Khúc mắc ( Thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thượng
“ Ca... Huynh thật sự không rõ trong lòng ta đang nghĩ gì sao? ”

Cung Viễn Chuỷ ngày qua ngày đều tâm tâm niệm niệm ca ca, nhớ đến ca ca. Chờ tất cả mọi việc kết thúc, y cũng đã suy nghĩ cẩn thận. Vô luận là không muốn rời xa vẫn là thâm ái, chỉ cần có thể bên cạnh ca ca mãi mãi, cái gì  tình ái cũng đều không sao cả.

Nhưng mà mặc kệ cái gì tình ái, đều là vượt trên mức huynh đệ bình thường, là muốn ở bên hắn bầu bạn, muốn cho hắn vui vẻ. Muốn... Muốn cùng hắn hôn môi.

Cung Viễn Chuỷ trước nay đều có chuyện liền nói. Y cảm thấy trên đời này không có chuyện gì là không thể nói. Ca ca từ nhỏ đã nuông chiều y, muốn gì đều có gan nói ra suy nghĩ trong lòng.

Cho nên y chỉ mới có tuổi 17, độ tuổi xán lạn như ánh mặt trời buổi chiều, Y dũng cảm chạy đến Giác Cung, chạy đến bên ca ca Cung Thượng Giác, đứng trước mặt hắn chính mình biểu lộ cõi lòng.

Y nói “ Ca, huynh về sau có thể hay không không lập thê tử?”

“ Ca ca, ta vẫn luôn muốn ở bên cạnh huynh, không phải là bên nhau kiểu huynh đệ ở bên.”

“ Ca, huynh có thể sẽ luôn để ta ở bên huynh mãi mãi không?”

Cung Thượng Giác bị một tràng lời bày tỏ này của tiểu hài tử làm cho chấn kinh, thời điểm này không biết phải phản ứng lại thế nào.

“ Viễn Chuỷ đệ đệ, đệ có biết bản thân đang nói cá gì khộng?”

“ Ca, đệ biết chứ, đệ không còn nhỏ, đệ đều biết hết.”  Cung Viễn Chuỷ đem cặp mắt xinh đẹp làm nhiều người yêu thích đang rưng rưng ánh lệ nhìn hắn, trong ánh mắt y đều là chân thành cùng sự đơn thuần của tuồi thiếu niên.

“ Ta không hiểu rõ ý tứ của Viễn Chuỷ đệ đệ. Về đóng cửa suy nghĩ lại tâm ý của bản thân đi. Ta một lát nữa còn có việc, đệ về trước đi.”

Cung Thượng Giác không ngẩn đầu lên nhìn Cung Viễn Chuỷ, ngôn từ nói ra đều là cự tuyệt.

“  Ca... Huynh thật sự không rõ trong lòng đệ đang suy nghĩ gì sao?” Cung Viễn Chuỷ đưa ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn. Y muốn xem xem ca ca có lộ ra tí sơ hở nào hay không. Chính là nhìn thật lâu thật lâu, ca ca vẫn là bộ dáng cự tuyệt y.

Hắn không trả lời câu hỏi của Cung Viễn Chuỷ. “ Đi về trước đi.”

“ Đệ đã hiểu, thực xin lỗi, ca ca.”  Tiểu hài tử với đôi mắt đỏ hoe, xoay người bước ra khỏi cửa.

Cung Thượng Giác thở dài. Viễn Chuỷ tuổi tác còn quá nhỏ, Cung Thượng Giác không thể vì bản thân có tư dục với đệ đệ  mà đem hắn giấu bên người, chờ Viễn Chuỷ có ngày trưởng thành, có lẽ đệ ấy sẽ hối hận.

Làm đệ đệ có thề làm một đời, nhưng làm người tình nhân, Cung Thượng Giác thừa nhận hắn không chịu được một ngày nào đó người kia sẽ cùng hắn sinh ra hiềm khích hay cải nhau quyết liệt.

Hắn không dám, cũng không thể.

Cung Viễn Chuỷ chính là bị ca ca làm thương tâm, y rõ ràng là thấy ca ca đã có đáp án nhưng lại giả vờ hồ đồ. Không nghĩ ca ca đối với chính mình tốt như vậy mà lại cố tình cự tuyệt chính mình. Y không nghĩ sự tình nhiều, liền đơn giản không thèm nghĩ nữa.

Cung Viễn Chuỷ đem chính mình nhốt ở trong phòng chế dược, nơi nào cũng đều không đi, cũng không hề gặp tiếp bất kì ai. Thật vất vả tiêu phí thời gian để đem mọi chuyện nguôi đi, Cung Môn liền có chuyện.
Thời gian dài sinh hoạt ờ sau núi trưởng lão bị trúng độc, trưởng lão viện liền phái người thình hắn đến giải độc.

Vội vàng chạy tới, trong phòng lúc này đã vây quanh một vòng người, cơ hồ tất cả mọi người đã có mặt ở đây. Nhiều ngày không thấy ca ca, Cung Viễn Chuỷ nương theo ánh sáng lặng lẽ nhìn hắn vài lần.

Hắn không dám làm sự việc chậm trễ, lập tức đứng lên bắt mạch điều tra, sau một hồi kiểm tra kết quả làm y khiếp sợ.

Loại độc này y vô cùng quen thuộc, đây là loại độc dược mà hắn đang nghiên cứu gần đây, vì chưa chế tạo ra được loại giải dược thích hợp, cho nên cũng không có thông báo với trưởng lão viện.

Chính là loại độc này rõ ràng chỉ có một mình y biết, như thế nào lại xuất hiện trên người trưởng lão ở núi sau?”

Mọi người nhìn thấy thần sắc Cung Viễn Chuỷ có phần khác lạ, Cung Tử Vũ là người đầu tiên mở lời, “ Viễn Chuỷ đệ đệ, ngươi có phải nhìn ra loại độc gì rồi? Có nguy hiểm hay không? Có thể giải được không?”

“ Đây là... Loại độc mới của Chuỷ Cung, ta vừa mới nghiên cứu được gần đây. Nhưng ta chưa bao giờ tiết lộ ra bên ngoài với bất kì ai.” Y thần sắc mờ mịt   tràn đầy nghi hoặc, vô lực biện hộ cho chính bản thân mình.

“ Kia giải dược đang ở đâu? Trước tiên hãy cho trưởng lão uống giải dược.”

“ Độc này... Không có giải dược, ta chưa có nghiên cứu chế tạo ra được.”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều chỉ biết nhìn nhau.

Còn không đợi mọi người phản ứng lại, vị trưởng lão trúng độc giống như hồi quang phản chiếu mở to mắt nhìn Cung Viễn Chuỷ.

“  Ngươi... Ngươi đã hạ độc ta... Nếu không phải ta phát hiện ngươi... Ngươi cư nhiên dám... Thượng Giác...”
Trưởng lão nói đứt quãng chưa nói xong bỗng nhiên từ miệng phun ra một ngụm lớn máu tươi, không có sinh khí. Một đám người giật nảy mình. Đem từng cặp mắt nghi hoặc nhìn về phía Cung Viễn Chuỷ.

“ Ta không có, không phải ta. Ca, huynh phải tin đệ, không phải đệ.., không phải đệ...”  Y có gắng giải thích, trừ bỏ việc nói không phải mình lảm không còn nói được gì khác.

“ Viễn Chuỷ đệ đệ, trưởng lão phát hiện chuyện gì của ngươi? Ngươi có việc gí phải lừa gạt tất cả mọi người? Ngươi còn không mau nói ra sao?”
“ Không có, ta không có sự việc gì để lừa gạt trưởng lão viện.” Cung Viễn Chuỷ giờ phút này đã trống rỗng.
Cung Thượng Giác đứng ở bên cạnh, thẳng người nhìn Viễn Chuỷ, từ đầu đến cuối không nói một lời.

“ Vậy hai người các ngươi đã xảy ra sự tình gì mà lại lừa gạt tất cả mọi người.” Hoa trưởng lão chất vấn hắn.
Cung Viễn Chuỷ ấp a ấp úng không nói ra, cùng ca ca bày tỏ tâm ý là một chuyện, bày tỏ trước mặt nhiều người như vậy lại là chuyện khác.

Viễn Chuỷ rốt cuộc cũng chỉ mới 17 tuổi, vẫn là một tiểu hài tử.

“ Viễn Chuỷ vài ngày trước đã tới Giác Cung đề tỏ cõi lòng mình với ta, ta cự tuyệt hắn. Từ sau đó đệ ấy luôn ở Chuỷ Cung chưa từng ra ngoài.”

“ Ca...”  Bị công khai tâm tư trước thiên hạ làm Cung Viễn Chuỷ có chút ngượng. Cho dù hắn biết ca ca chỉ là vì hắn giải thích rõ ràng.

Hoa trưởng lão mắng Cung Thượng Giác vài câu, phần lờn là không màng luân thường đạo lí mà ăn nói linh tinh.

“ Cái chết của trưởng lão, thị vệ doanh sẽ dốc toàn lực điều tra. Hiện tại, Viễn Chuỷ vẫn có hiềm nghi, vô luận như thế nào độc dược cũng là tử Chuỷ Cung mà ra, đệ ấy vẫn là bị phạt.” Hoa trưởng lão thần sắc lạnh lùng nói.

Cung Viễn Chuỷ ngơ ngác nhìn hạ nhân lấy giới tiên đem tới đưa cho Cung Thượng Giác. Tinh thần hoảng hốt bị ngăn chặn quỷ trên mặt đất, một roi lại một roi giới tiên rơi xuống, rất đau, đau đến nước mắt không kiềm được mà tuông ra.

Y không biết được bản thân mình làm như thế nào mà chịu xong giới tiên, chỉ nhớ rõ là không một ai dìu mình, chính y tự lảo đảo mà đứng lên. Không ngẩng đầu lên nhìn Cung Thượng Giác , xoay người rời khỏi trưởng lão viện.

Trờ lại Chuỷ Cung, đem chính mình ném lên giường. Đầu óc y từng hồi từng hồi lại nhớ lại sự tình hôm nay, càng nghĩ càng uỷ khuất, che mặt rơi nước mắt.

Khi chạng vạng,có người gõ cửa cửa phòng Cung Viễn Chuỷ.
“ Viễn Chuỷ, đệ đang nghĩ ngơi sao?” Là Cung Thượng Giác.

Trong phòng không có người trả lời.
Cung Thượng Giác đẩy cửa phòng ra. Trong phòng, Cung Viễn Chuỷ an an tĩnh tĩnh đang nằm nghiêng người trên giường, làm như ngủ không thoải mái, hơi hơi cau mày.

Cung Thượng Giác hơi hơi xốc quần áo Cung Viễn Chuỷ lên, nhìn những vết thương còn chưa bôi dược. Hắn liền lấy thuốc mỡ trên đầu giường nhẹ nhàng bôi lên vết thương của Cung Viễn Chuỷ.

“ Ca”

“ Ừm, là ca. Viễn Chuỷ mệt mõi liền tiếp tục ngủ đi, ta giúp đệ bôi dược.”
Tiều hài tử không kiềm được nước mắt lại rơi xuống. “ Ca, ta... Ta không có, huynh phải tin tưởng ta... Ta thật sự không làm gì cả, ca huynh nhất định phải tin tưởng ta.

“ Ca vẫn luôn tin tưởng Viễn Chuỷ. Yên tâm, ca vĩnh viễn không bao giờ hoài nghi đệ.”

Cung Thương Giác ôm người vào lòng, sờ sờ vào tóc đệ đệ, “ Ta liền ở đây với đệ, không có việc gì.”

Cung Viễn Chuỷ liền ôm cổ ca ca, vùi đầu vào bênh gáy hắn thút tha thút thít nói, “ Đệ không biết bản thân phải làm sao, đệ mấy ngày nay trong lòng có muộn phiền, miên man suy nghĩ, đệ muốn chạy trốn, chính là càng muốn trốn chạy trong lòng càng khó chịu... Ca, đệ không biết phải làm sao bây giờ, ta không có biện pháp...”

Cung Thượng Giác vỗ vỗ lưng trấn an tiểu hài tử trong ngực, “ Là ca ca sai, đệ hôm nay đã quá mệt mỏi. Trước hết nghĩ ngơi đi, lúc đệ ngủ ta liền nghĩ cách phải làm sao, được không?”
                                            Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro