[Chương 2+3] Tuổi mới vô ưu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa đêm, trời bỗng nhiên đổ tuyết, tuyết san lấp cả mảnh sân, hết thảy đều trở nên an tĩnh đến lạ.

Thời điểm Cung Viễn Chuỷ tỉnh lại, trong phòng cực kỳ ấm áp thư nhàn. Thân thể được hơi ấm bao vây, y cảm giác được một loại yên lặng cùng thả lỏng thật thoải mái. Hơi quay người sang, Cung Viễn Chuỷ lười nhác vươn vai, đem bàn tay ra khỏi ổ chăn đụng vào người Cung Thượng Giác ngay cạnh.

"Tỉnh?" Cung Thượng Giác dựa vào đầu giường, trong tay lật xem thư từ của Cung Tử Thương gửi tới, không ngoài dự đoán tỷ tỷ trào phúng hai chiếc huynh đệ vừa ra cửa liền không biết về nhà ăn Tết.

"Ca ca đang xem cái gì?" Cung Viễn Chuỷ hơi nâng người dựa nhẹ vào ca ca, muốn xem thư trong tay ca ca, một đầu tóc dài xoã ra, vài sợ tóc rơi trên đùi Cung Thượng Giác, có vẻ hỗn độn lại đáng yêu.

"Không có gì, Cung Tử Thương lại hồ ngôn loạn ngữ thôi. Viễn Chuỷ dạo này thích ngủ như vậy, đợi chút ta mời y sư sang nhìn xem." Đem thư từ đưa cho Cung Viễn Chuỷ, Cung Thượng Giác nhịn không được sờ mái tóc dài của đệ đệ, duỗi tay ôm lấy eo Viễn Chuỷ, làm cho người trong lòng dựa càng thêm thoải mái. Phong thuỷ Giang Nam thích hợp dưỡng người, eo đệ đệ rốt cuộc cũng có thêm chút thịt, không giống như dạo trước sờ vào chỉ thấy gầy trơ xương.

"Thời tiết lạnh, không phải đệ chỉ ngủ nhiều hơn chút thôi sao?" Đêm qua, Cung Viễn Chuỷ đề nghị muốn ngâm suối nước nóng, nói là mùa đông ngâm suối nước nóng có thể trị bách bệnh. Nhưng mà, người đến ngâm chưa được bao lâu đã dựa vào cạnh ao ngủ ngon lành. Cuối cùng vẫn là Cung Thượng Giác đến ôm người trở về. Ở bên nhau thời gian quá dài, Cung Viễn Chuỷ đã quen với việc khi Cung Thượng Giác ôm mình đến giường, y sẽ phản xạ ôm cổ hắn, hô hai chữ "ca ca" liền mơ mơ màng màng mà nhập mộng.

"Nhóc lười, bên ngoài tuyết rơi rồi."

Cung Viễn Chuỷ vốn đang nghiêm túc xem thư Cung Tử Thương gửi, nghe được lời này, lập tức xoay người đến bên cửa sổ, quả nhiên bên ngoài trắng xoá một mảnh, trong viện chỉ có một cây hồng mai, điểm ánh một chút sắc thái cho cảnh vật. "Oa, ca ca, chúng ta đi xem tuyết ở Tây Hồ đi".

...

"Ta không mặc cái này" Cung Viễn Chuỷ nhìn áo khoác thị nữ đưa tới, là một kiện áo choàng đỏ thẫm đính viền lông trắng. Này màu sắc thập phần rực rỡ, Cung Viễn Chuỷ cảm thấy từ lúc ba tuổi mình đã lâu không mặc vào kiện y phục diễm lệ như này. Đệ đệ nhìn thoáng qua Cung Thượng Giác, nếu không phải Cung Thượng Giác bày mưu đặt kế, thị nữ chắc chắn không dám cầm y phục như vậy tiến vào.

"Năm mới sắp đến, đệ mặc bộ này hợp không khí." Cung Thượng Giác cầm lấy kiện áo, khoác vào người đệ đệ.

Cung Viễn Chuỷ cũng không cự tuyệt ca ca, huống chi đây chỉ là việc nhỏ. Chỉ là đệ đệ vẫn có chút không vui, nhấp miệng nhỏ giọng hừ một chút, ngầm động ý động tác của ca ca. Mắt Cung Viễn Chuỷ sáng như sao, mũi cao thẳng, đội một vòng mũ hồ ly trắng khiến đệ đệ càng thêm trắng nõn, môi hồng răng trắng, giống cậu bé trong tranh tết. "So với áo choàng hắc sắc của Cung Tử Vũ đẹp hơn nhiều". Chấp Nhẫn ở xa ngàn dặm Giang Nam đánh cái hắt xì, siết chặt quần áo trên người.

Đến cuối năm, tửu lâu Tây Hồ sinh ý càng thêm vượng. Lão bản vội đến khoé miệng đều khép không được. Cung Thượng Giác cùng Cung Viễn Chuỷ đúng lúc này cùng nhau tiến vào.

"Ai ai ai, ta không có ghế ngồi, như thế nào bọn họ liền có?"

"Hai vị khách nhân này đã sớm đặt nhã gian trên lầu rồi ạ". Tửu lâu này là sản nghiệp của Cung gia, nói đúng ra là sản nghiệp Giác cung.

"Không phải, đáng lẽ phải có thứ tự đến trước sau chứ, kia nhã gian bao nhiêu tiền, ta cũng có thể bỏ ra". Cung Thượng Giác liếc nhìn người đang nói, là một thanh niên thoạt nhìn ăn chơi trác táng, không thèm để ý, lôi kéo đệ đệ hướng bên trong mà đi. Cung Viễn Chuỷ đi theo ca ca, sợi tóc theo gió khẽ phất, mang theo một mùi thảo dược thoang thoảng.

"Vị mỹ nhân này cũng là khách nhân?" Chỉ trách Cung Thượng Giác đưa Cung Viễn Chuỷ một thân hồng y, Cung Viễn Chuỷ lại không vấn tóc theo tập tục Giang Nam, trên tóc còn điểm xuyết lục lạc và trang sức bạc, khó trách bị người ngộ nhận là nữ tử.

"Kéo tên nói nhiều này ra ngoài đi" Mỹ nhân giữa môi khẽ nhúc nhích, Cung Viễn Chuỷ nhẹ nói một câu, bên cạnh điếm tiểu nhị liền dạ vâng kéo tên khách dám mạo phạm cung chủ đi ngay. Nhìn hình thể rõ ràng nhỏ con nhưng tiểu nhị lại thoải mái xử lý gọn người khách kia, nhìn vào là biết không phải người làm công bình thường.

Đoạn nhạc đệm nho nhỏ này cũng không nhiễu loạn đến hứng thú du ngoạn của Viễn Chuỷ. Y tự nhận không có biểu hiện khác, thần sắc như thường ngồi xuống tại nhã gian. Cung Thượng Giác lại phát hiện đệ đệ đang giận dỗi.

"Lại làm sao vậy đại tiểu thư của ta?" Cung Thượng Giác vừa châm trà cho đệ đệ vừa hỏi.

"Đều do ca ca chọn quần áo"

"Được được, ta sai, hướng Viễn Chuỷ bồi tội". Một ly trà đưa tới bên miệng Cung Viễn Chuỷ, tiếp nhận trà, trong lòng Cung Viễn Chuỷ vui vẻ không ít.

Ngoài cửa sổ là góc cầu tuyết đọng, non xanh nước biếc bọc một tầng sương, khi có chim bay xẹt qua mặt nước, từng trận gợn sóng cũng theo đó nhẹ lan. Trong phòng lại là một buồng lò sưởi hồng châm rượu.

Giữa sảnh, người kể chuyện đang kể tới cao trào "Nói ngày ấy tết thượng nguyên, Vô Phong thích khách Thượng Quan Thiển cùng Cung nhị tiên sinh ở trong đình gặp mặt, Thượng Quan Thiển khuôn mặt ngập ý cười, bàn tay bưng lên một chén cháo trắng, ai ngờ lúc này dị biến đột ngột phát sinh."

Cẩn thận nghe, mới phát hiện người kể chuyện dưới lầu đang kể đúng là chuyện xưa giang hồ danh môn Cung gia, mà vai chính lại chính là hai vị đang ngụ tại nhã gian trên lầu. Cung Viễn Chuỷ thấy ca ca sắc mặt không vui, không nghĩ khơi lại chuyện thương tâm, liền mở miệng "Hay đệ nói người kể chuyện đổi qua chuyện khác nhé"

"Không cần." Chuyện cũ rõ ràng trước mắt, hàng đêm trong trí óc hắn hiện lên, ngăn được người kể chuyện, cũng không ngăn được thứ ở trong lòng.

"Nguyên lai Cung Tam cung chủ cẩn thận soi xét, phát hiện đơn thuốc là kịch độc, sợ ca ca rơi vào bẫy rập, vội vàng hướng đình hóng gió chạy đến. Dưới tình thế cấp bách, y đem ngọc bội bản thân ném ra ngoài, đánh trúng chén cháo trắng kia. Bên kia, Cung Nhị cho rằng có người tập kích, trở tay đem mảnh nhỏ sứ vỡ ném ra, toàn lực một kích găm vào mệnh môn Cung Tam, kia Cung Tam sống hay chết, Thượng Quan Thiển lại sẽ đi về nơi đâu, chuyện sau đó như thế nào, hạ hồi phân giải." Tiếng gõ phách đập xuống bàn, người kể chuyện đã im, chỉ còn lại khách nhân khe khẽ bàn tán.

Chủ tiệm nào biết người kể chuyện sẽ kể đoạn này, trong lòng run sợ gõ cửa nhã gian "Cung chủ, là thuộc hạ an bài không chu toàn..."

"Không có việc gì, ngươi đi xuống trước đi" Nói chuyện chính là Cung Viễn Chuỷ, từ sau khi câu chuyện kết thúc, Cung Thượng Giác liền không nói một lời, nhìn chằm chằm chén rượu trong tay.

"Ta không có trách huynh, ca ca"

"Ta biết"

"Nếu không phải ca ca truyền nội lực cho ta, ta sẽ không sống sót." Cung Viễn Chuỷ cúi người, bắt lấy tay Cung Thượng Giác.

"Ta thấy đèn rồng đệ làm. Viễn Chuỷ, đệ không phải Lãng đệ đệ." Tay Cung Viễn Chuỷ tức khắc cứng đờ, khoé mắt phiếm hồng, muốn rút tay về lại bị Cung Thượng Giác bắt lấy, mang theo cả người rơi vào lồng ngực Cung Thượng Giác.

"Ta sẽ mang theo nguyện vọng của Lãng đệ đệ mà sống sót, nhưng một đêm kia, ta làm tốt chuẩn bị cùng đệ rời đi". Cung Thượng Giác nghiêm túc mà nhìn Cung Viễn Chuỷ, người nhỏ hơn nước mắt đọng lại ở khoé mắt, lướt qua lông mi thật dài từng giọt rơi xuống. Cung Thượng Giác cúi người nâng mặt đệ đệ, dùng môi hôn tiếp được nước mắt Cung Viễn Chuỷ.

Trời đông ban ngày ngắn ngủi, đợi hai người từ trong tửu lâu bước ra, sắc trời đã tối đen. Đệ đệ uống một chút rượu Đồ Tô vào người, nghịch ngợm không muốn ngồi xe ngựa. Nghĩ rằng nếu say rượu mà ngồi xe dễ bị choáng váng, Cung Thượng Giác cũng liền bồi đệ đệ cùng đi bộ trở về, nhìn lộ trình cũng không xa.

Trên đường người đi không nhiều lắm, nơi xa mơ hồ có thể nghe thấy tiếng pháo tí tách, đi được nửa đường, bông tuyết lặng lẽ rơi xuống trên đầu vai thiếu niên. Cung Viễn Chuỷ vươn tay, tiếp được một mảnh bông tuyết, bông tuyết hoà tan trong lòng bàn tay, đầu ngón tay đông lạnh có chút đỏ ửng, Cung Thượng Giác bắt lấy tay đệ đệ, hai người cùng nhau chậm rãi trở về.

Sáng nay cùng thưởng tuyết, cả đời cùng bạc đầu.

Thật vất vả về đến nhà, Cung Thượng Giác giục đệ đệ rửa mặt thay quần áo. Cung Viễn Chuỷ lại nháo muốn chơi cờ, chờ tân niên.

Cung Viễn Chuỷ cờ nghệ vốn không tốt, cũng chỉ có thể thắng được Cung Tử Vũ, không thể trở thành đối thủ của Cung Thượng Giác. Cảm thấy mình sắp thua, Cung Viễn Chuỷ liền chơi xấu đem bàn cờ xáo trộn một lần nữa. Cung Thượng Giác nhìn Cung Viễn Chuỷ tức giận nghiên cứu bàn cờ, khoé miệng không nhịn được cười. Đột nhiên, bên ngoài tiếng pháo nguyên bản mỏng manh dần dần biến lớn, còn có tiếng người ồn ào.

Cung Viễn Chuỷ vừa định mở miệng, Cung Thượng Giác đã cúi đầu hôn tới, trên môi xúc cảm ấm áp, hơi thở quen thuộc đem y bao trùm, Cung Viễn Chuỷ quên cả nhắm mắt, chỉ nhớ rõ nhìn chằm chằm người trước mặt, người đó nhìn y mềm mại, chuyên chú thâm tình.

Một hồi nụ hôn kết thúc, Cung Viễn Chuỷ liền nhận thấy trong tay mình được nhét đồ vật, cầm lên nhìn, là một chiếc túi gấm, bên trong đựng ngọc bội, là chiếc ngọc bội ngày tết thượng nguyên vốn dĩ đã bị đánh nát.

"Viễn Chuỷ, nguyện đệ tuổi mới vô ưu!"

...

Trong nhà ấm áp như xuân, ánh nến lay động, giọt nến tích một tầng thật dày trên đế, nhưng người lại không rảnh bận tâm.

Màn giường màu đen rơi xuống, tiếng lục lạc thanh thuý vang lên không có quy luật, trong mơ hồ, một bàn tay vươn ra bắt được cạnh giường, ngón tay tinh tế như ngọc, bởi vì dùng lực, gân cốt nhợt nhạt hiển lộ ra, đầu ngón tay phiếm chút phấn nộn, nắm lấy cạnh giường có chút không kiên nhẫn. Bàn tay vươn ra không bao lâu đã bị một bàn tay khác khớp xương rõ ràng bắt trở về.

Không biết qua bao lâu, động tĩnh trên giường rốt cuộc dừng lại. Màn giường bị người nhấc lên, Cung Thượng Giác khoác một kiện áo ngủ màu đen thêu thùa tinh xảo, võ giả hàng năm rèn luyện, cơ bụng hình dáng rõ ràng triển lãm ra bên ngoài. Hắn đi đến bên cạnh bàn rót một chén nước, xoay người hướng về phía Cung Viễn Chuỷ.

Cung Viễn Chuỷ dựa vào mép giường, chăn gấm che lại ngực, cổ hơi rũ xuống, ánh đèn mờ nhạt dừng lại trên mấy vệt đỏ như ẩn như hiện. Sợi tóc hỗn độn tràn lan, có chút trang sức bạc và lục lạc rơi rụng trên giường, thậm chí rơi cả trên mặt đất, Cung Viễn Chuỷ ngẩng đầu oán trách ca ca.

"Còn muốn uống nước không?" thanh âm Cung Thượng Giác không giống bình thường, lười nhác lại khàn khàn.

Cung Viễn Chuỷ thuận theo gật gật đầu, y không phải không muốn nói chuyện, nhưng yết hầu khàn khàn, nói không nên lời. Đệ đệ ôm chén trà tay run run, uống xong hai ly, dường như cảm giác lửa đốt nơi yết hầu đã dịu đi hẳn. "Hừ."

"Viễn Chuỷ đệ đệ, là đệ trêu chọc ta trước."

...

Nếu muốn bàn ai bắt đầu trước, kỳ thật đúng là Cung Viễn Chuỷ. Ăn xong cơm chiều, Cung Viễn Chuỷ đi dược phòng thí nghiệm một chút dược mới, lúc Cung Thượng Giác đi lại, thấy đệ đệ chuyên chú phối dược liền không tính quấy rầy, tuỳ ý dạo quanh dược phòng nhìn xem một chút. Sau đó hắn cầm lấy một gốc cây hình dạng kỳ lạ, ám màu cọ nâu.

"Đó là Tiên Linh tì" Cung Viễn Chuỷ nhìn thoáng qua dược liệu trong tay ca ca, sau đó không có hảo ý mà cười cười.

"Có ích lợi gì?"

"Ca ca có thể nếm thử"

"?"

"Tiên Linh tì, cùng Dương Thảo, Cam Ôn, đều để bồi bổ dương khí." Nghe đến đó, Cung Thượng Giác liền hiểu rõ ý tứ, hắn buông dược thảo, nhìn Cung Viễn Chuỷ. Đệ đệ tự giác thấy tình huống không tốt, giống như đùa hơi quá mức, liền buông nước thuốc trong tay, nghĩ chạy nhanh ra ngoài.

Còn chưa đi tới cửa, y đã bị Cung Thượng Giác chặn ngang bế lên vác trên vai. Cung Viễn Chuỷ theo bản năng muốn giãy giụa, hai chân cựa quậy, lại bị Cung Thượng Giác một tay chế trụ, một tay đánh nhẹ vào cánh mông kiều nộn của đệ đệ.

Một đường từ dược phòng đi đến phòng ngủ, bọn thị nữ nhìn thấy liền sôi nổi né tránh. Cung Thượng Giác không chút khách khí ném Cung Viễn Chuỷ lên giường, đệ đệ mới vừa ngồi dậy đã bị ca ca đẩy nằm lại gối. "Là ta không tốt, làm đệ đệ cảm thấy bất mãn". Cung Viễn Chuỷ duỗi tay đặt trên ngực ca ca, nhẹ nhàng chậm chạp cùng dồn dập tương giao, lạnh lẽo cùng lửa nóng giao hoà.

Cung Viễn Chuỷ là chính một tay Cung Thượng Giác nuôi lớn. Cung môn trên dưới, trừ bỏ Cung Thượng Giác, ngay cả Cố Chấp Nhẫn cũng quản không được. Em út ngàn kiều vạn sủng, chỉ cần chạm mạnh một chút, khoé mắt liền phiếm hồng rơi lệ, y vừa khóc vừa để lại những dấu mèo cào trên vai Cung Thượng Giác.

...

Cung Thượng Giác buông chén trà xuống, lại về tới giường, vừa mới ngồi xuống, hắn liền cảm giác có dị vật, cầm lên nhìn phát hiện là lục lạc của đệ đệ rơi rụng. Cung Thượng Giác từ nhỏ không thích những món đồ chơi nho nhỏ, chỉ là ngẫu nhiên có một lần ra ngoài, hắn phát hiện người thường trong nhà sẽ hay cấp con cháu lục lạc, hy vọng những em bé nhỏ tuổi sẽ không lạc đường về nhà.

Cung Viễn Chuỷ cầm lục lạc, liền hướng mặt đất mà ném. Ca ca thật quá đáng, nguyên bản lục lạc rơi xuống bị ca ca quấn quanh mắt cá chân của y, mắt cá chân trắng nõn cùng với lục lạc tinh xảo xinh đẹp, đáp ở bờ vai dày rộng của ca ca, theo mỗi một chút ra vào kêu lên tiếng đinh linh thích ý. Đến cuối cùng, bởi vì mắt cá chân lay động cùng cọ xát, lục lạc mới rơi xuống hoàn toàn.

"Ta từ ngày mai bắt đầu vấn tóc mang phát quan!" Cung Viễn Chuỷ thanh âm khàn khàn, giận chó đánh mèo với lục lạc.

"Tuỳ ý đại tiểu thư" Đệ đệ bộc phát tiểu tính tình thật đáng yêu!

"Chúng ta đã ở thành Hàng Châu một thời gian, chuẩn bị một chút hai ta rời thành." Vừa mới xong sự tình, ôm đệ đệ vào tay là một mảnh ôn nhuận lại trơn trượt.

"Đi nơi nào, về Cung môn sao?" Cung Viễn Chuỷ muốn né tránh cái tay trêu chọc của ca ca, lại bị người âm thầm ăn đậu hũ. Cung Viễn Chuỷ không muốn về núi, rốt cuộc thật vất vả có không gian riêng cho hai người, vẫn muốn đi chơi thêm nhiều chút.

"Chúng ta đi Quảng Lăng" Miệng nói chính sự nhưng động tác dưới tay lại càng thêm hạ lưu, Cung Viễn Chuỷ như có như không ngăn cản, cả hai ngầm xem như tình thú.

"Ta cho rằng chỉ có Cung Tử Vũ mới lưu luyến phong nguyệt, mê muội việc này". Chấp Nhẫn ở xa ngàn dặm đánh cái hắt xì, chằng lẽ là bị cảm?

"Miễn bàn tới hắn, mất hứng". Cung Thượng Giác thường xuyên luyện kiếm, trên tay mang theo vết chai mỏng, trong miệng nói mất hứng, động tác nhưng lại càng thêm lớn mật.

"Đang nói chính sự" Cung Viễn Chuỷ vừa mới rút đi màu đỏ nơi khoé mắt, đệ đệ nghĩ mang đề tài bị dời đi trở về.

"Đây là chính sự." Vốn đang muốn hỏi một chút kế hoạch đi Quảng Lăng làm gì, Cung Viễn Chuỷ còn chưa mở miệng đã bị động tác của Cung Thượng Giác quấy nhiễu đến thất điên bát đảo, cái gì cũng nhớ không nỗi.

...

<Hết thành Hàng Châu> <Còn tiếp>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro