Bạch y ( Thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thượng

" Viễn Chuỷ, bên ngoài lạnh lẽo còn không mau vào phòng."

Cung Viễn Chuỷ ngẩng đầu, nhìn bầu trời đầy những bông tuyết trắng xoá. Y nhớ tới năm đó vào một ngày nọ Cung Thượng Giác đã mở miệng nhận chính y làm đệ đệ của hắn.

Ngay hôm đó cũng giống như năm nay, bên ngoài cũng có tuyết trắng rơi xuống.

Chỉ là khi đó Cung Thượng Giác để chính mình bên người, đại khái là sợ tiểu hài tử chỉ có một mình sẽ phải cô đơn chăng? Nhưng cũng là từ năm đó trở đi, đã nhiều mùa đông liên tục trôi qua đều không còn cảm thấy lạnh nữa.

Chính là từ khi bản thân trở thành Chuỷ cung cung chủ, bản thân càng nhiều vẫn là cảm giác quạnh quẽ.

Cung Môn nhiều người những chỉ còn y là thích đem lục lạc đính ở trên tóc. Ngay cả Cung Thượng Giác cũng thỉnh thoãng sẽ đưa tới cho y những tiểu lục lạc mới. Nhưng chỉ mình Cung Viễn Chuỷ biết, đó là bởi vì chính mình không muốn quạnh quẽ.

Giống như an tĩnh lâu rồi, tâm liền sẽ theo đó mà chết lặng.

Bông tuyết đậu lên người thiếu niên , vì nhiệt độ cơ thể mà thực mau liền tan biến thành những giọt nước bị quấn áo hấp thu. Nhưng đứng dưới tuyết thật lâu sau, tóc và xiêm y lại được bao phủ bởi một màu trắng của bông tuyết.

Cung Thượng Giác mới từ Thương cung trở về, vốn định đem quần áo mới đến cho đệ đệ, khi vừa bước vào Chuỷ cung vừa hay thấy được cảnh này.

Hắn trong nháy mắt khó mà tưởng tượng, bình thường khi chính mình không ở cạnh Cung Viễn Chuỷ, đệ đệ sẽ đều như thế nào vượt qua một ngày.

Cung Viễn Chuỷ ngắm tuyết rơi ánh mắt mang theo vẻ mờ mịt, Cung Thượng Giác nhìn con ngươi không nhìn ra sinh khí, không khỏi cảm thấy hốt hoảng.

Nhớ tới Cung Tử Vũ mấy ngày hôm trước chính miệng mình nói với hắn, Cung Viễn Chuỷ vẫn chưa cập quan, vẫn là thiếu niên, lại từ nhỏ giống như bọn họ mặc y phục màu đen. Tuy nói làm cho người khác cảm thấy có vài phần ổn trọng, nhưng không phải là tuổi này của Viễn Chuỷ nên có.

Vì thế, Cung Tử Thương đã chủ động đề xuất bản thân nguyện ý thiết kế một kiện quần áo mới cho đệ đệ, Vân Vi Sam cũng tỏ vẻ muốn hổ trợ. Mà quần áo thiết kế đó chính là bộ quần áo mới toanh giờ phút này đang nằm trên tay Cung Thượng Giác.

Đương nhiên, việc này hết thảy mà che giấu Cung Viễn Chuỷ để thực hiện.

" Đệ đệ." Thấy Cung viễn Chuỷ không có phản ứng, Cung Thượng Giác trực tiếp đi vào trong viện, đứng ở trước mặt đối phương.

" Suy nghĩ việc gì mà lại nhập thần đến vậy?" Với ý định túm đệ đệ vào trong nhà, vừa lúc sờ đến ta Cung Viễn Chuỷ lạnh như băng.

" Đã đứng ở bên ngoài bao lâu rồi?"
Cung Viễn Chuỷ không đáp lời, chỉ là nhìn Cung Thượng Giác, trong mắt còn vẻ mờ mịt tâm tối, từ bên ngoài đình viện đã bị ca ca cấp kéo vào trong.

" Ca, có chuyện gì mà đột nhiên lại đến Chuỷ cung? Trên tay còn cầm kiện quần áo."

" Mới vừa đến Thương cung, làm bộ quần áo mới cho đệ, mau thay ra, xem xem có hợp không,"

Cung Viễn Chuỷ nghe lời duỗi tay tiếp nhận quần áo, ra phía sau của bình phong mà thay ra. Nghe được Cung Thượng Giác cùng Kim Phục nói chuyện, mơ hồ nghe thấy được hai chữ " canh gừng".

" Ca." Cung Viễn Chuỷ thay một bộ bạch y mà bước ra. Cung Thượng Giácnhìn thấy đệ đệ trước mắt, có chút kinh ngạc há miệng không nói nên lời.

" Không... khó coi sao?" Cung Viễn Chuỷ có chút coo quắp mở miệng.

" Đệ rất thích hợp mặc bạch y." Cung Thượng Giác mở miệng, tiến lên vỗ vào vai đệ đệ.

" Còn nhớ ngày đó ta nói phải làm ca ca đệ không? Đệ lúc đó cũng mặc bạch y, bất quá Viễn Chuỷ đệ đệ của ta hiện tai lớn lên càng thêm phần xinh đẹp."

" Ca..." Cung Viễn Chuỷ do dự mở miệng, cuối cùng vẫn là nói ra.

" Huynh thích màu trắng sao?"
" Màu trắng?"

" Trong thư phòng của huynh có một bình hoa, vẫn luôn đều cắm đầy hoa đỗ quyên trắng."

" Viễn Chuỷ..."

" Tẩu tẩu cũng thích màu trắng sao?"

" Viễn Chuỷ đừng nói nữa..."

" Ta vì cái gì mà không thể nói?" Cung Viễn Chuỷ đột nhiên hét lên.

" Mỗi người đểu biết, ca trong lòng vẫn không buông bỏ được nàng ta, chỉ là không ai dám nhắc tới."

" Viễn Chuỷ, hôm nay đệ rốt cuộc là bị làm sao vậy?" Cung Thượng Giác cũng bị gợi lên cảm xúc, thanh âm không tự giác mà phóng đại.

" Thực xin lỗi ca ca, là đệ thất thố." Cung Viễn Chuỷ xin lỗi.

.

.

.

Sau đó, Cung Viễn Chuỷ lại như trước kia mặc hắc y.

Má kiện y phục mới màu trắng kia, đã bị thu vào nơi sâu nhất của tủ quần áo.

Cung Viễn Chuỷ cũng không còn như trước không hề cả ngày dàn lấy Cung Thượng Giác, y khí thái ngày càng thêm ổn trọng, Ở hội nghị Cung Môn mỗi khi lên tiếng càng ngày càng thuần thục, lảm người khác khó tưởng tượng y vẫn là thiếu niên chưa cập quan.

Ngay cả khi nhìn thấy Cung Tử Vũ, Cung Viễn Chuỷ cũng sẽ nghiêm túc thi hành Chấp Nhẫn chi lễ. Lại cũng bởi vì như thế, Cung Tử Thương cùng những người khác đều cảm nhận được Viễn Chủy đối với mọi người dần trở nên khác lạ.

" Đây là loại độc dược mới ta vừa nghiên cứu phát minh ra." Giảng giải xong công hiệu của dược vật cùng phương thuốc giải, Cung Viễn Chuỷ cung kính đem phương thuốc trình tới trước mặt Cung Tử Vũ.

" Viễn Chuỷ đệ đệ, tới cũng đã tới rồi, lưu lại ăn một bữa cơm đi?' Cung Tử Vũ đưa ra lời mời.

Thiếu niên thân hình đã gầy đi không ít, trong mắt thiếu niên cũng ít đi ánh sáng trong đôi mắt.

" Chấp Nhẫn đại nhân công việc bề bộn, Viễn Chuỷ khống dám quấy rầy." Cung Viễn Chuỷ hành lễ xong liền đứng dậy.

" CUNG VIỄN CHUỶ." Cung Tử Vũ dột nhiên hô to, hắn thiếu kiên nhẫn như vậy mà liền trực tiếp hô to tên đầy đủ của thiếu niên.

Đôi mắt sắc bắt được một đoạn tay của Cung Viễn Chuỷ, phía trên tất cả đều rậm rạp vết thương.

" Ngươi lại lấy chính mình thử độc? Ngươi như thế nào mà lại không yêu quý thân thể của mình như vậy?"

" Chấp Nhẫn đại nhân cứ nói quá lời." Cung Viễn Chuỷ trầm ổn cười.

Thiếu niên cười cười, làm như mọi việc hết thảy không quan hệ, giống như người thử độc không phải y, người tổn thương thân thể cũng không phải chính mình.

" Cung Môn có loại dược nào không phải ta lấy thân mình ra thử độc để luyện chế ra đâu?"

.

.

.

Những bông hoa đỗ quyên trắng được trồng trong Giác cung, đều bị hạ nhân nhổ không còn một mảnh, nghe nói là Giác cung cung chủ tự mình hạ mệnh lệnh xuống.

Sau đó, Cung Tử Vũ liền tới chổ Cung Thượng Giác đại náo một trận long trởi lỡ đất.

Đêm đó, không chỉ có tiếng vang của ly bàn vỡ vụn, thậm chí cón có người nghe thấy âm thanh của đau kiếm trút ra khỏi vỏ.

Sau vẫn là Kim Phồn tìm tới Cung Tử Thương .

" Hai người các ngươi đều dứt khóc tới Thương cung của ta đánh nhau. Vũ khí không đủ thì còn có thuốc nổ.

Hôm đó, cũng là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy Cung Tử Thương trước nay tính tình rất tốt thế mà lại nổi một trận lôi đình.

Lại nói sau đó, có người đem việc này truyền đến Chuỷ Cung.

' Hmm?" Cung Viễn Chuỷ nghe ngươi khác hội báo, đôi mắt vẫn chuyên tâm hướng vào mớ thảo dược trên tay, đầu cũng không vội ngẩng lên.

" Bọn họ cũng đâu phải ở Chuỷ cung của ta đánh nhau, đâu có liên quan gì đến ta?"

Bên trong Giác cung, Cung Tử Thương cùng Cung Tử Vũ nhìn người đang ngồi trên ghế, Cung Thượng Giác lấy đôi tay che lại mặt.

Từ trước đền nay luôn làm việc ổn trọng, nay lại náo động hơn phân nữa Giác cung của hắn, lúc này nhìn lại giống như tiểu hài tử bất lực.

" Đệ ấy không nên đối với ta động tâm."

" Vậy còn ngươi? Cung Thượng Giác, tự hỏi lại chính bản thân mình đi." Cung Tử Thương cả giận.

" Tâm của ngươi, rốt cuộc cuối cùng là trên người Thượng Quan Thiển hay trên người Cung Viễn Chuỷ."

                                                        Còn tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro