Phần 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Lăng nhìn đông ngó tây, phát hiện không ai liền nhanh nhẹn lẻn vào. Đang lúc nghĩ thành công đã với tới, quen thuộc lặp lại hắn bị xách lên, Kim Lăng không phục, tại sao lúc nào cũng bị tóm.

" Thả ta xuống. Các ngươi lừa đảo ! "

Tiểu Kim Lăng ủy khuất nhìn Lam Trạm trách mắng : " Cậu, ngươi gạt A Lăng, ngươi nói Cữu Cữu không sao làm sao hắn còn chưa có tỉnh đây ? " Hắn cúi thấp mặt đôi mắt hồng hồng : " Lại đã lâu như vậy "

Lam Trạm sinh ra khó khăn, hắn vì tiểu tử này lần đầu phạm vào nói dối : " Hắn có tỉnh sau đó lại muốn nghỉ ngơi, ngươi không nên quấy rầy "

Tiểu Kim Lăng ba ba nhìn hắn, vẻ mặt không tin : " Ngươi gạt ta. Cữu Cữu sẽ không lâu như vậy không đi thấy A Lăng, hắn là thương A Lăng nhất "

Lam Trạm bất đắc dĩ cùng hắn dông dài nói láo, cũng may khi không còn biết như thế nào trả lời tiếp cung đã đem được Kim Lăng tới phòng hài tử. Hắn đẩy Kim Lăng vào trong : " Ngươi bồi biểu đệ ngươi chơi "

" Được ! " Kim Lăng lon ton chân ngắn chạy tới trong nôi. Thích thú cầm trong tay cái trống, liên tục tạo ra tiếng kêu. Hài tử tựa hò rất vui vẻ mà nhìn hắn cười, Kim Lăng thấy vậy lại càng hăng hái.

Giang Trừng từ lúc sinh tiểu hài tử đã gần ba tháng chưa chuyển tỉnh. Kim Lăng vẫn là mỗi ngày khóc nháo đòi cữu cữu. Có điều năm tuổi tiểu hài tử vẫn là đơn thuần, mỗi lần như vậy chỉ cần để hắn bồi hắn đệ đệ, Kim Lăng cũng tất cả đều quên. Nhưng cũng chỉ là lúc đó, sau lại vẫn muốn lén lút tìm cữu cữu.

Lam Trạm trở về Tư Thất, Giang Trừng vẫn là nằm đó không nhúc nhích, vẫn là không có một dấu hiệu muốn tỉnh lại. Hắn đến bên giường ngồi xuống, nhìn một mặt không huyết sắc Giang Trừng đều cảm thấy khó khăn. Hài tử từ khi sinh ra đều không như cái khác hài tử được cha hắn ở bên chăm lo. Cũng còn tốt hắn thật là một đứa trẻ ngoan, cũng chưa từng vì đó mà khóc nháo.

Lam Trạm nắm lấy Giang Trừng cổ tay cho hắn truyền linh lực. Ngươi mau tỉnh lại đi. Không phải bình thường ngươi rất hung dữ sao, làm sao bây giờ còn nằm đó. Hài tử còn chờ ngươi đặt tên. Ngươi không phải không muốn ta đến gần con ngươi sao, ngươi nếu còn không tỉnh ta tất nhiên muốn gần hắn, ta sẽ đem hắn dạy thành ngươi ghét giống ta...

Lam Trạm bưng vài chậu nước nóng, nhúng ướt khăn mềm lau Giang Trừng mặt. Giang Trừng hôn mê ba tháng này việc chăm sóc đều là hắn. Hắn biết Giang Trừng nhất định ghét bỏ, bản thân hắn cũng không mấy nguyện ý. Nhưng nghĩ đến bọn hắn thân phận, Lam Trạm vẫn là nghĩ mình đây là đương nhiên việc phải làm.

Bàn tay quen thuộc đem Giang Trừng thắt lưng gỡ bỏ, ngón tay nắm lấy vạt áo mở ra khắc đó đột nhiên bị mạnh mẽ nắm chặt. Lam Trạm nhìn lên chủ nhân bàn tay nắm lấy chính mình. Giang Trừng vẫn là một bộ tái nhợt bộ mặt, thập phần suy yếu.

Thế nhưng hắn bộ dạng hung hăng lại không để người khác thấy vậy, Giang Trừng giữ chặt Lam Trạm tay, dùng sức phá bỏ cảm giác khô rát nơi cổ họng hung hăng nhìn Lam Trạm.

" Ngươi đang làm cái gì ? "

Hỏi xong lại cảm thấy có gì không đúng, hắn nhìn xuống chính mình phẳng lì bụng, hoảng hốt muốn bật người đứng lên, lại cảm thấy toàn thân đau nhức mà mềm oặt muốn ngã xuống.

Lam Trạm nhìn rõ hắn biểu hiện đương nhiên biết hắn lo lắng chuyện gì, nhanh tay đỡ lấy sắp ngã Giang Trừng nói : " Ngươi bình tĩnh, hài tử vô sự "

Giang Trừng không cảm kích mà gạt đi tay Lam Trạm : " Hắn ở nơi nào ? "

" Ngươi hiện tại còn yếu..." Đang muốn khuyên nhủ hắn trước tiên nghỉ ngơi, Lam Trạm liền bị hung hăng cắt ngang.

Giang Trừng mất kiên nhẫn trừng hắn lặp lại : " Hắn ở nơi nào ? "

Lam Trạm biết lay chuyển không được hắn đành đem người đi nhìn hài tử.

Tiểu Kim Lăng cùng hài tử chơi, đột nhiên nghe phía cửa tiếng động, con mắt tròn xoe hướng phía đó nhìn đến. Giang Trừng đơn bạc khoác tấm áo choàng đi vào, theo sau còn có Lam Trạm. Kim Lăng đã lâu không thấy Giang Trừng, lần này chính là hai mắt đột nhiên xúc động trào ra nước mắt, hắn phi thân lên nhào thẳng vào người Cữu Cữu hắn. Giang Trừng thân thể hiện không khỏe, bị nhào cú này chính là đứng không vững, cũng may phía sau Lam Trạm đưa tay đỡ lại hắn. Còn chưa kịp bất mãn nói gì, Kim Lăng lại nhanh hơn một bước òa lên.

" Cữu Cữu ngươi cuối cùng cũng đến xem A Lăng, ngươi làm sao lâu như vậy đều không đến xem A Lăng " Hắn sụt sịt ngoặc miệng ủy khuất

" A Lăng còn tưởng Cữu Cữu là giận A Lăng, không muốn nhìn đến A Lăng nữa " Kim Lăng nói, đem nước mắt nước mũi tùm lum quẹt vào Giang Trừng trước ngực áo.

Giang Trừng nhức đầu nhìn hắn ồn ào, đang muốn đánh gãy chân thằng nhãi này lại thấy Kim Lăng khóc đến thảm thương, trong lòng lại không nỡ, chỉ hung hăng trách mắng : " Nói lung tung gì vậy hả ? Ta không muốn thấy ngươi đã sớm đuổi ngươi về Kim Lân Đài ! "

Kim Lăng nghe đến lại khóc lớn : " Oa Cữu Cữu ngươi còn muốn đuổi A Lăng đi Kim Lân Đài "

Lam Trạm nhìn cảnh này thầm cảm thán. Xem ra cũng không phải một mình hắn khả năng càng nói càng để Kim Lăng khóc, Giang Trừng cũng là như vậy.

Giang Trừng không còn muốn nhiều lời, trực tiếp đem miệng Kim Lăng che lại, bế hắn tiến vào bên trong.

Trong nôi hài tử không bị bọn hắn ồn ào tiếng động làm khóc, thậm chí nhìn đang Giang Trừng còn khúc khích cười ra tiếng.

Giang Trừng nhìn đứa con chính mình sinh ra, cũng không phải nhăn nhúm như lúc trước mới sinh Kim Lăng, ngược lại da dẻ căng mịn, được nuôi đến béo trắng. Giang Trừng thật muốn biết chính mình đã ngủ bao lâu, hài tử đều đã lớn như vậy.

Như nhìn được Giang Trừng thác mắc, Lam Trạm lên tiếng : " Ngươi hôn mê ba tháng "

Nhận được câu trả lời Giang Trừng cũng không đi để ý Lam Trạm. Hắn ôm lên tiểu hài tử, vuốt ve hắn béo trắng khuôn mặt : " Ngươi từ nay gọi Giang Triệt "





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro