Ngược Tâm s1 t2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em gọi Trịnh  Dực trong khi tên tôi gọi là Lâm Trịnh Vu.

"Trịnh Dực, sao anh lại dừng, ngươi ta giận đó"

Lâm Trần Đông em thế mà lại coi tôi là vật thế thân? Tôi rốt cuộc nên làm gì đây.

"Nóng... nóng quá... thật khó chịu"

Em vơ lấy tôi, vuốt vuốt ngậm vào. Rồi em ngồi lên.

Tôi nhìn em...

Trái tim tôi vỡ nát.

Tôi khóc, nước mắt rơi đầy trên mặt.

Tôi...

Rốt cuộc tôi nên làm sao đây?

Tôi bỗng bật cười vì tôi nghĩ...

Nếu như... hôm nay... tôi không ở cùng em...

Thì giờ đây lên giường cùng em sẽ là anh ấy, phải không?

...

Sáng dậy.

"Anh làm rồi?"

Em trở lại lạnh lùng như mọi ngày đây là thái độ mỗi ngày em đối với tôi.

Vậy mà đến giờ tôi ngu ngốc không nhận ra.

Nhưng sao bây giờ tôi vẫn cứ yêu em quá, yêu si mê đến cả sự lạnh lùng của em.

Tôi "ừ", một tiếng.

Nhận lại một cái tát đau điếng trên mặt.

Em nhanh chóng bò xuống giường thay đồ. Đi đến cửa nhìn bông hoa.

Không do dự mà dẫm lên nó.

Mở cửa, rầm một tiếng đi mất.

Bóng tối bao lấy tôi.

Tâm tôi trũng xuống.

Tôi nên làm gì, coi mọi thứ như chưa xảy ra sao?

Tôi muốn làm thế...

Tôi sợ mất em.

Rất sợ...

Tôi sẽ coi như chưa có gì xảy ra.

Vật thay thế cũng được. Tôi cam tâm tình nguyện.

Tôi yêu em, vợ của tôi.

.....

Thế là từ khi ngày đó trôi qua, tôi và em vẫn bình thường.

Nhưng... sau ngày ấy, em hay say.

Khi say... em hay trèo lên người tôi và một hồi điên cuồng.

"Chúng ta lại làm rồi à" Em lạnh lùng hỏi.

Tôi "ừ" một tiếng

"Trên giường tôi gọi anh là gì?" Có lẽ em sợ hãi, em sợ mình đã vô tình nói gì đó.

"Em gọi Trịnh Vu" Tôi cười nói tự nhiên, cũng tự thôi miên mình.

Em nhìn tôi với cặp mắt nghi ngờ, rồi thở dài quay đi.

Em... ngay cả sự giả dối này cũng không muốn cho tôi nữa sao?

Không biết vì sao tôi lại níu lấy em, cầm lấy vạt áo em, giọng kìm nén, tôi hỏi em:

"Tôi hèn hạ lắm đúng không?"

Yêu em đến hèn hạ rồi.

Em không nói gì, xoay đầu đi... quay người đóng cửa rầm một tiếng.

Haha haha, tôi cười như điên.

Tiếng cười che đi nỗi đau nát lòng của tôi.

Lúc em say, em vui cùng tôi trên giường, điên cuồng gọi tên người khác.

Em gọi... TRỊNH DỰC.

Lúc hết say... em lại hận vì lại làm cùng TRỊNH VU.

Mà tôi... không nguyện buông tay.

"Hôm nay đừng đi ra ngoài được chứ?"

Khi em quay trở về nhà, tôi rốt cuộc không nhịn được hỏi em.

Cả ngày hôm nay tôi không ra ngoài. Ở nhà theo dõi em qua camera.

Có lẽ, tinh thần của tôi đã không ổn định rồi.

Tôi sợ mất đi em.

Nên...

Tôi cho người theo dõi em. Tôi đeo máy quay trên người em.

Từng cử động của em đều lọt vào mắt tôi.

Và đoán xem tôi nhìn thấy gì.

Thấy em nhìn anh của tôi một cách kìm nén.

Đó là ánh mắt yêu tràn đầy nhưng không thể chạm tới chỉ có thể giấu kín.

Như thể tôi nhìn tôi trong gương vậy.

Nực cười ghê nhỉ?

Nực cười.

Tôi tự hỏi em từng là gì của anh tôi? Người yêu cũ sao?

Sâu trong tôi len lói một cảm giác phẫn hận.

Tôi hận, hận em.

"Không"

Em luôn đáp lại với tôi như vậy.

"...Một ngày cũng không thể sao?"

Một ngày chỉ là của tôi không nhìn anh ta. Không được sao. Em là vợ của tôi mà.

"Không"

Em vẫn ngắn gọn như vậy.

"Lâm Trần Đông!!!"

Tôi rít.

Ánh mắt đỏ hoe nhìn em, không tin được.

Tôi hoảng loạn, tôi hoang mang.

Tôi như ngờ ngợ được gì đó.

"Lâm Trần Đông, em không diễn được nữa sao?"  Vì sao em không gạt tôi tới cuối đời?  Hả? Trần Đông... vợ của tôi.

Em tát tôi một cái thật mạnh.

Môi bị chảy máu.

"Hét cái gì mà hét"

A...

A...

Tôi nghe tiếng lí trí tôi phựt một cái.

Tôi lôi em vào lồng ngực, cắn xé em như một con sói đói.

Cắn lên từng tất thịt em, lên đến cổ tôi cắn cho nó bật máu, rồi nuốt máu em vào bụng.

Nóng.

Tôi muốn nuốt cả em vào bụng.

"Anh điên rồi, anh làm gì?"

"Đau... đau quá... a... đây là cưỡng hiếp, dừng lại"

Tôi cúi sát vào mũi em, ánh mắt đối diện mắt em.

Trong mắt em, tôi thấy con ngươi của chính mình, sâu hoắm và điên cuồng.

Tôi nhận ra... tôi điên rồi.

Tôi bật cười:

"Trần Đông, em nhìn xem tôi là ai?"

"TRỊNH VU, LÂM TRỊNH VU anh có điên thì điên một mình anh... đừng kéo tôi vào"

Tôi đã là một tiên điên lí trí đã không còn nữa rồi. Tôi tàn nhẫn tiến vào.

Em gào lên đau đớn.

"Sao mà được hả em? em là vợ của tôi mà"

"Cùng sinh cùng chết cùng bệnh cùng đau đó là lời thề trước chúa, em nhớ không?"

Tôi nghe tiếng em nức nở, trái tim tôi run lên.

Vừa đau khổ vừa buồn cười.

Có lẽ sau này em sẽ đối với tôi, khắc cốt ghi tâm.

Hận đến khắc cốt ghi tâm.

Tôi nghĩ, em tiện đến mức coi tôi là vật thay thế. Tôi hèn đến mức cưỡng em vì muốn em gọi tên tôi.

Hai ta... xứng đôi vừa lứa không gây họa cho thế gian là được nhất.

"Tôi hận anh"

Nước mắt em đầy mặt, nức nở.

Tôi cười nhẹ nhàng sảng khoái.

"Tôi cũng thế"

"Tôi hận em"

"Nhưng... tôi cũng yêu em"

Yêu tới mức dù bị em đâm ngàn nhát dao, tim tôi rỉ máu vẫn không buông tay được.

Tôi cưỡng em ba lần, em ngất đi rồi từ đau đớn tỉnh lại.

Sau đó lại ngất đi. Nghe em khóc tim tôi ngọt ngào nhộn nhịp và tràn đầy.

Chỉ có cách này, mới khẳng định rằng em là của tôi.

Chỉ có cách này, em mới gọi tên tôi.

Tôi ôm lấy cơ thể em, hôn lên khóe mắt em, cẩn thận rửa cơ thể em một cách sạch sẽ.

Dù tôi rất muốn giữ chúng lại trong người em, nhưng làm thế em sẽ bệnh mất.

Tôi chà lên cơ thể em, nhìn những vết bầm và những vết máu loang lỗ.

Tôi vui vẻ, những vết yêu khẳng định em là của tôi.

Em khẽ run rẩy.

Ư ư lên một tiếng.

Rồi lại bất động như xác chết. Nhưng bờ mi em động.

Hơi thở của em vẫn còn quấn quýt bên tôi.

"Anh rốt cuộc đã vui vẻ chưa?"

Khi tôi đặt em lên giường em hỏi tôi như thế.

Tôi cười không nói.

Trong tay lại lấy ra một cái xích chân.

"Anh!!!" Em rống lên phẫn nộ.

Vung tay đánh tôi một cái cốp vào đầu.

Tôi không đỡ.

Cốp một tiếng. Đầu tôi đau choáng váng.

Tôi lặng im.

Cạch.

Tôi cuối cùng cũng còng đồ vào chân em rồi.

Em sẽ không thoát khỏi tôi.

"Thả tôi ra, li hôn đi... tôi sẽ xem không có gì xảy ra."

Tôi ngừng động tác hôn lên chân em. Ngẩng đầu nhìn em nở nụ cười:

"Em mơ sao?"

...

Ps: Chính mình đọc lại chính mình buồn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro