Phần 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếp khách xong xuôi, hai người trở về phòng tân hôn. Giang Trừng ngồi xuống ghế nhìn Lam Trạm đang đứng một bên không biết làm gì, rót một chén rượi xong ngẩng lên nhìn hắn nói : " Phía Đông chuẩn bị cho ngươi một biệt viện, Giang Thành sẽ đưa ngươi qua. Tư thất tông chủ ngươi vẫn nên tránh xa "

Lam Trạm đối với sự sắp xếp của hắn cũng không ý kiến.

Giang Trừng thấy hắn vẫn là ngoan ngoãn nghe theo hài lòng gật gù cầm lên chén rượi đưa đến bên miệng. Có điều rượi chưa đến miệng đã bị đoạt lấy. Giang Trừng khó chịu hung ác liếc hắn một cái.

Lam Trạm xem ánh mắt này cũng không hoảng sợ, một bên bình tĩnh giải thích : " Ngươi đang hoài thai "

Giang Trừng cười lạnh : " Không nhọc Hàm Quang Quân quan tâm " Hắn giật lại chén rượi ánh mắt cảnh cáo hằn giọng nói : " Ngươi vẫn nên trở về chỗ của ngươi " Ánh mắt vẫn là nhìn người trước mặt bất thiện : " Giang Thành, tiễn khách ! "

Giang Thành theo tiếng gọi vào bên trong, hướng Lam Trạm làm cái thủ thế : " Hàm Quang Quân mời "

Lam Trạm cũng không có nán lại, theo Giang Thành trở về nơi hắn sắp xếp.

Lam Trạm, Giang Trừng thành thân sau đó cũng như cũ cùng nhau không quen biết. Hai người ở cùng mái hiên bên dưới, trong vòng một ngày nhưng không nhất định có thể gặp mặt một lần. Dùng bữa cũng là phân nhau riêng biệt. Lam Trạm bên ngoài là Giang gia chủ mẫu, có điều trên dưới Liên Hoa Ổ vẫn một mực xem hắn như khách nhân mà đối đãi. Cũng chỉ vì đáp ứng Lam Khải Nhân một tháng lại về Vân Thâm mới có lúc cùng nhau xuất hiện, hoặc là vẫn thật ít lần Lam Trạm lại vì lo lắng đứa nhỏ cũng là đến vì hắn chăm sóc. Giang Trừng đối với hắn hành động này tỏ ra hơi khó chịu, mặc dù hắn phụ thân hài tử có quyền quan tâm hắn cũng không muốn bản thân giống như nữ nhân được như vậy đối đãi.

Giang Trừng ở một bên giường hướng chậu nôn khan, đến lúc không còn gì để ra cảm giác buồn nôn cũng không có vì thế mà giảm. Hắn nhìn Lam Trạm đang vì chính mình vuốt lưng mà khó chịu đẩy ra hắn.

Lam Trạm đối với hắn hành động này cũng quen, cũng không có tức giận hỏi : " Khó chịu sao ? "

Giang Trừng lườm hắn : " Hoài thai đi rồi biết " Hắn nhìn người này không hợp mắt, cũng tại hắn mới khiến hắn rơi vào tình cảnh khốn khổ vì thai nghén. Không khách khí lập tức muốn đuổi người : " Ta không phải nói ngươi tránh xa Tư Thất Tông Chủ ra sao ? "

Lam Trạm hiểu ý trước sự khó chịu của Giang Trừng đem hắn nhét vào trong chăn sau đó rời đi.

Đi ra đến cửa lại gặp lon ton một cục vàng vàng hướng Giang Trừng nơi ở chạy đến. Tiểu nắm thấy hắn nhìn một chút, lại không xác định lắm nghiêng đầu gọi : " Cậu ? "

Lam Trạm nhìn nhỏ nhỏ phúng phích mặt khuyên bảo : " Cữu cữu ngươi nghỉ ngơi đừng làm phiền hắn "

Kim Lăng kéo ống tay áo hắn chu chu cái mỏ : " Vậy ngươi có thể dẫn ta đi chơi sao ? Cữu cữu hắn cũng sẽ bồi ta chơi "

Lam Trạm cũng thuận theo để hắn nắm áo chính mình bồi hắn dẫn đi dạo. Kim Lăng nhìn mặt không cảm xúc Lam Trạm thắc mắc : " Ngươi là cữu cữu chủ mẫu sao ? Bọn họ từng nói cữu cữu hung như vậy sẽ không có chủ mẫu, ngươi tại sao gả cho hắn ? "

Lam Trạm không biết làm sao trả lời hắn vấn đề cũng là không nói. Kim Lăng có lẽ cũng không cần trả lời tiếp tục một bên nói : " Cữu cữu có hài tử cũng không biết là đệ đệ hay muội muội. Ta sau này có phải là đem cữu cữu chia sẻ cho hắn " hắn bĩu môi.

" Là hắn chia sẻ cha cùng ngươi "

Lam Trạm tự nhiên nói khiến Kim Lăng có chút bất ngờ, xong lại không phục nói : " Làm sao lại là hắn chia cho ta, cữu cữu là của ta trước ! "

" Ngươi có phải hay không bị cữu cữu ức hiếp trở thành thật ít nói người. Cữu cữu hung như vậy ngươi chắc ăn không ít khổ "

" Hắn lúc nào cũng hung ta, mở miệng là đòi đánh gãy chân ta. Có điều nhiều lần như vậy chân ta trên người vẫn là lành lặn "

Cứ như vậy một bên nói một bên nghe. Lam Trạm đúng là dở khóc dở cười không hiểu bản thân tại sao cùng tiểu tử này ở đây nói nhảm. Nhưng không hiểu sao vẫn là không chán ghét, nghe một chút lại bị cuốn vào trong đó. Kim Lăng kể rất sinh động còn là phối hợp động tác. Hắn cũng không nghĩ Tam Độc Thánh Thủ lại như vậy khẩu thị tâm phi, cũng có một chút hiểu hơn con người này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro