Chương 4: Gift - Lời nguyền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ô, có vết nứt này!"

Lưu Niệm vệ sinh cá nhân xong quay lại phòng, đập vào mắt cô chính là một vết nứt lớn trên thành giường.

Gift lần này có vẻ thú vị đây.

Đấm một phát vào thành giường và để lại vết nứt, vậy nghĩa là gift thể lực, sức mạnh nhỉ?

Lưu Niệm quyết định kiểm tra xem sức mạnh thể chất của mình tăng lên bao nhiêu phần trăm mà phải chịu sự hành hạ kinh khủng như vừa rồi.

Điều chỉnh lại tâm trạng, bắt đầu cảm nhận sự thay đổi trên thân thể, Lưu Niệm cảm thấy toàn thân mình vẫn vậy, chẳng có chút sức lực nào.

Nhưng cứ phải kiểm tra lại xem sao, cô nhấc thử tảng đá thạch anh phong thủy nặng khoảng 40kg trong nhà lên.

Không thể ngờ được là nó lại rất dễ dàng, nó là cảm giác như cầm viên sỏi viên đá nhỏ trên tay chứ không phải cảm giác nâng tảng đá lớn. Cảm giác này không giống như việc thể lực của cô được tăng lên, tràn đầy sức lực mà nâng tảng đá. Mà là tảng đá này nhẹ đi khiến cô nâng lên dễ dàng.

Vậy có thể hiểu gift lần này không phải là tăng cường thể lực, sức khoẻ mà là làm giảm trọng lượng của thứ cô chạm vào?

Không đúng, nếu như chỉ giảm trọng lượng thì cô đâu thể đấm nát thành giường, dù sao cũng là giường gỗ trắc, không thể nứt dễ dàng thế.

Phải thử nghiệm thêm vài lần nữa.

Lưu Niệm tìm thử một miếng thép đa năng trong nhà kho, cô cầm lên và thử bóp chặt miếng thép.

Không ngờ miếng thép từ từ bị Lưu Niệm bóp cho biến dạng, rồi dần dần nát bấy như miếng cà chua nát. Bóp mạnh tay hơn chút nữa, cuối cùng miếng thép trở thành cát bụi bay trong gió.

Tuy vẫn không chắc chắn lắm nhưng Lưu Niệm đoán khả năng lần này là dạng debuff, những thứ cô chạm vào sẽ trở nên yếu đi, nhẹ đi, mất đi tính chất cứng rắn, ban đầu.

Lưu Niệm khá thích thú với khả năng mới của mình nhưng nghĩ tới trải nghiệm kinh hoàng hồi trưa, thực sự cô bắt đầu hơi cảm thấy sợ hãi trước giấc ngủ mà mình hằng mong chờ.

Nhưng sợ hãi thì làm được gì, đến đêm hôm đó Lưu Niệm tiếp tục trải qua hành trình du hành qua những giấc mơ của mình.

Tới lần thứ năm này thì là đài xử tử.

Xung quanh nơi đây có giá treo cổ, giàn hoả thiêu, bàn đao trảm, cọc xuyên và vô số các loại hình cụ khác.

Bao chùm nơi này là không khí âm u, chết chóc cùng với bầu trời đỏ như máu.

Toàn bộ nơi này, những dụng cụ này, bầu không khí này đều khiến người ta cảm thấy bất an, lo sợ.

Bỗng nhiên từng giọt mưa bắt đầu rơi xuống.

Những giọt mưa đỏ lòm như máu, kết hợp cùng những tiếng kêu the thé rợp trời, tiếng gào la than khóc không ngừng quanh quẩn.

Đầu óc Lưu Niệm như sắp vỡ vụn, đủ rồi, cô không chịu nổi nữa, cô thực sự không cần bất cứ gift nào nữa, tha cho cô đi.

Lưu Niệm hoảng sợ bỏ chạy, nhưng mỗi giọt mưa máu đỏ lòm chói loá kia rơi xuống thân thể cô, vùng da nơi đó lập tức tan chảy.

Trong giọt mưa máu có cả axit à???

Những giọt mưa máu đỏ lòm bệnh hoạn ấy liên tục bào mòn từng chút một trên cơ thể Lưu Niệm.

Cũng giống như lần trước, sự tra tấn này cũng diễn ra vô cùng chậm, cơn mưa kia không ào ào đổ xuống như mưa rào để sớm làm cô tan chảy. Thay vào đó nó cứ tí tách tí tách nhẹ nhàng, từng giọt từng giọt rơi xuống, chầm chậm chầm chậm bào mòn và lan rộng ra trên cơ thể Lưu Niệm.

Cơn đau như bị thiêu đốt cào xé thân thể Lưu Niệm. Giờ nếu cô đủ mạnh mẽ, dám nhìn xuống hiện trạng cơ thể mình chắc chắn Lưu Niệm sẽ không thể nào chịu đựng nổi.

Toàn thân là những vết loang lổ, da thịt bong tróc, có nơi thậm chí còn lộ ra xương trắng. Từng giọt lipit vàng chảy nhớp nháp từ trên cơ thể Lưu Niệm.

Mưa cứ thế rơi xung quanh đài xử tử, trong đây không có chỗ trú, cho dù có thì cũng bị ăn mòn, vậy chạy trốn còn có ý nghĩa gì nữa đây?

Cơ thể cô dần trở thành một thứ gì đó nhão nhoét, lổn nhổn, nhớp nháp. Kèm theo đó là mùi hôi thối của xác thịt thối rữa.

Người bình thường nếu nhìn thấy cảnh này thực sự sẽ phát điên, nữa là Lưu Niệm phải tự thân chịu đựng những điều này với cơ thể mình trong trạng thái còn ý thức.

Xung quanh đống bầy nhầy tan chảy từ cơ thể cô là những tiếng gào thét cuồng loạn, the thé, bệnh hoạn. Ồn ào đến mức Lưu Niệm không thể hiểu nổi chúng đang gào thét điều gì.

Cô phát điên rồi, thực sự phát điên rồi!

Nếu có thể, thực sự cô thực sự muốn tự sát để thoát khỏi sự kinh tởm này.

Bây giờ chính là tuyệt vọng!

Có ai không?

Làm ơn...

Giết tôi đi...

Cứu tôi với...

Giết tôi đi...

Mùi hôi thối quyện cùng mùi ngai ngái của máu ngày càng nồng nặc, giống như của hàng ngàn xác chết tại nơi đây đang bốc lên.

Hỗn loạn.

Điên cuồng.

Sợ hãi.

Tuyệt vọng.

Mong muốn được giải thoát...

...

Rengggggg

Tiếng chuông báo thức vang lên.

Lưu Niệm mở trừng mắt, sợ hãi, hoảng loạn, cô không muốn ngủ nữa.

Đây không phải là gift, đây là lời nguyền!

Ai đó làm ơn cứu tôi với!!!

Tôi không muốn ngủ nữa!

Giết tôi đi!

Cầu xin ai đó giết tôi đi!

...

Đầu Lưu Niệm liên tục vang lên những câu nói như vậy.

Cô cố gắng khống chế sự run rẩy, hoảng hốt của mình lại đi ra nhà vệ sinh.

Trái ngược với sự hoảng loạn điên cuồng trong đôi mắt, sắc mặt Lưu Niệm vẫn trắng sáng hồng hào, vô cùng xinh đẹp. Cơ thể vẫn rất khoẻ khoắn, năng động, tràn đầy sức sống chứ không giống người vừa trải qua những cơn ác mộng kinh hoàng.

Hôm nay Lưu Niện không thể lên lớp nổi nữa, tinh thần cô đã bị phá nát. Sự sợ hãi bao trùm toàn thân cô, đến nỗi mà cô còn chẳng nhận ra một gift mới đã xuất hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kd#kinhdi