Chap 10 : Người bạn thứ 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh nắng chiếu nhẹ qua cửa sổ, Vương Uyên một thân đồ ngủ trắng toát nằm trên giường. Cô ngủ rất say, có vẻ như không hề hay nghe thấy tiếng chuông muốn kêu cho hỏng ở bên ngoài.

Pính poong.

Pính poong

Chuông kêu liên hồi, inh ỏi cả một vùng, đánh tan bầu không khi yên ắng của sáng sớm.

Pính poong.

Pính poong.

Pính poong.

Chuông kêu không dứt, tiếng ồn này đánh thức không ít người hàng xóm xung quanh thức giấc, nhưng điều đáng ngạc nhiên là chủ nhà vẫn chả có động tĩnh gì.

Reng...reng...reeng...reng...

Điện thoại vang lên trong một chiếc phòng nhỏ màu hồng dễ thương. Lần đầu chuông reo thì chủ nhân của nó không nhấc máy. Đến lần thứ hai, Vương Uyên mới mắt nhắm mắt mở ngồi dậy lười biếng với lấy chiếc điện thoại trên chiếc bàn đầu giường.

" Alo?" Vương Uyên giọng đầy mệt mỏi lên tiếng.

"Vương Tiểu Uyên!" đầu dây bên kia hét lên: "Tớ thật muốn đem cậu cho lên chảo rán với dầu mỡ!"

"Tuyết Băng?" cô ngáp một tiếng rồi hỏi, tiếng hét chói tai của cô bạn này làm cô tỉnh ngủ không ít. So sánh giọng của Tuyết Băng với một cái loa là không sai~

Tuyết Băng là người bạn cô quen đã được 7 năm . Lần đầu hai người gặp nhau là ở Mỹ. Cô nàng là người duy nhất tin rằng Vương Uyên không liên quan đến cái chết của ba cô. 

 "Hừ...hừ..." Tuyết Băng hừ lạnh.

" Có chuyện gì?" Vương Uyên uể oải nằm lại xuống giường. Một tay cầm điện thoại một tay với lấy chú gấu ôm bên cạnh ôm vào lòng.

" Cậu ra mở cửa cho tớ đã, nhanh!"

" Cậu đến đây?" Vương Uyên hơi sửng sốt bật thốt lên.

"Cậu còn không mau lên?" Bên đầu dây bên kia đã nổi điên.

" Oh...sorry sorry. Đợi chút nhé!" Vương Uyên ném chú gối ôm ra một bên, tức tốc chạy ra ngoài mở cửa.

"Tách..." ổ khóa được mở thành công.

" Ngủ ngon không ?" 

Bộ mặt kinh khủng ấy hỏi thăm mà làm người khác không sao trả lời. Người kia cười hì hì rồi dẫn bạn mình vào nhà.

Cô đánh răng rửa mặt rồi chải tóc. Sau đó từ phòng tắm đi ra phòng ngủ. Tuyết Băng đang xem cái gì đó, nhìn bộ mặt này chắc hạ giận rồi. Nào ngờ vừa mới ra đến nơi liền cô trừng mắt một cái.

"Khụ." Vương Uyên ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Xem gì đó?"

Tuyết Băng đưa một tấm ảnh khá cũ lên: "Đây là ai?"

Tấm ảnh là một cậu bé trai khá bảnh trai. Vương Uyên nhìn vào ảnh rồi gương mặt thoáng nét sửng sôt.

"Uyên Uyên?" thấy biểu cảm kì lạ này của Vương Uyên, Tuyết Băng hơi nheo mắt lại, nghi ngờ hỏi.

" Người bạn đó..."

" Gì ? Bạn hả ? Nhìn vô tớ còn tưởng cháu cậu. Ảnh bây giờ của cậu nhóc này đâu?"

"Không có."

"Gì cơ?" Tuyết Băng sửng sốt kêu to một tiếng.

Vương Uyên bất mãn nhìn cô bạn này một cái, có chút không vui nói: "Đó là người bạn rất quan trọng với tớ khi nhỏ. Lên lớp 8 gia đình bạn ấy bắt bạn ấy sang nước ngoài du học. Từ đó bọn mình không gặp lại nhau nữa. Cũng chẳng nghe ai nói gì về bạn ấy cả."

"Vẫn ở nước ngoài đi?" 

" Ừm! Có thể"

Reng...reng...reeeng...

Hồi chuông dài reo lên từ điện thoại của cô. Cô lười biếng cầm chiếc điện thoại lên. Ánh mắt cô có vẻ ngạc nhiên khi thấy tên người gọi. Cô nhấc máy và nghe tiếng từ đầu dây bên kia.

" Phiền cô chiều nay lên công ty được không ?"

" Ơ nhưng...hôm nay là ngày nghỉ của tôi mà?"

" Tôi có việc quan trọng muốn bàn. Yên tâm, tôi sẽ bù lại cho cô hôm khác."

"..." không trả lời 

"Alo?"

"Được." Vương Uyên chán nản đáp ứng. Ngày nghỉ của cô a a ~

    
Tútttttt.

Cuộc gọi kết thúc.

" Nè!" Tuyết Băng bỗng lên tiếng làm Vương Uyên hơi giật mình.

"Ừ?"

"Cậu bạn này tên gì?" cô nàng đưa tấm ảnh khi nãy lên hỏi.

"Hàn Danh."

"Hàn Danh?" Tuyết Băng vô giác lặp lại. Sao cô có cảm giác tên này quen thế nhỉ?

"Có chuyện gì à?" nhìn vẻ mặt hơi nhăn lại của Tuyết Băng làm Vương Uyên không nhịn được lên tiếng hỏi.

"Chỉ là...à không có gì, đi shopping đi~!"

"Shopping?" Vương Uyên lười biếng nói: "Giờ thật sự chỉ muốn ngủ"

"Cậu sẽ thành con heo nái nặng kí nhất hệ mặt trời!"

"Đi!" nghe dứt câu của Tuyết Băng, Vương Uyên ngồi bật dậy, kéo tay Tuyết Băng ra ngoài.

"Uyên Uyên~ Mình muốn gắn khóa số ở nhà cậu."

"Khóa số? Để làm gì?"

"Tránh trường hợp bữa sau đến gọi cậu không được vì tật ngủ như chết của cậu."

"..."

Cả hai cùng đi bộ đến siêu thị ở trung tâm thành phố. Hai cô gái mua một túi đồ ăn rất lớn, và rất nhiều đồ áo, mang về cả chục túi xách đồ lớn. Tiếp đo họ đi uống sinh tố, ăn kem, đi vào khu trung tâm trò chơi,... đến tận 12h trưa mới về nhà để nghỉ.

"Oa, đã quá~ Bao lâu rồi chưa đi mua sắm."

"Tháng sau sinh nhật cậu nhỉ?" Tuyết Băng ăn bịch snack mới mua ở cửa hàng tiện lợi gần nhà, nằm dài trên sofa hỏi Vương Uyên.

"Ừm"

"Cậu muốn gì?" 

"Tùy tiện đi." Vương Uyên không để tâm nói. Đối với cô mà nói, đã là quà thì bất kể là quà gì cô cũng sẽ thích.

"Túi xách mới ra mắt của Chanel? Hay cậu muốn một sợi dây chuyền?"

"Không cần cầu kì như vậy." cô hơi nhíu mi, những thứ đó đều đắt tiền, cô mới không muốn nhận.

"Cậu với mình như thế nào còn khách sáo?" Tuyết Băng bất mãn nói, cuối cùng quyết định: "Gặp cái nào đẹp hơn mình sẽ mua."

Vương Uyên không nói gì. Một lúc sau cô đi thay đồ công sở để đi đến công ty. Vừa bước ra khỏi phòng thay đồ liền thấy Tuyết Băng ở bên ngoài nói chuyện với ai đó. Ra thì thấy cô đang thanh toán tiền hàng.

"Chuyển phát nhanh?" Vương Uyên nghi hoặc hỏi.

"Ừm" Tuyết Băng ừ nhẹ, kí nhận lên tờ giấy.

"Cậu mua gì?"

"Ổ khóa đa năng có mật khẩu" Tuyết Băng tỉnh bơ trả lời.

"..." này, cô còn chưa đồng ý đâu nhé.

"Có thể thời gian tới mình sẽ ở với cậu." Tuyết Băng quay sang nhìn Vương Uyên không nhanh không chậm nói.

"Lại hờn giận bố mẹ. hay bị đuổi khỏi nhà?"

"Làm sao cậu biết?" Tuyết Băng trợn tròn mắt.

"Lẽ hiển nhiên."

"..." Này~!

Nửa tiếng sau, Vương Uyên đến công ty. Vừa vào đã thấy giám đốc mình ngồi chễm chệ trên ghế salon.

"Giám đốc tìm tôi?"

"Chắc cô cũng biết ngày kia có hợp đồng quan trọng cần kí ở thành phố C?"

"Tôi biết."

" Hôm đó cô phải đi"

" Anh gọi tôi lên đây chỉ nói cái này thôi sao?"

"Không được?" Hàn Danh bá đạo hỏi lại, lười biếng ngả người ra thành ghế.

"Khụ..." Vương Uyên ho một tiếng, anh thích làm gì chả được chứ~ Hừ! "Nhưng cái đó anh nói qua điện thoại cũng được mà?"

"Tôi không thích! Có vấn đề?"

"..." anh chính là người vô duyên nhất tôi từng gặp!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro