Ngược tâm s1 t3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em mơ sao?" Tôi yêu em như vậy, trừ khi chết ra làm cách nào tôi buông tay em được chứ?

"Nếu tôi mất tích quá lâu, cảnh sát sẽ bắt anh"

Em dù trong tình cảnh như vậy vẫn vô cùng kiêu ngạo, lạnh lùng.

Tôi thích em như vậy.

"Vậy sao?"

"Vậy khi nào cảnh sát chết, tôi giết em rồi tự sát được chứ?"

Tôi cười mong đợi.

"Anh điên rồi, anh điên rồi" Em điên cuồng mắng.

"Phải tôi điên rồi, nên em tốt nhất ngoan đi, không tôi sẽ làm em đau đấy"

Tôi dịu dàng nói.

...

Sau đó là những đêm ngọt ngào, và tắc nghẽn.

Trong bóng đêm có tôi có em.

Trong bóng tôi, thời gian trôi qua khiến tâm hồn em sợ hãi.

Rồi em gọi tên tôi.

Tôi khiến tinh thần em vỡ nát, tôi chà đạp cơ thể em.

Em sẽ không thể quên tôi được.

Tôi, LÂM TRỊNH VU.

...

Bóng tối nuốt chửng em, một cách từ từ. Nó hủy họai cả tinh thần lẫn thân thể.

"Anh buông tha em đi"

"Em xin lỗi"

Em nói với tôi một cách yếu ớt ánh mât dần trở nên mông lung và mơ hồ.

Rồi em ngất lịm.

Tôi gọi em thế nào cũng không tỉnh.

..

"Đông Đông"

"Đông Đông"

Tôi gọi, gọi mãi.

Em vẫn không tỉnh.

....

Tôi cuối cùng vẫn đưa em đến bệnh viện.

Em không biết đâu.

Tôi đã phân vân biết bao nhiêu giữa việc nhìn em chết trong lòng tôi rồi tự sát. Hay để em sống tiếp.

Tôi không biết, nhưng... cuối cùng.

Tôi vẫn... không nỡ tự tay mình giết em.

Đó là ranh giới cuối cùng của tôi.

"Mày là đồ tồi, mày xem, mày đã làm gì, mày làm một con người khỏe mạnh, đến nỗi ra bệnh tim, mày biết cơ thể em ấy vốn không khỏe mạnh như bạn bè cùng lứa mà"

Hắn mắng, hắn là... TRỊNH DỰC, NGƯỜI HẰNG ĐÊM MÀ EM ĐÃ GỌI.

Cũng là người anh trai song sinh của tôi.

"Rồi sao? Anh hỏi tôi vì sao làm thế, thế sao anh không hỏi điều gì khiến anh làm thế? Do anh đấy... vì cậu ấy yêu anh"

"Mày nói gì thế?"

Hắn lại cho tôi thêm một cái tát.

Bốp.

Tôi đạp vào mặt hắn, nâng cô hắn lên.

"Mẹ kiếp đừng tưởng tôi không biết gì, đừng cho là anh không có tội, tôi hỏi anh, anh biết tôi thích cậu ấy, vậy vì sao? Anh lại làm với cậu ấy, hơn nữa không chỉ có một lần, để tôi đoán xem, có phải lúc anh cùng chị cãi nhau, rồi cậu ấy nói với tôi đi an ủi anh? 3 ngày, anh cắm lên người tôi mấy cái sừng?"

"Tôi không giết anh là hay lắm rồi tên khốn khiếp!"

Hắn tròn mắt nhìn tôi, vội lắc đầu giải thích:

"Lúc đó anh say, anh tưởng em ấy là cô ấy"

Tôi lại đánh bốp một tiếng, tôi cười điên rồ.

"Mẹ nó, say là lên giường nhầm người? Thứ đó của anh không biết kiềm chế mà mắt anh cũng mù à, chị và cậu ấy cũng đâu phải sinh đôi như chúng ta? Má... toàn thứ ngụy biện"

"Em vừa phải thôi"

"Vừa? Tôi hỏi anh, người em trai của anh nhịn tới hai mươi chín tuổi, cưới được người yêu nhất, đêm động phòng lại bị anh rót dược, lại không được chạm vào, vì yêu cậu ấy nên tôi nhịn, mà lúc được lăn giường, thì cậu ấy lại gọi tên anh, anh hỏi tôi tức không... tức đến muốn giết cậu ta, muốn giết cả anh"

Tôi càng nói càng đỏ mắt trái tim phập phùng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Tôi thở dồn dập.

"Anh cút ngay cho tôi!"

Hắn thẹn quá hóa giận phất tay quay đi.

Tôi ngồi trong phòng bệnh.

Nắm lấy tay em.

Em mở mắt nhìn tôi thương hại.

"Anh... biết cả rồi à?"

Tôi "ừ" một tiếng.

"Xin lỗi"

"Đừng xin lỗi anh cũng khốn nạn lắm, anh làm em ra bệnh tim rồi mà"

Cậu im lặng, tôi cười cười múc cháo ra cho em.

"Nè" tôi gọi

"Sao thế?"

"Sao em thích hắn vậy?"

"Anh ấy từng cứu em, em thích sự dịu dàng của anh ấy"

"Ừ, anh ta thì như nước dịu dàng tôi lại tinh nghịch kiêu ngạo như lửa phải không?"

Cậu cam chịu gật đầu, tim tôi như bóp lại.

Ngỡ như đã quen nhưng không thể nào quen nổi.

"Anh..."

Cậu muốn nói, tôi lại dùng tay che miệng cậu lại.

Dùng ánh mắt ôn nhu nhìn cậu.

"Giống không?" Tôi dùng giọng nói mềm mại nhưng trầm của anh tôi mà hỏi.

Em ngẩn người nhìn, nước mắt chảy ra.

"Anh đừng làm thế"

"Không sao, anh tình nguyện làm thế, từ giờ anh là Dực, được không, em yêu anh như trước nhé"

Tôi nói van nài.

"Đừng làm thế" em nức nở.

Tôi đưa tay em lên mặt để em sờ.

"Giống lắm phải không?"

"Đừng... đừng làm thế"

"Không sao mà, là tôi muốn thế, tôi cam tâm tình nguyện là vật thay thế mà"

"giờ tôi là Dực trước mặt em là Dực, coi như vì thương hại, vì tội lỗi... thì cứ thế... đừng bỏ tôi"

Đừng dùng lí do mệt mỏi mà bỏ tôi.

Tôi không bỏ được em.

...

"Vu, anh đừng như thế nữa" Nhìn thấy tôi mặt áo sơ mi trắng, cố gắng nấu cơm, em chạy tới lật tung tất cả.

Tôi cúi đầu, tự cười.

Làm không giống... em bỏ tôi đi sao? Tôi chỉ là vật thay thế... tôi rất sợ.

"Vu, anh là Vu, anh không phải người kia, anh là chính anh em thích anh giận giỗi, em thích anh khờ ngốc theo em, Vu, anh đừng làm thế nữa"

"Tôi là Dực mà em"

Tôi cười mà như khóc.

...

Dưới ánh nến xinh đẹp, tôi một lần nữa tỏ tình em, đàn một bài tình ca.

"Tôi yêu em nhẹ nhàng, không bồng bột như một tên ngốc"

"Tôi yêu em dịu dàng, không ngu ngốc như ai..."

"Em có bằng lòng để tôi yêu em không?"

Em không trả lời mà cứ khóc, cứ khóc.

Tôi biến chính mình thành "Dực".

Tôi là Dực

"Vu, em yêu anh"

Em là tên lừa đảo bé nhỏ.

Tại sao em nói thế? À, em lại chán tôi lại muốn rời bỏ tôi sao?

"Tôi là Dực"

"Anh ấy mới là Dực"

Em chỉ vào người đứng bên kia, đằng đó có hắn.

Tôi vò đầu gào lên điên cuồng.

"Tôi là Dực, là Dực"

"Không, anh là Vu, anh là chính anh, em xin lỗi, em thề sau này chỉ yêu anh"

"Thật không?"

"Thật mà"

"Vậy... anh là Vu nhé"

...

Thật ra...  tôi là ai đều không quan trọng nữa rồi.

Tôi đều không nhận ra nữa rồi.

Tôi chỉ là một thằng khờ yêu em.

Một thằng khờ đã mệt mỏi lắm rồi.

..........


Trần Đông nhìn người trước mắt, anh ôm lấy cậu, khóc như một đứa trẻ.

Vậy là mọi thứ ổn rồi đúng không, cậu tổn thương anh nửa đời

Cậu dùng nửa đời để bù lại.

"Em có thương hại tôi không?"

Anh hay thường hỏi vậy.

Cậu không trả lời, ánh mắt anh hay xẹt qua buồn bã.

Rõ ràng là buồn nhưng anh lại cười.

Anh hay ôm không, anh không thể rời khỏi cậu.

Anh như đứa trẻ yêu cậu chấp nhất.

...

Cậu không muốn tổn thương anh một lần nữa.

"Em"

"Sao thế?"

"Mọi thứ như một giấc mơ vậy, anh sẽ không tỉnh giấc phải không?"

Anh dụi đầu vào ngực cậu khẽ hỏi.

"Sẽ không đâu"

"Ừ" anh biết... giấc mơ này rồi cũng  tan vỡ.
...

"Dực bị tai nạn rồi"

Chị cậu khóc òa, tim cậu đạp thình thịch.

Hôm nay là ngày cậu và Vu kết hôn lại.

Vu muốn có một hôn lễ mà cậu thật sự yêu anh.

"Đừng đi"

Anh níu tay cậu lại, như ngày nào đó.

"Vu, em phải đi, em không muốn hối hận sẽ làm.mọi thứ vì em mà, đúng không?"

Anh vẫn không buông nói.

"Đừng đó là một vỡ diễn thôi, em đừng đi Đông"

Cậu tức run người vung cho anh một cái tát.

Anh cuối cùng cũng buông.

Cậu đi càng xa.

Mưa trút xuống, bóng dáng anh trở nên mờ mịt.

Lạnh ngắc như một xác chết.

"Bệnh nhân đã không qua khỏi"

Bác sĩ nói thế cậu lập tức lên cơn đau tim.

Ngã khuỵu xuống được đưa vào phòng cấp cứu.

Khi tỉnh lại đã làm phẫu thuật thay tim.

Cậu thấy trong lồng ngực mình một trái tim hữu lực đập.

Không một chút bài xích.

Trái tim này lại là của ai đây?

Cậu cảm thấy mình như là đã mất đi thứ gì đó.

Trình Dực đi vào.

"Anh vẫn sống sao?" Cậu ngỡ ngàng.

Anh quỳ xuống dập đầu.

"Anh... anh chỉ cược với em ấy, nếu em đến cố phần và công ty đều là của anh"

Anh ấy, dùng cả cổ phần và công ty chỉ để cược niềm tin của cậu.

Thật may quá, Chỉ là diễn. Cậu sẽ xin lỗi anh ấy.

"Anh ấy đâu rồi?"

Hắn im lặng, chị nức nở nói.

"Em ấy... chết rồi..."

Nước mắt rơi đầy mặt.

Trái tim lại không đau.

Chết... chết rồi?

Chị đưa cho cậu một bức thư, hàng chữ nắn nót cuồng dã đã thay bằng sự dịu dàng ôn nhu. Nó viết:

Đông Đông,

Nếu em đọc được bức thư này, có nghĩa tôi cược thua rồi.

Thua tài sản, cũng thua cả tính mệnh này.

Em hỏi, lỡ như em không lên cơn đau tim thì sao á? Tôi vẫn hiến tim thôi.

Bởi vì tôi hi vọng khi trái tim này nằm trong cơ thể em có thể khiến em lí giải về tình cảm của tôi dành cho em.

Nó yêu em đến nhường nào.

Mà cũng có thể là, tôi muốn khiến nó điều khiển em đi?

Để nó làm em cảm động. Không cầu nó khiến em coi tôi như sinh mệnh chỉ cầu  đừng coi tôi là vật thế thân."

"kiếp sau, đừng gặp lại nữa"

Khônggggggg!!!!!!

Aaaaaaa!

Trịnh Vu, Trịnh Vuuuu!

Em rõ ràng là đã yêu anh mà.

Trịnh Vuuuu!

....

Gió luồn qua,

"Trình Vu mất rồi, em đừng lưu luyến nữa"  chị nói.

"Không anh ấy ở đây mà"

Cậu mặc bộ đồ trắng của bệnh nhân tâm thần. Chỉ vào trước cửa.

Chị cười

"Không đâu, em tổn thương cậu ấy như vậy, cậu ấy đã bỏ cuộc rồi"

"Sống không quý trọng, chết đừng hối tiếc"

Rồi bỏ đi.

Gió vù vù.

"Vu... Vu"

Anh nói em gọi tên anh anh sẽ xuất hiện.

Em đã gọi mười ngàn lần rồi... vì sao không thấy anh đâu.

Anh chơi trốn tìm bên cửa nữa sao?

À, anh kìa.

Đợi... đợi em.

Trần Đông bước chân lên rồi ngã xuống.

Bụp!.

hết phần 1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro