Chương 11: Còn Muốn Cắn Nữa Không

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giọng Tôn Dương Liêm từ đỉnh đầu cô truyền xuống nghe có chút ái muội
:"- Uyển Ni, còn muốn cắn nữa không?"

Uyển Ni hít thở khó nhọc, lắc đầu nguây nguẩy. Có cho cô 10 lá gan nữa chắc cô cũng không dám chọc tức hắn nữa. Cô ngước đôi mắt sợ sệt nhìn hắn. Thận trọng nói ra.
:"- Không"
Tôn Dương Liêm thỏa mãn gật đầu,
thong thả chỉnh lại vai áo cho Uyển Ni, ngón tay hắn lành lạnh lướt qua da thịt mịn màng của cô.
Uyển Ni bài xích nhếch vai qua định đứng lên thì giọng hắn từ trên đầu truyền xuống
:-" Ngồi im"

Uyển Ni nghe giọng hắn mà da đầu căng ra, giữa tháng 8 mùa hè nóng ẩm nhưng cô lại cảm thấy lạnh là sao nhỉ.
Uyển Ni giấu ánh mắt sợ hãi, đưa mắt nhìn xuống, không ngừng hít lấy từng ngụm khí lớn. Hơi thở của hắn phả trên đỉnh đầu cô. Ở gần hắn như vậy, cô có thể ngửi ra mùi hổ phách trên thân thể hắn.
Quần áo hắn có chút xộc xệch, chắc vừa rồi do 2 người giằng co nên cúc áo của hắn có bung ra vài nút, để lộ lồng ngực màu mật quyến rũ. Vừa rồi hắn ép cô ra sau ghế, giờ chân cô vẫn gác hờ trên đùi hắn, chân hắn rất dài, chiếc quần âu đen bị cô dày vò đến nhăn nheo.

Tôn Dương Liêm kéo vai áo che đi đầu vai trắng như tuyết, Hắn lướt nhìn cần cổ cao dài như thiên nga, xương quai xanh duyên dáng xinh đẹp. Khuôn ngực e ấp sau lớp áo căng tròn theo hơi thở dốc mà phập phồng. Trên da thịt
non mịn có dấu máu đỏ chót dính lại.
Tôn Dương Liêm không nhịn được mà dùng tay quệt đi vết máu đỏ chót. Tay hắn chạm vào da thịt cô, mềm mịn, có độ đàn hồi vô cùng mềm mại.

Hành động nhỏ của hắn khiến Uyển Ni run rẩy. Mặt cô ngẩng lên hô hấp khó khăn. Đập vào mắt cô là khuôn mặt anh tuấn, các đường nét trên mặt hắn đẹp như tượng tạc. Đôi mắt sâu thẳm u tối, sống mũi cao cao, xương gò má quyến rũ, đôi môi bạc khẽ nhếch lên nhìn không ra đang cười hay gì.
Bất ngờ hắn đưa tay đặt bên môi dùng miệng ngậm lấy vết cắn rỉ máu. Ngón tay hắn thon dài, khêu gợi vô cùng. Hành động này có biết bao nhiêu sát thương, trông hắn thật gợi cảm. Uyển Ni nhận ra mình thất thố quá rồi, lúng túng dời mắt đi chỗ khác. Nếu cô còn nhìn thêm sợ rằng sẽ bị hắn hút hồn mất.

Mất tự nhiên, Uyển Ni cảm thấy cổ họng khô nóng, trong miệng vẫn còn dư âm hơi ấm của nụ hôn vừa rồi. Hắn hôn cô lúc nhanh lúc chậm, khi dồn dập mạnh bạo, khi thì dịu dàng mơn chớn khiến cô không thể nào khép miệng lại được. Hơi thở hắn mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt, còn cả vị máu tanh cô cắn hắn. Nhớ lại cô cụp mắt cắn môi e thẹn

Tôn Dương Liêm vừa hay bắt được cảnh này. Hắn phủ nhận cô rất đẹp, vẻ đẹp dịu dàng thanh khiết. Làn da căng mịn sáng bóng, đôi mắt trong veo như nước hồ thu, gò má phiếm hồng dịu dàng, đôi môi anh đào chúm chím nay đã sưng đỏ trông như quả ngọt mọng nước. Một vẻ đẹp say đắm lòng người, khiến ai nhìn cũng có thể mất khống chế mà sa đọa.
Hắn khẽ liếm môi, kiềm chế dục vọng không ngừng đè nén, giọng trầm khàn vang lên:"- Về đi, đừng bao giờ xuất hiện ở đây nữa"

Uyển Ni thấy lời hắn nói thật vô lí. Cô lạnh lùng trả lời
:"- Đây là công việc của tôi, không cần anh quản"
Tôn Dương Liêm mặt lạnh, nghiêm túc giữ vai cô hắng giọng
:-" Đừng ra ngoài phá quấy"

"Ha, cô ra ngoài làm việc mà gọi là phá quấy sao". Uyển Ni gạt tay hắn đặt trên vai cô xuống, đứng bật dậy cách xa hắn mấy bước chân, trừng mắt tức giận
:"- Không cần anh phải nhọc lòng chiếu cố"

Tôn Dương Liêm lạnh lùng, ánh mắt đầy nghiền ngẫm. Hắn ngồi bắt chéo chân. Tay với lấy thuốc trên bàn, bật lửa châm thuốc. Mọi hành động đều cho thấy anh ta đang không vui
:-" Cô có biết thế giới bên ngoài đen tối và bẩn thỉu như nào không. Loại con gái như cô đừng nghĩ thế giới này là màu hồng. Cô có biết vừa rồi mấy gã kia đều nhìn cô thèm thuồng mà muốn ăn tươi nuốt sống cô không"

Vừa rồi mấy lão già đó khiến Hắn thấy chướng mắt vô cùng, ẩn sâu trong lời nói dâm loạn là thú tính không phải giống người. Loại người như bọn họ coi tính mạng người là cỏ rác, đàn bà chỉ là công cụ phát dục. Huống chi Uyển Ni cô ta xinh đẹp lại nhỏ tuổi như một bông hoa mới nở không nhiễm bụi trần. Nếu vừa rồi Tôn Dương Liêm không ra mặt thì có lẽ Uyển Ni đã rơi vào tay bọn chúng, mà cô nghiễm nhiên chính là con mồi để chúng giằng xé. 

Uyển Ni không nhận ra được sự sâu xa trong mắt hắn, cô mặt mày cau có đáp lại
:"- Dù có là thế thì cũng không đen tối như anh"
Tôn Dương Liêm như nghe được chuyện cười liền nhếch môi cười lạnh. Ánh mắt nông sâu đánh giá nhìn Uyển Ni, với tay lấy thuốc trên bàn châm lửa. Hắn hít một hơi thuốc rồi dựa lưng ra sau ghế cảnh cáo cô
:-" Ngoan ngoãn chút đi, số tiền đó cô cứ cầm lấy mà dùng. Dù sao tiền đó được đổi bằng chính mạng sống ba cô."

Uyển Ni tức giận nhìn hắn, trong giọng nghe ra có bao nhiêu phẫn nộ
:"- Tôi đã nói tôi không cần, tự tôi có thể nuôi sống bản thân. Số tiền đó dù có là gì đi nữa tôi cũng không thèm"

Tôn Dương Liêm nhìn cô nghiền ngẫm, lời nói có chút giễu cợt
:-" Bản thân cô thì làm được gì. Cô vẫn còn là học sinh, thế giới ngoài kia đầy rẫy cãm bẫy. Tí tuổi ranh như cô thì sao có thể hiểu hết mặt tối của thế giới này."

Uyển Ni nghe hắn nói vậy thoáng có chút sợ hãi, nhưng cô cũng không muốn mình yếu đuối trước mặt hắn. Cô trấn tĩnh bản thân, giọng điệu nghe có hơi châm biếm
:-" Dù ngoài kia tốt xấu thế nào cũng không bằng người ngồi trước mặt tôi đây"

Tôn Dương Liêm thấy rõ cô là đang mỉa mai hắn. Giỏi lắm. Ngoài gương mặt xinh đẹp động lòng người ra thì cô còn có cái miệng ăn nói rất biết chọc tức người khác.

Tôn Dương Liêm chính là đang cảnh cáo cô về bộ mặt thật của xã hội này. Vừa rồi cô tiếp rượu, mấy gã đàn ông đó trong ánh mắt có bao nhiêu thèm khát sự tươi mới, hắn không nhìn ra sao?
Nếu hắn không bảo cô ra ngoài liệu có thể chứng kiến mấy gã đàn ông đó động tay động chân với Uyển Ni. Hắn thừa nhận cô rất đẹp, không phải vẻ đẹp công nghiệp tạo lên mà là nét đẹp tự nhiên vốn có. Cô non nớt như chú chim nhỏ, e ấp như bông hoa chớm nở. Cơ thể cô tràn đầy sức sống, mãnh liệt thu hút ong bướm vây quanh.

Trước giờ hắn luôn đối mặt với những thứ tàn nhẫn, ghê tởm nhất. Hắn có được như ngày hôm nay đương nhiên sẽ trải qua những chuyện mà người khác không thể tưởng tưởng được. Để có thể đối mặt với sự thật, hắn trở thành người vô tình lãnh khốc.

Tôn Dương Liêm nhìn cô như con nhím xù lông, hắn đứng lên đi qua cô, cúi đầu ghé sát tai cô. Giọng nhàn nhạt nghiêm túc
:-" Tôi cảnh cáo cô, nếu còn để tôi thấy cô xuất hiện ở đây một lần nào nữa. Thì đừng trách tôi không nói trước"

Uyển Ni nắm chặt tay thành nắm đấm. Móng tay ghim vào da thịt, cô cố gắng trấn tĩnh bản thân. Đối diện với hắn cô luôn bị lép vế. Hắn như có 1 sức mạnh vô hình nào đó, luôn khiến người khác phải e dè sợ hãi.

Tôn Dương Liêm đi lướt qua người cô đẩy cửa bước ra ngoài.
Khải Trạch và Khải Ngân đứng bên sườn cửa. Hắn đi ra trông thấy cả Lang Chí Tinh đứng đợi bên ngoài vẻ mặt có chút bồn chồn lo lắng. Thấy Tôm Dương Liêm đi ra, Lang Chí Tinh bước lên thận trọng dò hỏi
:"- Ngài Tôn, hôm nay ngài tan tiệc sớm vậy"
Tôn Dương Liêm hít lấy hơi thuốc rồi ném điếu thuốc cháy dở ra xa. Hắn nhả khói rồi lạnh lùng nhìn Lang Chí Tinh ra lệnh
:-" A đuổi việc cô ta đi, đừng cho cô ta làm việc ở đây nữa"
Lang Chí Tinh bất ngờ với đề nghị của Tôn Dương Liêm. Anh không biết Uyển Ni đã gây ra chuyện gì rồi.

Phải biết rằng cả cái bến Hải cảng này ai cũng đều có thể trọc giận nhưng không bao giờ được phật ý lão phật gia Tôn Dương Liêm này. Hắn ta có tiếng tăm lẫy lừng, một tay che trời. Vậy nên ai nghe tên hắn cũng đều kính sợ. Nhiều người không biết thân phận mà chọc giận hắn đều không có mấy kết cục tốt đẹp.

Lang Chí Tinh lo lắng cho Uyển Ni liền gấp rút hỏi
:-" Dạ thưa ngài, cô Uyển Ni làm chuyện gì đã khiến ngài không hài lòng sao ạ"
Tôn Dương Liêm đút tay vào túi quần, lạnh lùng phủ đầu
:"- Đừng hỏi mà hãy làm như lời tôi dặn"

Lang Chí Tinh vâng dạ rồi tiễn hắn ra xe ngoài chòi. Xe của Tôn Dương Liêm đi khỏi cổng anh Lang mới trở lại phòng 202."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro