Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi chân dài thẳng tắp trắng nõn của cậu ở trước mắt anh rất ảnh hưởng đến công việc.

Tiêu Chiến nhìn trái nhìn phải, trên tay vịn sofa có chăn, anh kéo tới đắp lên cho cậu, không hiểu tâm lý của cậu: "Đặt chân trên đùi người khác có thể khiến em thấy thoải mái hả?"

Vương Nhất Bác hào phóng thừa nhận: "Ừm."

Đăng nhập vào hộp thư, cậu lại nói: "Cũng có thể ngăn ngừa bệnh giãn tĩnh mạch khi về già."

Tiêu Chiến cạn lời mất một lúc lâu.

Nhiệt độ trong phòng không thấp như vậy, hai chân Vương Nhất Bác được bọc trong chăn, cậu chê nóng.

Cậu đá chăn: "Em không lạnh, lấy nó xuống, nóng quá."

Tiêu Chiến vẫn thờ ơ, không chỉ không lấy xuống, còn đặt mấy văn kiện đè lên chăn ký tên, hai chân cậu không thể nhúc nhích, rung cũng không làm rơi chăn được.

Anh thì thầm: "Lấy chăn xuống thì anh nóng."

Vương Nhất Bác lúc ấy không kịp phản ứng lời này là có ý gì.

Tiêu Chiến ký chữ ký rồng bay phượng múa của mình lên văn kiện, nghiêng mặt nhìn cậu: "Trong lòng thoải mái hay cơ thể mát mẻ, em chỉ được chọn một cái, muốn tiếp tục để chân lên đùi anh, thì phải thành thật che chân, bằng không em bỏ chân xuống."

Vương Nhất Bác bất giác, cái gọi là nóng của anh chính là khô nóng ở phương diện kia.

Cậu không còn lộn xộn nữa, để anh tập trung làm việc.

Tiêu Chiến đóng lại tập văn kiện đã ký đặt sang một bên, cầm lấy một tập văn kiện khác rồi mở ra. Tay áo ngủ của anh trượt xuống, anh buông tài liệu rồi xắn lên.

Vương Nhất Bác vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy anh đang xắn ống tay áo, vẫn xắn đến tận khuỷu tay, xem ra cơ thể vẫn khô nóng khó nhịn.

Cậu ngồi dậy, kéo chăn ra, bỏ chân khỏi đùi anh, cuộn tròn trên sofa.

Trên đùi đột nhiên nhẹ bẫng, Tiêu Chiến im lặng nhìn cậu vài giây, cho rằng cậu không chịu nổi nhiệt, không muốn đắp chăn nên mới bỏ chân xuống.

Hai người mỗi người chiếm một đầu của sofa, ai làm việc người nấy.

Điện thoại di động của Tiêu Chiến rung lên hai đợt, điện thoại di động bị Vương Nhất Bác đè dưới chân, cảm nhận được sự rung động, cậu cầm lấy đưa cho Tiêu Chiến, trong lúc vô tình liếc thấy hai chữ Vu Bân trên màn hình.

Cậu đã từng nghe thấy cái tên này, đó là bạn cùng lớp trung học của anh.

Tiêu Chiến mở ra, Vu Bân gửi tới hai tin nhắn liên tiếp: [Chiều mai tôi đi đánh golf với bên khoa học kỹ thuật Thịnh Thế.]

[Khi nào cậu rời Giang Thành?Nếu có thời gian thì đi cùng?]

Tiêu Chiến: [Đã về rồi. Ngày mai tôi không rảnh.]

Trả lời xong lại nhìn chằm chằm tin nhắn đầu tiên, gần đây anh từng nghe qua cái tên khoa học kỹ thuật Thịnh Thế này, Vương Nguyên có nhắc tới vào sinh nhật anh, nói Tiểu Bác đang phụ trách dự án của khoa học kỹ thuật Thịnh Thế, ngày đó còn phải đội mưa đến trung tâm nghiên cứu và phát triển của họ.

Anh hỏi thêm một câu: [Nói chuyện hợp tác với Thịnh Tề?]

Vu Bân: [Không phải. Thịnh Tề vừa tiếp quản khoa học công nghệ Thịnh Thế, tôi định sẽ giành lấy hợp đồng quan hệ công chúng bên họ, coi như là tặng quà cưới cho Trác Thành.]

Vốn là quà sinh nhật cho Trác Thành, nhưng lại đột nhiên trở thành quà kết hôn.

Tiêu Chiến: [Sao lại gọi tôi đi cùng?]

Vu Bân nói thật: [Vốn Thịnh Tề đã quyết định thay đổi đối tác quan hệ công chúng hiện tại để ký hợp đồng với công ty của Trác Thành, hẹn ngày mai gặp mặt để nói chuyện chi tiết.]

[Ai ngờ Thịnh Tề lại đột nhiên thay đổi, vừa mới gọi điện thoại cho tôi nói tạm thời không có cách nào thay đổi đối tác quan hệ công chúng trước đó, không ký với Trác Thành được. Tôi nghĩ đến việc nhờ giúp đỡ đi sân sau.]

Thịnh Tề không thể không cho Tiêu Chiến mặt mũi được.

Vu Bân biết Tiêu Chiến bận rộn: [Cậu không rảnh thì thôi.]

Tiêu Chiến: [Vốn thật sự không rảnh.]

Nhưng bây giờ cần phải đi một chuyến.

Kế hoạch tạm thời thay đổi, Tiêu Chiến đành phải tăng ca xử lý công việc của chiều mai.

Bận rộn xong đã là 1 giờ 20 phút sáng.

Vương Nhất Bác sớm đã ngủ, chăn đè dưới người cậu hơn phân nửa.

Anh túm lấy góc chăn, tắt đèn trần.

Tiêu Chiến mơ mơ màng màng vừa ngủ, Vương Nhất Bác ở bên cạnh lại bừng tỉnh.

Vương Nhất Bác bị ác mộng dọa cho tỉnh, mò lấy điện thoại nhìn đồng hồ, 1 giờ 28 phút.

Chi tiết cụ thể của giấc mơ cậu không nhớ rõ, nhưng nỗi sợ hãi trong giấc mơ kéo dài đến tận lúc đã tỉnh, bình tĩnh lại một lát cậu vẫn còn sợ, chính bản thân cậu cũng không biết tại sao mình lại hoảng loạn như vậy.

Cậu hít sâu một hơi, quay đầu nhìn người bên cạnh, cách nhau nửa cái gối.

Vương Nhất Bác ngồi dậy, tới gần Tiêu Chiến, nhẹ nhàng nằm xuống gối của anh.

Động tác kéo chăn của cậu đã đánh thức Tiêu Chiến, người còn chưa ngủ sâu.

"Em gặp ác mộng." Cậu giải thích trước khi anh mở miệng.

Chỉ vì gặp ác mộng, không phải vì muốn dán vào anh mà ngủ.

Tiêu Chiến bảo cậu ngẩng đầu, anh đẩy gối qua, chia một nửa gối cho cậu.

Vương Nhất Bác đối mặt với anh, cậu nằm nghiêng, hơi thở hơi nóng bỏng phả trên mặt anh.

Hô hấp hai người gần nhau như vậy, Tiêu Chiến không cách nào ngủ được, mấy lần thử ngủ đều thất bại, anh giơ tay vỗ vỗ bả vai cậu: "Nằm ngủ thoải mái không?"

Cậu nói: "Nếu cả hai đều nằm thẳng thì không đủ gối."

"Không đủ gối thì em đừng gối." Dừng lại, anh nói: "Gối lên cánh tay của anh."

Gối đầu và cánh tay, Vương Nhất Bác đương nhiên chọn cái sau, cậu nằm trong lòng anh, hơi thở rơi vào hõm vai anh.

Khi hô hấp tách ra, lúc này Tiêu Chiến mới miễn cưỡng có thể chìm vào giấc ngủ.

Anh kéo chăn đắp lên ngực hai người, cách một lớp chăn, cánh tay tự nhiên gác bên hông cậu.

Ngày hôm sau, Tiêu Chiến tỉnh lại trước, anh nằm thẳng, Vương Nhất Bác gần như nằm sấp trên người anh mà ngủ, mặt dán vào ngực anh, chân phải gác lên người anh, nặng nề đè lên.

Cả đêm anh không ngủ được ngon, cả người mệt mỏi.

Trên đường đến câu lạc bộ golf vào buổi chiều, anh nhắm mắt lại nghỉ ngơi hai tiếng.

Đến nơi, lọt vào tầm mắt là màu xanh lá cây trải dài tít tắp, người cũng được thoải mái không ít.

Vu Bân đến sớm hơn anh, đang ở cửa sân nghỉ chờ.

"Hôm nay ân tình của cậu, tôi sẽ nhớ kỹ cả đời." Vu Bân cười, đưa thuốc lá cho anh.

Tiêu Chiến nhận điếu thuốc: "Đừng vội cảm kích trước."

Anh châm thuốc, hỏi Vu Bân: "Cậu giành dự án tặng Trác Thành, cậu ấy có biết không?"

Vu Bân phun ra làn khói, tự giễu cười: "Cậu còn không biết tính cậu ấy sao? Nếu biết là tôi tặng thì làm sao cậu ấy có thể nhận được."

Khói phả trong gió, tan biến đi trong chốc lát.

"Thích nhiều năm như vậy, thật lòng chân thành gửi lời chúc phúc tôi vẫn có thể làm được."

Tiêu Chiến hỏi vào chuyện chính: "Cậu có biết công ty đang phụ trách mảng quan hệ công chúng cho Khoa học kỹ thuật Thịnh Thế không? "

"Hình như là Quan hệ công chúng Thần tài? Tôi không nhớ chính xác lắm. Ông chủ tên là Trình Đàm thì phải." Vu Bân không biết gì về mảng quan hệ công chúng này, ngoại trừ biết nhà Trác Thành hoạt động về lĩnh này, những thứ khác anh ta đều không quan tâm.

"Vậy cậu có biết, người đang phụ trách hạng mục này của khoa học kỹ thuật Thịnh Thế là ai không?"

"Không rõ lắm." Cũng không quan tâm.

Cuộc đối thoại ngày càng kỳ lạ, Vu Bân gạt tàn thuốc: "Là ai?"

Tiêu Chiến dập điếu thuốc mới chỉ hút được một ngụm vào gạt tàn, trầm giọng nói: "Là Vương Nhất Bác, chồng tôi."

Vu Bân nghẹn họng, bị điếu thuốc trong miệng làm cho sặc.

Con mẹ nó nói nhảm thật.

Anh ta dở khóc dở cười: "Tôi thề, tôi thực sự không biết."

Đối tượng liên hôn của Tiêu Chiến là con trai của Vương Nhất Nguyên, em trai của Vương Nhất Đình. Vu Bân nghĩ không ra: "Tôi nghe nói Vương Nhất Đình cuồng em, sao lại nỡ để em trai đến công ty của người khác được, không sợ cậu ấy chịu ủy khuất sao?"

Tiêu Chiến không đề cập đến Vương Nhất Đình, chỉ nói: "Vương Nhất Bác thích mảng này."

Cậu thích PR có thể là do ảnh hưởng từ Trình Đàm, Trình Đàm là người dẫn dắt cậu vào nghề, đưa cậu từ nước ngoài trở về Quan hệ công chúng Thần tài, bắt đầu từ chức vụ trợ lý mà từng bước đi lên.

Vu Bân cũng dập tắt điếu thuốc, không có tâm trạng hút nữa, hơi nóng ở cửa không ngừng phả vào mặt: "Vào bên trong cho mát."

Nhân viên bảo an vẫn chờ ở cách đó không xa, Tiêu Chiến là thành viên cao cấp của câu lạc bộ, nhân viên bảo an có nhận ra anh. Cho dù không phải là thành viên ở đây, kiểu đàn ông khí chất thanh lạnh, quý phái, vô cùng ưu việt này, chỉ cần nhìn một lần cũng sẽ có ấn tượng sâu sắc.

Hôm nay anh mặc áo sơ mi quần tây, bên cạnh là thư ký và vệ sĩ, trong tay cũng không xách túi thể thao của câu lạc bộ, gậy chuyên dụng và áo golf cũng không mang theo, xem ra chiều nay không có hứng thú chơi bóng, nhân viên bảo an nghĩ trong lòng như vậy.

Tiêu Chiến và Vu Bân vào khu nghỉ ngơi, dưới sự dẫn dắt của nhân viên, họ đi lên lầu phòng VIP nghỉ ngơi.

Vu Bân nhìn đồng hồ đeo tay, mới hai rưỡi, anh ta hẹn với Thịnh Tề vào lúc ba giờ rưỡi, khó trách Tiêu Chiến bảo anh ta đến sớm như vậy, thì ra là vì Vương Nhất Bác.

"Việc này lỗi ở tôi, tôi không nên chen ngang." Vu Bân thành thật xin lỗi: "Có cơ hội cậu hãy giới thiệu Vương Nhất Bác cho tôi làm quen, tôi sẽ nhận lỗi với cậu ấy."

"Không cần thiết." Tiêu Chiến lấy khăn ướt lau tay, cầm tách cà phê lên, hai chân vắt chéo trên sofa: "Cậu hãy đem bí mật này nuốt xuống, đừng để Vương Nhất Bác biết."

"Tôi không ngốc tới mức chưa đánh đã tự khai." Cho dù đi tạ lỗi với Vương Nhất Bác, anh ta cũng biết là phải uyển chuyển một chút, Vu Bân vẫn có chừng mực: "Sẽ không gây thêm phiền toái cho cậu."

Vừa rồi chỉ hút nửa điếu thuốc, chưa đã cơn ghiền, anh cầm gạt tàn tới, lại rút một điếu.

Tiêu Chiến nhấp một ngụm cà phê: "Sau này nếu còn giành dự án PR của Thần Tài, các hạng mục khác mặc kệ, nhưng nếu là Vương Nhất Bác phụ trách, cậu không được động vào."

Vu Bân cười gượng: "Làm gì còn sau này? Không có sau này." Trác Thành sắp kết hôn, chẳng lẽ anh ta còn cố chết bám theo sao?: "Cho dù thích đến mấy cũng phải có giới hạn, tôi hiểu, không thể gây rắc rối cho người khác."

Càng nói trong lòng càng hụt hẫng, anh ta hít sâu một hơi rồi nhả ra ngụm khói.

Tiêu Chiến không tiếp lời anh ta, mà hỏi: "Bắt đầu từ khi nào cậu đã bàn tính tới khoa học kỹ thuật Thịnh Thế?"

Vu Bân: "Cũng mới là chuyện của tháng này, trong lúc vô tình nghe nói Thịnh Tề không hài lòng với công ty PR hiện tại, tôi nghĩ có lẽ đây là cơ hội, nên tìm người tiếp xúc với Thịnh Tề."

Tiêu Chiến đại khái đã hiểu lần này Vương Nhất Bác đi công tác lâu như vậy là vì nguyên nhân gì, bởi vì Thịnh Tề muốn thay cậu nên mới bị khoa học kỹ thuật Thịnh Thế làm khó dễ.

Vu Bân cảm thấy may mắn không thôi: "Cũng may là Thịnh Tề đổi ý, tôi thật sự giành dự án này cho Trác Thành, về sau cũng không có mặt mũi gặp Vương Nhất Bác."

Sắc mặt Tiêu Chiến vẫn bình tĩnh: "Cho dù cậu có giành dự án này cũng chẳng sao, cùng lắm thì tôi sẽ giành lại về cho Vương Nhất Bác."

"..." Vu Bân cười, phụ họa nói: "Cũng phải."

Bây giờ đã biết ý đồ thật sự của Tiêu Chiến, Vu Bân đột nhiên không xác định được là anh có hứng thú chơi golf hay không, vì thế dò hỏi.

Tiêu Chiến đặt ly cà phê xuống: "Xem hai người để học hỏi."

Tối hôm qua khi anh quyết định tới đây, ngoại trừ suy nghĩ phải trực tiếp nói chuyện với Vu Bân, còn tính toán phân cao thấp với Thịnh Tề, kết quả lại có chuyện ngoài ý muôn, tối hôm qua cánh tay anh làm gối cho Vương Nhất Bác ngủ, hôm nay tay đau nhức, không dùng được lực, ảnh hưởng đến việc vung gậy đánh goft.

Chưa đến 4:30, Vương Nhất Bác đã đến câu lạc bộ golf.

Trong câu lạc bộ có hội sở để bàn chuyện làm ăn, cậu đặt trước một phòng họp, trực tiếp trình bày phương án dự án cho Thịnh Tề.

Biển số xe của cậu hôm nay bị giới hạn, đành lái xe việt dã của Tiêu Chiến tới.

Thư ký của Thịnh Tề không đến sân bóng, ở lại hội sở của câu lạc bộ tiếp đãi cậu.

Hiện giờ thân phận Vương Nhất Bác không như trước nữa, cậu không chỉ là giám đốc bộ phận quan hệ công chúng của Thần tài, không thể chậm trễ được.

Đây không phải là lần đầu tiên thư ký thấy Vương Nhất Bác, hôm nay Vương Nhất Bác mặc bộ suit liền thân màu trắng, đẹp đến lạnh lùng xa cách.

"Sếp Vương, hôm nay có thể cậu sẽ phải chờ thêm một chút. Thịnh tổng đang chơi bóng với Tiêu tổng của tập đoàn ZW."

Vương Nhất Bác đang mở máy tính, bỗng chốc ngẩng đầu: "Tiêu Chiến cũng ở đây sao?"

Thư ký mỉm cười: "Đúng vậy."

Vương Nhất Bác hơi bình phục lại tâm trạng, vậy chuyện cậu dùng tiếng tăm của anh để lấy lại hạng mục, không phải sẽ không giấu được nữa hay sao?

Cậu mở khóa điện thoại, nhanh chóng gõ mấy chữ: [Em hẹn gặp Thịnh Tề, nghe nói anh cũng đang ở câu lạc bộ golf, trùng hợp như vậy sao?]

Cậu không tin có sự trùng hợp như vậy, anh và Thịnh Tề không quen biết nhau.

Tiêu Chiến nhanh chóng trả lời cậu: [Không trùng hợp.]

Vương Nhất Bác thẳng thắn khai báo: [Em dùng tiếng tăm của anh để tiếp tục phụ trách hạng mục.]

Tiêu Chiến: [Anh biết. Cách ấy chưa chắc đã có tác dụng, hôm nay để anh giải quyết triệt để giúp em.]

Vương Nhất Bác chưa từng bộc lộ cảm xúc thực sự trước mặt anh, lúc này lại phá lệ: [Em còn tưởng rằng anh sẽ không bao giờ quan tâm đến công việc của em.]

Cậu gửi thêm một tin nhắn: [Cảm ơn anh.]

Tiêu Chiến đi tới dưới ô che nắng ngồi xuống, câu cảm ơn kia của cậu, anh tự thấy áy náy.

Lần này là từ chỗ Vu Bân anh mới biết được, trước đó quả thật anh chưa từng quan tâm tới công việc của cậu.

Anh dặn dò thư ký: "Cô và tài xế cứ về trước, tôi chờ Tiểu Bác cùng về."

Chưa từng đón cậu tan làm, hôm nay anh sẽ đón cậu.

Chưa tới năm giờ, Thịnh Tề đã từ sân golf quay về.

Về sớm như vậy, điều này nằm ngoài dự liệu của Vương Nhất Bác, nhưng nghĩ đến việc Tiêu Chiến hôm nay cố ý đến đây để hỗ trợ cậu, hết thảy mọi việc lại thấy hợp tình hợp lý.

Đầu tiên, Thịnh Tề đến phòng nghỉ dành riêng cho khách VIP, tắm rửa, thay áo sơ mi chơi golf, khoác trang phục công sở vào, ăn mặc chỉnh tề rồi đi đến phòng họp của hội sở.

Lần trước có tranh cãi với Vương Nhất Bác, lần đó bầu không khí cũng không vui vẻ gì, cứ nghĩ đó là lần cuối cùng gặp nhau.

Hôm nay cả hai lại đụng mặt, trong không khí xen lẫn sự xấu hổ.

Cũng may, Vương Nhất Bác từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng từ ba mình, bất luận gặp phải tình huống gì đều có thể xử lý một cách dễ dàng.

Cậu cười nhạt: "Chọn chỗ này để bàn về hạng mục, không biết có quấy rầy Thịnh tổng chơi golf hay không."

"Công việc quan trọng."

Thịnh Tề cởi cúc áo vest, ngồi xuống bàn hội nghị.

Cô thư ký đứng bên cạnh sếp không dám thở mạnh, sếp vốn không coi trọng hạng mục dự án của Vương Nhất Bác, lời nói sắc bén nhưng Vương Nhất Bác không phục, trực tiếp đáp trả, điều này từng khiến anh ta phải xấu hổ trước mặt cấp dưới của mình.

Sếp bị mất mặt, đối với kế hoạch cũng mười phần không hài lòng nên quyết định thay Vương Nhất Bác.

Vốn dĩ cô còn cho rằng vấn đề thay người như ván đã đóng thuyền, chỉ là người tính không bằng trời tính, cậu không bị thay thế, còn đạp mạnh vào tấm thép, ai có thể nghĩ được Vương Nhất Bác lại là chồng của Tiêu Chiến cơ chứ.

Thay đổi người không thành, còn phải thay đổi thái độ trước đây, hiện giờ trong lòng sếp chắc hẳn đang cực kỳ khó chịu.

Kế hoạch ở trên bàn hội nghị, thư ký mở ra, đặt trước mặt Thịnh Tề.

Ánh mắt Thịnh Tề dừng ở bản kế hoạch, thuận tay cầm lấy ly nước đá, vừa mới đưa tới bên miệng, động tác liền dừng lại.

Cô thư ký không biết lý do, cũng hít vào một hơi, liếc nhìn sếp một cái, vẻ hòa nhã trên khuôn mặt anh thật vất vả mới duy trì được giờ đã hoàn toàn biến mất, quai hàm trở nên lạnh cứng.

Thịnh Tề đặt cốc nước của mình xuống, "rầm" một tiếng, ngón tay mang theo cảm xúc khó kìm nén.

Anh ta đọc lướt qua thật nhanh, trong đầu so sánh nó với phương án đã nhìn thấy lần trước.

Cứ như vậy, anh ta lật được ba trang, mất kiên nhẫn, ngón tay ấn vào cuối trang, ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn Vương Nhất Bác đang đứng ở đầu bàn hội nghị bên kia.

Vương Nhất Bác ngồi ở đầu bàn, vừa rồi cậu nghe được rõ ràng âm thanh Thịnh Tề lật bản kế hoạch.

Thư ký lặng lẽ thay sếp bấm giờ, sếp cũng nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác, ước chừng khoảng hai phút mười chín giây, nhưng...

Vương Nhất Bác bình tĩnh, không đáp lại, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên, thỉnh thoảng lại cầm chuột bấm PPT trên máy tính.

Cô ấy cảm thấy chắc hẳn Vương Nhất Bác đã để ý đến ánh nhìn của sếp, chỉ là cậu không định để ý đến anh ta.

" Cậu Vương." Thịnh Tề phá vỡ sự im lặng.

Lúc này Vương Nhất Bác mới ngẩng đầu lên, ánh mắt vô hại: "Thịnh Tổng, sao vậy?"

Thịnh Tề nắm lấy bản kế hoạch giơ lên: "Tôi có nhìn nhầm không?"

Vương Nhất Bác nhếch khóe miệng, nhưng câu nói lại không có một chút ý cười nào.

"Không nhầm" cậu khẳng định nói.

Thịnh Tề hết kiên nhẫn ném bản kế hoạch lên bàn: "Lấy bản kế hoạch trước đó không được thông qua ra thảo luận lại, cậu đừng làm mất thời gian của đôi bên."

Vương Nhất Bác cũng không vội: "Lần trước xem đến trang thứ chín, hôm nay chúng ta tiếp tục đọc từ trang thứ mười, không lãng phí thời gian đâu."

Thịnh Tề cười nhạo.

Kế hoạch một chữ cũng không thay đổi, dùng nó để gạt người à.

Cảm ơn Tiêu Chiến hôm nay đã tới đây, cậu bắt đầu yên tâm, anh ta cũng lười nói nhảm, cầm di động đứng lên, quay đầu về phía thư ký nói: "Tôi gọi điện thoại, cô ở lại tiếp chuyện với Vương Tổng."

Anh ta không thèm nhìn Vương Nhất Bác, nghênh ngang rời đi.

Cô thư ký không ngẩng đầu lên để tránh sự ngượng ngập.

Cô ấy cho rằng sếp sẽ nể mặt Tiêu Chiến mà nhịn Vương Nhất Bác một chút, nhưng rốt cuộc sếp cô khí thế mạnh mẽ đã quen, không kìm nén được tính tình nóng nảy mà trực tiếp bỏ đi.

Khi Vương Nhất Bác quyết định sử dụng bản kế hoạch đầu tiên, cậu đã dự trước được cảnh vừa rồi cho nên thái độ Thịnh Tề khi nãy cậu cũng hoàn toàn chấp nhận.

Sau khi điều chỉnh màn hình máy chiếu, cậu hỏi ý kiến ​​của thư ký Thịnh Tề: "Cô có phiền nếu để Lâm tổng giám sát video tham gia thảo luận không? Nội dung kỹ thuật cần anh ấy kiểm tra."

Thư ký mỉm cười: "Không thành vấn đề."

Khi Vương Nhất Bác đến Trung tâm nghiên cứu phát triển của Khoa học kỹ thuật Thịnh Thế, cậu đã để lại phương thức liên hệ của Lâm tổng, hôm qua cậu đã hẹn trước với anh ấy vào chiều nay.

Từ 5 giờ đến 6 giờ rưỡi, Vương Nhất Bác chỉ uống nửa ly nước, không dừng lại giữa chừng, phân tích tỉ mỉ chi tiết các điểm mấu chốt của kế hoạch, không hề e ngại.

Cô thư ký cảm thán cho tâm trạng của Vương Nhất Bác, bị sếp cô cho sắc mặt như vậy mà cậu vẫn không để trong lòng.

[Vẫn chưa xong sao?] Thịnh Tề gửi tin nhắn hỏi cô.

Thư ký thay Vương Nhất Bác nói một cách khách quan: [Sắp rồi ạ, Vương tổng trình bày rất kỹ lưỡng, còn có một đoạn ghi âm nữa để chiếu. Lâm tổng cũng đang tham gia cuộc họp qua video cùng chúng ta.]

Thịnh Tề một lần nữa đẩy cửa bước vào, Vương Nhất Bác chỉ mới vừa click mở âm thanh.

Robot đồng hành thế hệ thứ ba của Khoa học kỹ thuật Thịnh Thế đã tạo ra một bước nhảy vọt về chất lượng trong việc tương tác giữa con người và máy tính. Cậu coi đây là điểm khởi đầu, tạo ra một đoạn âm thanh chỉ vài chục giây.

Robot đồng hành của Khoa học kỹ thuật Thịnh Thế có tên là Tiểu Thế. Trong đoạn âm thanh, một đứa trẻ nghịch ngợm hỏi Tiểu Thế: "Tớ ngủ rồi, Tiểu Thế, cậu thì sao?"

Ngay sau đó, trong âm thanh truyền đến tiếng ngáy dễ thương của Tiểu Thế, sau đó Tiểu Thế cũng nhẹ giọng nói: "Tớ cũng ngủ rồi." Tiếng ngáy tiếp tục lặp lại.

Sau đó, tiếng cười trong trẻo mãn nguyện và tiếng ngáy ngộ nghĩnh của Tiểu Thế vang lên hết đợt này đến đợt khác.

Sau khi âm thanh được phát ra, Vương Nhất Bác tắt nó đi.

Thịnh Tề đút hai tay vào túi, đứng ở cuối bàn hội nghị, ánh mắt nhanh chóng lướt qua khuôn mặt Vương Nhất Bác, nhìn về phía Lâm tổng trong video: "Anh thấy thế nào?"

Anh ấy bổ sung: "Ý tôi là nội dung đoạn âm thanh vừa rồi."

Lâm tổng chỉ quan tâm đến hiệu quả quảng cáo của sản phẩm, giữa sếp và Vương Nhất Bác có bất kỳ mâu thuẫn nào, anh ấy không quan tâm: "Nội dung đơn giản trực tiếp, hình ảnh ấm áp, làm nổi bật sự đột phá sản phẩm của chúng ta trong việc tương tác giữa con người và máy tính, có thể tạo thành một quảng cáo xúc tiến đa kênh."

Thịnh Tề không bình luận: "Chúng ta sẽ thảo luận vào cuộc họp tuần tới."

Người thư ký ngạc nhiên nhìn về phía Thịnh Tề, cô còn cho rằng anh ta sẽ đích thân gạt bỏ.

Đoạn ghi âm này chỉ là một phần nhỏ trong bản kế hoạch, chờ khi anh ta có đủ kiên nhẫn để đọc hết toàn bộ, không biết có tự vả vào mặt mình hay không.

Thịnh Tề bỏ một điếu thuốc vào miệng, liếc nhìn Vương Nhất Bác một cái, nói: "Trạng thái không tồi."

Không tính là mỉa mai, nhưng cũng không mang bất kỳ ý tứ khích lệ nào.

Vương Nhất Bác cười lấy lệ, thu dọn máy tính và tài liệu, nhét bình nước vào túi, xách cặp về, lúc đi ngang qua anh ta, mắt cậu vẫn nhìn thẳng mà bước đi.

Từ khi vào nghề đến nay, đây không phải là lần đầu tiên cậu bị khách hàng làm khó dễ, khi đó cậu đã thề cậu sẽ trở thành bên B quyền lực nhất trong ngành quan hệ công chúng, đến lúc đó không cần phải xem sắc mặt bên A, mà cậu có thể tùy ý lựa chọn bên A.

Từ cổng câu lạc bộ bước ra, Vương Nhất Bác dừng lại, chiếc xe địa hình mà cậu lái hồi chiều giờ phút này đang được đỗ trước cổng câu lạc bộ, khuỷu tay Tiêu Chiến chống lên cửa sổ xe, cúi đầu xem điện thoại.

Xe là của anh, tài xế có chìa khóa phụ nên anh trực tiếp lái từ bãi đỗ xe qua đây.

"Buổi tối không có tiệc xã giao? Không tăng ca sao?" Cậu đi vòng qua ghế phụ mở cửa.

Tiêu Chiến ngẩng đầu: "Không có lịch trình." Vu Bân đã đặt một bàn ăn ở khách sạn, kêu anh đưa Vương Nhất Bác cùng đi theo. Vương Nhất Bác không chắc bao giờ mới hoàn thành xong công việc nên đã từ chối.

Anh cất điện thoại, hỏi: "Kế hoạch được thông qua rồi à?"

"Cứ xem là vậy đi." Vương Nhất Bác thắt dây an toàn.

Hai tháng sau sản phẩm ra mắt mới là trọng điểm. Hôm nay anh đợi cậu tan làm, đợi mấy tiếng đồng hồ, nên chút ủy khuất trong phòng họp vừa rồi cũng không đáng nhắc tới.

Tiêu Chiến khởi động xe, rời khỏi câu lạc bộ.

Tối mai Vương Nhất Bác sẽ về nhà ăn cơm, cậu hỏi Tiêu Chiến là anh có rảnh đi cùng không.

Tiêu Chiến thuận miệng hỏi: "Ba mẹ em ở nhà à?"

"Không có. Anh trai em đang ở nhà."

Ba của cậu mỗi ngày bận công nghìn việc, cậu gọi cho ông mười lần, tám lần ông đều không bắt máy, chờ tới khi ông gọi lại hỏi cậu có chuyện gì, cậu đã quên mất lý do mình gọi điện luôn rồi.

Mẹ cậu thì đi công tác quanh năm, thời gian ở Bắc Kinh không thể so với ba cậu đươc.

"Ngày mai đưa gạt tàn cho anh trai em."

Tiêu Chiến: "Ngày mai anh có việc."

Nếu ba mẹ chồng ở nhà, anh sẽ đi qua ăn bữa cơm rồi đưa cái gạt tàn thuốc, còn không thì không cần thiết phải xuất hiện.

Vương Nhất Bác dựa đầu vào lưng ghế, nghiêng đầu hỏi anh: "Tối mai anh có đón em không?"

Cậu liếc nhìn thêm vài lần xương quai hàm rõ ràng của anh, chờ anh trả lời.

Tiêu Chiến không ngờ cậu lại hỏi một câu như vậy, trước đây bọn họ chưa từng hỏi đối phương đang làm gì, cũng không có thói quen đón đưa.

"Nếu anh tới đón, em sẽ uống một chút rượu vang đỏ."

"Anh không đón em thì em cũng có thể uống. Nhất Đình không có tài xế sao?"

Vương Nhất Bác không còn gì để nói, quay đầu đi, không để ý tới anh nữa.

Sắc trời đã tối, Tiêu Chiến tập trung nhìn đường, không rảnh nhìn sang cậu.

Anh nhớ lại lịch trình của mình trong tuần này, tối ngày mai sẽ có một cuộc họp video xuyên quốc gia, bắt đầu lúc 8:30.

Buổi tối chỉ có hai người trong xe, giọng nói của anh có chút mệt mỏi khàn khàn, so với bình thường dịu dàng hơn một chút: "Mười giờ tối mai anh mới xong việc, đợi anh đến đón được không?"

Vương Nhất Bác nói "Ừm" một tiếng, nếu nghe kỹ có thể nghe ra sự thỏa mãn trong giọng nói của cậu.

Cậu điều chỉnh ghế xuống nghỉ ngơi, trăng sáng mây trôi, từ cửa sổ xe có thể nhìn thấy không ít ngôi sao.

Thư giãn một lát, cậu lấy điện thoại di động ra gửi email cho Trình Đàm, báo cáo chi tiết tiến độ kế hoạch hôm nay. Một email khác được gửi cho Thịnh Tề, mặc kệ anh ta ghét bỏ bản kế hoạch đầu tiên ra sảo, phiên bản điện tử nên gửi vẫn phải gửi.

Xong xuôi cậu lại ngẩng đầu, từ cửa sổ nhìn lên thấy ít ngôi sao hơn so với hồi nãy, chỉ có một vài ngôi sao đặc biệt sáng.

Tiến vào nội thành, chỉ còn những ánh đèn lộng lẫy.

Tối nay cậu không định tăng ca, chỉ đơn giản ăn tối xong, tắm rửa rồi đi ngủ.

Tiêu Chiến từ phòng thay đồ đi ra, cúi xuống đặt thứ gì đó lên bàn cạnh giường ngủ.

Vương Nhất Bác đang ngồi ở phía bên kia giường xem điện thoại, vô tình nhìn thoáng qua, thấy được hộp nhẫn, anh lấy nó từ ngăn trang sức ra, chắc hẳn là ngày mai muốn đeo chúng.

Cậu ngước mắt lên, liếc nhìn môi anh, bởi vì nhẫn cưới này mà đầu lưỡi anh bị cậu cắn một ngụm.

Cậu duỗi tay giật lấy áo choàng tắm của anh, nhét điện thoại vào túi áo choàng tắm: "Để lên bàn."

Tiêu Chiến im lặng nhìn cậu, giọng điệu ra lệnh của cậu đã trở nên vô cùng tự nhiên.

Anh lấy điện thoại ra khỏi túi, mang nó đến bàn.

Chờ tới khi anh quay lại, cậu đã nằm xuống, ngủ bên chỗ của anh, dùng gối của anh.

Anh ngồi xuống mép giường, ra hiệu cho cậu: "Em ngủ bên kia đi."

Vương Nhất Bác nhìn anh, không nói gì.

Tiêu Chiến chỉ vào cánh tay trái của mình: "Tối hôm qua cho em gối cả đêm, làm hôm nay ảnh hưởng đến việc anh chơi golf."

Ở trong lòng ngực anh ngủ một đêm, cậu liền nghĩ về đêm thứ hai.

Vương Nhất Bác nói: "Tối nay em gối trên cánh tay phải của anh."

"..."

Bị người cậu đè cả đêm, anh không thể nghỉ ngơi được.

Tiêu Chiến chỉ vào một bên giường của cậu: "Qua kia ngủ đi."

Vương Nhất Bác im lặng hai giây, lòng tự trọng bị đả kích, đứng dậy đi đến bên cạnh anh, kéo gối của anh đến bên giường, nhích ra xa anh một chút.

Khi nằm xuống, cậu xoay người quay mặt ra ngoài, để lại bóng lưng cho Tiêu Chiến.

Nhìn thấy cậu dựa gần mép giường ngủ, Tiêu Chiến bất đắc dĩ, duỗi cánh tay dài ra, ôm cậu vào lòng, cúi đầu hôn cậu, nhân nhượng nói: "Ngủ trên tay anh trước đi, lát nữa em ngủ rồi anh buông em ra. Như vậy được không?"

Vương Nhất Bác không nói gì.

Anh không còn cách nào khác đành phải bổ sung thêm một câu: "Thứ sáu hàng tuần, anh sẽ để em gối trên tay anh cả đêm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro