức dập lửa, vẫn như trước ngăn không được hỏa thế mãnh liệt,

"Phụ thân!" Cung Tử Vũ đáy mắt đỏ bừng, lớn tiếng hô hào.

Sau đó Kim Phồn lập tức chạy đến ôm lấy hắn không để hắn chạy về phía đám cháy, "Công tử! Vũ công tử! Hỏa thế quá lớn, nguy hiểm!"

"Nhanh đi cứu ta phụ thân! Nhanh đi cứu Chấp Nhẫn đại nhân a! Phụ thân ta ở đâu? Ông ấy còn chưa có đi ra sao?!" Cung Tử Vũ bất lực giẫy giụa, hai mắt đỏ bừng.

Lửa lớn như thế, người ở bên trong nhất định đã lành ít dữ nhiều, chỉ là không ai dám nhiều lời, chỉ có thể tận lực dập lửa.

Cung Tử Vũ tuyệt vọng nhìn đại điện to lớn bị chôn vùi trong lửa, chỉ hi vọng có kỳ tích xuất hiện.

"Mau nhìn! Có người đi ra!"

Đột nhiên có tiếng người hô lớn, Cung Tử Vũ vội vàng đứng lên, hướng về phía đại môn nhìn, chỉ thấy trong ngọn lửa, quả thật có một thân ảnh chậm rãi đi ra.

"Phụ thân......" Cung Tử Vũ lẩm bẩm nói, sau đó hô to, "Mau đi cứu người! Nhanh!"

Ánh lửa quá lớn đằng sau, không ai thấy rõ bộ dáng của người bước ra. Chỉ thấy tấm biển lớn treo trên đại môn vì hỏa hoạn mà nặng nề rơi xuống.

"Chấp Nhẫn đã chết." Kèm theo ánh lửa, một đạo thanh âm lạnh lùng rành rọt truyền đến.

Bóng người dần dần đến gần, thân hình cao gầy, toàn thân áo đen, trên trán mang theo mạt ngạch thêu kim, tóc tản ra trên vai, vai trái lưu một đầu bím tóc nhỏ, đuôi tóc cột một cái trang sức bạch ngọc.

Tất cả mọi người tại chỗ đều là thần sắc chấn kinh, nhất thời quên mất động tác dập lửa trên tay, chỉ sững sờ nhìn qua người từ trong hỏa hoạn đi ra.

Cung Viễn Chủy sắc mặt lạnh nhạt, nửa bên gò má là màu đen dây leo tơ máu, khiến mặt hắn trắng bệch mà yêu diễm, hắn từng bước từng bước hướng đám người đi tới, trong tay nắm phối đao, lưỡi đao còn rõ ràng chưa khô vết máu.

"Chấp Nhẫn đã chết, thích khách...... Vô Phong."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro