Phần 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Tông chủ, ta xem ngươi ăn không được tốt, cố ý xuống núi thay ngươi mua chút thức ăn " Giang Thành cầm trong tay thực hạp bước vào Giang Trừng gian phòng.

Đồ ăn hắn mau đương nhiên là Giang Trừng thích nhất đồ ăn. Nhưng là Giang Trừng hiện không có tâm tình ăn uống.

" Không cần, ngươi đem ra, ta chưa nghĩ muốn ăn " Giang Trừng phấy tay ý bảo hắn rời khỏi.

Giang Thành chưa kịp hành động sau đó, ngoài cửa đã có không mời mà đến vị khách. Lam Trạm trong tay thực hạp tiến vào.

" Bữa ăn thời điểm ngươi ăn rất ít " Lam Trạm nhìn ánh mắt không chào đón của hắn bổ sung : " Hài tử sẽ không khỏe "

Giang Trừng nhìn hắn vừa nói lời nói, ngạo nghễ nhìn đến, hai tay ôm trước ngực trào phúng : " Hài tử của ta không nhọc Hàm Quang Quân phí tâm "

" Giang Thành, đem lại đây "

Giang Thành nghe lệnh thực hạp trong tay mang đến, mở ra từng món đặt nghiêm chỉnh trên bàn.

Lam Trạm nhìn trên bàn đỏ đỏ món ăn hại đến hắn không đồng ý ánh mắt : " Ngươi đang mang thai không tốt ăn cay "

Giang Trừng lại cảm thấy như nghe một truyện cười tựa như, không khách khí nói : " Lam gia cơm nước hẳn là bổ dưỡng ? "

Lam Trạm lại không phủ nhận hắn nhận định : " Ta đến không phải phổ thông Lam gia đồ ăn, đều là đặc biệt cho ngươi bổ dưỡng "

" Không cần ! " Giang Trừng thẳng thừng đánh gãy hắn : " Ngươi ly xa ta một chút, đừng có trước mặt ta lắc. Tránh cho hài tử của ta lớn lên giống ngươi " thẳng thừng đuổi người.

Dưới thùng thình ta áo Lam Trạm mười ngón nắm chặt. Hắn thực muốn đến chất vấn Giang Trừng làm sao một hai mở miệng cứ phải hài tử của ta ? Trong bụng hắn đứa nhỏ lại cũng là của hắn hài tử, như thế nào lại bị xem như người không liên quan.

" Còn muốn ta tự mình tiễn ? " Giang Trừng nhìn đứng im không nhúc nhích Lam Trạm, thập phần khó chịu.

Nghe hắn như vậy thẳng thừng đuổi người Lam Trạm không thể làm gì khác hơn trở ra. Hắn thật sự không hiểu bản thân đã đắc tội gì Giang Trừng khiến hắn ghét mình như vậy ? Chẳng lẽ vì hắn đánh dấu Giang Trừng từ đó bị ghi thù ? Cũng phải, bị một người không yêu đánh dấu còn vì hắn mang đứa nhỏ, bắt ép ràng buộc mình như thế nào lại không khó chịu đây ?

Lam Trạm vừa đi thời điểm Giang Trừng một đấm nện xuống bên cạnh cái ghế. Hắn hôm đó trước khi hoàn toàn mất ý thức đã nghe rõ Lam Trạm khi đó kêu người. Chết tiệt ! Lam Vong Cơ ngươi dám đối Ngụy Anh có tâm tư ?!

Giang Trừng, Lam Trạm hai người ngồi xe ngựa trở về Liên Hoa Ổ. Giang Trừng vẫn như cũ không muốn nhìn thấy hắn mà ngồi sát cửa xe, mặt một mực chỉ hướng ra ngoài. Lam Trạm cũng không nói gì, hắn đối với hành động của Giang Trừng vốn cũng quen, chỉ là vẫn cảm thấy chút ngột ngạt. Kể ra cũng nực cười, xưa nay chỉ có hắn khiến người khác ngột ngạt khó chịu, hiện tại chính mình lại cảm nhận loại này cảm giác.

Trên trời một ánh sáng tím vụt lên, toả ra hình tử liên chín cánh bao trùm cả bầu trời.

Đây là pháo hiệu Giang gia. Hắn không nhớ đã để đệ tử ra ngoài săn đêm. Mà Giang gia đệ tử muốn tập luyện đều thông qua ý kiến tông chủ ?

Kim Lăng !

Giang Trừng thầm kêu không ổn, đem trong túi càn khôn Tam Độc rút ra, không quan hắn thân thể hiện tại bất ổn ngự kiếm hướng nơi có tín hiệu bay đến. Lam Trạm thấy hắn đi cũng ngay lập tức lấy ra Tị Trần đuổi theo.

Hắn đến nơi nhìn thấy chính là Giang gia đệ tử hết sức chật vật vẫn đem Kim Lăng bảo hộ an toàn. Hai đầu mãng xà hướng bọn họ lao tới, vừa rồi có vẻ là kịch liệt chiến đấu không ai còn sức chống đỡ. Đem Kim Lăng che lấy nhắm mắt chịu chết. Đang lúc tưởng chừng sẽ vong mạng nơi đây một đạo kiếm quang tử sắc phóng ra, đem đầu mãng xà đánh lui ra, tạo ra một tiếng va chạm chói tai. Giang Trừng thầm kêu phiền phức, mãng xà này da lại như vậy cứng, Tam Độc vừa rồi một chiêu không tổn thương được nó.

" Tông chủ ! " Giang gia đệ tử thấy hắn kích động gọi.

" Ai cho phép các ngươi mang hắn đi ra !? " Giang Trừng tức giận quát. Nếu hắn vừa rồi không đến kịp sẽ ra sao ? Bọn họ có thể chống đỡ ?  Kim Lăng. . . Hắn thật không dám nghĩ, Kim Lăng bây giờ là của hắn duy nhất thân nhân . . . . .

Giang gia đệ tử cúi đầu không dám hó hé nửa lời. Là bọn hắn quá phận, lại nghe Kim Lăng mang hắn ra Liên Hoa Ổ. Bọn hắn có điều không nghĩ sẽ gặp như vậy chuyện.

Một chiêu vừa rồi không làm tổn thương mãng xà nhưng cũng để nó có chút choáng váng. Sau khi ổn định lại bắt đầu tấn công đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro