Phần 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Gián điệp Ma giáo mỗi ngày đều sơ hở – Phần 6

Dich: QT

Edit: Tiểu Mạch

Chương 28

Lâm Nhiễm không biết nói gì thì phải, im lặng đưa cho sư huynh một cái khăn.

Sư huynh khóc thút thít lau mặt, vừa lau vừa kể: Trước đây có một thời gian ta cùng sư phụ truy tung một giang dương đại đạo tên là Lục Cô Duyên, có một đêm bọn ta tra được khách điếm hắn nghỉ chân, sư phụ vào trước bắt người, để ta ở ngoài tiếp ứng.

Lâm Nhiễm vuốt vuốt lưng dỗ sư huynh.

Sư huynh đau đớn kế lại: ta đợi ngoài cửa nửa ngày, đột nhiên nghe thấy bên trong không có động tĩnh gì, liền vào xem xét, kết quả phát hiện sư phụ cùng hắn xáp lại đánh nhau, ai cũng không đánh lại ai, đang lúc giằng co, thế là sư phụ đã kêu ta công kích chỗ hiểm của Lục Cô Duyên, ta cân nhắc, chỗ hiểm của nam nhân không phải là gì đó đó sao, sau đó ta liền chụp lấy, uy hiếp hắn còn dám cử động ta liền bóp nát.

Lâm Nhiễm cạn lời, vừa đau lòng sư huynh, vừa phi thường đau lòng cho chỉ số thông minh của sư huynh.

Sư huynh nức nở: Thế là hắn cũng không dám cử động, ta cứ thê scaamf gì đó đó của hắn, đến tận khi sư phụ trói chặt hắn lại, ta xòe tay nhìn mới phát hiện trong lòng bàn tay đều là, khụ...... đều là mồ hôi.

Lâm Nhiễm yên lặng đỡ trán, đã hoàn toàn không muốn nghe tình tiết kế tiếp, rất hỏng bét, rất ô uế.

Sư huynh: Sau này hắn bị nhốt vào đại lao, chỉ là nhốt được mấy ngày hắn đã vượt ngục bỏ trốn, sau đó vẫn không nghe gì về hắn, ngày đó ta nằm trên mái nhà bị phong bế huyệt đạo, không nghĩ đến hắn đúng lúc đó lại đi ngang qua, thế là hắn liền bảo lần trước ta bóp gì đó đó của hắn rất mạnh hình như hư mất rồi, hắn phải ăn miếng trả miếng, bóp hư của ta luôn, nhưng ta lại thấy khi đó ta không có bóp mạnh như vậy không thể bóp hư được, ta liền bảo hắn không được nói lung tung đầu năm nay chúng ta nói chuyện đều phải có chứng cớ, hắn liền bảo vậy phải thử thử một chút xem có phải bóp hư rồi không, ta liền bảo được thử thì thử, sau đó... oa...

Lâm Nhiễm nghe xong choáng hết cả đầu:...

Tào điểm (1) nhiều lắm.

Lần trước bảo bất kể trên giang hồ phát sinh án tử gì bất kể có chứng cớ hay không đều phải điều tra Cơ Vô Tà hiện giờ lại bảo nói chuyện phải có chứng cớ.

Sư huynh đỏ mặt: Quả nhiên là không có bóp hỏng mà! Hắn cố ý!

Lâm Nhiễm vỗ vỗ vai sư huynh: Sư huynh, ngươi đừng sợ, chúng ta là Lục Phiến Môn mà còn có thể để hắn ức hiếp sao? Hắn trông như thế nào, chúng ta cùng về tìm hắn tính sổ.

Sư huynh ánh mắt mơ hồ, vẻ mặt mộng huyễn: Hắn trông... rất là đẹp.

Lâm Nhiễm trầm mặc một lát: Sư huynh, ngươi không phải là vừa ý hắn rồi đi.

Sư huynh bĩu môi đánh Lâm Nhiễm một cái: Nói gì vậy chứ, ta hận hắn còn không hết.

Lâm Nhiễm: Nah, ha ha.

Sư huynh vô cùng ủy khuất: Hức.

Lâm Nhiễm không hề thành ý an ủi: Ngươi như vầy cũng coi như là bị thương trong khi làm nhiệm vụ, đều là vì bắt giang dương đại đạo phục vụ dân chúng, nếu không phải ngươi trước đó từng bắt hắn, hắn cũng sẽ không đối xử với ngươi như vậy.

Sư huynh sâu sắc đồng ý: Cũng đúng, là bị thương trong khi làm nhiệm vụ.

Lâm Nhiễm: Ngươi có còn nhớ đêm ta và Cơ Vô Tà thành thân ngươi từng nói gì với ta không?

Sư huynh đầy mặt ngốc moe: Gì?

Lâm Nhiễm đầy mặt chân thành: Vì dân phục vụ trong lòng ngọt ngào.

Sư huynh đỏ mặt: ... Ta sai rồi, không có ngọt, thậm chí có hơi mặn mặn nữa.

Chương 29

Lâm Nhiễm một chút cũng không dám nghĩ xem chữ mặn này là có ý gì, thế là thật tri kỷ chuyển đề tài: Sư huynh, theo như ta quan sát hai ngày nay, Cơ Vô Tà chăn đàn thai phụ này rất khá, còn bảo thuộc hạ đi dán bố cáo mời người nhà đến đây nhận lại người thân nữa.

Sư huynh chà chà hai má đỏ choét, tỉnh táo một chút: Y giả bộ coi vậy mà cũng giông ha.

Lâm Nhiễm: Sư huynh, hai ngày nay ta đã nghĩ kỹ rồi, thật ra ta thấy đêm hôm đó Cơ Vô Tà có vẻ như là không phải đi bắt người đâu.

Sư huynh: Chứ đi làm gì?

Lâm Nhiễm: Ngươi không thấy giống như là đi cứu người sao?

Sư huynh lắc đầu: Không thấy.

Lâm Nhiễm tận tình khuyên bảo: Y với đám đệ tử thuộc hạ của y đều là người luyện võ, nếu thật sự là vô nhà dân thường bắt người thì làm sao lại bị thương nhiều như thế? Hơn nữa thai phụ mất tích ở mấy vùng chứ đâu phải ở chung một chỗ mất hơn trăm người đâu, nhưng mà Cơ Vô Tà ngay trong đêm đó mang về hơn trăm người, rồi lại còn đi thông cáo người nhà tới nhận thân nữa.

Bản mặt thiếu nữ của sư huynh hoàn toàn biến mất, thay bằng khuôn mặt sắc bén trừng Lâm Nhiễm: Sao ngươi lại có thể nói giúp cho ma đầu này, có phải ngươi thích y rồi không?

Lâm Nhiễm đỏ mặt lên: Xí, y còn có mười bảy phòng tiểu thiếp kia kìa, hoa tâm như vậy ta không có thèm thích đâu.

Sư huynh thở dài: Lại còn ghen, còn bảo là không thích.

Lâm Nhiễm lật lại: Ngươi còn có mặt mũi mà nói ta sao.

Sư huynh ôm má: Ta cũng đâu có thích Lục Cô Duyên a, hắn là người xấu.

Lâm Nhiễm rất muốn đánh chết y: Nói tóm lại là trong lòng ta cảm thấy Cơ Vô Tà không phải là người bị thần kinh như vậy.

Sư huynh nghiêm túc: Ngươi không biết Cơ Vô Tà trước đây đã từng làm những gì, thực sự là giết người cướp bóc không ác không làm, lấy người sống luyện đan cũng không phải không có khả năng, bất quá mỗi lần có chuyện bị Lục Phiến Môn tra xét tới đều có thuộc hạ đứng ra nhận trách nhiệm, y là cái đồ vô cùng xảo quyệt, ngươi dừng có để mấy thứ giả dối mấy ngày nay mê hoặc, lần sau sư huynh tới sẽ mang cho người một ít hồ sơ cho ngươi xem lại đi.

Lâm Nhiễm cắn cắn môi: Nhưng mà y...

Sư huynh buồn bã: Lục Phiến Môn của chúng ta có một phản đồ rồi.

Chương 30

Lúc này từ ngoài cửa truyền vào một tiếng ho không hề cố ý, sư huynh vội vàng chui cửa sổ bỏ trốn, vừa chui ra ngoài cửa phòng liền mở, Cơ Vô Tà đầy mặt xuân phong đi vào, thỏa mãn sờ sờ bụng nói: Con nít ăn ngon thật.

Lâm Nhiễm bình tĩnh nói: Cứ giả bộ đi.

Cơ Vô Tà cười nhẹ một tiếng, câu cằm Lâm Nhiễm: Ngươi không tin ta là người xấu?

Lâm Nhiễm nhìn thẳng vào mặt Cơ Vô Tà: Không tin.

Hơn nữa vấn đề của ngươi chủ yếu không phải xấu xa mà là biến thái.

Cơ Vô Tà: Những lời vừa rồi người nói trước mặt nhạc phụ đại nhân ta đều nghe thấy cả, vi phu thực sự cảm động.

Lâm Nhiễm xoắn xuýt nhìn y:...

Đều đã điểm huyệt vứt lên nóc nhà rồi mà vẫn còn gọi là nhạc phụ, hình như có hơi không tốt.

Cơ Vô Tà cúi người ôm lấy Lâm Nhiễm nhẹ giọng nói: Tối nay vi phu mang ngươi đi gặp một người.

Lâm Nhiễm: Ai?

Cơ Vô Tà cười cười, có vẻ như là rất thú vị: Võ lâm minh chủ, Phương Thanh Trì.

*Chú thích

(1) tào điểm: tào trong "phun tào", tào điểm ý chỉ chỗ để chửi, chỗ để chọt, chỗ sơ hở trong lời nói hoặc hành động của đối phương

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro