Phần 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Trừng triệu lên Tam Độc chặn lại hai đầu mãng xà công kích. Vừa rồi không để ý cũng chưa thấy cái gì vấn đề. Lần này hắn xuất kiếm lại cảm nhận linh lực hỗn loạn.

Giang Trừng bảy tháng hoài thai vốn linh lực bất ổn. Lúc nãy lại kích động tốc độ nhanh ngự kiếm chạy đến, cơ thể không tránh khỏi tổn hại. Này hai đầu mãng xà lại không phải dễ đối phó quái vật. 

Trong bụng mãnh liệt đau đớn kéo tới khiến hắn hai chân có chút không vững. Vững vàng chống đẩy Tam Độc, Giang Trừng đem Tử Điện quất tới, theo một roi này đi ra là linh lực trong cơ thể chạy loạn cùng nơi bụng co giật từng trận.

Còn lại một tự do đầu mãng xà tiếp tục công kích tới. Giang Trừng toàn thân vô lực đưa lên Tam Độc chống đỡ. Có điều công kích chưa tới được hắn đã bị một đạo kiếm quang chặn lại. Tị Trần đem đầu quái vật đánh bật ra. Lam Trạm tham chiến đối phó một đầu mãng xà, Giang Trừng Tử Điện lại gắt gao quấn chặt đầu còn lại.

Mãng xà phần da cứng hơn thép, đao thương bất nhập. Giang Trừng phát hiện quái vật điểm yếu nơi lớp da phía dưới hướng nơi đó đâm tới nhưng là hắn thân thủ hiện tại khó chậm chạp mãng xà vẫn là dễ dàng tránh thoát. Lam Trạm cũng là nhận ra đồng thời tấn công bên kia.

Trong bụng rừng trận mãnh liệt dường như xé rách giống như co giật đưa hắn thân thể không ngừng nặng nề đi xuống lôi kéo. Giang Trừng hai chân không bị khống chế mà run run. Hắn dùng hết cuối cùng sức lực đánh nhanh thắng nhanh chuẩn xác đâm vào mãng xà dưới cổ, rạch một đường xuống bụng.Mãng xà đau đớn chịu công kích của hai bên mà cựa quậy dãy dụa miệng phát ra những tiếng chói tai.

Giang Trừng đặt tay ở bụng cố nén đau đớn. Trong bụng đau đớn nhưng là kéo tới càng thêm mãnh liệt, hắn hít sâu mấy hơi thở, từ từ liền cảm thấy có chất lỏng từ bắp đùi chảy xuống, ở dưới chân hội tụ.

Trước mặt mờ dần, mọi thứ đều trở nên mờ ảo trong đầu xoay vài vòng. Toàn thân vô lực thẳng tắp ngã xuống. Lam Trạm giữ được hắn đem người ôm lên. Dùng hết tốc độ ngự kiếm về Liên Hoa Ổ.

Giang Trừng đã đau đến không còn ý thức bắt đầu mê man. Tay nổi lên từng đoạn gân xanh nắm chặt Lam Trạm trước ngực quần áo, kẽ gọi thanh cái gì. Lam Trạm nhìn đầy đầu mồ hôi Giang Trừng đến gần nghe.

Giang Trừng nỉ non chính là : " Sư huynh....đừng đi... "

" Đừng đi, ta tất cả đều nghe ngươi. Ngươi muốn thành thân ta liền cùng ngươi. Quay lại đi..."

Lam Trạm thoáng chống cứng người, hắn hình như vừa phát hiện Giang Trừng bí mật. Cũng là có thể đoán ra Giang Trừng vì sao đối với hắn thái độ, hắn vẫn còn nhớ rõ đêm đó chính mình gọi cái gì. Chính là tình hình nguy cấp không để hắn thêm suy nghĩ hết sức tăng nhanh tốc độ ngự kiếm mặc gió bên tai gào thét.

" Đừng đi....sư huynh " Giang Trừng vẫn là nắm chặt hắn áo gấp gáp âm thanh.

Lam Trạm gạt đi hắn sợi tóc vì mồ hôi ướt nhẹp dính trên mặt cúi sát vào hắn chấn an : " Ta ở "

" Sẽ không đi " Nghĩ nghĩ lại bồi thêm câu sau.

Giang Trừng nhận được đáp lại dù đau đớn vẫn là trên mặt cố nặn nét cười, có điều hắn hiện ra cười trông đến thảm, hai mắt nhắm nghiền chịu đựng đau đớn. Lam Trạm sau khi về Giang gia ngoại trừ trào phúng chưa thấy hắn cười qua, cũng không ngờ gặp lại là như vậy hoàn cảnh.

Đáp xuống Liên Hoa Ổ trước của gặp đầu tiên Giang Trung đang đi ra ngoài. Thấy Lam Trạm tay ôm Giang Trừng toàn thân đầy máu, không đợi Lam Trạm kịp nói gì hắn thật nhanh chạy tìm y sư.

Giang Trừng là cái cẩn thận người. Giang gia y sư từ lúc hắn hoài thai đến giờ đều là sắp xếp thúc trực. Tông chủ lại là coi trọng này đứa nhỏ, vài tháng tới là Giang Trừng ngày sinh bọn họ lại càng không dám một phút lơ là.

Lam Trạm đem Giang Trừng về Tư Thất, vừa mới đặt hắn  lên giường Giang Trung là đã đẫn đến nhóm y sư. Bọn họ nhìn trên giường Giang Trừng tình hình không khỏi lo lắng, hắn bây giờ hài tử mới là bảy tháng nhưng hiện ra lại không thể không ra. Lam Trạm còn muốn ở lại đã bị không lưu tình đám y sư đuổi ra, nói không muốn làm phiền bọn họ.

Hắn dù sao y thuật không thông, ở lại cũng là không giúp được gì. Dù lo lắng vẫn phải cắn răng trở ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro