Chương 27-31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Điền Chính Quốc thật vất vả vơi bớt men say, nhưng Kim Thái Hanh vừa hôn, cậu lại thấy lâng lâng.

Cánh tay của Điền Chính Quốc tê ngứa, trước mặt cậu là Kim Thái Hanh đã một ngày không cạo râu, bởi vì Kim Thái Hanh hôn môi, gốc râu mới mọc như có như không cọ xát lên da cậu.

Điền Chính Quốc muốn rút tay về, nhưng Kim Thái Hanh không cho.

"Ha ha, ngứa quá."

Điền Chính Quốc nói xong, liền rõ ràng cảm giác được Kim Thái Hanh dùng sức ấn gốc râu lên cổ tay cậu.

Thì ra là có biết.

Thì ra là cố ý.

Điền Chính Quốc lại muốn rút tay, lần này cậu rút tay về được.

Đồng thời, cậu cũng nghe thấy Kim Thái Hanh cười.

Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh phiết miệng một cái, vươn tay khẽ niết cằm hắn: "Không cạo râu."

Kim Thái Hanh: "Sáng mai."

Nói xong, Kim Thái Hanh liền cúi đầu.

Tay của Điền Chính Quốc vẫn đặt trên cằm Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh vừa tới gần, trông cứ như cậu kéo Kim Thái Hanh lại ấy.

Cũng như những lần trước đó, khi Kim Thái Hanh hôn Điền Chính Quốc, sẽ nghiêng đầu, mũi kề mũi.

Lần đầu tiên Kim Thái Hanh làm thế, Điền Chính Quốc từng bất động thanh sắc* cảm thấy mạch máu như muốn bùng nổ. *âm thầm lặng lẽ

Nhưng dù có bao nhiêu lần đi nữa, Điền Chính Quốc vẫn bởi vì động tác này mà động tâm.

Cậu không có cách nào đoán được là chóp mũi của Kim Thái Hanh chạm lên mặt cậu trước, hay là môi của Kim Thái Hanh hôn lên môi cậu trước.

Kim Thái Hanh vừa cúi xuống, cậu liền hoàn toàn mất đi năng lực phân tích.

Hơi thở của Kim Thái Hanh ấm áp, lúc đầu chỉ là nhẹ nhàng chạm môi Điền Chính Quốc, sau đó mới dần dần thăm dò sâu hơn.

Điền Chính Quốc nhắm hai mắt lại, dồn hết tất cả sự chú ý lên đôi môi được Kim Thái Hanh chào đón.

Bọn họ môi lưỡi đan xen, bọn họ càng hôn càng sâu.

Điền Chính Quốc hít thở không thông, không nhịn được phát ra tiếng hừ nhẹ từ xoang mũi.

Trong phòng rất yên tĩnh, ở nơi không nhìn thấy được dường như có thể nghe thấy tiếng quần áo và mái tóc cọ xát lẫn nhau, sột soạt khe khẽ.

Kim Thái Hanh kéo dài nụ hôn này thật lâu, cũng hôn Điền Chính Quốc đến mơ mơ màng màng.

Sau đó, hắn lại nắm tay Điền Chính Quốc lên, một lần nữa thăm dò cánh tay của Điền Chính Quốc.

Nhưng lần này, hắn không dù gốc râu của hắn, mà chỉ đưa môi hôn, từng chút từng chút một, bắt đầu từ cánh tay đến bả vai Điền Chính Quốc.

Cách lớp quần áo, Điền Chính Quốc cảm giác được Kim Thái Hanh cắn cậu một cái.

"A~"

Điền Chính Quốc hừ nhẹ một tiếng.

Kim Thái Hanh như an ủi mà dùng cằm cọ cọ.

"Điền Chính Quốc."

Kim Thái Hanh gọi tên cậu.

Điền Chính Quốc một tay giơ lên đặt ở bên đầu: "Ừ."

Kim Thái Hanh không nói, hơi xoay đầu, dùng chóp mũi nâng cằm Điền Chính Quốc lên.

Lại lần nữa bị Kim Thái Hanh hôn lên hầu kết, Điền Chính Quốc gần như là ngay lập tức hít ngược một ngụm khí lạnh.

Kim Thái Hanh hôn cũng không mạnh, giống như chỉ nhẹ nhàng chạm vào, nhưng cảm giác ma sát kia lại kích thích Điền Chính Quốc.

Cậu hít mạnh một hơi, không nhịn được mở miệng gọi: "Kim Thái Hanh."

Kim Thái Hanh thấp giọng đáp lại: "Ừ."

Điền Chính Quốc nửa híp mắt, cảm giác như không chỉ là ở bên cổ cậu.

Cả người cậu cũng trở nên tê dại.

Điền Chính Quốc không thể nói chỉ là thích.

Mà cậu là thật sự thích đến mức cơ thể sinh ra phản ứng.

Đêm nay, Kim Thái Hanh, rất nồng nhiệt.

Sau lại, tất cả vẫn rất chậm rãi, khi Kim Thái Hanh bắt lấy đầu gối của cậu, Điền Chính Quốc giống như đã bị Kim Thái Hanh chuốc say, cả người mơ mơ màng màng, lâng lâng bay bổng.

Nhưng cho dù là vậy, cậu vẫn khát vọng một ly rượu khác.

Cậu muốn, Kim Thái Hanh liền cho, ly rượu này rất thơm rất thuần, càng uống càng say.

Cùng với cảm giác say này, Điền Chính Quốc mê mang mà uống cùng Kim Thái Hanh.

Cuối cùng, Điền Chính Quốc bị lăn lộn đến mất hết sức lực, chỉ có thể há mồm làm hô hấp cơ bản.

Một hồi kết thúc, Điền Chính Quốc gần như không thể động đậy.

Kim Thái Hanh đi vứt rác xong quay lại, rồi ôm lấy Điền Chính Quốc.

Mới vừa tiến vào lòng ngực, Điền Chính Quốc liền mềm mại gọi một tiếng: "Thầy Lục~"

Tiếng gọi mang theo chút nghẹn ngào, Kim Thái Hanh cười cười, vươn tay sờ lên mái tóc Điền Chính Quốc: "Làm sao vậy?"

Điền Chính Quốc nói: "Anh thay đổi."

Kim Thái Hanh lại cười.

Hắn không hỏi Điền Chính Quốc rằng hắn thay đổi chỗ nào, mà chỉ sờ sờ đầu tóc Điền Chính Quốc, hỏi: "Em thích sao?"

Điền Chính Quốc làm ổ trong lòng Kim Thái Hanh, đôi mắt cong cong: "Thầy Lục, câu hỏi này của ngài làm người ta thấy hơi thẹn thùng nha."

Kim Thái Hanh cười ra tiếng.

Kim Thái Hanh lại hỏi: "Em có ổn không?"

Điền Chính Quốc nhắm hai mắt lại: "Đàn ông không thể nói chính mình không được."

Kim Thái Hanh cười, 'ừ' một tiếng: "Em vô cùng được."

Nhưng không, Điền Chính Quốc lập tức nhớ lại mới vừa rồi, cậu bắt lấy Kim Thái Hanh kêu hai tiếng: "Em không được, Kim Thái Hanh".

Mà cái 'mới vừa rồi' này, hẳn chính là mười phút trước.

Điền Chính Quốc ngẩng đầu, mặt vô biểu tình: "Kim Thái Hanh tiên sinh."

Kim Thái Hanh: "Làm sao vậy?"

Ánh mắt này của Kim Thái Hanh, rất rõ ràng là đã biết còn cố hỏi.

Điền Chính Quốc hừ một tiếng, lại vùi vào lòng Kim Thái Hanh.

Nhưng bọn họ cũng không có nằm bao lâu, dù sao thì cũng có chút dính nhớp, Điền Chính Quốc chịu không được.

Đi phòng tắm cũng là Điền Chính Quốc muốn Kim Thái Hanh ôm đi, chỉ là Điền Chính Quốc thật sự có hơi thẹn thùng, cậu không tiếp tục lôi kéo Kim Thái Hanh tắm chung.

Lúc tắm rửa, Điền Chính Quốc híp mắt suy nghĩ thật lâu.

Thế nào mà lại làm chứ?

Bữa thịnh yến này sao lại bắt đầu nhỉ?

Ồ, là cậu chủ động chụt người ta một cái.

Giỏi.

Điền Chính Quốc tự nhiên thấy hơi mất mát, nhưng cũng rất nhanh, cậu liền nói với chính mình rằng đừng nghĩ tới chuyện này nữa.

Bên ngoài cũng có phòng tắm, Điền Chính Quốc tắm rửa xong đi ra ngoài, phát hiện Kim Thái Hanh vẫn chưa tắm ra, cậu nghĩ nghĩ lại đi ra ngoài, cũng trốn ở bên cạnh tường phòng tắm.

Chờ nghe thấy tiếng nước bên trong ngừng lại, Điền Chính Quốc lập tức ném khăn lông vào rổ.

Cửa vừa mở ra, Điền Chính Quốc lập tức bổ nhào tới.

"A!"

Kim Thái Hanh rõ ràng bị giật mình, lui ra sau một bước.

"Ha ha ha ha ha ha a a a."

Điền Chính Quốc còn chưa kịp cười thêm vài tiếng liền đổi thành hét toáng lên, cậu bị Kim Thái Hanh khiêng lên rồi.

Giống như lúc nãy, cậu bị Kim Thái Hanh ném lên giường.

Điền Chính Quốc lập tức muốn chạy, bị Kim Thái Hanh bắt lấy mắt cá chân kéo về.

Sau đó, con gà còi bị người ta thành công lật sấp, đè ở trên giường, hai tay bị giữa chặt ở trên đầu.

"Cứu mạng, cứu mạng." Điền Chính Quốc phành phạch vài cái, không có kết quả: "Sai rồi, sai rồi, sai rồi."

Kim Thái Hanh ngồi ở bên người cậu, giữ chặt cậu rất là nhẹ nhàng: "Sai chỗ nào?"

Điền Chính Quốc: "Không nên làm ngài giật mình."

Kim Thái Hanh nắm tay cậu chặt hơn.

Điền Chính Quốc: "A a a xin lỗi mà, xin lỗi mà."

Kim Thái Hanh cười cười, lúc này mới buông cậu ra.

"Đi ngủ sớm một chút." Kim Thái Hanh lật ngửa Điền Chính Quốc lại, vỗ vỗ mặt cậu: "Anh đi ra ngoài."

Nghe thấy lời này, Điền Chính Quốc trong lòng hơi trầm.

Đầu óc còn chưa kịp phản ứng ra sao, tay đã bắt lấy áo của Kim Thái Hanh.

"Từ từ."

Kim Thái Hanh hỏi: "Sao thế?"

Điền Chính Quốc tùy tiện nói một câu: "Ở lại nói chuyện với em một lát, em ngủ không được."

Kim Thái Hanh: "Nói cái gì?"

Điền Chính Quốc 'ai nha' một tiếng, lăn một vòng vào trong, vỗ vỗ giường: "Anh nằm xuống đi, muốn nói cái gì thì nói."

Kim Thái Hanh rất sảng khoái, Điền Chính Quốc nói xong, hắn liền nằm xuống, cũng thuận tiện kéo tấm chăn ở cuối giường đắp cho Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc: "Anh không đắp chăn sao?"

Kim Thái Hanh nói: "Em mắc cỡ."

Điền Chính Quốc: "......"

Điền Chính Quốc bật người dậy: "Kim Thái Hanh tiên sinh, dạo này anh càng ngày càng âm dương quái khí nha."

Kim Thái Hanh không phủ nhận: "Thầy Tiêu dạy dỗ tốt thôi."

Điền Chính Quốc: "......"

Mẹ nó, mấy câu này cũng là học theo Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc hung hăng trừng mắt với Kim Thái Hanh, giây tiếp theo liền kéo chăn qua, làm Kim Thái Hanh cũng nằm vào.

Sau đó, đầu óc cậu nhanh chóng xoay chuyển.

Nói cái gì đây?

Bình thường người ta làm xong đều nói cái gì nhỉ?

Sáng mai ăn cái gì?

Ngày mai làm gì?

Dạo này có chuyện gì vui không?

Nếu không phải Kim Thái Hanh đang nằm bên cạnh, Điền Chính Quốc thật sự sẽ cầm lấy điện thoại tra tìm một phen.

"À ờ..." Điền Chính Quốc đột nhiên có ý tưởng: "Em hơi tò mò anh với mẹ của anh."

Cậu vừa nói vừa thò lại gần, vẻ mặt kiểu 'không biết em có làm anh thấy khó chịu không' mà nhìn Kim Thái Hanh: "Có thể hỏi không?"

Kim Thái Hanh khẽ cười, hỏi: "Tò mò cái gì?"

Điền Chính Quốc mím môi: "Hai người sao trông không thân với nhau thế? "

Kim Thái Hanh nói: "Không có gì, bà ấy chưa từng chăm sóc cho anh, từ nhỏ anh đã sống cùng với ông bà nội, cho nên không có tình cảm gì đặc biệt với bà ấy."

Điền Chính Quốc 'ồ' lên thật dài: "Là vì bận quá à?"

Cậu có ý muốn hoà hoãn: "Ba mẹ em cũng bận, cũng không hay quản em lắm."

Kim Thái Hanh lắc đầu: "Cũng không phải là bận, lúc mẹ anh có thai anh chỉ là ngoài ý muốn, khi đó trong kế hoạch cuộc đời của bà không có anh, chỉ vì lúc phát hiện ra đã quá muộn, hơn nữa có người nhà khuyên bảo, nên mới giữ anh lại."

Điền Chính Quốc 'oa' một tiếng: "Còn may là giữ anh lại, nếu không cả đời này của bà ấy cũng sẽ không biết chính mình đã đánh mất cái gì!"

Kim Thái Hanh bởi vì những lời này của Điền Chính Quốc mà cười rộ lên, hắn khẽ nhéo cằm Điền Chính Quốc: "Cảm ơn em, Điền Chính Quốc tiên sinh."

Điền Chính Quốc: "Khách sáo quá, Kim Thái Hanh tiên sinh."

Kim Thái Hanh tiếp tục đùa mái tóc Điền Chính Quốc: "Khi đó bà ấy còn rất trẻ, sự nghiệp cũng vừa khởi bước, đối với bà ấy thì anh chỉ là trói buộc, cho nên lúc sinh anh ra không bao lâu liền đưa anh cho bà nội."

"Sao lại là trói buộc chứ." Điền Chính Quốc rất bất mãn: "Sau lại thế nào?"

Lúc Điền Chính Quốc hỏi câu này hơi ngẩng đầu lên, mày cũng nhíu lại, cho nên lọn tóc trong tay Kim Thái Hanh cũng rời đi.

Nhưng hắn giống như rất muốn bắt lấy cái gì đó, vì vậy liền nắm lấy vành tai của Điền Chính Quốc.

"Không có sau lại, anh và bà ấy vẫn luôn không giống mẹ con, mỗi lần gặp mặt đều rất khách sáo, giống như thân thích đã lâu không gặp vậy." Kim Thái Hanh nhẹ nhàng chạm lên vành tai Điền Chính Quốc: "Nhưng gần đây, bà ấy liên lạc với anh thường xuyên hơn, anh đoán là bởi vì chuyện hợp tác của hai nhà chúng ta lần này."

Điền Chính Quốc nghe xong, mày nhíu càng chặt.

Kim Thái Hanh cười cười, dùng ngón trỏ vuốt phẳng lông mày của Điền Chính Quốc: "Hình như em đang tội nghiệp anh."

Điền Chính Quốc lập tức lắc đầu: "Không có, không phải, chính là..." Điền Chính Quốc nghĩ nghĩ: "Rất khó hiểu đi."

Kim Thái Hanh gật đầu: "Không sao cả, rất nhiều người đều không hiểu."

Điền Chính Quốc hỏi: "Anh có oán trách không?"

Kim Thái Hanh lắc đầu: "Không có, không thân, cho nên không có cảm giác."

Về chuyện nhà của người khác, Điền Chính Quốc không có gì để nói, mà thoạt nhìn Kim Thái Hanh cũng không có tiếc nuối về mối quan hệ ruột thịt giữa hắn và mẹ hắn, hắn cũng chỉ đơn giản trình bày sự thật, giọng điệu vô cùng bình tĩnh.

Cho nên, cũng càng không cần lời an ủi.

Điền Chính Quốc nghĩ nghĩ, nói: "Vậy em cũng tâm sự với anh chuyện em với mẹ em đi." Cậu khụ khụ: "Anh nghe không?"

Kim Thái Hanh: "Nghe."

"Mẹ với em hay cãi nhau lắm." Điền Chính Quốc sờ sờ cằm của mình, hỏi Kim Thái Hanh trước: "Này, anh cảm thấy em là một cậu bé ngoan à?"

Vừa dứt lời, Kim Thái Hanh liền cười.

Điền Chính Quốc: "......"

Cậu dùng sức nhéo cánh tay Kim Thái Hanh: "Em nghiêm túc hỏi anh đấy, anh cứ, vậy đi, trả lời khách quan đi."

Kim Thái Hanh nhẹ nhàng xoa vành tai Điền Chính Quốc: "Ngoan."

Hai mắt Điền Chính Quốc lập tức sáng lên: "Thật à?"

Kim Thái Hanh: "Thật."

Điền Chính Quốc lắc lắc cánh tay Kim Thái Hanh, hoàn toàn quên mất chuyện chính: "Sao lại thấy em ngoan vậy? Tại sao thế?"

Kim Thái Hanh nghĩ nghĩ: "Tuy rằng em, uhm, nhưng là cũng ngoan."

Điền Chính Quốc: "...... Anh nói cái gì vậy?"

Kim Thái Hanh cười rộ lên: "Là cảm giác." Hắn kéo lại câu chuyện của Điền Chính Quốc: "Em muốn kể anh nghe cái gì, chuyện em với mẹ của em đó."

Điền Chính Quốc 'à' một tiếng: "Thì, chính là em nè, ở trong mắt mẹ em, em đặc biệt không ngoan, từ hồi còn nhỏ em đã cảm thấy em không phải con ruột của bà rồi, lắm lúc lại rống lên với em, này không cho em làm, kia cũng không cho em làm."

Kim Thái Hanh trực tiếp bắt lấy trọng điểm: "Vô duyên vô cớ?"

Điền Chính Quốc: "À...... Đương nhiên không phải."

Kim Thái Hanh véo mặt Điền Chính Quốc: "Lúc còn nhỏ lì lắm chứ gì?"

Điền Chính Quốc khẽ nhấp môi.

Đâu chỉ là khi còn nhỏ, bây giờ cậu cũng cảm thấy chính mình vẫn lì.

"Con nít thì nghịch ngợm mà, em chính là nghịch ngợm nhất luôn ấy." Điền Chính Quốc nằm yên, nhìn trần nhà: "Nói sao đây, chính là mê chơi, nhưng mẹ em lại thích ngoan ngoãn, học tập tốt, cho nên trong nhà luôn không được an bình."

"Nhưng thật ra em cũng biết, mẹ đối với em tốt lắm, có một lần, em ở nhà nói chuyện với mẹ, bà ấy khen vài câu con nhà người ta thế này thế kia, em liền nói, mẹ không thích con như vậy, sao không sinh một đứa khác." Điền Chính Quốc nói tới đây, trong lòng thấy hơi chua xót: "Tối hôm đó, ba nói với em, mẹ em khóc."

Điền Chính Quốc lắc đầu: "Em cũng phiền phức thật, đúng là một thằng nhóc phiền phức."

"Mẹ em không thích cái gì, em càng muốn làm cái đó, không chịu học hành, chỉ thích làm mấy chuyện tào lao, thích cãi bướng với bà, không chịu nghe lời."

Điền Chính Quốc nói xong, nhích người lại gần Kim Thái Hanh một chút.

Kim Thái Hanh ôm chặt lấy Điền Chính Quốc một chút.

Điền Chính Quốc: "Kim Thái Hanh, anh đoán xem, em như vậy thì học nhạc cụ gì."

Kim Thái Hanh nghĩ nghĩ: "Nhị hồ?"

Điền Chính Quốc kinh ngạc: "Anh trâu bò thế! Em học nhị hồ với kèn xô na, ha ha ha." Cậu cười cười: "Càng muốn học, kết quả học cũng không giỏi, căn bản không có bản lĩnh gì."

Điền Chính Quốc: "Còn chơi ván trượt, học âm nhạc, nhuộm tóc, là một thằng nhóc đặc biệt lì lợm."

Kim Thái Hanh: "Em còn biết em lì."

Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh: "Chắc là anh không hiểu được kiểu học sinh như em đi."

Kim Thái Hanh nói thật uyển chuyển: "Là chưa tiếp xúc nhiều."

"Bây giờ nghĩ lại, không có ba mẹ nào sẽ thích con cái thế này nhỉ." Điền Chính Quốc lắc đầu: "Mẹ em cũng thật không dễ dàng."

Kim Thái Hanh hỏi: "Bây giờ đã hiểu chuyện chưa?"

Điền Chính Quốc nghiêng đầu: "Trưởng thành nên hiểu chuyện được một chút." Cậu nói xong lại buông tiếng thở dài: "Nhưng cũng có thể là dưỡng thành tánh rồi, bây giờ em muốn làm cái gì, phản ứng đầu tiên của bà ấy chính là phản đối, cho nên có rất nhiều chuyện em cũng không muốn kể với bà, có được kết quả mới đi khoe với bà ấy."

Kim Thái Hanh: "Bây giờ, mẹ em có ủng hộ công việc của em không?"

Điền Chính Quốc: "Xem như mặc kệ đi, tuy ngoài miệng hay nói muốn em tìm một công việc đàng hoàng mà làm, còn ngại này ngại kia, nhưng cũng không ép em, ngẫu nhiên tiện đường còn chở em đi làm nữa."

Kim Thái Hanh sờ sờ đầu Điền Chính Quốc.

"Tự nhiên em nhớ lại hồi nghỉ hè lớp 12 có tham gia một cuộc thi đấu."

Kim Thái Hanh: "Thế nào?"

"Lúc đó em không có nói với mẹ, tự đi một mình, nhưng trước trận chung kết, em bị mẹ phát hiện, cũng như thường lệ là mẹ em chửi ầm lên, sau đó hai người cãi nhau một trận." Điền Chính Quốc bắt đầu vọc chơi tấm chăn: "Ngày hôm sau, thi đấu xong em xếp hạng hai, sau đó ba người đoạt giải đứng giữa đám đông, người xếp hạng nhất, mọi người vỗ tay cho cậu ta, người xếp hạng ba, người thân và bạn bè của cô ấy bước tới chúc mừng, chỉ có một mình em, bên cạnh chẳng có ai cả."

Điền Chính Quốc 'oa' một tiếng: "Đó là lần đầu tiên em cảm giác được cô độc, tất cả âm thanh ở bên người, không có cái nào là thuộc về em."

"Lúc đó em đặc biệt hâm mộ người xếp hạng ba, nhìn thấy người ta có ba có mẹ."

Điền Chính Quốc nói xong, lại dựa gần Kim Thái Hanh hơn.

Cũng không có gì, mũi cậu hơi xót thôi.

Giống như cảnh tượng lần đó lại tái hiện một lần nữa, một mình cậu đứng giữa đám đông không ngừng tung hô, không biết nên biểu lộ vẻ mặt tươi cười thế nào.

Rõ ràng cậu xếp hạng hai mà.

Cũng may, Kim Thái Hanh không hỏi Điền Chính Quốc làm sao vậy.

Cũng không hỏi Điền Chính Quốc nằm sấp như vậy không thấy ngộp sao.

Hắn còn thong thả xoa cằm Điền Chính Quốc, giống như đang an ủi.

Đây cũng là lần đầu tiên, Điền Chính Quốc nói ra cảm thụ của bản thân đối với chuyện này, người lắng nghe vẫn là Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc dựa vào vai Kim Thái Hanh thong thả hô hấp, cậu rất thích cách Kim Thái Hanh cho cậu đầy đủ cảm giác an toàn, giống như có Kim Thái Hanh ở đây, cậu chẳng cần lo lắng gì cả, muốn nói cái gì thì nói cái đó, muốn làm gì thì làm.

Kim Thái Hanh là người tốt.

Ngộp một hồi lâu, Điền Chính Quốc cảm giác Kim Thái Hanh hơi giật cánh tay.

"Tiểu Bò Sữa còn chưa chịu dậy?"

Kim Thái Hanh nói xong, Điền Chính Quốc liền 'phụt' cười.

Cậu ngẩng đầu nhìn Kim Thái Hanh, vẻ mặt bình tĩnh: "Tiểu cái đầu anh."

Kim Thái Hanh hỏi: "Tiểu Bò Sữa không được?"

Điền Chính Quốc lắc đầu: "Thật không được, không thích nghe."

Kim Thái Hanh gật đầu: "Được, vậy cậu bạn nhỏ."

Điền Chính Quốc: "Hả?"

Kim Thái Hanh: "Chọn một cái."

Điền Chính Quốc hoàn toàn không phát hiện chính mình đã vùi vào chăn, lại còn thật sự chọn một cái: "Vậy cậu bạn nhỏ đi."

Kim Thái Hanh cười khẽ.

Sau đó, hắn rũ đầu xuống, nhìn vào mắt Điền Chính Quốc: "Để anh nhìn xem cậu bạn nhỏ có khóc không."

Điền Chính Quốc ngửa đầu: "Khóc cái đầu anh, anh xem đi."

Vừa lúc, Điền Chính Quốc để sát vào, hai người cách nhau chỉ trong gang tấc.

Kim Thái Hanh rũ mắt nhìn cậu, tay thoáng dùng sức, nâng cằm Điền Chính Quốc.

Rất tự nhiên, hai người hôn môi.

Hôn đến nỗi, Kim Thái Hanh lại lần nữa ôm lấy Điền Chính Quốc, cũng lại lần nữa cách một lớp quần áo mỏng manh, vuốt ve sau lưng cậu.

Bầu không khí lại lần nữa thay đổi, hô hấp đan xen, trong không khí có rất nhiều thanh âm cọ xát chung quanh hai người, toát ra rất nhiều tia lửa.

"Kim Thái Hanh."

Điền Chính Quốc tay chân lộn xộn, hướng về Kim Thái Hanh phát ra rất nhiều tín hiệu nguy hiểm.

Kim Thái Hanh khẽ cắn môi dưới của Điền Chính Quốc, bắt lấy tay cậu, thấp giọng nói: "Cởi."

Điền Chính Quốc bị hôn mềm: "Uhm."

Chương 28

Ngày hôm sau, Điền Chính Quốc vừa mở mắt, thời gian biểu hiện chính là rạng sáng 5 giờ 32.

Đầu có chút nặng, nằm ở trên giường thẫn thờ vài giây, cậu mới nhớ tới hiện tại mình đang ở đâu, tới đây làm gì.

Cậu nhắm mắt lại sờ soạng bên cạnh một chút, quả nhiên chăn đã lạnh.

Điền Chính Quốc có chút ấn tượng, trước khi ngủ Kim Thái Hanh có ôm cậu.

Đến từ nỗi mất mát đầu tiên vào buổi sáng, Điền Chính Quốc một lần nữa nhắm mắt lại.

Cậu nhớ rõ ngày hôm qua mơ mơ màng màng, cậu lôi kéo tay Kim Thái Hanh, bảo Kim Thái Hanh thử cùng cậu ngủ một giấc.

Lúc ấy, trong lòng cậu khờ dại mà nghĩ, nhỡ đâu cậu đối với Kim Thái Hanh là rất đặc biệt thì sao, nhỡ đâu Kim Thái Hanh nằm ở bên cạnh cậu cũng ngủ rất ngon thì sao.

Cậu đã quên khi đó Kim Thái Hanh có đáp ứng cậu hay chưa.

Dù sao thì cái kết quả chó má mà cậu thấy được là, chẳng có gì cả.

Gì cũng không có.

Điền Chính Quốc 'hừ' một tiếng, trở mình, nhưng bởi vì quá buồn ngủ, đầu óc liền không nghĩ đến chuyện này, lại lần nữa chìm vào giấc ngủ sâu.

Ngày hôm qua lăn lộn một trận, nên hôm nay Điền Chính Quốc ngủ một giấc thật dài.

Trong phòng đã được kéo rèm, cũng không có người làm ồn đến cậu, điều hòa là ở nhiệt độ thích hợp nhất, giường nệm cũng thoải mái.

Lại lần nữa tỉnh lại, đã là hơn mười một giờ.

Điền Chính Quốc híp mắt nhìn điện thoại, trên màn hình không chỉ có thời gian, mà còn có một đống tin nhắn và cuộc gọi nhỡ.

Toàn bộ tin nhắn đều đến từ WeChat, Điền Chính Quốc dùng ngón tay quét một chút, đều là chút chuyện không quan trọng, sau đó cậu lại click mở cuộc gọi nhỡ, phát hiện có tên của mẹ cậu, cùng với Trương Tử Diệc.

Điền Chính Quốc trực tiếp tắt điện thoại, xốc chăn, rời giường.

Lúc đang đánh răng, mẹ già của cậu lại gọi điện thoại tới, Điền Chính Quốc trực tiếp click mở loa ngoài, nhận cuộc gọi.

"Uhn." Điền Chính Quốc đầy miệng là bọt.

Mẹ: "Mới rời giường à."

Điền Chính Quốc: "Uhn."

Mẹ cậu ở bên kia cười cười: "Mẹ nghe người ta nói, ngày hôm qua con với Tiểu Kim trông rất ân ái nha."

Điền Chính Quốc phun ra bọt kem trong miệng, nở nụ cười.

Thứ nhất, vì là lần đầu tiên nghe thấy có người gọi Kim Thái Hanh là Tiểu Kim mà cười.

Thứ hai, là vì mẹ cậu lúc nói câu kia nghe thấy rất vui vẻ.

"Cũng không phải sao." Điền Chính Quốc súc miệng: "Hai người sau này ký xong cái hợp đồng này cũng là có công lao của con đó."

Mẹ: "Dĩ nhiên rồi, chẳng phải hôm nay tới nói cho con một tin tức tốt sao."

Điền Chính Quốc: "Nói đi ạ."

Mẹ: "Mẹ hỏi thăm được, nếu không có gì ngoài ý muốn, chắc chắn sẽ là chúng ta và Kim gia, mà nếu vẫn thuận lợi thì hạng mục có lẽ sẽ hoàn thành sớm hơn dự định."

Điền Chính Quốc lông mày khẽ động: "Vậy chúc mừng mẹ."

"Thật sự là hạng mục lớn, nếu xong sớm, con cũng có thể về nhà sớm một chút." Mẹ cậu nói xong câu này, bỗng nhiên hỏi lại: "Còn muốn về nhà không?"

Điền Chính Quốc ngậm một ngụm nước, ở trong miệng lộc cộc lộc cộc, thuận tiện trả lời mẹ cậu: "Sao lại không muốn chứ."

Mẹ cậu không rõ ý vị mà cười khẽ.

Sau khi cúp điện thoại, Điền Chính Quốc thuận tay vốc nước rửa mặt.

Sau đó, đối với không khí mắng một tiếng mẹ nó.

Đương nhiên, cậu chẳng mắng ai cả, cậu chỉ là mắng chính mình.

Có thể đừng như vậy nữa được không? Điền Chính Quốc?

Ở trong phòng nhắn tin trả lời WeChat xong, Điền Chính Quốc liền tỉnh táo sảng khoái đi ra ngoài.

Kim Thái Hanh đang ngồi trên sô pha ở bên ngoài, trên TV đang chiếu một bộ phim mà Điền Chính Quốc chẳng hề hứng thú.

Nghe thấy tiếng Điền Chính Quốc mở cửa, Kim Thái Hanh đưa mắt nhìn sang.

"Tỉnh rồi."

Điền Chính Quốc: "Ừ."

Kim Thái Hanh hỏi: "Có đói bụng không?"

Điền Chính Quốc xoa xoa tóc: "Còn tạm."

Điền Chính Quốc muốn đi rót chút nước, nhưng đột nhiên nghĩ tới cái gì.

"Thầy Lục." Điền Chính Quốc đi qua, rồi dừng lại ở nơi cách Kim Thái Hanh hai mét, chỉ vào điện thoại: "Là anh giúp em bật chế độ im lặng à?"

Kim Thái Hanh: "Anh bật."

Điền Chính Quốc 'ồ' một tiếng.

Kim Thái Hanh lại nói: "Có được sự đồng ý của em."

Điền Chính Quốc nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, căn bản nhớ không ra chuyện này xảy ra khi nào.

Nhưng cậu vẫn là: "À, cảm ơn anh nha."

Kim Thái Hanh ngẩng đầu nhìn Điền Chính Quốc một cái.

"Vậy..." Điền Chính Quốc tiếp tục: "Em giữa trưa có hẹn với bạn, một lát nữa sẽ đi, còn anh?"

Kim Thái Hanh hình như khựng lại nửa giây: "Anh có việc."

Điền Chính Quốc gật đầu: "Vậy là tốt rồi."

Kim Thái Hanh đột nhiên lại nói: "Nếu như anh không có việc gì thì sao?"

"A?" Điền Chính Quốc nghĩ nghĩ: "A, nếu như anh không có việc gì thì..." Cậu nghĩ nghĩ: "Vậy, đi chung với em? Cũng, đều là bạn hồi đại học cả thôi."

Lúc Điền Chính Quốc thốt ra câu này, trên gương mặt toàn là vẻ khách sáo, cũng toàn là vẻ 'anh mau từ chối em đi'.

Kim Thái Hanh không phải không nhìn ra được, hắn lắc đầu: "Không cần, có việc."

Điền Chính Quốc gật gật đầu, nhìn Kim Thái Hanh cười một chút, vô phòng bếp lấy nước.

Nhưng khéo thật, cậu vừa tắt đi chế độ im lặng, điện thoại đã lập tức vang lên.

Trên màn hình hiển thị "Trương Tử Diệc".

Điền Chính Quốc vặn lại nắp bình cho chặt, đặt bình nước xuống, rồi mới nhận cuộc gọi này.

"Điền Chính Quốc a."

Điền Chính Quốc theo bản năng nhìn về phía phòng khách, Kim Thái Hanh vẫn đang xem TV.

Điền Chính Quốc: "Sao vậy?"

Trương Tử Diệc: "Ăn trưa chưa? Chắc là không ăn sớm như vậy nhỉ, nếu không xuống dưới cùng nhau ăn cơm, gọi vị hôn phu của cậu đi chung."

Điền Chính Quốc bởi vì ba chữ 'vị hôn phu' mà cười khẽ: "Không cần, chúng tôi có dự định rồi."

Trương Tử Diệc: "Tôi nghe nói hai người ngày mai mới đi, thế nào, gặp mặt một lần?"

Điền Chính Quốc: "Nói sau đi, hôm nay tôi còn có chuyện khác."

Trương Tử Diệc: "Được, có việc thì gọi điện thoại."

"ĐM."

Cúp điện thoại xong, Điền Chính Quốc bị Kim Thái Hanh đột nhiên xuất hiện từ phía sau mà giật cả mình.

Kim Thái Hanh cũng lại đây lấy nước, Điền Chính Quốc hoãn một hơi, nhường chỗ cho hắn.

"Cậu ta tìm em làm gì?" Kim Thái Hanh vừa mở tủ lạnh vừa hỏi.

Điền Chính Quốc khẽ nhướng mày: "Anh biết ai tìm em?"

Kim Thái Hanh câu chữ rõ ràng: "Trương Tử Diệc."

Điền Chính Quốc miệng hơi mở: "Không có gì, nói có rảnh thì gặp mặt gì đó."

Kim Thái Hanh: "Tối qua cậu ta cũng gọi điện thoại cho em."

Điền Chính Quốc: "Phải không?"

Kim Thái Hanh: "Anh tiếp."

Điền Chính Quốc 'ồ' một tiếng, cũng chẳng để ý lắm: "Nói gì vậy?"

Kim Thái Hanh uống một ngụm nước: "Cậu ta rất quan tâm đến em."

Điền Chính Quốc: "Quan tâm em cái gì?"

Kim Thái Hanh: "Cậu ta còn thích em."

"A?" Điền Chính Quốc nghi hoặc: "Sao anh biết được?"

Kim Thái Hanh lại uống nước.

Sau đó, hắn nói: "Cảm giác."

Điền Chính Quốc lắc đầu: "Không có đâu, chuyện lâu lắc rồi mà."

Nói xong, Điền Chính Quốc cũng cầm lấy bình nước cậu đặt trên bàn.

Cậu vốn định vòng qua Kim Thái Hanh đi về phòng, nhưng cậu vừa bước sang bên trái, Kim Thái Hanh đột nhiên vươn chân chặn lại.

Điền Chính Quốc ngẩng đầu nhìn Kim Thái Hanh: "Sao vậy?"

Kim Thái Hanh nói: "Không có gì."

Điền Chính Quốc tiếp tục vòng qua hắn, không nghĩ tới vừa chuyển sang bên phải, Kim Thái Hanh lại vươn một chân, chặn cậu lại.

Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh: "A? Làm gì vậy?"

Kim Thái Hanh không nói là làm gì, chỉ nhìn Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc thử lại hướng sang bên phải đi một bước, Kim Thái Hanh lại lần nữa chặn đường cậu.

Lần này không những ngăn lại, hắn còn đi về phía Điền Chính Quốc.

Hắn đi một bước, Điền Chính Quốc lui một bước, đi một bước, Điền Chính Quốc lui một bước.

Mãi đến khi sau lưng Điền Chính Quốc chạm phải ngăn tủ, Kim Thái Hanh mới dừng lại.

"Hôm nay làm sao vậy?" Kim Thái Hanh hỏi Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc nghi hoặc: "Cái gì làm sao vậy?"

Kim Thái Hanh đột nhiên cúi đầu.

Tư thế này Điền Chính Quốc quen lắm, Kim Thái Hanh muốn hôn cậu.

Nhưng có thể là quá đột ngột, Điền Chính Quốc liền hít sâu, hai mắt cũng mở to, còn dùng sức dựa ra sau một chút, nắm chặt bình nước trong tay.

Kim Thái Hanh nhìn thấy tất cả, ở lúc hai người còn cách một khoảng khá xa, Kim Thái Hanh ngừng lại.

Hắn vươn tay đặt lên đầu Điền Chính Quốc, xoa nhẹ hai cái: "Mấy giờ thì về?"

Điền Chính Quốc dè dặt: "Không biết, chơi tới giờ nào thì về giờ đó."

Kim Thái Hanh lại xoa một cái: "Uống ít rượu chút."

Điền Chính Quốc: "Biết rồi."

Kim Thái Hanh lại nói: "Chờ em về."

Nói xong, hắn lui ra sau một bước, nhường đường cho cậu.

Có điều, Điền Chính Quốc cũng không có lập tức rời đi, mà là chỉ vào Kim Thái Hanh, hỏi: "Hôm nay anh làm sao vậy?"

Giọng điệu có chút hung, giống như mới nhận ra mình vừa bị ăn hiếp, lập tức hùng hổ.

Kim Thái Hanh thấy thế cười khẽ, sau đó vô cùng đột nhiên thò lại gần, hôn ở bên môi Điền Chính Quốc một cái.

"Hôm nay muốn hôn em."

Cả người Điền Chính Quốc lập tức choáng váng.

Nhưng cậu vẫn kiên cường mà nở nụ cười kiểu 'chuyện gì lớn lao đâu': "Ha ha, muốn hôn thì hôn đi, chẳng lẽ em còn không cho sao."

Điền Chính Quốc cảm giác được mặt cậu bắt đầu đỏ lên, vì thế lập tức rời đi, thuận tiện nói cho hết lời: "Còn thế này thế kia."

Hay chưa, vừa mới nói câu đó xong, Kim Thái Hanh liền không cho cậu đi nữa, nghĩ muốn nghiệm chứng xem câu 'muốn hôn thì hôn' kia của cậu có thật hay không, trở tay kéo cậu lại, ôm eo cậu hôn lên.

Lần này là hôn sâu.

Điền Chính Quốc vẫn là hào phóng, hoàn toàn đón nhận Kim Thái Hanh.

Lúc tách ra rồi, Điền Chính Quốc vẫn duy trì một chút lý trí cuối cùng mà nhìn Kim Thái Hanh cười cười.

Sau đó, cậu lập tức về phòng, thoạt nhìn có vẻ như chẳng có chuyện gì, nhưng thật ra lại hoảng hết cả người, đóng cửa lại.

Vốn đã bị một cuộc điện thoại của mẹ gọi tới mà tỉnh táo hẳn ra, bây giờ đột nhiên bị Kim Thái Hanh hôn một cái lại ngốc luôn.

Đồ đàn ông thúi thích tính toán chi li, rù quyến hắn một chút hắn liền rù quyến lại gấp trăm lần.

Thật là.

Điền Chính Quốc che ngực mình lại, hung dữ nói: "Mày đừng có mẹ nó nhảy nữa."

Sau đó, cậu chùi môi của mình một cái: "Thật mẹ nó biết hôn."

Câu thứ hai là thật sự tủi thân.

Điền Chính Quốc vừa rời khỏi không lâu sau, Kim Thái Hanh cũng xem xong bộ phim, hắn nhìn thời gian, sửa soạng một chút, cũng ra cửa.

Tìm một quán ăn ăn cơm, lại dựa theo bản đồ hướng dẫn, đi tới thư viện lớn nhất thành phố.

Cuối tuần, người lui tới thư viện nhiều hơn so với ngày thường, mà vị trí ngồi trên lầu một lầu hai đều đã ngồi đầy người, Kim Thái Hanh thong thả bước lên lầu 3, rốt cuộc ở khu vực ít được chú ý tới, tìm thấy một cái bàn mang theo chút tro bụi.

Hắn đơn giản tìm một quyển sách, ngồi cạnh cửa sổ mà đọc.

Lúc hơn ba giờ, nhóm bạn bè của Điền Chính Quốc có đổi mới.

Trong ảnh chụp rất náo nhiệt; uống rượu, chơi game, ca hát, Điền Chính Quốc bị một đám người ôm lấy, nở nụ cười vô cùng xán lạn.

Kim Thái Hanh chỉ phóng đại phần của Điền Chính Quốc, sau đó nhìn nhìn người đàn ông phía bên trái cậu, cùng với người đàn ông phía bên phải.

Trạng thái: "Như trong ảnh".

Cũng là ở trên nhóm bạn này, tối qua, khoảng hơn 10 giờ, Điền Chính Quốc cũng đăng lên một tấm hình như vậy, trạng thái là: "Mọi người trong nhà, tớ đã trở về!"

Kim Thái Hanh tắt đi tấm ảnh náo nhiệt bên chỗ Điền Chính Quốc, tắt điện thoại, nhìn cuốn sách trong tay, cùng với tro bụi ở góc bàn, khẽ buông một tiếng thở dài.

Lại lật hai trang, điện thoại của Kim Thái Hanh đột nhiên vang lên.

Hắn tắt âm thanh trước, sau đó mới bắt máy.

"Kim ca!"

Bên kia điện thoại, Lâm Nhạc Phàm đang kêu to.

Kim Thái Hanh: "Chuyện gì?"

Lâm Nhạc Phàm nhỏ giọng nói thầm: "Oa, người mới quá khó hướng dẫn, nếu cậu chưa trở về thì cho tớ mượn tiểu Ngô đi."

Kim Thái Hanh: "Cậu muốn tiểu Ngô giúp đỡ thì liên hệ cậu ấy, hỏi tớ làm gì."

Lâm Nhạc Phàm: "Này không phải muốn hỏi ý cậu trước sao, rồi mới tìm cậu ấy được chứ."

Kim Thái Hanh: "Cậu ấy không do tớ quản."

Lâm Nhạc Phàm cười: "Vậy là tại tớ không biết rồi."

Lâm Nhạc Phàm lại nói: "Mà nói, rốt cuộc cậu ở thành phố B làm gì vậy? Không phải chỉ tham gia hôn lễ thôi sao."

Kim Thái Hanh nói: "Đi chung với Điền Chính Quốc."

Bên kia, Lâm Nhạc Phàm 'à' một tiếng thật dài: "Không chịu nói sớm, chuyện này tớ cũng không biết luôn."

Kim Thái Hanh bởi vì Lâm Nhạc Phàm đột nhiên âm dương quái khí mà cười khẽ.

"Hai người bây giờ đang làm gì?" Lâm Nhạc Phàm nghi hoặc: "Sao bên cậu im lặng thế, tớ không có quấy rầy đến cậu đấy chứ?"

Kim Thái Hanh cười không nổi: "Tớ đang ở thư viện."

Giọng điệu Lâm Nhạc Phàm như rất khó hiểu: "Thư viện? Hai người đang ở thư viện? Không phải chứ? Không tốt đâu."

Kim Thái Hanh nghe hiểu: "Đầu óc có thể sạch sẽ một chút không."

Lâm Nhạc Phàm: "Ha ha ha ha ha ha xin lỗi nha."

Kim Thái Hanh: "Một mình tớ thôi."

Giọng nói của Lâm Nhạc Phàm lập tức biến điệu: "A? Một mình cậu ở bên đó làm gì?"

Kim Thái Hanh: "Đọc sách."

Cách mấy ngàn mét, Kim Thái Hanh đều có thể tưởng tượng ra vẻ mặt nghi hoặc của Lâm Nhạc Phàm.

"Không phải, chỗ nào không đọc sách được mà phải chạy tới thành phố B, sách ở thành phố B ngon hơn thành phố A tụi mình à?"

Kim Thái Hanh bật cười: "Ngon không phải sách."

Bên kia, Lâm Nhạc Phàm như muốn nổi da gà: "Tui...... đệt......"

"Không phải..." Lâm Nhạc Phàm lại nghi hoặc: "Cậu không ở bên Điền Chính Quốc mà một mình tới thư viện làm gì? Cậu rốt cuộc đang làm gì vậy?"

Kim Thái Hanh lại lật một tờ.

Hắn rốt cuộc đang làm gì nhỉ?

Kim Thái Hanh: "Đang làm bộ có việc."

Chương 29

Hôm nay, Điền Chính Quốc lại uống rượu.

Lúc vừa đến chỗ hẹn, trong lòng cậu thật sự nghĩ hôm nay không uống, rốt cuộc hôm qua đã uống quá nhiều, hồi sáng cũng mở miệng hứa với Kim Thái Hanh là sẽ uống ít rượu rồi.

Nhưng khéo thật, hôm nay có người mừng sinh nhật, là sinh nhật thật sự ấy.

Đám bạn ngày hôm qua với hôm nay là khác nhau, có thêm Điền Chính Quốc tới, mọi người đều đặc biệt vui vẻ, vị thọ tinh này còn là người bạn luôn chơi chung với cậu cả bốn năm đại học, cậu căn bản không thể nào không vui vẻ được.

Tối nay không giống với tối qua, hôm nay mọi người giống như tiêm máu gà vậy, đặc biệt phấn khởi, tăng một vừa xong liền tiếp theo tăng hai.

Cho nên, không có gì ngoài ý muốn, Điền Chính Quốc lại trở về muộn.

Gần hai giờ sáng, cậu mới lảo đảo lắc lư mà bước xuống xe taxi.

Xe là trực tiếp chạy đến cửa dân túc, Điền Chính Quốc còn chưa kịp đứng vững chân, thì đã có một đôi tay đỡ lấy cậu.

Điền Chính Quốc cau mày ngẩng đầu nhìn, vừa thấy mặt người nọ, lập tức thả lỏng lại.

"Kim Thái Hanh ~" Cả người Điền Chính Quốc liền mềm.

Cậu dựa vào Kim Thái Hanh, đặt trọng lượng nửa người trên cho Kim Thái Hanh, nhìn Kim Thái Hanh đóng cửa xe lại.

Điền Chính Quốc hỏi: "Sao anh lại ở bên ngoài vậy?"

Điền Chính Quốc lại hỏi: "Sao anh vẫn chưa ngủ thế."

Điền Chính Quốc hỏi lại: "Sao anh tới khéo vậy nha."

Hỏi liền ba câu, Kim Thái Hanh đều không trả lời.

Chờ xe lái đi rồi, Điền Chính Quốc rốt cuộc nghe thấy Kim Thái Hanh nói chuyện.

Hắn hỏi: "Có đi được không?"

Thanh âm rất trầm, dù cho đầu Điền Chính Quốc đang choáng váng, cũng có thể cảm giác được không bình thường.

Cậu nâng cái đầu nặng ngàn cân lên, nhìn Kim Thái Hanh một cái, cũng nuốt xuống từ 'được' kia ở trong miệng.

"Hông được ~" Điền Chính Quốc nói xong tiếp tục xụi lơ, thậm chí chuyển toàn bộ trọng lượng cơ thể cho Kim Thái Hanh.

Quả nhiên, Kim Thái Hanh ôm cậu càng chặt hơn.

Điền Chính Quốc chống trán lên vai Kim Thái Hanh: "Ôm em, cõng em, anh chọn một cái đi."

Kim Thái Hanh vẫn là không thích nói chuyện, nhưng hành động là cõng Điền Chính Quốc lên.

Nằm lên lưng Kim Thái Hanh rồi, Điền Chính Quốc tiếp tục lười nhác dựa vào vai hắn.

"Kim Thái Hanh."

Điền Chính Quốc gọi hắn.

Không ai đáp.

"Thầy Lục."

Điền Chính Quốc tiếp tục gọi.

Vẫn là không có ai đáp.

Điền Chính Quốc siết chặt tay hơn, lại áp người chặt hơn: "Kim Thái Hanh tiên sinh, anh giận à?"

Tuy lần này Kim Thái Hanh vẫn không đáp lại cậu, nhưng Điền Chính Quốc giống như cảm nhận được sự khác biệt.

Đến nỗi khác biệt ở chỗ nào, Điền Chính Quốc lại nói không nên lời.

"Tại sao anh lại giận?"

Vài giây sau, Kim Thái Hanh rốt cuộc nói chuyện.

Điền Chính Quốc lặp lại lời hắn: "Tại sao anh lại giận?"

Kim Thái Hanh: "Em nói xem?"

Điền Chính Quốc giọng ồm ồm: "Em uống rượu, em còn về muộn như vậy, em không nghe lời anh, em không ngoan."

Lúc Điền Chính Quốc nói ra những lời này, môi cậu gần như dán lên cổ Kim Thái Hanh.

Cho nên mỗi một chữ thốt ra, đều sẽ có một luồng khí ấm áp mỏng manh phả lên cổ Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc nói rất nhỏ, giọng nói thấm men say nên càng mềm mại, còn mang theo chút giọng mũi.

"Em còn biết." Âm điệu của Kim Thái Hanh đã trở lại.

Điền Chính Quốc vẫn thấp giọng: "Em biết mà, biết hết." Cậu càng nói lại càng đến gần, môi gần như dán lên cổ Kim Thái Hanh: "Buổi tối em sợ lắm, em vừa sợ vừa chơi đùa, vừa sợ vừa uống rượu, vừa sợ vừa tính thời gian, trong lòng vẫn luôn nhớ đến anh."

Điền Chính Quốc còn dùng đầu cụng đầu Kim Thái Hanh: "Nhớ anh a, nhớ anh a, vẫn luôn nhớ tới anh."

Kim Thái Hanh thấy Điền Chính Quốc uống thành như vậy, còn có thể nói ra những lời này mà khẽ cười.

Sau đó, hắn dùng giọng nói thật khẽ, thậm chí Điền Chính Quốc cũng nghe không thấy mà nói: "Em tốt nhất là vậy."

Sau đó, Kim Thái Hanh lại hỏi: "Tại sao lại không nhận điện thoại?"

Điền Chính Quốc 'ồ' lên, rồi lại 'a': "Không nghe thấy, ồn lắm."

Kim Thái Hanh: "Là không nghe thấy hay là không muốn nhận?"

Điền Chính Quốc lắc đầu: "Ồn lắm, ồn lắm."

Kim Thái Hanh buông tiếng thở dài, không hỏi nữa.

Có Kim Thái Hanh ở bên người, Điền Chính Quốc vô cùng an tâm, tâm tình căng thẳng nãy giờ cũng không còn nữa.

Một đường xóc nảy, lại một đường vững vàng, sau đó Điền Chính Quốc cảm giác được Kim Thái Hanh thả cậu xuống.

Cậu thoáng tỉnh táo chút, mở mắt ra nhìn, thấy chính mình đã ngồi ở trên sô pha.

Sau đó, bên tai cậu bắt đầu quanh quẩn lời mà Kim Thái Hanh hỏi cậu vài giây trước.

"Trên người em sao lại thơm vậy?"

Điền Chính Quốc ngồi vững xong, cậu nắm lên cổ áo của mình ngửi một chút.

"Ặc." Cậu ghét bỏ một tiếng, lập tức nhớ ra: "Là Lâm Hạo, cả tối cứ dính lên người em, không biết phun nước hoa gì, sặc muốn chết."

Tay Kim Thái Hanh đang sửa sang lại tóc của Điền Chính Quốc chợt khựng lại: "Tại sao cậu ta lại dính lên người em?"

Điền Chính Quốc dựa vào sô pha: "Cậu ta cứ thích dính em."

Kim Thái Hanh dường như trầm mặc vài giây: "Cậu ta thích em à?"

"Gì chứ." Điền Chính Quốc nở nụ cười: "Sao cậu ta lại thích em được, cậu ta có bạn trai rồi." Điền Chính Quốc nghiêng đầu, buông tiếng thở dài: "Aih, mới vừa ở bên nhau, cả đêm cứ ở bên tai em, bạn trai tui thế này, bạn trai tui thế kia."

Điền Chính Quốc lại lần nữa khổ trong lòng, tại sao mọi người đều là vừa mới ở bên nhau, tại sao mọi người đều lại ngọt như vậy.

Điền Chính Quốc nói xong, khép mắt lại.

Một lát sau, cậu lại nghe thấy Kim Thái Hanh nói: "Bây giờ còn có người nào thích em không?"

Điền Chính Quốc vẫn nhắm hai mắt, giọng nói hơi ngập ngừng: "Này là, ý gì?"

Kim Thái Hanh: "Có người nào đang theo đuổi em không?"

Điền Chính Quốc dành ra chút tỉnh táo để suy nghĩ: "Hình như không có."

Kim Thái Hanh: "Hình như?"

Điền Chính Quốc cười khẽ.

Cậu nhớ lại, buổi tối mới vừa bị bạn bè lảm nhảm một hồi.

Nói cậu mỗi ngày la hét muốn xem soái ca, muốn yêu đương, nhưng thật ra một khi có ai tới gần, chưa gì cậu đã bỏ chạy, rắm cũng không dám phóng.

"Chỉ mỗi thái độ này của cậu, yêu đương cái đờ."

Đây là nguyên văn lời nói của thằng bạn.

Bởi vì nhớ lại này đó, Điền Chính Quốc thành công không nghe thấy Kim Thái Hanh nói.

"A? Anh nói cái gì?"

Kim Thái Hanh: "Không có gì."

Kim Thái Hanh nói xong, đứng lên: "Anh pha chút nước mật ong cho em, ngồi chờ anh."

Điền Chính Quốc trong tiềm thức là không muốn, tuy không biết tại sao lại không muốn, nhưng cậu chỉ là không muốn thôi.

Nhưng cái sự 'không muốn' này rất nhanh đã bị Kim Thái Hanh đẩy trở về.

Kim Thái Hanh đặt tay lên đầu cậu, hỏi cậu: "Ngoan nhé?"

Điền Chính Quốc lập tức ngồi im: "Ngoan."

Kim Thái Hanh cười khẽ: "Tốt."

Bởi vì một câu này của Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh vừa rời khỏi, Điền Chính Quốc vẫn tiếp tục bảo trì tư thế này, chờ Kim Thái Hanh trở về.

Cậu giống như biết chính mình đang làm gì, lại giống như không biết, mơ mơ màng màng, chỉ có thể xác định cậu đã an toàn về nhà, người bên cạnh là Kim Thái Hanh.

Lúc Kim Thái Hanh mang nước mật ong tới, Điền Chính Quốc như đang đi vào cõi thần tiên, có lẽ là cảm giác được có người tới gần, lập tức lại ngồi im, ngẩng đầu trao cho Kim Thái Hanh một nụ cười siêu tiêu chuẩn.

Kim Thái Hanh lập tức nở nụ cười.

Hắn đi tới, chuyện thứ nhất hắn làm chính là nhéo má Điền Chính Quốc.

Nhéo có hơi nặng tay, Điền Chính Quốc đang tươi cười lập tức biến thành nhíu mày.

"Đau a." Điền Chính Quốc bất mãn.

Kim Thái Hanh dùng ngón tay xoa xoa chỗ vừa bị nhéo, lại đưa nước mật ong qua: "Uống hết đi."

Điền Chính Quốc vô cùng nghe lời, nâng ly lên liền ực ực ực, uống sạch sẽ.

Uống xong, cậu liền lật ngược cái ly lại.

Ý của Điền Chính Quốc là muốn chứng minh cậu đã uống sạch sẽ, nhưng không nghĩ tới, vừa lật xuống, chỗ nước còn sót lại chảy xuống miệng ly, tụ thành một giọt nước.

"Ai nha."

Điền Chính Quốc lập tức thò đầu lại gần, sau đó, trong không khí truyền đến tiếng Điền Chính Quốc xì xụp siêu vang dội.

Kim Thái Hanh bật cười.

Điền Chính Quốc thấy Kim Thái Hanh cười, cũng cười theo.

Kim Thái Hanh nhận lấy cái ly đặt lên bàn, hỏi Điền Chính Quốc: "Ôm em đi vào ngủ?"

Điền Chính Quốc lắc đầu: "Em ngồi một lát đã."

Kim Thái Hanh hỏi: "Ngồi làm gì?"

Điền Chính Quốc thật ra cũng không biết chính mình ngồi đây để làm gì, nhưng Kim Thái Hanh hỏi như vậy...

Cậu lập tức ngã xuống sô pha, lấy gối đầu của Kim Thái Hanh dán ở trên mặt: "Nghe mùi của anh."

Kim Thái Hanh rất là bất đắc dĩ.

Kim Thái Hanh nói: "Trên sô pha không có mùi của anh."

Điền Chính Quốc nghi hoặc mà nhìn Kim Thái Hanh: "Vậy chỗ nào có."

Kim Thái Hanh: "Trên người anh có."

Điền Chính Quốc nhất thời không phản ứng kịp: "Hả?"

Kim Thái Hanh hướng đến gần cậu bước một bước: "Lại đây ngửi xem."

Điền Chính Quốc tới liền.

Cậu lại lập tức bật dậy từ trên sô pha, bật người hơi đột ngột, trước mắt thậm chí đen lại vài giây.

Nhưng chút việc nhỏ này cũng không ảnh hưởng cậu tiếp tục phát lực, nhảy lên người Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh rất nhanh tiếp được cậu, cũng ôm cậu ngồi trên sô pha.

Giờ phút này, trong đầu Điền Chính Quốc chỉ còn lại một nhiệm vụ, cậu muốn ngửi Kim Thái Hanh.

Chờ Kim Thái Hanh ngồi xong, cũng chính là cậu ngồi xong, cậu liền bắt đầu.

Ngửi ngửi cổ áo, ngửi ngửi quần áo.

"Uhm~ uhm!" Điền Chính Quốc vừa lòng mà ngẩng đầu: "Thật sự có."

Là mùi hương cậu thích.

Tay Kim Thái Hanh đang đặt ở sau gáy Điền Chính Quốc, hắn đang muốn kéo Điền Chính Quốc tới gần, Điền Chính Quốc lại đột nhiên trốn thoát khỏi tay hắn, rồi cúi người đi xuống.

"Thơm quá." Điền Chính Quốc cả người đều nghiêng ngả: "Anh thay quần áo, Kim Thái Hanh."

Kim Thái Hanh: "Thay rồi."

Điền Chính Quốc dùng cái mũi cọ ngửi, chút việc nhỏ như vậy cũng không biết kích thích cọng thần kinh nào của cậu, không thể hiểu được mà bỗng nhiên trở nên vui vẻ.

Cho nên, vui vẻ rồi cũng không chỉ dùng cái mũi, tay cũng cùng nhau tiến lên.

Chỉ là, cậu còn chưa sờ được bao lâu, cằm của cậu đột nhiên bị nắm lấy, sau đó cả người bị kéo lên. Điền Chính Quốc hơi ngẩn ra, lông mày hình chữ bát lại xuất hiện, hai mắt mở to nhìn Kim Thái Hanh, gò má ửng đỏ.

Hầu kết của Kim Thái Hanh hơi trượt, cái tay đặt ở sau eo Điền Chính Quốc cũng dùng sức siết chặt.

"Anh hôn em." Kim Thái Hanh nói.

Điền Chính Quốc lập tức cười rộ lên: "Được nha."

Điền Chính Quốc nói xong, dẩu môi lên.

Nhưng ngay khi Kim Thái Hanh sắp tới gần, Điền Chính Quốc lại lùi về sau.

Không khí bỗng nhiên an tĩnh, hai người mắt đối mắt.

Nhưng cũng không được bao lâu, Kim Thái Hanh lại rướn người tới.

Lần này chạm được, nhưng chỉ là nhẹ nhàng chạm vào, Điền Chính Quốc lại lui.

Kim Thái Hanh lại lần nữa dời tầm mắt từ môi Điền Chính Quốc sang đôi mắt của cậu.

Hắn nhìn một hồi lâu, mới nhẹ giọng hỏi Điền Chính Quốc: "Không thể?"

Điền Chính Quốc không trả lời vấn đề này, chỉ là bỗng nhiên rất khó hiểu mà nhìn Kim Thái Hanh, cười khẽ.

Thật sự thì, cậu cũng không hiểu rõ suy nghĩ hiện tại của chính mình là gì, rõ ràng cậu rất muốn hôn Kim Thái Hanh, nhưng giống như có cái gì đó vẫn luôn níu lấy cậu, nói với cậu rằng không thể, 'mày không thể phóng túng bản thân như vậy nữa, hãy kiềm chế lại đi'.

Giữa lúc giằng co, Điền Chính Quốc phát hiện Kim Thái Hanh lại vươn tay tới.

Không biết là muốn niết cằm cậu, hay là muốn nhéo má cậu, hay là gì khác, Điền Chính Quốc vẫn né tránh.

Trốn nhanh thật sự.

Kim Thái Hanh vồ hụt, tay dừng lại giữa không trung.

Điền Chính Quốc cảm thấy rất có lỗi, cậu lại nhìn Kim Thái Hanh cười khẽ.

Không khí tràn ngập một luồng hơi thở kỳ quái, Điền Chính Quốc hô hấp vừa nặng vừa chậm, thậm chí có chút không thở nổi.

Kim Thái Hanh cũng thong thả hô hấp, hồi lâu sau, Kim Thái Hanh hỏi: "Làm sao vậy?"

Điền Chính Quốc không biết phải trả lời thế nào, vì vậy cậu lặp lại lời của Kim Thái Hanh: "Làm sao vậy?"

Nhưng Điền Chính Quốc ấy mà, trên mặt là vẻ 'không muốn', mà tay thì vẫn vâng theo bản năng tiếp tục làm càn.

Đột nhiên, trong không khí truyền đến một tiếng kêu rên từ Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc liền cong cong mắt, giống như phát hiện được cái gì: "Anh lớn."

Lúc nói ra này cậu vẫn nhìn Kim Thái Hanh, trong ánh mắt mang theo chút dè dặt và ngượng ngùng.

Nhưng thanh âm cũng đủ lớn, vẻ mặt kiểu 'tuy rằng em đang sờ anh, nhưng em hợp tình hợp lý nha.'

Kim Thái Hanh vẫn nhìn Điền Chính Quốc, ánh mắt có chút không hiểu rõ.

Trong lòng Điền Chính Quốc có chút trống rỗng, cả người đều toát ra vẻ không thể hiểu được.

Vì hoà hoãn bầu không khí, cậu tự cho là thông minh mà nói tiếp: "Em cũng vậy."

Kim Thái Hanh lại lần nữa nâng tay lên, lần này hắn thành công giữ chặt sau gáy của Điền Chính Quốc, cũng kéo cậu lại gần.

Kim Thái Hanh hỏi cậu: "Muốn không?"

Tâm tình Điền Chính Quốc có chút mâu thuẫn, thật giống như có người đang thúc giục cậu vậy, bắt cậu nói ra: "Không muốn."

Kim Thái Hanh chợt khẽ cười, cầm cái tay của Điền Chính Quốc đang đặt trên quần hắn, bỏ ra.

Chỉ một động tác nhỏ như thế, Điền Chính Quốc lập tức liền luống cuống.

Giống như lúc vừa về đến nhà, Điền Chính Quốc cảm giác được cảm xúc của Kim Thái Hanh.

Không phải tức giận.

Nhưng cũng không biết là cái gì.

Trong đầu Điền Chính Quốc nhanh chóng xoay chuyển, cậu rất muốn nói với Kim Thái Hanh cái gì đó.

Nhưng lại bị Kim Thái Hanh giành trước.

"Điền Chính Quốc."

Kim Thái Hanh gọi tên cậu.

Tay của Kim Thái Hanh vẫn đang nắm lấy cánh tay của Điền Chính Quốc, rất chặt, nhưng hắn lại không nhìn vào mắt Điền Chính Quốc.

Trái tim của Điền Chính Quốc không khống chế được mà nảy lên.

Hô hấp của cậu cũng nặng dần, đầu cũng càng nặng.

Điền Chính Quốc: "Ừ?"

Kim Thái Hanh bắt lấy tay cậu càng chặt, vẫn là không nhìn vào mắt cậu.

Rất nhanh, Điền Chính Quốc nghe thấy Kim Thái Hanh hỏi: "Em thích anh chứ?"

Điền Chính Quốc chợt ngừng thở.

Nhưng giờ phút này, đầu óc của cậu phảng phất như đang nói với cậu, hiện tại cậu không đủ sức để xử lý vấn đề khó như vậy.

Vì thế, cậu tự cho là thông minh mà ném câu hỏi này về: "Anh thích em à?"

Lần này, Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc.

Hắn nhìn thẳng vào mắt Điền Chính Quốc, không biết là càng bình tĩnh, hay là càng không bình tĩnh hơn.

Vẻ tủi thân trên mặt Điền Chính Quốc lại xuất hiện, giống như Kim Thái Hanh vừa mới ăn hiếp cậu vậy.

Cậu lại hỏi một lần: "Anh thích em à?"

Kim Thái Hanh đưa tay đặt lên vai Điền Chính Quốc, ngón tay như có như không mà sờ cằm Điền Chính Quốc.

Sau đó, hắn cúi đầu, đặt trán lên vai Điền Chính Quốc.

Giây tiếp theo, trong không khí truyền đến thanh âm ồm ồm.

"Thích."

Chương 30

Điền Chính Quốc cảm thấy hình như cậu ngủ rồi, mà lại hình như không có.

Lần đầu tiên tỉnh lại, cậu còn ngồi trong lòng Kim Thái Hanh, cũng ôm Kim Thái Hanh.

Cậu mơ mơ màng màng, không biết Kim Thái Hanh đang làm gì, vẫn không nhúc nhích mà chỉ ôm cậu.

Lần thứ hai tỉnh lại, cậu đã trở về phòng mình, mà Kim Thái Hanh thì ở bên cạnh cậu.

Đầu cậu vừa trầm vừa đau, trên người lại dính nhớp, hình như cậu có nói với Kim Thái Hanh mấy câu, xong bước vào phòng tắm.

Qua loa tắm rửa một chút, nhưng tắm xong lúc nào cũng chẳng nhớ, chỉ nhớ được là Kim Thái Hanh ôm cậu về giường.

Trên người thoải mái sạch mẽ, nằm lên giường, Điền Chính Quốc lập tức ngủ say, cũng mặc kệ Kim Thái Hanh rốt cuộc có thể ngủ ở bên cạnh mình hay không.

Điền Chính Quốc hiện giờ là thật sự thả lỏng, là kiểu thả lỏng mà dù có làm gì cậu cũng sẽ không tỉnh.

Nhưng sao Kim Thái Hanh lại biết chuyện này nhỉ, bởi vì hắn đã đùa với mái tóc của Điền Chính Quốc một lúc rồi, mà Điền Chính Quốc thì chẳng nhúc nhích chút nào.

Lúc này, Điền Chính Quốc đang nằm thẳng trên giường, một tay của cậu đặt ở ngoài chăn, một tay thì đặt ở cạnh đầu, có thể là gối đầu không thích hợp, miệng hơi mở.

Kim Thái Hanh nằm nghiêng ở bên cạnh cậu, cũng không ra ngoài, chỉ nằm ở đó.

Nằm làm gì à, ngắm Điền Chính Quốc.

Một lát sau, Kim Thái Hanh nâng tay lên, dùng ngón trỏ đưa vào miệng Điền Chính Quốc.

Nhưng miệng mở không lớn, ngón trỏ thất bại, Kim Thái Hanh lại thay đổi ngón út.

Đáng tiếc, vẫn là không vào được.

Nhưng Kim Thái Hanh cũng không có thu tay về, hắn nắm lấy cánh tay Điền Chính Quốc đặt ở cạnh đầu.

Trong không gian tối như vậy, hắn vẫn có thể nhìn ra được cánh tay Điền Chính Quốc rất trắng, Kim Thái Hanh cầm tay cậu trong lòng bàn tay, so sánh đối lập, tay Điền Chính Quốc vừa gầy vừa dài.

Kim Thái Hanh không khỏi nhớ lại video vũ đạo của Điền Chính Quốc mà hắn đã xem, giữa chừng có một đoạn đặc tả Điền Chính Quốc búng ngón tay, cũng là phân đoạn đó, phần bình luận đột nhiên gia tăng, tất cả đều đang 'a a a a', đều nói 'tay lão bà thật trắng thật đẹp'.

Hiện tại cái tay này, đang nằm trong tay Kim Thái Hanh.

Rạng sáng bốn giờ, chỉ có Kim Thái Hanh có được cậu.

Giờ phút này, tay của Điền Chính Quốc rũ xuống, không có sức lực gì, Kim Thái Hanh muốn mười ngón tay đan vào nhau liền làm mười ngón tay đan vào nhau, muốn dắt thì dắt, muốn cầm thì cầm.

Cổ tay của Điền Chính Quốc cũng rất nhỏ, Kim Thái Hanh dùng ngón tay vòng một vòng mà vẫn rộng.

Hắn cầm tay Điền Chính Quốc giơ lên, ngắm một lúc lâu, sau đó khẽ hôn lên mu bàn tay của cậu.

Chỉ một chút như vậy, Điền Chính Quốc bỗng nhiên hơi run lên.

Kim Thái Hanh quay đầu nhìn Điền Chính Quốc, thấy cậu đã nhíu mày lại. Giây tiếp theo, Điền Chính Quốc giật tay về, còn nâng chân đá chăn trên người ra, nhân tiện, cũng đá Kim Thái Hanh một cái.

Điền Chính Quốc vẫn nhắm mắt như cũ, không biết là đang nằm mơ hay gì.

Kim Thái Hanh lại lần nữa nắm tay cậu, đang định ôm cậu lại gần, Điền Chính Quốc lại giơ một chân tới.

"Đừng chạm vào em."

Điền Chính Quốc không hài lòng mà nói một câu.

Kim Thái Hanh khựng tay lại giữa không trung.

"Điền Chính Quốc?"

Điền Chính Quốc không trả lời, cậu nghiêng người, đưa lưng về phía Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh kéo chăn lên, còn chưa kịp đắp lại đã bị Điền Chính Quốc một chân đá ra.

Lần này, Điền Chính Quốc không chỉ giơ chân, mà còn ngồi dậy.

Cậu đúng là có nằm mơ, hiện tại cả người nóng muốn chết, trên cổ trên lưng đều là mồ hôi mỏng.

"Làm sao vậy?"

Điền Chính Quốc dường như nghe thấy bên cạnh có người nói chuyện.

Cậu lim dim quay đầu, thấy được Kim Thái Hanh.

"Sao anh lại ở đây?" Đầu Điền Chính Quốc rất nặng, hồn hơn nửa vẫn đang ở trong mơ.

Kim Thái Hanh hỏi: "Sao lại tỉnh rồi?"

Điền Chính Quốc giống như nghe không hiểu lời Kim Thái Hanh nói, mơ màng một lúc lại hỏi: "Anh không ngủ được sao?"

Kim Thái Hanh hơi khựng lại: "Ngủ."

Điền Chính Quốc vẫn chưa tỉnh táo hẳn, cậu phảng phất như thấy nằm bên cạnh mình là một cái lò lửa lớn, mồ hôi trên người lại chảy ra.

"Vậy anh mau ra ngoài ngủ đi." Điền Chính Quốc lại lần nữa lên giường, cũng nhanh chóng đoạt lấy chăn trong tay Kim Thái Hanh: "Mau đi ngủ đi."

Kim Thái Hanh: "......"

Vài giây sau.

Kim Thái Hanh đặt tay lên vai Điền Chính Quốc: "Em không ngủ với anh sao?"

Điền Chính Quốc run bả vai, muốn run cái tay của Kim Thái Hanh xuống, trong giọng nói cũng đầy phiền hà: "A ~! Nhanh đi ra ngoài đi."

Nóng muốn chết.

Kim Thái Hanh: "......"

Rạng sáng bốn giờ năm phút.

Kim Thái Hanh bị Điền Chính Quốc đuổi ra khỏi phòng.

Đương nhiên, cái phân đoạn này căn bản không ở trong đầu Điền Chính Quốc.

Khi cậu một lần nữa nhắm mắt lại, những chuyện xảy ra vừa rồi đều quên hết, cậu lại quay về trong giấc mơ làm cậu chạy tới chạy lui, mệt muốn chết kia.

Hôm sau, Điền Chính Quốc tỉnh lại, đầu đau như muốn nổ tung.

Sau đó, cậu đối với không khí phát cái thề thứ một trăm trong năm nay, lần sau lại uống nhiều như vậy cậu chính là chó.

Bởi vì trạng thái tinh thần thế này, ngay cả lúc Điền Chính Quốc đánh răng rửa mặt đều rất uể oải, chậm chạp chà bên này, chậm chạp chà bên kia.

Sau đó, trong đầu cậu chậm rãi xuất hiện vài hình ảnh.

Điền Chính Quốc nghiêng đầu.

Hôm qua, bọn họ hẳn là không có cái kia nhỉ?

Chắc chắn là không có, chuyện lớn như vậy mà.

Nghĩ, Điền Chính Quốc cúi đầu nhìn tay mình.

Thái quá hà, cái gì cậu cũng quên hết, duy chỉ nhớ rõ xúc cảm này.

Kim Thái Hanh con mẹ nó thật lớn a.

Nghĩ xong này đó rồi, suy nghĩ đầu tiên trong đầu cậu chính là...

Điền Chính Quốc, mày là đồ dê già hàng thật giá thật.

Sau đó, có lẽ là vì nghĩ tới mấy thứ này, rất tự nhiên, trong đầu Điền Chính Quốc nhớ lại thanh âm của Kim Thái Hanh.

Không sai, chính là thanh âm của lúc ấy.

Không nhiều lắm, nhưng rất tinh túy.

Điền Chính Quốc suýt nữa không đánh răng nổi, cả người đều nóng bừng.

Cứu mạng.

...... Cứu mạng.

Điền Chính Quốc cúi đầu nhìn quần của mình.

Tỉnh tỉnh đi anh em, mày chỉ là đang đánh răng......

Nhớ xong chầu này, Điền Chính Quốc là thật sự tỉnh ngủ, còn thần kỳ mà trị hết cơn đau đầu.

Cậu thay ra một bộ quần áo liền mở cửa đi ra ngoài.

Giống với rất nhiều lần trước, Kim Thái Hanh ngồi ở trong phòng khách, mà lúc này, trong tay hắn là một ly cà phê, hắn đang xem máy tính.

Không biết là đang nhàn hay là đang làm việc, Điền Chính Quốc ở trước cửa quan sát một hồi, sau đó khẽ khàng đóng cửa lại, lại dùng lực mở ra.

Trong không khí truyền đến tiếng mở khóa rõ ràng, Điền Chính Quốc thấy Kim Thái Hanh ngẩng đầu, lập tức nâng một bước, giả vờ như mới từ trong phòng đi ra.

"Sớm a, thầy Lục."

Điền Chính Quốc mỉm cười.

Kim Thái Hanh cũng: "Sớm."

Sau đó hắn hỏi: "Đói không?"

Bị Kim Thái Hanh hỏi vậy, Điền Chính Quốc đúng là: "Đói bụng."

Kim Thái Hanh buông cái ly xuống: "Ăn cháo đi, thanh đạm chút."

Điền Chính Quốc: "Có cháo?"

Kim Thái Hanh: "Có."

Điền Chính Quốc: "Được a."

Không biết cháo từ đâu ra, Điền Chính Quốc thấy Kim Thái Hanh múc một chén nhỏ, bỏ vào lò vi sóng.

Điền Chính Quốc dắt tay ra sau lưng, bước chân nhàn nhã đi tới bên cạnh Kim Thái Hanh.

"Anh ăn chưa?" Điền Chính Quốc hỏi.

Kim Thái Hanh: "Buổi chiều hai rưỡi."

Điền Chính Quốc 'ồ' một tiếng: "Hôm qua mấy giờ em về vậy?"

Kim Thái Hanh: "Trời tối mịt mới về."

Điền Chính Quốc hơi bẹp miệng.

"Sao lúc đó anh còn chưa ngủ thế?" Điền Chính Quốc vâng vâng dạ dạ.

Kim Thái Hanh lúc này mới bố thí một ánh mắt cho Điền Chính Quốc: "Anh có thể yên tâm sao?"

Tim của Điền Chính Quốc trộm nhảy một cái, cũng 'hắc' một tiếng.

Cậu lập tức yếu thế: "Đầu còn hơi đau."

Kim Thái Hanh không nhìn cậu: "Uống thêm hai ly nữa là hết đau."

Điền Chính Quốc cười: "Cái gì chứ."

Kim Thái Hanh không nói lời nào.

Cháo đã hâm nóng rồi.

Điền Chính Quốc tiếp tục đi theo Kim Thái Hanh đến bên bàn ăn, thấy Kim Thái Hanh buông chén cháo xuống lại xoay người, Điền Chính Quốc theo bản năng mà muốn đi theo.

"Ngồi."

Kim Thái Hanh chỉ vào ghế dựa bên cạnh Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc 'à' lên, nghe lời ngồi xuống.

Thời gian kế tiếp, Điền Chính Quốc thấy Kim Thái Hanh tới tới lui lui trong phòng bếp, cầm đũa muỗng, cầm trứng gà, cầm nước tương, cầm chà bông.

Chờ Kim Thái Hanh rốt cuộc ngồi xuống đối diện, Điền Chính Quốc lập tức hướng về phía Kim Thái Hanh phát ra một âm thật dài: "Uhm~"

Điền Chính Quốc nói: "Thầy Kim thật tốt ~"

Thầy Kim cũng không để ý đến cậu.

Nhưng lại gõ vỏ trứng.

Điền Chính Quốc thật sự là đói bụng, Kim Thái Hanh đang lột trứng gà, cậu liền ăn cháo.

Sau đó, cậu thấy Kim Thái Hanh cẩn thận đem lòng trắng trứng đã chấm nước tương bỏ cái đĩa nhỏ cho cậu, lại chan nước tương lên lòng đỏ trứng, giống như lần trước Điền Chính Quốc hướng dẫn vậy, đem lòng đỏ trứng quấy đều.

Điền Chính Quốc trong miệng ăn cháo, tâm lại bị Kim Thái Hanh quấy thành một đoàn một đoàn.

Cậu thất thần ngồi ăn, ánh mắt đều đặt trên đôi đũa của Kim Thái Hanh.

Quả nhiên không lâu sau, Kim Thái Hanh vớt lên lòng đỏ trứng đã quấy tốt, đưa tới bên miệng Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc lập tức lộ ra một nụ cười chân thành, trong lòng thỏa mãn đến nỗi lời khích lệ với cảm ơn cũng quên nói.

Thấy Điền Chính Quốc cười thành như vậy, Kim Thái Hanh cũng rốt cuộc lộ ra gương mặt tươi cười đầu tiên của hôm nay.

Ý cười của Điền Chính Quốc càng đậm.

Ăn một ngụm, Kim Thái Hanh liền thu đũa về.

Kim Thái Hanh: "Cháo để lâu rồi, có hơi đặc."

Điền Chính Quốc lắc đầu: "Ăn ngon, đặc biệt ăn ngon."

Kim Thái Hanh tiếp tục chan nước tương: "Cũng dễ nuôi."

Điền Chính Quốc: "Đúng vậy."

Điền Chính Quốc cứ cảm thấy sau đoạn đối thoại này vẫn có thể tiếp thêm một đoạn nữa.

Nhưng Kim Thái Hanh không có nói, Điền Chính Quốc cũng không nói.

Kim Thái Hanh: "Còn có chà bông."

Điền Chính Quốc: "Tốt."

Kim Thái Hanh bởi vì thanh âm nhẹ nhàng của Điền Chính Quốc mà lại cười khẽ.

"Anh xem rồi." Kim Thái Hanh lại đưa đũa qua: "Hôm nay chỉ có vé máy bay lúc 7 giờ tối là thích hợp."

Điền Chính Quốc: "À đúng rồi, ngày mai anh phải đi làm."

Kim Thái Hanh gật đầu, cũng hỏi: "Em còn có việc gì ở đây không?"

Điền Chính Quốc hỏi: "Nếu như em muốn ở lại một ngày thì sao?"

Kim Thái Hanh: "Anh xin nghỉ."

Điền Chính Quốc hơi nhấp môi.

Xong rồi, xong rồi, Kim Thái Hanh, anh đừng như vậy mà.

"Em không có việc gì." Điền Chính Quốc cúi đầu ăn cháo: "Lấy buổi tối 7 giờ đi."

Kim Thái Hanh: "Được."

Sau đó, trên bàn ăn chỉ còn lại yên tĩnh.

Kim Thái Hanh mua vé, Điền Chính Quốc ăn cháo.

Không biết sao, Điền Chính Quốc bỗng nhiên không dám lỗ mãng.

Cậu cũng phát hiện, mỗi lần đều là như vầy, bắt đầu chính là cậu, chịu thiệt cũng là cậu nốt

Chờ Kim Thái Hanh mua vé xong, Điền Chính Quốc đã ăn hết thức ăn trên bàn.

Kim Thái Hanh bỏ điện thoại qua một bên, đánh giá một câu: "Ngoan."

Điền Chính Quốc 'hắc' một tiếng: "Chớ sao."

Kim Thái Hanh lại bổ một câu: "Không uống rượu, không khuya khoắt mới về, càng ngoan."

Điền Chính Quốc: "......"

Cậu đâu dám nói cái gì đâu.

Một lát sau, Kim Thái Hanh đột nhiên hỏi: "Chuyện hôm qua còn nhớ rõ không?"

Điền Chính Quốc ngẩng đầu nhìn Kim Thái Hanh, không biết có phải ảo giác của cậu hay không mà trông Kim Thái Hanh có chút mất tự nhiên.

Thế này chắc chắn không phải đơn giản là bị sờ một chút thôi đâu.

Điền Chính Quốc chớp chớp mắt: "Ngày hôm qua em làm sao vậy?"

Kim Thái Hanh: "Quên hết rồi?"

Điền Chính Quốc: "Cũng, cũng không phải."

Kim Thái Hanh: "Nhớ rõ cái gì?"

Điền Chính Quốc ậm ừ.

Này nói sao đây?

"Thì......" Điền Chính Quốc liếc mắt xuống phía dưới Kim Thái Hanh: "Cùng thầy Kim nhỏ chào hỏi."

Kim Thái Hanh lập tức khụ khụ.

Kim Thái Hanh buông cái ly: "Còn gì nữa?"

Điền Chính Quốc giương mắt nhìn Kim Thái Hanh, nét mặt có chút ngại ngùng: "Hết rồi."

Kim Thái Hanh giống như hơi bất đắc dĩ.

Điền Chính Quốc thầm thấy hơi sợ: "Là có cái gì đặc biệt cần em nhớ tới, hay là cần em quên luôn?"

Kim Thái Hanh lắc đầu: "Không có gì, không có."

Điền Chính Quốc loáng thoáng nhớ lại bọn họ có nói rất nhiều.

Nhưng thật sự xin lỗi, cậu một câu cũng nhớ không ra.

"Cũng có."

Vài giây sau, Kim Thái Hanh đột nhiên lại nói lời này.

Điền Chính Quốc: "A? Có cái gì?"

Kim Thái Hanh: "Ngày hôm qua cá với em."

Điền Chính Quốc khẽ nhíu mày: "Cá cái gì?"

Kim Thái Hanh không nói thẳng, mà là hỏi: "Bây giờ còn tính không?"

Điền Chính Quốc gật đầu, vô cùng tin tưởng: "Dĩ nhiên là tính rồi, em là không chơi lại đâu."

Hơn nữa cậu cảm thấy, uống rượu xong chơi cá cược như vầy, thật sự là phong cách của cậu.

Kim Thái Hanh nói giống như thiệt: "Cái thứ nhất......"

"Cái thứ nhất?" Điền Chính Quốc nhịn không được xen mồm: "Chúng ta cá rất nhiều à?"

Kim Thái Hanh nghĩ nghĩ: "Cá ba cái."

Điền Chính Quốc: "Ghê thật."

Cậu cười cười: "Ngài nói."

"Cái thứ nhất..." Kim Thái Hanh nói: "Cá lúc ấy có còn ai bán cơm hộp không."

Điền Chính Quốc: "Vậy chắc chắn là có rồi."

Kim Thái Hanh gật đầu: "Đúng vậy, anh thua."

Điền Chính Quốc nhướng mày: "Vậy thôi?"

Kim Thái Hanh: "Đúng vậy."

Điền Chính Quốc: "Vậy em bảo anh làm gì?"

Kim Thái Hanh giọng điệu bình tĩnh không đổi: "Em nói để em với anh ngủ chung một tuần."

Chương 31

Ngủ chung với Kim Thái Hanh một tuần?

Điền Chính Quốc từ từ mở to hai mắt, cũng ở trong lòng cho chính mình một ngón tay cái.

Giỏi a, Điền Chính Quốc, quả nhiên rượu vào thêm can đảm nha.

Đây chẳng phải là chuyện mày vẫn muốn làm nhưng tìm mãi không thấy cơ hội hay sao?

Điền Chính Quốc kích động, cậu dùng sức vỗ tay một cái: "Đã cá rồi thì phải chịu thua a thầy Lục, anh cũng không được chơi xấu đó."

Kim Thái Hanh giống như cố chịu mà gật gật đầu: "Đương nhiên."

Điền Chính Quốc hưng phấn, cũng bắt đầu tin tưởng chính mình say rượu lúc đó: "Cái tiếp theo thì sao?"

Kim Thái Hanh: "Cá xem giờ giấc lúc đó, ai đoán được gần đúng nhất."

Điền Chính Quốc tin tưởng Kim Thái Hanh vô điều kiện: "Anh thắng hay là em thắng?"

Kim Thái Hanh: "Em thắng."

Điền Chính Quốc kích động đến nỗi suýt thì bật dậy: "Chúng ta cá cái gì!"

Kim Thái Hanh uống một ngụm cà phê mới nói: "Tối qua em không nghĩ ra, bảo anh thiếu."

Điền Chính Quốc 'a' một tiếng thật dài.

Đúng vậy, là chuyện mà cậu sẽ làm.

Kim Thái Hanh hỏi: "Bây giờ có nghĩ ra được gì không? Muốn anh làm gì?"

Điền Chính Quốc nhẹ nhàng hít một hơi: "Để em nghĩ lại đã."

Có chuyện ngủ cùng rồi, Điền Chính Quốc cảm thấy cái tiếp theo nên làm cái gì dữ dội hơn chút.

Ví dụ như bảo Kim Thái Hanh cởi hết quần áo cho cậu sờ đủ, hoặc là cậu cởi hết để Kim Thái Hanh sờ sạch sẽ.

Ha ha ha ha ha ha.

Sao mày lại như vậy nha, Điền Chính Quốc!

"Hay, hay là trước thiếu đi." Điền Chính Quốc nói: "Để em nghĩ lại."

Cậu thật sự không dám nói ra.

Kim Thái Hanh rất sảng khoái: "Được."

Điền Chính Quốc tiếp tục: "Sau đó thì sao? Cái thứ ba là gì?"

Kim Thái Hanh nói: "Cá xem, người thứ năm trong danh sách bạn bè trên WeChat của anh là nam hay nữ."

Điền Chính Quốc liếc sang điện thoại của Kim Thái Hanh: "Em thắng không?"

Kim Thái Hanh không có nói thẳng, mà là không chút hoang mang cầm điện thoại tới, mở khóa, click mở WeChat, mở ra danh sách bạn bè.

Sau đó, hắn xoay màn hình lại đưa cho Điền Chính Quốc xem, phía trên rõ ràng là một vòng tròn màu xanh, là nam.

Điền Chính Quốc: "Em đoán cái gì?"

Kim Thái Hanh: "Nữ."

Điền Chính Quốc 'a' một tiếng: "Được thôi, em để anh thắng một ván."

Kim Thái Hanh cười cười.

Điền Chính Quốc buông tay, rất là hào phóng: "Nói đi, em cá với anh cái gì?"

Kim Thái Hanh: "Em cá với anh, một tháng kế tiếp đều sẽ về nhà trước 12 giờ, uống ít rượu, ngủ đúng giờ, ăn cơm sáng, làm việc và nghỉ ngơi có kỷ luật."

Điền Chính Quốc trề môi.

Kim Thái Hanh không hổ là Kim Thái Hanh, cá cược vui như vậy, cuối cùng cũng có thể bị hắn làm cho nghiêm trang như thế.

Nhưng mà một tháng......

Thật ra, hôm qua Điền Chính Quốc nhận điện thoại của mẹ cậu xong có tính sơ một chút, có lẽ cậu sẽ ở nhà Kim Thái Hanh chưa tới một tháng.

Không biết mẹ của Kim Thái Hanh có nói với Kim Thái Hanh tin này hay không.

Chắc là không có, nếu không Kim Thái Hanh cũng sẽ không nói như vậy.

Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, Điền Chính Quốc từ tận đáy lòng đều cảm thấy có chút thương cảm.

Giống như cậu có thể nhìn cuối con đường, giống như bộ lịch ngày vậy, qua một ngày, liền xé xuống một tờ.

Xé xé, lịch ngày liền dùng xong rồi.

Sau đó, cậu và Kim Thái Hanh nói lời tạm biệt.

Nói cảm ơn anh trong khoảng thời gian này đã chăm sóc em.

Sau đó, cậu là cậu.

Kim Thái Hanh là Kim Thái Hanh.

Lần này, Điền Chính Quốc bỗng có chút nghèn nghẹn.

Cậu theo bản năng cầm lấy cái muỗng, lại nhớ tới đã ăn xong cháo rồi.

Cậu lại cầm lấy điện thoại, phía trên một cái tin nhắn cũng không có.

Không thú vị.

Không thú vị, không thú vị.

Nghĩ mấy cái này làm gì......

Có bệnh.

"Kim Thái Hanh."

Điền Chính Quốc hướng về phía đối diện gọi một tiếng.

Kim Thái Hanh chưa kịp hớp một ngụm cà phê, lại buông xuống.

Kim Thái Hanh: "Sao thế?"

Điền Chính Quốc chống đầu: "Bây giờ cách giờ máy bay cất cánh còn một lúc lâu, chúng ta làm cái gì đây?"

Kim Thái Hanh nhìn thời gian trên điện thoại, thoạt nhìn như đang suy nghĩ.

Điền Chính Quốc cười khẽ: "Làm tình không anh?"

Kim Thái Hanh chậm rãi chuyển mắt sang gương mặt Điền Chính Quốc.

"Ha ha ha ha ha ha ha." Điền Chính Quốc nở nụ cười: "Đùa xíu ấy mà."

Kim Thái Hanh vẻ mặt bình tĩnh, đột nhiên nhìn đồng hồ đeo tay.

Điền Chính Quốc thấy thế, từ từ hết cười.

Không phải đâu?

"Bây giờ là ba giờ đúng." Kim Thái Hanh bỏ tay xuống: "Chúng ta bay lúc 7 giờ 12."

"Không không không." Điền Chính Quốc lật đật đè lại cánh tay của Kim Thái Hanh: "Em nói giỡn thiệt đó, anh."

Kim Thái Hanh cười như không cười mà nhìn Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc bị Kim Thái Hanh cười mà thấy sởn cả tóc gáy.

Điền Chính Quốc lập tức cười khan: "Chẳng phải là, chút thời gian này không đủ để Kim ca của chúng ta phát huy sao."

Kim ca vậy mà lại nói: "Chỉ là không đủ để anh phát huy sao?"

Con mẹ nó.

Điền Chính Quốc trong lòng nghiến răng nghiến lợi.

Tuy Kim Thái Hanh không có nói, nhưng Điền Chính Quốc chính là cảm thấy, Kim Thái Hanh giống như đang cười nhạo cậu.

Điền Chính Quốc lại cẩn thận ngẫm nghĩ, Kim Thái Hanh sợ không phải là đang cười cậu mỗi lần kết thúc xong đều hơi thở thoi thóp.

Kim Thái Hanh lại thích giày vò cậu, nếu như làm tình xong lại muốn người ta cõng lên máy bay, mặt cậu gác chỗ nào.

Hơn nữa, đồ tồi Kim Thái Hanh này sao lại thế nhỉ, sao lại bắt đầu đùa giỡn với cậu kiểu này chứ?

Giáo sư Kim đứng đắn thành thật đâu rồi?

Lúc này, Kim Thái Hanh đang không nhanh không chậm uống ngụm cà phê, lại không nhanh không chậm nói: "Lần trước vẫn chưa xem xong gameshow kia của em, chúng ta có thể xem tiếp."

Điền Chính Quốc lập tức tẻ nhạt vô vị.

Nhưng cậu dám nói cái gì đây?

"Vậy cũng được." Điền Chính Quốc vọc khăn giấy trong tay.

Kim Thái Hanh lập tức nhìn ra: "Thấy chán à?"

Điền Chính Quốc dùng hai tay chống đầu, miệng còn dẩu lên, vẻ mặt biểu đạt tất cả.

Vì thế, Kim Thái Hanh: "Đi lên giường?"

Điền Chính Quốc khựng lại nửa giây: "Ha ha ha ha ha ha ha ha."

Kim Thái Hanh, sao anh lại thế hả!

Trị được Điền Chính Quốc chỉ có Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc 'chậc' một tiếng: "Thầy Kim vẫn là có chút hài hước nha."

Kim Thái Hanh không tỏ ý kiến.

Điền Chính Quốc tiếp tục chống đầu nhìn Kim Thái Hanh: "Ê, em từng khen anh soái bao giờ chưa?"

Kim Thái Hanh trả lời siêu mau: "Chưa."

Điền Chính Quốc kinh ngạc: "Em vậy mà chưa khen thầy Kim của chúng ta soái sao."

Kim Thái Hanh nhàn nhạt đưa mắt nhìn Điền Chính Quốc một cái.

Điền Chính Quốc: "Vậy anh biết em cảm thấy anh đặc biệt soái chứ?"

Kim Thái Hanh lắc đầu: "Không biết."

Điền Chính Quốc nhíu mày: "Tại sao chứ, chẳng lẽ người trên thế giới này, không phải vừa thấy thầy Kim liền thần hồn điên đảo sao?"

Kim Thái Hanh suýt thì bị Điền Chính Quốc chọc cười.

Hắn vươn tay tới, nhéo má Điền Chính Quốc một cái.

Điền Chính Quốc 'ai nha' một tiếng, hơi rụt ra sau.

Kim Thái Hanh: "Em muốn nói anh cái gì đây?"

Điền Chính Quốc: "Em nào dám a, ca ca, em chỉ là đơn thuần biểu đạt suy nghĩ nội tâm của em thôi."

Điền Chính Quốc giọng điệu âm dương quái khí: "Là em sai, ở chung với thầy Kim lâu như vậy rồi mà chút tâm tư này của em vẫn chưa được thầy Kim phát hiện, em dở quá."

Kim Thái Hanh cười khẽ một tiếng, hai tay đặt lên bàn, vẻ mặt kiểu 'anh ngược lại muốn xem em diễn thế nào'.

Điền Chính Quốc này chẳng phải là bắt đầu liền sao: "Thầy Kim còn nhớ lần đầu tiên hai ta gặp mặt không?"

Kim Thái Hanh phối hợp: "Quán bar?"

Điền Chính Quốc nháy mắt: "Đúng vậy, oa, lần đầu mới gặp, thầy Kim áo trắng quần đen, mạnh mẽ tiến vào lòng em, bộ quần áo bình thường như vậy, thế mà lại bị ngài mặc ra khí chất cao cấp, anh tùy ý ngồi ở đó, mà anh cũng không biết, anh chỉ nâng tay nhấc chân thôi đã hấp dẫn biết bao nhiêu ánh mắt."

Kim Thái Hanh bất đắc dĩ cười, hắn cũng hỏi: "Kể cả em sao?"

Điền Chính Quốc lập tức lộ ra vẻ mặt kiểu 'anh đang nói gì thế': "Dĩ nhiên rồi."

Điền Chính Quốc mở to hai mắt, diễn ra hai mắt long lanh: "Thầy Kim vừa bước vào quán bar là em đã nhìn thấy, anh không giống với những người khác, có anh ở đó, tất cả người và vật đều biến thành phông nền, nếu như lúc đó tiếng lòng của em có thể phát ra thành lời, không chừng toàn bộ thành phố A đều có thể nghe thấy tiếng em thét chói tai."

Ánh mắt Kim Thái Hanh vô cùng ôn hòa, nhưng lần này, hắn không đáp theo Điền Chính Quốc, mà là phát ra một tiếng nghi hoặc: "Ồ?"

Sau đó, hắn hỏi: "Anh vừa vào quán bar em đã nhìn thấy anh?"

Điền Chính Quốc há mồm liền nói: "Đương nhiên rồi."

Kim Thái Hanh bất đắc dĩ mà nhìn Điền Chính Quốc: "Vậy sao anh lại nhớ là anh ngồi ở quầy bar hơn nửa tiếng rồi em mới tới."

Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc: "Làm sao, là đang ấp ủ nên đến làm quen với anh thế nào à?"

Điền Chính Quốc hơi nhíu mày.

Trông Kim Thái Hanh như đang lót bậc thang cho Điền Chính Quốc, nhưng Điền Chính Quốc có thể không biết sao.

Đồ tồi này âm dương quái khí quen rồi, nếu Điền Chính Quốc theo bậc thang của hắn đi xuống, chưa biết chừng Kim Thái Hanh lại tiếp tục âm dương mà nói ra câu gì.

"Ai nha." Điền Chính Quốc hai mắt cong cong, lập tức nhút nhát: "Em không nhớ rõ mà."

Kim Thái Hanh gật gật đầu, giống như là tiếp nhận lời này.

Đương nhiên, cũng có thể là không muốn so đo với Điền Chính Quốc.

Nhưng Điền Chính Quốc không có từ bỏ: "Anh ngồi nửa tiếng à, không phải..." Điền Chính Quốc đột nhiên tìm được vấn đề mà cậu muốn hỏi: "Kim Thái Hanh, em vẫn luôn muốn hỏi anh, hôm đó sao anh lại đến quán bar? Anh vốn dĩ không phải là người sẽ đi quán bar mà."

Kim Thái Hanh nói thẳng: "Đi tìm em."

Điền Chính Quốc kinh ngạc: "Tìm em?"

Kim Thái Hanh: "Ừ."

Điền Chính Quốc: "Là sao?"

Kim Thái Hanh: "Anh biết chuyện hợp tác của ba mẹ sớm hơn em mấy ngày, cho nên anh nhanh hơn em trước một bước, anh biết em trước, hôm đó em cãi nhau với mẹ, em muốn đi quán bar, em còn đăng lên mạng xã hội của em nữa."

Điền Chính Quốc kinh ngạc, há to miệng: "Cho nên anh liền tới đó tìm?"

Kim Thái Hanh: "Ừ."

Điền Chính Quốc: "Cho nên, chúng ta ở quán bar căn bản không phải là ngẫu nhiên gặp được? Là kế hoạch của anh?"

Kim Thái Hanh: "Có thể nói như vậy."

Điền Chính Quốc: "Vậy anh muốn gặp em làm gì? Xem thử em lớn lên thế nào? Có thích hợp để phát triển thành..." Điền Chính Quốc suy nghĩ vài giây, nói ra một từ có lẽ thích hợp: "Người yêu theo hợp đồng."

Không biết là bởi vì cái từ này hay là gì khác, Kim Thái Hanh rõ ràng khựng lại một chút.

"Không hoàn toàn là vậy." Kim Thái Hanh nói.

Điền Chính Quốc không biết Kim Thái Hanh nói không hoàn toàn, là cái không hoàn toàn nào, cậu tiếp tục hỏi: "Vậy anh tới đó làm gì?"

Kim Thái Hanh giống như là lần đầu tiên đối mặt với vấn đề này, hắn suy nghĩ trong chốc lát mới nói: "Muốn gặp em."

Điền Chính Quốc: "A ~"

Điền Chính Quốc: "Rồi sao nữa? Gặp xong rồi cảm thấy em thế nào?"

Kim Thái Hanh: "Tối hôm đó không đưa ra được kết luận đầy đủ."

"Cho nên làm với em?" Điền Chính Quốc cười: "Tụi mình làm cũng là nằm trong kế hoạch của anh à?"

Kim Thái Hanh ngẩng đầu nhìn Điền Chính Quốc: "Em cảm thấy sao?"

Điền Chính Quốc cười khẽ.

Đúng vậy, sao có thể chứ, bây giờ nghĩ tới chuyện này, ngay cả cậu đều cảm thấy thái quá.

"Cho nên, tại sao anh lại làm với em?" Điền Chính Quốc tiếp tục hỏi.

Mắt thường có thể thấy được, hầu kết của Kim Thái Hanh hơi trượt.

Bầu không khí lúc này, giống như bỗng nhiên lập tức bốc hơi.

Những lời này nếu như là ở trước kia, Điền Chính Quốc là trăm triệu sẽ không hỏi, rốt cuộc chính cậu cũng không trả lời được, tại sao tối hôm đó cậu lại cùng Kim Thái Hanh phát triển đến bước lên giường.

Thế giới của người trưởng thành, có vài chuyện chính là cần đủ ý thì ngừng.

Điền Chính Quốc lại hỏng bét mà phá hủy cái quy tắc này.

"A lô?"

Không đợi Kim Thái Hanh nói chuyện, Điền Chính Quốc lập tức giơ lên tay, dùng bàn tay làm thành điện thoại đặt ở bên tai, đầu cũng nâng lên, nhìn mặt tường bên cạnh.

"A, à, được được." Điền Chính Quốc làm bộ gọi điện thoại, vội vã bổ cứu: "Xin lỗi nha, đã biết đã biết, không nên hỏi thì đừng hỏi."

"Được, được, cúp máy, trở về viết kiểm điểm? Được~ được~"

Cậu tự biên tự diễn xong một đoạn này, bỏ tay xuống, trao cho Kim Thái Hanh một nụ cười siêu ngọt.

Kim Thái Hanh: "Em làm gì vậy?"

Điền Chính Quốc giả ngu: "Hả? Cái gì? Anh đang nói cái gì? Em nghe không hiểu."

Kim Thái Hanh cười.

"Chuyện này với anh mà nói là rất không lý trí." Kim Thái Hanh không có tránh đi vấn đề này.

Điền Chính Quốc nhanh chóng nói tiếp: "Đúng đúng đúng, phải phải phải, em cũng vậy."

Kim Thái Hanh lại cười.

Điền Chính Quốc đột nhiên lại 'ồ' lên: "Đúng rồi, lúc trước anh nói anh bị người nhà anh lừa, tại sao thế?"

"A, đương nhiên, đương nhiên, đây là chuyện của anh, anh có thể không nói, không sao, không sao." Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh nháy mắt: "Nhưng mà, không biết thầy Kim có thể nhận ra ánh mắt khát vọng của em không nha."

Kim Thái Hanh bị vẻ mặt uỷ khuất của Điền Chính Quốc chọc cười.

Sau đó, hắn nói: "Bọn họ nói với anh, nếu như anh không đồng ý, em sẽ bị đóng gói đưa cho nhà tiếp theo."

Điền Chính Quốc nghe xong, lập tức lộ ra vẻ mặt không biết nên cười hay là nên kinh ngạc: "Hả? Anh tin?"

Kim Thái Hanh bất đắc dĩ: "Tin."

"Này mẹ nó thật quá đáng, em đâu phải là hàng hóa." Điền Chính Quốc hỏi Kim Thái Hanh: "Sao anh lại tin chuyện này chứ?"

Kim Thái Hanh nói: "Anh sợ em bị ức hiếp."

Điền Chính Quốc vốn đang suy tư, bỗng nhiên bị gõ một cái.

Đinh ~

Hết biết suy tư luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#111