Ngược Tâm s1 t1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không biết mọi người nhớ cái đoản ngược tâm thế thân không? Không nhớ thì đọc lại bởi tự nhiên tui có ý tưởng làm phần 2 hì hì.
...

Đoản: Ngược tâm

Đôi mắt em như ánh trăng rằm, tâm hồn em như nước dưới sông.

Tôi với tay để với tới, tôi cúi xuống để vớt đi... tới cuối cùng gì cũng không có.

Em nói với tôi yêu, hóa ra đều là vội vàng cùng bồng bột.

Trần Đông, đó không phải yêu... đó là thương hại.

Tôi không cần sự thương hại, bởi tôi chỉ muốn là người yêu của em chứ không phải là ăn mày cần bố thí.

Năm đó, là tôi sai, là em sai?

Tôi không biết.

Nhưng định mệnh khốn khổ lại cho tôi yêu em nhưng lại không để em yêu lấy tôi dù chỉ một chút.

Bảy năm trước là một ngày mây đen rợp trời nhưng lại là ngày tôi hạnh phúc nhất.

Bởi tôi cưới được em.

Người anh song sinh tôi đã bỏ chạy cùng chị gái em, để không mất mặt cho gia đình hai họ, em phải gả cho tôi.

Ôi! Tôi sợ em miễn cưỡng biết bao, nhưng không, em cười nụ cười rạng rỡ như buổi sáng sớm mai.

Nhẹ nhàng và thanh thoát:

"Không sao em gả là được"

Lúc đó tôi cố gắng nhìn, tôi sợ trong mắt em có một chút không cam lòng.

Tôi sẽ tự nguyện từ bỏ.

Nhưng... tôi không hề nhìn thấy sự không cam lòng nào ở đó cả.

Quá đỗi mừng rỡ, tôi ngu ngốc không nhìn ra...

Cảm giác nhẹ nhàng trong đôi mắt biển lạnh của em khi như rút bỏ gánh nặng.

Và đôi mắt như tấm gương, em nhìn tôi nhưng lại phản chiếu bóng hình của một ai khác.

Là tôi, rất giống tôi... nhưng không phải là tôi... là anh trai tôi.

Khi đeo nhẫn vào ngón tay của em, tôi bỗng nhớ về ngày đầu tiên gặp em. Tôi bị đánh bầm dập, mắt sưng vù, và em đưa tôi một chiếc khăn lạnh.

Cười toe toét, hàm răng bị sún trông rất nực cười.

Nhưng lại khiến tôi nhớ mãi, chỉ thế...

Và nó dần sâu lắng hơn, lắng động hơn.

"Em có nguyện ý đi cùng tôi tới cuối đời không?"

Khi cha sứ hỏi một lần, trước sự ngây ngẩn của em tôi lặp lại một lần nữa.

Thật chậm rãi chỉ sợ em nghe không kịp.

Em ngập ngừng, cúi đầu, tôi cho là em xấu hổ. Tôi thấy giọt nước mắt của em rơi. Tôi cho là em hạnh phúc quá mà khóc.... như tôi.

Trong tình yêu này, ai cũng là thằng khờ. Mà tôi lại là thằng khờ nhất.

"Ừ"

Khoảng khắc ấy trái tim tôi hạnh phúc như ngừng đập, cảm xúc như vỡ òa.

Tôi xấu hổ lau nước mắt mà tôi đã cố gắng nhịn xuống.

Quá hạnh phúc.

Rốt cuộc tôi cũng đợi được em.

Tôi hôn bên khóe mắt em còn vươn giọt nước mắt.

Sau đó thành kính hôn lên môi em, một nụ hôn dịu dàng lướt qua.

Lại bước vào vực sâu hạnh phúc của tôi.

Cảm ơn em vì đã cưới tôi.

TRỊNH VU GẢ TRẦN ĐÔNG

....

Năm tháng cứ dịu dàng trôi qua như vậy, vì em cũng là nam.

Nên tôi phân vân chuyện giường chiếu lắm, hơn nữa có lẽ em phản cảm với điều đó.

Thế nên tôi rất kiên nhẫn. Không sao tôi có thể chờ, chờ cả đời cũng được chỉ cần em bên cạnh.

Tôi nắm tay em, ôm em hôn em.

Và cứ thế, hôm nay là kỷ niệm mười năm tôi gặp em.

Tôi chuẩn bị 999 bó hoa rực rỡ, mặc một bộ vest trắng, đứng trước nhà em.

Tôi chờ em mở cửa.

"Cậu chờ nó ấy à? Nó không có nhà đâu, hình như nó đi sinh nhật ai đó?"

À, thế à, tôi thất vọng thở dài.

Hôm nay là sinh nhật ai nhỉ?

À là chị em, chết thật... tôi quên mất.

Thôi ngồi đợi vậy.

Tích tắc tích tắc, mưa lại tới rồi tạnh, nắng lên rồi xuống, hoàng hôn bắt đầu lặng.

Lòng tôi từ hào hứng, đến nôn nao, rồi dần dần chết lặng.

Sao hôm nay em về trễ thế?

Không, em dù sao cũng là người lớn, dù em có đi xuyên đêm tôi cũng không thể nói gì được.

Em nói rồi, em ghét tôi can thiệp vào tự do của em, ghét cách tôi độc chiếm của em.

Nhưng mà người yêu với nhau không phải nên ghen tuông sao?

Nhưng mà em dùng hành động nói cho tôi biết. Dù tôi nắm tay ai em cũng không chộn rộn.

Nó cứ sao mà bất công.

Tôi thời thời khắc khắc sợ mất đi, người lại cứ vô tâm như thế.

...

Mắt tôi đỏ bừng từ khi nào không hay...

Tôi biết không nên trách em dù sao tự tôi muốn khiến em bất ngờ, tự tôi muốn  chờ.

Vợ ơi, em đâu rồi, amh chờ em lâu quá.

Đã là cuộc gọi thứ 43, em vẫn không bắt máy.

...

Cuối cùng em cũng về, cả người say xỉn nồng nặc mùi rượu, dựa vào một người đàn ông.

Là người anh song sinh của tôi.

"Em ấy say quá"

Tôi nhanh chóng đỡ lấy em và dìu em vào nhà, sợ xúc động bộp chộp mà giận cá chém thớt.

Hắn lắc đầu trước sự càn rỡ của tôi.

Rồi cho xe phóng đi.

"Em đi cả ngày thì thôi, còn về tay trong tay với người đàn ông khác à"

Tôi bắt đầu càm ràm.

Mở cửa, rồi lượm hoa bên cửa nhét vào lòng em.

"Tặng em con ma men"

Em mở đôi mắt híp lại nhìn tôi cười tươi rói.

Tôi thấy đây là nụ cười chân thành nhất.

Em bất ngờ hôn lên đôi môi tôi,ngấu nghiễn cắn như một con mèo nhỏ.

Môi bị cắn đến bật máu, nhưng tôi không đau mà tràn trề vui sướng, tôi dường lưỡi khẽ quấn quýt em.

"Cảm ơn anh.. ư.. hư"

Có vẻ vì rượu nên cơ thể em trở nên nhạy cảm.

Cũng bạo dạn hơn, ôm lấy cổ tôi, rủ rỉ

"Em muốn"

"Em thật sự muốn sao?"

"Nói nhiều thế làm đi!"

Giọng em kiều kiều ngông nghênh ra lệnh, điệu bộ làm nũng này tôi chưa từng thấy.

Tôi kích động đến phía dưới cương lên như sắp vỡ, nhưng to lắm, nếu nhét vào không cẩn thận sẽ đau.

Hai mươi năm trong sạch giữ người vì em, thế vì em chờ thêm vài phút có sao?

Tôi cẩn thận sờ lên làn da em, mơn trớn nó một cách nhẹ nhàng.

Đôi tay sần sùi của tôi lướt qua cơ thể em khiến em run rẩy mà "Ư ư" thành tiếng.

Tôi tìm điểm mẫn cảm của cơ thể em khai phá không biết chán, khi dịch ruột non của em tiết ra, là tôi biết được rồi.

"Tôi vào nha em"

"Ưm... ưm"

Tôi chậm rãi đi vào, sợ hãi làm em đau.

Em rên rỉ trầm thấp

"Giỏi quá"

Tôi nhanh chóng nhận ra em nhanh chóng tìm được khoái cảm,... em đã từng làm rồi... nhưng với ai?

Không, tôi không quan tâm... tôi có em là được rồi. Tôi... phải biết đủ... đúng không?

Tôi chuyên tâm hầu hạ em, tôi làm em thật lâu.

Điên cuồng gọi tên em:

"Đông Đông, Gọi tên anh... gọi tên anh đi"

gọi TRỊNH VU...

Tôi kìm nén dục vọng thi ngược muốn đánh lên hai bờ mông tròn xoe trắng trẻo kia.

Nó cứ lắc lư trong gió rất dụ hoặc.

"A... ha... TRỊNH DỰC... anh thật giỏi"

Cả người lạnh ngắt.

Giọng nói tôi nghẹn ứ không tin được. Thanh âm trở nên run rẩy sợ hãi phẫn nọ hỏi:

"Lâm Trần Đông, em nói ai?" Là tôi nghe nhầm phải không? Em nói tôi nghe đi?"

Tôi gọi TRỊNH VU, tên tôi là LÂM TRỊNH VU.

Thế mà vì sao?

Em lại gọi tên Trịnh Dực, tên anh trai tôi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro