Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước 7 rưỡi tối Tiêu Chiến đã có mặt ở buổi tiệc rượu, trước đây trong những trường hợp như thế này anh sẽ không đến sớm, có khi chỉ lộ diện khoảng mười mấy hai mươi phút đã vội vàng rời đi, hôm nay chủ nhân của buổi tiệc là Lưu Hải Khoan, lại là tiệc rượu đặc biệt dành cho anh, nên anh cũng nể mặt.

Lưu Hải Khoan đợi anh ở cửa phòng tiệc, nhìn cà vạt sọc màu đỏ sậm của anh thì lên tiếng: "Không cần trang trọng thế đâu, ngày lĩnh chứng cũng không thấy cậu thắt cà vạt như vậy."

Bởi vì ngày lĩnh chứng không có ai "cắn" cổ anh.

Hôm nay sau khi xong chuyện, khi anh ôm lấy Vương Nhất Bác, cậu liền cắn anh một cái, sau đó vì cậu không muốn thừa nhận là đang cố ý nhằm vào anh, còn tỏ vẻ dở hơi nói là bị anh mê hoặc, nhất thời bị sắc đẹp mê muội tâm trí nên mới cắn anh, không thể trách cậu.

Lưu Hải Khoan hất cằm về phía phòng tiệc: "Chỉ chờ mỗi cậu thôi."

Hai người vừa tán gẫu vừa đi vào bên trong.

Tiêu Chiến: "Tối nay tôi không uống rượu, bảo người mang cho tôi một ly nước lạnh."

"Sao vậy, Vương Nhất Bác quản không cho cậu uống à?"

Vết thương nơi đầu lưỡi còn chưa lành hẳn, anh không dám động vào rượu: "Bị cảm, vừa uống thuốc hạ sốt."

Đêm nay Tiêu Chiến là nhân vật chính, vừa vào phòng tiệc đã bị mọi người nhiệt tình vây quanh.

Một vòng xã giao đi xuống, hai ly nước lạnh không thể đỡ được.

Lưu Hải Khoan sợ anh uống tiếp thì cơ thể sẽ không chịu nổi, nhỡ đâu bệnh cảm lại nặng thêm, vì thế nói dối là có việc cần hỏi anh, kéo anh từ trong đám người đi sang một bên, tạm thời giải vây.

"Cảm nhận được sự nhiệt tình của mọi người ở Giang Thành đối với cậu rồi chứ?"

Tiêu Chiến tự biết: "Là nhiệt tình với tiền của tôi."

Lưu Hải Khoan cười: "Nói toạc ra thế thì không còn thú vị nữa."

Vừa rồi ở phòng tiệc Tiêu Chiến có nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, lúc ấy anh bị mọi người vây quanh, nhắc đến việc quy hoạch phát triển công viên mấy năm tới, người đó cũng không tới gần nữa.

Anh hỏi Lưu Hải Khoan: "Hạ Vũ sao lại ở Giang Thành?" Còn xuất hiện ở tiệc rượu tối nay.

"Quê cậu ấy ở Giang Thành, ông bà nội vẫn còn ở đây, trở về cũng không có gì là lạ."

"Cậu ấy biết tối nay tôi ở đây sao?"

"Biết. Chính là vì cậu nên mới tới." Lưu Hải Khoan nói: "Tôi nói với cậu ấy là cậu đã lĩnh chứng."

Tiêu Chiến trầm giọng nói: "Sao lại mời cậu ấy đến đây? "

"Không mời, lúc nhìn thấy cậu ấy ở trước cửa phòng tiệc, tôi còn ngăn cản không cho vào? Mẹ cậu ấy là tổng biên tập báo tài chính, có chút giao tình với mẹ tôi. Bác cả của người ta còn có hợp tác với cậu, mọi người đều tới, về tình về lý tôi đều không thể trực tiếp đuổi người đi được."

Chén rượu của Lưu Hải Khoan đã trống không, anh ta vẫy tay ra hiệu với bồi bàn, sau khi đổi một ly ở trong khay, nói tiếp: "Những món nợ tình cảm của cậu, nhân lúc có thể thì sớm xử lý đi, đừng phụ lòng Vương Nhất Bác."

Tiêu Chiến không hiểu: "Tôi nợ tình cảm gì?"

Lưu Hải Khoan nhìn anh: "Được rồi, tôi cũng không phải Vương Nhất Bác, ở trước mặt tôi cậu cũng không cần phải diễn cảnh thái bình giả tạo."

"Hạ Vũ rốt cuộc đã nói lung tung gì với cậu vậy?"

"Cậu ấy không nói gì cả. Có người nói cậu và Hạ Vũ vừa hẹn hò thì cậu đã ngoại tình, trong vòng một tuần đã thấy cậu cùng mấy người khác nhau ra vào khách sạn. Không ít người biết chuyện này, nhưng không ai dám nói trước mặt cậu, nhưng không có nghĩa là không có dị nghị sau lưng. Cậu thực sự nghĩ danh tiếng của cậu tốt hơn tôi được bao nhiêu? Ở trong mắt bọn họ, hai chúng ta là cá mè một lứa."

"......"

Tiêu Chiến bật cười: "Tôi và Hạ Vũ có từng hẹn hò?"

Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến liền.

Không đợi anh đi tìm Hạ Vũ, Hạ Vũ đã cầm ly rượu vang đỏ đi tới. Lưu Hải Khoan bèn mượn cớ rời đi.

Hạ Vũ nghe nói Tiêu Chiến đã kết hôn, không dám tin, hắn và Lưu Hải Khoan không thân, không có hỏi chuyện cụ thể được, chỉ có thể xác minh từ những người khác, Tiêu Chiến thật sự là đã kết hôn.

Hắn có chút không cam lòng, cũng có chút hối tiếc, nhưng cũng biết được rằng anh kết hôn trong tâm thế hoàn toàn thoải mái.

"Chúc mừng, tân hôn vui vẻ." Hạ Vũ cười, cách một khoảng không mà kính Tiêu Chiến.

"Cám ơn." Tiêu Chiến cũng lười vòng vo: "Tìm tôi có chuyện gì?"

Hạ Vũ cười cười: "Tôi có thể có chuyện gì được nữa, tìm cậu uống một ly."

Trước khi đến đây, không biết anh đã kết hôn, chỉ biết anh đang ở Giang Thành, không nhịn được mà muốn tới gặp anh một lần, chỉ thế mà thôi.

Hắn quen biết Tiêu Chiến qua người bác họ, có tìm anh nhờ giúp đỡ vài lần, anh cũng để ý mà giúp đỡ, vì để bày tỏ sự cảm ơn, hắn có mời anh ăn cơm vài lần.

Sau khi quen biết, hắn thể hiện là mình có tình cảm với anh.

Anh nói: Không nghĩ đến việc có mối quan hệ nào khác ngoài chuyện là đối tác với bác của hắn. Đó là lời chối hắn một cách khéo léo.

......

Tiêu Chiến đáp lại hắn bằng ly nước: "Cảm ơn đã chúc phúc. Tôi còn có việc, xin lỗi không tiếp được."

"Quả thật tôi cũng có một việc muốn nhờ." Hạ Vũ đột nhiên nhớ tới chuyện chính của mẹ mình.

Tiêu Chiến dừng bước, đối với một người có tính cách cởi mở như Hạ Vũ, cho dù anh đã từ chối hắn thì phong độ cơ bản vẫn luôn có: "Cậu nói xem."

Hạ Vũ nói thẳng: "Mẹ tôi sắp nghỉ hưu, bà ấy muốn trong nhiệm kỳ này được đưa tin về hai đợt báo cáo chuyên đề chuyên sâu của tập đoàn ZW các anh."

Nếu đưa tin về báo cáo tích cực của tập đoàn, Tiêu Chiến sẽ không bài xích, nhưng bây giờ anh có chút băn khoăn: "Có người lan truyền tin tôi và cậu có qua lại với nhau, không biết cậu có nghe nói đến chuyện này hay không?"

Hạ Vũ gật đầu.

Tiêu Chiến nói: "Tối nay tôi mới được biết. Mặc dù tất cả chỉ là bóng gió nhưng tôi không muốn tin đồn này ảnh hưởng đến gia đình tôi, việc đưa tin chuyên đề này tôi phải về hỏi thêm ý kiến của chồng."

Hạ Vũ vừa nghe anh nói muốn hỏi ý kiến của Vương Nhất Bác, xác định, mười thì có tám, chín phần là không có sau đó nữa.

Dù sao, hắn cũng chân thành cảm ơn. Điện thoại di động của Tiêu Chiến vang lên, cuộc gọi đến ghi chú: Vu Bân

Anh gật gật đầu với Hạ Vũ rồi xoay người đi ra ngoài nghe điện thoại.

Vu Bân là một trong những bạn học khá thân hồi trung học của anh, hồi học lớp 12 đã làm bạn cùng bàn một năm, sau khi tốt nghiệp đại học vẫn giữ mối quan hệ làm ăn, liên lạc tương đối thường xuyên.

"Cậu ấy sắp kết hôn. Là ngày 28 tháng này."

Đây là câu đầu tiên Vu Bân mở miệng.

Không chỉ đích danh, không đầu không đuôi.

Tiêu Chiến: "Ai kết hôn? Trác Thành?"

"Ừm."

Vu Bân hồi còn trung học có thầm mến Trác Thành, vất vả đợi đến khi tốt nghiệp lớp 12, anh lập tức tỏ tình, kết quả hiển nhiên là bị từ chối. Anh vẫn không nản lòng, lên đại học đã thi vào trường nơi Trác Thành học nhưng vẫn là không theo đuổi được.

Về sau vẫn không thể gặp được người nào khiến anh ta động tâm như Trác Thành, cho nên mấy năm nay anh ta vẫn luôn nhung nhớ về cậu ấy.

Năm phút trước, từ chỗ bạn học anh biết được tin Trác Thành sắp kết hôn, tâm tình rối loạn, lại không có người để tâm sự, đành phải gọi điện thoại cho bạn cùng bàn Tiêu Chiến.

"Cậu ấy và vị hôn phu quen biết qua xem mắt, người kia đối với cậu ấy không tồi, cậu ấy cũng rất hài lòng với người đó."

"Không phải là chuyện tốt hay sao." Tiêu Chiến hỏi người quen lấy một điếu thuốc, cầm bật lửa từ chỗ bồi bàn, đến bên ngoài phòng tiệc châm thuốc hút.

Vu Bân vừa mâu thuẫn vừa cười đắng: "Đúng vậy, khá tốt."

"Cậu có nhận được thiệp mời của Trác Thành không?" Anh hỏi.

Tiêu Chiến hút một hơi thuốc, nói: "Tạm thời chưa nhận được."

Vu Bân không lo lắng chuyện Tiêu Chiến không nhận được thiệp mời, bạn học nào kết hôn cũng đều sẽ mời anh.

Năm đó lớp trung học của bọn họ xuất thân đa phần không phú cũng quý, mà gia đình Tiêu Chiến lại không phải phú quý bình thường có thể so sánh được, nhưng anh là người xử sự khiêm tốn, thành tích lại xuất sắc, lại là lớp trưởng của bọn họ, duy trì rất nhiều mối quan hệ.

Bước vào xã hội, Tiêu Chiến đương nhiên sẽ thuộc về nhóm người đứng ở đỉnh cao thực lực và tài phú, nhưng Tiêu Chiến vẫn luôn cho anh ta cảm giác như trước, mạnh mẽ lại khiêm tốn.

Cho nên lúc tâm tình phiền muộn, việc anh ta nghĩ đến trước tiên chính là gọi điện thoại cho Tiêu Chiến.

"Khi nào cậu đi dự đám cưới giúp tôi gửi một câu chúc phúc đến cậu ấy." Muốn mang theo câu chúc phúc gì, Vu Bân còn chưa nghĩ ra: "Đêm nay có rảnh không? Ra ngoài uống một ly."

"Không có thời gian. Tôi đang ở Giang Thành."

"Được. Cậu bận đi, quay về thì liên lạc."

Cúp máy, Tiêu Chiến hút nửa điếu thuốc rồi trở về phòng tiệc.

Lưu Hải Khoan cố ý chờ Tiêu Chiến, vừa rồi Tiêu Chiến sau khi nghe điện thoại có nhắc tới Trác Thành, anh xác định mình không nghe nhầm. Cái tên Trác Thành này hiện tại trở nên đặc biệt nhạy cảm, bởi vì người Tiêu Chiến nghe ngóng từ chỗ Vương Nhất Bác trước khi kết hôn cũng chính là Trác Thành.

Anh đưa cho Tiêu Chiến một ly nước ấm.

Tiêu Chiến cầm ly thủy tinh, ngay cả cái ly cũng nóng hổi.

Không có chuyện đột nhiên lại trở nên ân cần, anh đánh giá Lưu Hải Khoan: "Có gì cứ nói."

Lưu Hải Khoan nói thẳng: "Hình như tôi nghe thấy cậu nói chúc phúc cho Trác Thành?"

Tiêu Chiến thản nhiên: "Điện thoại của bạn học, nói cuối tháng cậu ấy kết hôn."

Lưu Hải Khoan dừng một chút mới hỏi: "Kết hôn với ai? Vu Bân?"

"Đối tượng xem mắt."

Lưu Hải Khoan gật gật đầu, nếu là quen biết qua việc xem mắt, vậy thì gia thế và năng lực cá nhân đều thích hợp: "Rất tốt."

Trác Thành là học bá lớp họ hồi trung học, sau này trong giới du học cũng được công nhận vừa là học bá vừa là mỹ nam. Nghe nói một ngày Trác Thành có thể được nhận nhiều nhất là ba bức thư tình, nhiều người theo đuổi cậu ấy như vậy, vẫn không có ai thành công.

Anh ta và Tiêu Chiến học chung trường trung học, có biết Trác Thành, Tiêu Chiến cùng lớp với Trác Thành từ năm lớp 10, hai người là bạn học ba năm.

Thời học sinh có rất nhiều người thích Trác Thành, chỉ riêng anh ta biết, trong lớp Tiêu Chiến có ba, bốn người, ngoại trừ Tiêu Chiến, còn có bạn cùng bàn của Tiêu Chiến, Vu Bân.

Vu Bân thích Trác Thành rất rõ ràng thẳng thắn, còn lớn mật công khai yêu thầm. Tiêu Chiến thì có vẻ thích trong âm thầm, chưa từng biểu hiện ra ngoài, cũng không có bạn học nào biết, lúc ấy biết chỉ có một mình anh, sau này có thêm Vương Nhất Bác là biết chuyện.

Nếu Vương Nhất Bác đã không muốn nhắc thêm về chuyện tình cảm trước kia của Tiêu Chiến, anh ta là người ngoài, không thể tùy tiện xen vào chuyện nhà người ta.

Có một số chuyện, một khi lớp giấy bọc bên ngoài bị chọc thủng, sẽ dẫn đến những mâu thuẫn không cần thiết.

Thu lại suy nghĩ, Lưu Hải Khoan nói: "Vương Nhất Bác tính tình không tốt, đôi khi rất tùy hứng, cái này tôi thừa nhận..."

Tiêu Chiến ngắt lời anh: "Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?"

Lưu Hải Khoan bối rối: "Trác Thành ..." Anh ta dừng lại một chút: "Quá khứ đã qua. Còn có Hạ Vũ kia, nếu cậu nói là hiểu lầm, tôi tin, nhưng cậu hãy nhanh chóng xử lý cho thỏa đáng. Cho dù cậu và Vương Nhất Bác không có tình cảm, nhưng bây giờ hai người đã kết hôn, cậu đừng phụ lòng em ấy."

Tiêu Chiến: "Với tính tình của em ấy, chỉ có em ấy phụ lòng người khác."

Điện thoại tối nay hết lần này đến lần khác vang lên, bây giờ di động lại rung, là lễ tân khách sạn gọi tới, sau khi nghe máy chỉ nói một câu: "Chờ tôi hai phút, tôi lập tức qua đó."

"Tôi trở về phòng, lát nữa sẽ xuống." Khi anh nói lời này với Lưu Hải Khoan, chân đã đi được mấy bước.

Từ tầng tổ chức tiệc đến tầng trên cùng, đi thang máy chuyên dụng mất chưa đầy một phút. Tiêu Chiến sải bước từ thang máy đi ra, nhân viên phục vụ đang đẩy xe đồ ăn chờ ở cửa phòng.

Anh gọi bữa tối cho Vương Nhất Bác, vốn đặt là bảy giờ rưỡi sẽ đưa đến phòng, nhưng Vương Nhất Bác vì quá mệt nên dặn đợi chín giờ hẵng bảo người đưa tới, lúc này nhân viên phục vụ ấn chuông cửa, không thấy ai ra mở, đành phải báo cho lễ tân liên lạc với Tiêu Chiến.

Nhân viên phục vụ đặt mâm đồ ăn ở bàn rồi rời đi, Tiêu Chiến đi vào phòng ngủ gọi Vương Nhất Bác dậy.

Ban nãy xong chuyện, cậu quá buồn ngủ, cuộn chăn và ngủ thiếp đi.

Phòng chỉ bật một ngọn đèn tường, anh nắm vai Vương Nhất Bác khẽ lay: "Tiểu Bác, dậy ăn cơm."

Vương Nhất Bác đang ngủ say bị người khác lay, nửa tỉnh nửa mê, trong bực bội mà hất tay anh.

Tiêu Chiến một tay chống lên gối cậu: "Không ăn sao?"

Vương Nhất Bác sớm đã đói bụng, dạ dày muốn ăn, nhưng thân thể lại không muốn đứng lên.

"Không dậy nổi hả?" Anh thì thầm hỏi cậu.

Vương Nhất Bác dần tỉnh táo, nói thật: "Không muốn ngồi dậy." Dừng một chút lại nói: "Cũng không thể lãng phí đồ ăn."

Anh đặc biệt từ tiệc rượu trở về lấy đồ ăn cho cậu, đồ ăn và tâm ý của anh đều không thể lãng phí được, cậu định chờ một chút sẽ đứng dậy đi ăn.

"Biết rồi. Em ngủ tiếp đi."

Tiêu Chiến đứng thẳng dậy, rời khỏi phòng ngủ.

Vương Nhất Bác nghi hoặc, anh biết cái gì? Ngồi dậy một lát, cậu rửa mặt qua loa rồi đi ăn cơm.

Trong phòng ăn, Tiêu Chiến đang ngồi trước bàn.

"Anh không đến tiệc rượu sao?"

Tiêu Chiến quay đầu nhìn cậu một cái: "Anh ăn salad mà em không muốn ăn rồi, không phải em nói không thể lãng phí à."

"......"

Trong lúc nói chuyện, Vương Nhất Bác đi đến bên cạnh anh, salad trên đĩa đã bị anh ăn hơn phân nửa, rau chỉ còn lại có một ít, tôm thì chỉ còn lại một con.

Tiêu Chiến không thích ăn salad, cũng không thích ăn tôm, cậu biết.

Cậu ngồi xuống bên cạnh anh: "Em không có ý là để cho anh ăn."

Tiêu Chiến phản ứng lại, vừa rồi anh hiểu lầm rồi.

Anh lấy điện thoại di động và đặt cho cậu một phần salad khác. Phần salad còn lại trên đĩa, anh tiếp tục ăn rồi dùng nĩa xiên con tôm cuối cùng.

Vương Nhất Bác: "Anh để tôm cho em ăn đi."

Cậu nói chậm mất nửa giây, dứt lời, Tiêu Chiến đã vừa bỏ con tôm cuối cùng vào miệng.

Tiêu Chiến nhìn cậu, tưởng rằng cậu đang rất đói.

Cánh tay anh đặt lên lưng ghế cậu, nghiêng người qua, đút con tôm còn chưa nhai vào miệng cậu.

Lúc môi chạm môi, hô hấp của hai người theo bản năng chợt ngừng lại.

Chờ môi Tiêu Chiến rời đi Vương Nhất Bác mới hồi phục lại hơi thở, cổ họng khô khốc không khỏi nuốt xuống một chút, cậu thầm giễu bản thân đúng thật không có tiền đồ, cũng chẳng phải là chưa từng hôn nhau, huống hồ đây chỉ là đút tôm mà thôi, thế mà đến việc điều chỉnh hô hấp cũng không xong?

Sau một lúc ổn định lại tâm trạng, cậu bắt đầu chậm rãi nhai tôm.

Tiêu Chiến ngồi thẳng, đầu ngón tay dừng ở cổ áo, nới lỏng cà vạt.

Không ai phá vỡ sự trầm mặc này.

Vừa rồi anh đã gọi cho Vương Nhất Bác thêm một phần salad, lễ tân trả lời rằng mười phút nữa sẽ giao đến.

Anh liếc nhìn Vương Nhất Bác một cái, cậu đang mặc một chiếc áo tắm, nếu lát nữa nhân viên đưa đồ ăn tới anh không có ở đây thì cậu sẽ phải thay quần áo để mở cửa, vì thế anh bèn nhắn tin cho Lưu Hải Khoan: [Mười phút nữa tôi qua.]

Lưu Hải Khoan: [Đang chờ cậu để nói về kế hoạch đầu tư, cậu đang làm gì vậy?]

Tiêu Chiến nói: [Ở bên tiểu Bác, không phụ em ấy.]

Lưu Hải Khoan: "..."

[Cái tốt của tiểu Bác thì không học? Lại đi học em ấy cái kiểu ẩm ương dở hơi này này?]

Tiêu Chiến cười một tiếng, không trả lời.

Vương Nhất Bác nghiêng đầu: "Anh cười gì vậy?"

Tiêu Chiến cảm thấy nói cho cậu biết sự thật cũng chẳng sao cả: "Hải Khoan bảo anh đừng học cái tính ẩm ương dở hơi của em."

"Nói thế nào lại nhắc đến em rồi?"

"Em tự mình xem đi."

Tiêu Chiến mở khung chat ra, đặt điện thoại di động lên bàn ở trước mặt cậu.

Vương Nhất Bác nhìn lịch sử trò chuyện của anh và Lưu Hải Khoan, bắt được trọng điểm: "Vì sao anh lại cố ý nhấn mạnh ý không phụ lòng em?"

Ánh mắt cậu chuyển từ màn hình điện thoại di động đến khuôn mặt anh: "Trước đây anh có phụ em sao?"

Tiêu Chiến nhìn cậu: "Em nghĩ sao? Hải Khoan nói tính tình của anh tuy rằng không tốt, nhưng cũng là người đã kết hôn rồi, bảo anh đừng phụ lòng em."

Vương Nhất Bác còn tưởng rằng có chuyện gì to tát, anh và Hải Khoan thường xuyên khịa nhau, công kích lẫn nhau cũng là chuyện thường ngày, cậu nhìn nhiều đã thành quen, bèn trả lại điện thoại di động cho anh.

Tiêu Chiến cất điện thoại di động sang một bên: "Làm thế nào mà tính tình em khó chiều như vậy, vẫn có nhiều người thiên vị em thế, còn nói giúp em không ít chuyện?" Ngay cả hải Khoan cũng nói giúp cậu mấy lời.

Vương Nhất Bác giả vờ tự hỏi, bưng chén canh trong tay uống vài ngụm rồi mới nói: "Có lẽ là do tính cách đầy mị lực."

Tiêu Chiến: "..."

Không còn gì để nói.

Thời gian chờ đưa cơm hơi lâu, anh liếc nhìn đồng hồ, món salad ít nhất cũng mất năm phút nữa mới có thể giao đến. Thời gian vừa đủ, anh nhắc đến chuyện mẹ của Hạ Vũ muốn đưa tin tài chính chuyên sâu về tập đoàn ZW.

Nói vài câu đơn giản giải thích ngọn nguồn, bao gồm cả tin đồn giữa anh và Hạ Vũ có qua lại.

Vương Nhất Bác không biết Hạ Vũ, nhưng sau khi kết hôn có nghe người khác nói qua, nói Hạ Vũ là bạn trai cũ của Tiêu Chiến, con người đẹp lại rộng lượng hào sảng. Công ty của bác Hạ Vũ có hợp tác với Tiêu Chiến, nói vậy là hai người quen biết qua bác của Hạ Vũ.

Cậu nói: "Nếu là hiểu lầm, nói ra thì tốt rồi."

Im lặng trong chớp mắt.

Cậu biểu đạt sự chân thành: "Hôm nay anh cứ nói thẳng mọi chuyện được không? Nếu anh có bất cứ điều gì muốn hỏi em, em cũng sẽ thẳng thắn trả lời anh."

Tiêu Chiến đoán không ra là cậu lại muốn tính toán cái gì: "Em muốn nghe anh thẳng thắn chuyện gì?"

"Rốt cuộc anh từng có bao nhiêu bạn trai?" Cuối cùng cậu vẫn không nhịn được sự tò mò, hỏi thẳng ra.

Ánh mắt Tiêu Chiến u ám: "Anh có mấy người bạn trai, em không biết sao?"

Vương Nhất Bác khẳng định: "Không biết."

Cậu nhỏ hơn anh vài tuổi, lúc cậu học lớp 11 thì anh đã tốt nghiệp, thời trung học giữa hai người cũng không có bất kỳ liên hệ gì, lên đại học lại không ở cùng một chỗ, trong thời gian ở trường nếu anh có bạn gái hay bạn trai, lại không công khai, cậu làm sao có thể biết được.

"Không đến mức chưa từng quen ai đấy chứ?"

Tuy nhiên, không chờ được câu trả lời mà cậu mong đợi, anh nói: "Anh có từng hẹn hò với một người, nhưng thời gian rất ngắn."

Chua xót, nỗi chua xót và khổ sở đan xen vào nhau, mạnh mẽ đâm vào lục phủ ngũ tạng, trong nháy mắt bao trùm lấy cậu.

Vương Nhất Bác ra vẻ thoải mái: "Em có biết không?"

Tiêu Chiến gập đầu: "Có."

Theo trực giác của Vương Nhất Bác thì người bạn mà anh từng qua lại hẳn là Trác Thành, trong thời gian anh và Trác Thành học thạc sĩ ở trường, còn ở cùng một viện, có những lớp học chuyên ngành trùng nhau, thường xuyên có thể gặp mặt.

Bởi vì thời gian hẹn hò không dài, nên khả năng cao là không muốn công khai.

Anh thích Trác Thành, vì sao lại chia tay?

Cậu bất giác lại suy nghĩ miên man, bắt đầu động não suy nghĩ nguyên nhân khiến bọn họ chia tay.

Tiêu Chiến còn đang chờ cậu tiếp tục truy vấn, kết quả cậu lại làm bộ bưng chén canh lên uống.

Sắc mặt cậu cực kỳ mất tự nhiên, rõ ràng là đã khó chịu, còn làm ra vẻ không thèm để ý mọi chuyện, anh vạch trần cậu: "Mất hứng thì cứ việc nói thẳng."

Vương Nhất Bác thẳng thừng phủ nhận: "Em không có mất hứng."

Cậu cười: "Em đang nghĩ về những người em có quen biết, xem trong đó ai có khả năng từng hẹn hò với anh."

Ánh mắt Tiêu Chiến bày tỏ ý vị sâu xa: "Vậy em cứ từ từ suy nghĩ."

Ngoài miệng Vương Nhất Bác không thừa nhận là bản thân cậu đang khó chịu, nhưng trong lòng giống như bị châm chích.

Tiêu Chiến không trêu chọc cậu nữa: "Anh với cậu ấy hẹn hò hai tuần, sau đó lĩnh chứng rồi."

Vương Nhất Bác kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, thì ra người bạn trai anh nói là cậu.

Trong lòng nhất thời đã thoải mái, tất cả nỗi chua xót khó nhịn như thủy triều rút đi.

Cậu liếc Tiêu Chiến một cái, trách anh cứ úp úp mở mở, cúi đầu tiếp tục uống canh.

Tiêu Chiến nhìn cậu nói: "Tò mò quá khứ của anh, còn muốn anh nói thật, nhỡ đâu những lời nói thật ấy không phải chuyện em muốn nghe, em lại mất hứng, về sau còn tự suy diễn linh tinh. Điển hình cho việc khi không tự ôm khổ về mình, em nói xem, sao phải tự làm khó bản thân như vậy?"

Vương Nhất Bác bào chữa: "Em vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc lơ mơ nên mới hỏi." Thật ra sau khi hỏi rồi cậu cũng đã hối hận.

"Tiểu Bác, không nên để tâm quá nhiều đến những chuyện trước kia, nếu có thời gian chi bằng suy nghĩ thêm xem hai chúng ta nên làm sao để sống chung hòa hợp qua năm, sáu mươi năm sau này."

Anh cũng không hỏi về quá khứ của cậu, không hỏi trong lòng cậu đã từng có ai chưa, không tò mò lúc cậu đọc sách có nhớ ai hay không, không phải anh không quan tâm, mà là không cần thiết.

Anh biết rõ rằng ham muốn chiếm hữu là bản chất của con người, mà ham muốn chiếm hữu này tồn tại trong bất kỳ mối quan hệ nào. Trong tình yêu, ham muốn chiếm hữu là mãnh liệt nhất, trong một mối quan hệ không có tình cảm như anh và Vương Nhất Bác, dù ít hay nhiều thì cũng vẫn có dục vọng chiếm hữu.

Vì vậy, không cần phải để tâm đến chuyện trước kia.

Chuông cửa vang lên, Tiêu Chiến qua lấy đồ ăn.

Vừa rồi chủ đề câu chuyện bị lệch đi, nói nửa ngày mà vẫn chưa nhắc đến chuyện đưa tin chuyên đề của mẹ Hạ Vũ.

Tiêu Chiến đặt món salad tôm tươi vào tay cậu, hỏi cậu suy nghĩ thế nào, nếu cậu không muốn, anh sẽ từ chối Hạ Vũ.

Vương Nhất Bác gắp một con tôm lên ăn, giọng điệu sảng khoái: "Em không có ý kiến. Hơn nữa bác của anh ấy còn có hợp tác với anh."

Điểm chú ý của cậu lại nằm ngoài suy nghĩ của Tiêu Chiến, cậu hỏi: "Anh rất quan tâm đến Hạ Vũ à?"

"Bình thường." Tiêu Chiến nói: "Càng quan tâm đến em hơn, dù sao thì tính cách em cũng đầy mị lực mà."

Vương Nhất Bác bị chọc giận đến bật cười, đừng tưởng rằng cậu nghe không ra ý chế giễu của anh trong đó.

Cậu đặt đĩa xuống, đứng dậy và chuẩn bị thủ thế như muốn đánh lộn với anh.

Tiêu Chiến ấn cậu đang hùng hổ ngồi xuống, cười hôn lên môi cậu, lần đầu tiên bày ra dáng vẻ dỗ dành người khác: "Được rồi, được rồi."

"Mấy người chỗ Khoan ca còn đang chờ anh." Anh mượn cớ này rồi rời đi.

Chạng vạng ngày hôm sau bọn họ trở về Bắc Kinh, mới sáng sớm Vương Nhất Bác đã rời giường, nhân lúc buổi sáng cảnh sắc ở Giang thành vô cùng đẹp, thích hợp để đi đây đi đó.

Tiêu Chiến còn có công việc phải bận rộn, cậu đi chơi một mình.

Các cửa hàng trên phố cổ Giang Thành đều có những nét đặc sắc riêng, Vương Nhất Bác dạo chơi từng cửa hàng một.

Lúc ra khỏi một quán trà, cậu đi tới cửa hàng đồ sứ bên cạnh, cửa hàng chỉ có một ông chủ hơn tám mươi tuổi.

Ông chủ tóc bạc, đang cầm kính lúp xem điện thoại.

Thấy có người đi vào, ông chậm rãi ngẩng đầu, hiền từ nói: "Cậu cứ xem qua tuỳ ý, nếu thích món gì thì gọi tôi."

Tất cả các đồ sứ đều được khóa trong chiếc tủ kính trưng bày và được sắp xếp đẹp mắt.

Tất nhiên, giá cả cũng không hề rẻ.

Vương Nhất Bác đi dạo không có mục đích, cứ vừa mắt là mua.

Đi đến trước một chiếc gạt tàn, cậu chợt dừng lại.

Màu sắc và thiết kế của chiếc gạt tàn này đặc biệt nhất trong tất cả những chiếc gạt tàn mà cậu từng thấy, mỗi sắc thái đều thể hiện được sự cao cấp của nó.

Không chút do dự, cậu đã mua nó.

Đi dạo đến trưa mới trở về khách sạn, cậu chỉ mua được một chiếc gạt tàn.

Tiêu Chiến vừa bận rộn xong, đang chờ cậu ăn cơm trưa.

Thấy cậu xách hộp quà, anh hỏi: "Em mua gì vậy?"

"Gạt tàn."

Tiêu Chiến tưởng rằng cậu mua cho anh, đưa tay qua: "Cho anh xem."

Vương Nhất Bác không đưa cho anh mà đặt hộp quà lên bàn: "Là gửi cho anh trai em, chủ cửa hàng đã đóng gói rồi, nếu tháo ra thì lại phải gói lại, quá phiền phức."

Tay Tiêu Chiến khựng lại giữa không trung vài giây, ngượng ngùng thu hồi.

Anh nhìn lướt qua hộp quà, lạnh nhạt nói: "Vương Nhất Đình thiếu gạt tàn sao?"

"Không thiếu. Anh ấy hút thuốc nhiều hơn anh, gửi cho anh ấy một cái gạt tàn để nhắc nhở anh ấy hút ít một chút." Vương Nhất Bác khát nước, cầm lấy ly nước trên bàn, một hơi uống hết nửa cốc, không chú ý tới vẻ mặt Tiêu Chiến đã thoáng thay đổi.

Ngồi trên máy bay trở về, Vương Nhất Bác mở máy tính ra rà soát lại từ đầu đến cuối ý tưởng về phương án mới của Thịnh Thế một lần. Cân nhắc đến thời gian bay cũng như hạ cánh, cậu vẫn cảm thấy phương án mới không bằng phương án đầu tiên, vẫn thiếu một chút ý tưởng.

Nhưng phương án đầu tiên lại bị Thịnh Tề chê bai là không có sáng tạo.

Nếu như cậu lấy phương án ban đầu đưa cho Thịnh Tề, Thịnh Tề sẽ phản ứng thế nào đây?

Không phải sẽ bị cậu làm cho tức giận phát điên đấy chứ.

Nhưng nếu cứ như vậy mà từ bỏ phương án đầu tiên thì chính bản thân cậu lại không cam lòng.

Cuộc đấu tranh nội tâm diễn ra hồi lâu, đến tận khi ô tô đến đón bọn họ.

Ngồi trên xe, Vương Nhất Bác đặt tay lên cửa sổ xe, nhìn ra ngoài thất thần.

"Chuyện Hạ Vũ tìm anh nhờ giúp đỡ, em lại đổi ý sao? Bây giờ đổi ý vẫn còn kịp."

Vương Nhất Bác chỉ nghe được nửa câu sau, quay đầu nhìn Tiêu Chiến, trong mắt mờ mịt: "Anh nói gì cơ?"

Tiêu Chiến: "Chuyện Hạ Vũ tìm anh nhờ giúp đỡ, em có muốn thay đổi chủ ý hay không?"

Vương Nhất Bác không hiểu chuyển gì: "Tại sao phải thay đổi chủ ý?"

Tiêu Chiến nói: "Chuyện mẹ anh đồng ý với ba anh, thường là sang ngày hôm sau bà liền đổi ý." Sau đó mẹ anh thường thể hiện sự mất hứng không vui, ba anh không có cách nào, chỉ có thể nịnh nọt, dỗ dành nửa ngày mới có thể làm mẹ anh vui trở lại.

Chứng kiến nhiều từ khi còn nhỏ, anh đã học được không ít bài học từ ba mẹ mình, anh sẽ không lặp lại những sai lầm của ba. Có những việc phải cho Vương Nhất Bác thời gian một ngày để đổi ý, tránh những mâu thuẫn cả hai không cần thiết.

Vương Nhất Bác: "... Không có gì phải đổi ý, anh cứ trả lời Hạ Vũ đi."

Tiêu Chiến không liên lạc với Hạ Vũ mà bảo thư ký trả lời thay, chuyện đưa tin chuyên đề cũng do thư ký toàn quyền phụ trách.

Vương Nhất Bác tiếp tục suy nghĩ về vấn đề nan giải trong phương án của cậu, rốt cuộc là đưa phương án mới cho Thịnh Tề, hay là lấy phương án cũ từng bị anh ta từ chối nộp lại đây.

Khi xe chạy vào sân biệt thự, cậu gửi email cho thư ký của Thịnh Tề, hẹn trước thời gian rảnh gặp mặt là vào thứ hai.

Cậu quyết định sẽ sử dụng phương án ban đầu. Vừa xuống xe, cậu nhận được email trả lời.

Thư ký của Thịnh Tề nói: [Chiều mai Thịnh tổng có hẹn đối tác chơi golf, mấy giờ kết thúc vẫn chưa quyết định, tám giờ tối còn có bữa tiệc xã giao khác.]

Vương Nhất Bác đã hiểu, sau khi chơi golf đến trước tám giờ có một khoảng thời gian rảnh.

Cậu vừa đi vừa nhắn: [Là sân golf nào vậy? Tôi qua chờ Thịnh tổng.]

Xác nhận tên câu lạc bộ xong, Vương Nhất Bác cất điện thoại di động đi.

Buổi tối lại mất thêm hai tiếng đồng hồ xem lại chi tiết phương án một lần, in ra mới chắc chắn.

Lấy phương án từng bị từ chối đi tìm Thịnh Tề, trong lòng cậu không có gì dám chắc chắn.

Trình Đàm biết được chiều mai cậu hẹn gặp khách hàng, lại dùng phương án ban đầu, chẳng những không dội gáo nước lạnh, mà còn bảo cậu cứ yên tâm: [Đến lúc đó thì nghĩ cách ứng phó sau.]

[Cảm ơn Trình tổng.]

Vương Nhất Bác tắt máy tính, đi tắm bồn thư giãn.

Lúc ngâm mình trong bồn tắm đi ra, Tiêu Chiến đang ngồi trên sofa trong phòng ngủ xem tài liệu, Vương Nhất Bác lạnh chân liền ngồi xuống bên cạnh anh, cậu giơ hai chân lên đặt lên đùi anh.

Tiêu Chiến đang xử lý công việc, nghiêng đầu nhìn cậu một cái: "Ngồi xuống tử tế."

Nói xong, anh cầm mắt cá chân cậu, định đặt chân cậu xuống đất, chợt Vương Nhất Bác lại chậm rãi nhắc nhở anh: "Anh đã nói là không phụ lòng em."

Tiêu Chiến: "..."

Đành phải bỏ tay ra, tiếp tục để cậu đặt chân trên người anh. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro