Chap 3: Lớp Trưởng Bất Đắc Dĩ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một hồi hỗn loạn, cuối cùng cả lớp đã trật tự trở lại sau tiếng gõ thước của thầy giáo. Cao Vỹ Phong cất tiếng:

- Bây giờ thầy cần một bạn làm lớp trưởng, có ai xung phong không nào?

Ngay lập tức, các nữ sinh rào rào giơ tay. Ai mà không muốn làm lớp trưởng cơ chứ? Lớp trưởng đương nhiên là sẽ được tiếp xúc nhiều hơn với thầy rồi!

Thế nhưng, Cao Vỹ Phong dường như chẳng hề để ý đến những cánh tay đang giơ cao mà chỉ chăm chú nhìn vào một góc cuối lớp.

Lộ San San lấy ra cuốn sách to nhất mà mình có rồi dựng thẳng sách lên, giấu mặt đằng sau. Cô nằm bò xuống bàn, cố nấp sau lưng bạn ngồi trước. Nhưng mà tiếc thay, anh bạn ngồi trước quả là gầy tong teo. San San thầm kêu gào: "Thiên ơi địa hỡi, hồi bé không ai nói với cậu ta là phải ăn nhiều cơm sao???"

Cao Vỹ Phong cảm thấy thật buồn cười trước hành động chạy trốn thật trẻ con của cô nữ sinh bàn cuối. Anh hắng giọng:

- Hừm, thầy có vài yêu cầu đối với lớp trưởng..

Các nữ sinh liền nhao nhao:
- Thầy, thầy, em làm được hết mà. Thầy cho em làm lớp trưởng đi!!!

- Yêu cầu thứ nhất của tôi là, lớp trưởng phải biết chạy thật nhanh, chạy 100m trong vòng 14 giây chẳng hạn.

Cả lớp bắt đầu hoang mang. Một số cánh tay đã bỏ xuống. Lớp trưởng sao lại phải biết chạy nhanh. Có phải là đi giao thư thuợng khẩn đâu cơ chứ? Trong lúc cả lớp còn đang tò mò vì yêu cầu kì lạ đầu tiên thì San San ngồi cuối lớp bỗng cảm thấy vô cùng bất an và đồng thời lại có một cảm giác khá quen thuộc.

Thầy giáo lại tiếp tục nói yêu cầu thứ hai còn gây bất ngờ hơn cả yêu cầu đầu tiên:

- Thứ hai là lớp trưởng phải có da mặt thật dày.

Lúc này thì cả lớp đã chẳng còn cánh tay nào giơ lên. Làm gì có ai tự nhận mình mặt dày bao giờ? San San lúc này đã nổi gai ốc toàn thân: " Đây không phải chính là câu mình đã nói với anh ta lúc bỏ chạy ở hội sách đó hay sao?"
( Thím nào không nhớ có thể mở lại phần gần cuối chap1 nhé)

Tam Nương ở bên cạnh nhận thấy bạn mình có vẻ khác lạ liền tốt bụng hỏi thăm:

- Mày sao vậy? Sao mà run dữ thế?

San San khó nhọc trả lời:

- Haha, không có gì đâu. Tại tao lạnh đấy.

Tam Nương nghệt mặt nhìn ra ngoài trời nắng chang chang rồi lại lo lắng nhìn San San:

- Tao nghĩ mày ốm rồi đấy. Chứ cái trời này mà kêu nóng được thì tao cũng đến quỳ mày.

Bỗng, một giọng nói như vang lên từ địa ngục bay thẳng vào lỗ tai San San:

- A, em ngồi cuối kia! Bỏ sách ra và đứng lên xem nào.

San San vẫn núp sau quyển sách thầm nghĩ:" Chắc anh ta gọi người khác đấy, cả chục người ngồi bàn cuối cơ mà."

Nhưng rồi giọng nói đáng nguyền rủa kia vẫn kiên quyết không tha cho cô:

- Em áo trắng đang che sách ấy. Lộ San San em mau đứng lên.

Đã chỉ đích danh rồi thì nữ chính đáng thuơng dù có muốn cũng khônh thể tiếp tục trốn sau anh bạn sách được nữa. Cô nghĩ thầm: "Bạn sách, bạn là một người bạn tốt. Tuy nhiên tôi không thể núp sau bạn nữa rồi. Kẻ đầu heo ngu ngốc kia đã chia rẽ chúng ta. Nếu bây giờ tôi lên cơn động kinh mà lấy bạn đập hắn, thì bạn sẽ không trách tôi chứ?"

San San chậm chạp đứng dậy, cúi gằm mặt xuống. Tam Nương thấy vậy, cho rằng thầy giáo tưởng lầm San San ngủ gật nên mới gọi cô đứng dậy để chuẩn bị trách phạt. Tam Nương lập tức lôi ra tinh thần nghĩ hiệp tương trợ bạn bè, đứng phắt dậy nói:

- Thưa thầy, bạn ấy không ngủ gật đâu ạ. Bạn ấy dựng sách lên là để đọc chứ không phải để trốn thầy mà nằm ngủ đâu ạ!

Và ngay lập tức, câu nói tiếp theo của thầy đã làm mặt Tam Nương nghệt ra như ngỗng ỉa:

- Trước khi bênh vực cho bạn, em nên biết là bạn em đã cầm ngược sách từ đầu giờ đến giờ.

Tam Nương lúc này chỉ còn biết ngại ngùng gãi đầu ngồi xuống, miệng lẩm bẩm: " Quê thiệt, quê thiệt! Sao con San San nó có thể ngu đến mức cầm ngược sách được nhỉ? Lại còn lôi thêm mình ngu theo nó nữa!"

San San đang thầm cảm động trước tấm lòng gan dạ của Tam Nương cũng giật cả mình khi phát hiện bản thân từ nãy đến giờ đều cầm sách ngược.

Thật là xấu hổ chết mất! Cô muốn gọi hồn Hít-le thả bom nguyên tử vào cái lớp học này luôn quá! Đều tại cái tên kia làm cô luống cuống cả chân tay, San San thầm đổ tội cho kẻ đầu sỏ đang đứng trên bục giảng. Cao Vỹ Phong đã sớm mất kiên nhẫn, cất giọng:

- Học sinh Lỗ San San, em đứng thẳng lên, ngẩng mặt lên xem nào. Em là tội phạm hay sao mà cứ cúi gằm mặt thế?

San San nghe vậy lập tức cảm thấy sợ hãi, cô nghe rõ nhịp tim đập mạnh như gõ trống trong lồng ngực. Thịch! Thịch! Thịch!

Không, không thể như thế được!!!
Lộ San San này là ai chứ? Cô thầm lên dây cót tinh thần cho bản thân: " Bản cung đây không sợ trời không sợ đất, sao lại phải sợ hãi trước cái tên ẻo lả kia cơ chứ? Mạnh mẽ lên nào San San!"

Nghĩ vậy, lòng quyết tâm trong cô phun trào mạnh mẽ. San San đang cúi gằm mặt bỗng dồn sức ngẩng phắt lên làm Tam Nương bên cạnh giật bắn mình. Cô hiên ngang dùng ánh mắt quyết đoán nhìn thẳng vào vị giáo sư đang ung dung đứng khoanh tay trên bục giảng. Cao Vỹ Phong cũng khá bất ngờ trước hành động đột ngột của San San, anh cười thầm trước phản ứng quyết liệt của cô học trò nhỏ ngốc nghếch. Anh hắng giọng rồi làm bộ trịnh trọng nói:

- Tôi thấy da mặt em cũng khá dày đấy!

San San lập tức nổi lên vô số vạch đen. Anh ta lại dám công khai làm xấu mặt cô ngay trước lớp!

Mẹ ơi, thời khắc này con chỉ ước gì khi xưa mẹ đẻ con ra cũng mang bộ hàm mở nắp chai bia như Tam Nương, để bây giờ con có thể hùng dũng chạy lên bàn giáo viên cạp cụt đầu con người kia luôn!!! À, hay là nhờ luôn Tam Nương nhỉ? Đúng lúc đó, một giọng nói lại vang lên đánh vỡ kế hoạch cạp cụt đầu của San San:

- Em hãy đi lên bục giảng. Tôi có vài câu hỏi cho em đây.

Đến lúc này thì San San lại cảm thấy chân mình như mềm nhũn ra như hai cọng rau khoai.

Cô có thể miễn cưỡng giữ được sự tỉnh táo khi ở tít cuối lớp, cách xa thầy giáo ma quỷ kia. Nhưng cô không chắc sự gan dạ của mình có còn vũng vàng được không khi đứng ngay trước mặt con người kia.

San San cứ miên man suy nghĩ vẩn vơ, phải đến khi thầy giáo mất kiên nhẫn nhắc lại một lần nữa thì cô mới lê bước lên bục giảng. San San đáng thương cảm nhận được vô số ánh mắt dò xét đang huớng về phía mình. Cô đi từng bước chậm chạp lên bục giảng. Cao Vỹ Phong vuốt cằm lên tiếng:

- Ừm, em chạy cũng đủ nhanh đấy. Tác phong cũng rất nhanh nhẹn. Được rồi, cả lớp vỗ tay chào mừng lớp trưởng mới- Lộ San San nào!!!

Tiếng vỗ tay lại một lần nữa vang dội. Tất nhiên, cô không tàu nào vui nổi. Ai mà biết được có bao nhiêu cái vỗ tay là thật lòng chúc mừng? Nhất là khi San San đang cảm nhận được rõ ràng bản thân mình không khác gì một tấm bia ngắm bắn cho vô số ánh mắt tóe lửa ghen tị đang không ngừng nã đạn.

San San đã ý thức được bản thân đang từ từ bị cuốn vào hành trình trả thù của ông vua thù dai. Chỉ vì một quyển truyện thôi, đã thế còn là truyện cũ nữa chứ, mà anh ta lại phải dày vò mình như thế này. Cô hoài nghi liệu có phải cả đời anh ta sẽ dùng cho những cuộc trả thù vặt vãnh như thế này hay không?

Nhìn điệu cười tít mắt của Cao Vỹ Phong, San San thầm điên tiết mắng chửi một ngàn lần " Đồ quỷ hẹp hòi!!!" Đương nhiên, người bị chửi kia cũng nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô. Anh chẳng những không tức giận mà còn lè lưỡi chế nhạo như một đứa trẻ con, gương mặt dương dương tự đắc. Thế nhưng vẫn không quên dùng khẩu hình nói với cô: " Cô chết với tôi rồi, Lộ San San!"

******************************

Các bae đọc truyện thấy hay nhớ comment cổ vũ hoặc góp ý cho au có thêm động lực viết tiếp nhaa♥♥♥♥

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro