Chapter 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Bạch trợn mắt lên, giật mình khi cô chủ động như thế nhưng dù gì đây cũng không phải lần đầu tiên. Bạch dần nhắm mắt mình lại. Nụ hôn kéo dài rất lâu dường như nó khiến cho cả hai gắn kết với nhau.

'Cảm giác quen thuộc này? Sao lại có cảm giác như đây không phải là nụ hôn đầu của mình? Vị ngọt từ đôi môi của anh ấy, khiến mình cảm thấy rất ấm áp, thân quen, an toàn!'.

"Ưm~~~!". Lâm Bạch thả dần đôi môi của cô ra rồi hạ thấp hơn xuống cô cổ cắn mạnh. Từng tiếng rên của cô vang lên khắp căn phòng.

Từng chiếc cúc áo của cô dần được cởi ra, Lâm Bạch vòng tay ra sau lưng cô mà cởi chiếc áo ngực. Hai trái đào cuối cùng cũng được giải thoát, vừa được giải thoát ra mà đã được bàn tay của Bạch nắn bóp, mát xa. Lâm Bạch hôn nhẹ lên
chính giữa hai trái đào rồi úp mặt vào đó mà hưởng thụ ít phút.

Động tác của Lâm Bạch khiến Nguyệt Nhi ngượng lên, hai má đỏ ửng nóng lên: "Ưm...Lão đại, ngài làm gì thế?".

Lâm Bạch đưa mắt nhìn Nguyệt Nhi, đôi mắt lạnh lùng nhưng lại có đôi chút ấm áp: "Nhi! Nếu sau này em biết tôi đã làm gì em có rời xa tôi không?".

"Lão đại, ý ngài là sao?".

"Gọi tôi là Bạch!". Rôi Lâm Bạch lại tiếp tục thực hiện công việc của mình, hắn vuốt ve mái tóc của cô rồi lại đưa tay sờ khắp cơ thể cô, trườn tay xuống hắn cởi quần của cô ra.

'Ngài ấy cho phép mình gọi tên ngài ấy sao? Người đàn ông này khiến mình cảm thấy đây có lẽ là một điểm tựa vững chắc!'.

"Bạch!". Nguyệt Nhi thều thào trong vô thức.

Lâm Bạch nhếch mép cười gian nhưng rồi lại cau mày: "Em sẽ không hối hận?".

'Hối hận sao? Tại sao lại phải hối hận? Không, mình sẽ không hối hận! Một người như Bạch đáng để mình trao cho anh ấy những gì mình có!'.

"Không, Bạch em không hối hận!".

Lâm Bạch bắt đầu đưa cơ thể mình hòa sâu vào bên trong cô, những tiếng rên trong vô thức cứ thế vang lên trong căn phòng nhỏ.

Đưa cơ thể mình hòa vào trong cô ấy, cô ấy là người phụ nữ của mình. Trao mình cho anh ấy, anh ấy là người đàn ông của mình. Sau hồi lâu, những tiếng rên cũng dần hạ xuống căn phòng chỉ còn lại những tiếng gió thổi vi vu từ cửa sổ vào.

Căn phòng trở lên lặng thinh đôi chút. Lâm Bạch ôm chặt Nguyệt Nhi vào lòng, rồi lại cắn nhẹ vào tai cô: "Hứa với tôi, đừng rời xa tôi! Được không? Đừng giận tôi, đừng trách mắng tôi, đừng hận tôi!".

'Bạch đang nói gì thế? Sao mình không hiểu gì hết?". Cô cau mày rồi ngước mặt lên nhìn hắn: "Bạch, anh giấu em điều gì sao?".

Lâm Bạch nhắm chặt mắt của mình vào rồi ấn đầu cô vào ngực mình: "Ngủ đi, đừng nói nữa!".

'Không biết Bạch đang nghĩ gì nữa! Nhưng mình dường như có thể cảm nhận được nhịp tim của anh ấy, đập rất nhanh và mạnh nhưng có vẻ như có đôi chút nó lại yếu đi! Bạch, anh có thật yêu em không?'.

Nguyệt Nhi dần nhắm mắt của mình lại, đôi chút quá khứ của cô lại xuất hiện:

"Giáo sư Lâm!".
...
"Nhi làm người phụ nữ của tôi!".
...
"Nhưng em vẫn còn là học sinh!".
...
"Giáo sư Lâm thầy còn sức không?".
....
"Hôm nay em sẽ làm cho thầy món mì hoành thánh!".
....
"Nhi, tôi không thể sống mà thiếu em được!".
...
"Tại sao, bởi vì tôi không phải Trình Quang sao?".
...
"Trình Quang không liên quan đến chuyện này, thầy đừng lôi cậu ấy vào!".
....
"Giáo sư Lâm, CEO tập toàn đế quốc L.A.M, Hắc Bang chủ? Giáo sư, chuyện này là sao? Cố gia?".
....
"Cố gắng lên, tôi tin em sẽ làm được!".
...

"Không!". Cô giật mình tỉnh giấc.

"Nhi, sao thế gặp ác mộng sao?". Lâm Bạch bất giác tỉnh giấc ôm trầm lấy cô.

"Giáo sư Lâm? Lâm thiếu, Hắc Bang chủ, Trình Quang, Cố gia?". Cô nói trong vô thức.

Lâm Bạch cau mày: "Nhi! Em nói gì? Em nhớ được gì rồi sao?".

"Bạch, anh có biết gì về quá khứ của em không? Tại sao em có cảm giác như nó rất đau khổ! Giáo sư Lâm, Lâm thiếu, Hắc Bang chủ? Họ là ai? Cả Trình Quang, Cố gia!". Những giọt nước mắt dần ứ đọng lại rồi đợi xuống.

"Nhi, bình tĩnh nghe tôi nói!".

Nguyệt Nhi ôm lấy đầu mình: "Đau, rất dau, đầu của em! Đau quá...!". Cô ngất đi.

"Nhi, Cố Nguyệt Nhi tỉnh lại đi em có nghe tôi nói không? Nhi...!".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#meocon49