Chương 16. Phá án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu biết Vermouth, quả nhiên là người của Gin"

_________________________________________________

Thang máy xuống đến tầng một, Shinichi lập tức chạy ra, chiếc thang máy bên cạnh kia đã không còn ai.

Bởi vì xảy ra án mạng, cảnh sát đã giới nghiêm khu vực xung quanh khách sạn, cho nên người ở đại sảnh tầng một cũng không nhiều, như vậy kiểu toàn thân tối đen như Gin chắc chỉ cần liếc một cái liền có thể nhìn thấy.

Shinichi nhìn xung quanh một vòng, vẫn chưa phát hiện thân ảnh Gin, chỉ có thể nản lòng thở dài.

Đi lên thang máy trở lại tầng mười, trung sĩ Takagi hỏi: "Kudo, vừa rồi sao lại đột nhiên chạy xuống vậy?"

"À, em vừa rồi mới thấy một kẻ tình nghi, cho nên mới đi theo" Shinichi không muốn nói nhiều, tùy tiện tìm lấy cớ có lệ cho qua.

Takagi tỏ vẻ đã hiểu, sau đó cùng Shinichi tiến vào phòng theo dõi, nhân viên mở camera theo dõi tầng cao nhất của tầng mười chín chỗ cầu thang thoát hiểm ra.

Shinichi không chút để ý nhìn, trong đầu vẫn hồi tưởng hình ảnh vừa rồi, không thể chuyên tâm phá án.

Gin đi xuống từ tầng mười bằng thang máy, như vậy hắn ở bên trong căn phòng nào đó tại tầng mười gặp ai? Là cùng ai gặp mặt? Nội dung nói chuyện là gì?

Shinichi vẫn đang suy nghĩ vấn đề này, thế nên hình ảnh theo dõi một điểm cũng không có nhìn.

"Kudo, Kudo?" Takagi vẫy tay trước mặt Shinichi, không biết Kudo đang chăm chú xem video theo dõi hay suy nghĩ sự tình khác mà không nghe mình gọi.

Shinichi phục hồi tinh thần dạ một tiếng: "Dạ?"

"Kudo, buổi tối từ 8h00 đến 10h00, trong khoảng thời gian này chỉ có hai người lên tầng cao nhất, một là 9h50 tối từ phòng hút thuốc bên cạnh lối thoát hiểm đi ra ngoài, em gái của nạn nhân. Người khác là 9h58 tối từ thang máy bên cạnh lối thoát hiểm đi lên, cũng là người của tập đoàn Sakagami, tên Sakagami Tomoyo, chị gái nạn nhân" Trung sĩ Takagi xem qua tư liệu tập đoàn Sakagami, đối với hai người này có chút ấn tượng.

"Anh Takagi, em có thể xem khẩu cung hai người này được không?" Shinichi nhờ Takagi đi lấy khẩu cung ghi lại, sau đó lấy lý do vì khách bao tầng mười gây rối loạn việc phá án nên nhờ quản lý khách sạn đi cùng để điều tra, lấy danh sách những người sở hữu phòng nghỉ tối nay.

Trong video theo dõi Gin đến khách sạn lúc 8h00, trực tiếp tiến vào phòng có số là 1001, sau đó 10h45 từ phòng đi ra, dùng thang máy xuống đến tầng một, trong lúc đó chỉ có mình hắn, không thấy người mà hắn gặp.

Quản lý khách sạn Beika cung cấp danh sách người đàn ông đặt phòng số 1001 tên là Hideaki Takizawa, Shinichi nghĩ nghĩ, lấy di động ra gọi điện cho tiến sĩ.

"Shinichi?" Tiến sĩ Agasa nhận được điện thoại của Shinichi sửng sốt hỏi một câu, không chỉ vì Shinichi dùng thanh âm thiếu niên gọi điện, mà còn vì mấy ngày trước Hattori Heiji nói với ông, Shinichi có khả năng bị Tổ chức áo đen bắt đến Mĩ, cho nên lúc này nghe được giọng nói của Shinichi ông vô cùng sửng sốt.

"Tiến sĩ, tình huống cụ thể cháu sẽ giải thích với bác sau, hiện tại bác có thể giúp cháu điều tra một người được không?" Shinichi nói tên Hideaki Takizawa cho tiến sĩ, vì để thu nhỏ phạm vi điều tra lại cậu cũng nói luôn hiềm nghi của mình cho Agasa rằng tên này là người trong quân đội.

Tiến sĩ Agasa đáp ứng, lập tức mở máy tính ra tra tìm hồ sơ.

Lúc này trung sĩ Takagi cũng đem khẩu cung lại đây, Shinichi xem một lần, lời khai của Sakagami Kaori và Sakagami Tomoyo rất thống nhất, Sakagami Kaori cùng Sakagami Tomoyo đi lên tầng cao nhất là vì lúc 9h45 Sakagami Tamura lần lượt gửi tin nhắn cho hai người các cô, muốn họ lúc 10h00 lên tầng cao nhất, hắn định cho họ một phần kinh hỉ. Thẳng đến 10h00 hai người đợi đã lâu mà Sakagami Tamura không đến, lúc này mới cùng nắm tay trở về.

Mà Sakagami Kaori cùng Sakagami Tomoyo trước khi đi lên, một người đang hút thuốc tại phòng hút thuốc, một người đang giao dịch một vụ làm ăn quan trọng của công ty.

Shinichi tỉnh táo lại, xử lý vụ án lại lần nữa. Sakagami Tamura lúc 8h30 tối cùng đi với bốn người của gia tộc Sakagami vào phòng Vip để nghỉ ngơi, phòng Vip này không có camera theo dõi. Bốn người này lần lượt là bố của Sakagami Tamura, Sakagami Takuya, mẹ Nagamine Kumiko, chị gái Sakagami Tomoyo cùng em gái Sakagami Kaori, 8h45 bốn người này rời khỏi phòng nghỉ, trong lúc này không có người đi vào. 10h00 tối Sakagami Tamura nhảy lầu, mà chị em họ trước 10h00 nhận được tin nhắn, hai người trước sau đi tới nơi đã hẹn, sau khi nạn nhân Sakagami Tamura vẫn chưa đến lễ hội mới biết Sakagami Tamura nhảy lầu chết.

Shinichi lần này chăm chú nhìn video theo dõi hai người đang đi lên tầng cao nhất, Sakagami Kaori hút thuốc ở phòng hút thuốc lúc này vẫn đặt tay ở trong túi, thẳng đến 9h48 mới cầm điện thoại ra nhìn thoáng qua, sau đó làm một loạt động tác với điện thoại rồi mới dập tắt khói thuốc để đi lên tầng thượng.

Lúc trước Sakagami Tomoyo còn đang bàn luận với người đàn ông, cô thư ký ở bên cạnh, sau khi nhìn tin nhắn lại cùng người kia bàn bạc một lát, lúc 9h48 gọi một cuộc điện thoại, liền trực tiếp lên tầng cao nhất.

Tạm thời xem ra hai người này không phải là nghi phạm, Shinichi quyết định trở lại phòng nghỉ để nhìn một lần hiện trường, cậu muốn biết thủ phạm vào trong phòng nghỉ của nạn nhân bằng cách nào.

Tiến vào thang máy, Takagi nhìn cửa thang máy dần dần khép kín đột nhiên hỏi: "Kudo, anh có thể hỏi em một

"Dạ?" Kudo tùy ý dạ một tiếng, ngẩng đầu nhìn đỉnh thang máy, không biết có phải cậu ảo giác hay không, mới vừa rồi cậu thấy giống như bên trên đỉnh đầu truyền đến một thanh âm nặng nề.

"Kudo, em hẹn hò với bạn gái à?" Trung sĩ Takagi sau khi gặp mặt Shinichi đêm nay thì vẫn luôn để ý vấn đề này, anh không cẩn thận thấy được dấu vết nào đó, các nghi ngờ vẫn ở trong lòng, hiện tại rốt cuộc có thể mở miệng hỏi.

Sắc mặt Kudo trong nháy mắt đỏ bừng, không tự giác rút nhanh caravat trên cổ, xấu hổ nói: "Không, không có."

Do có trung sĩ Takagi đệm nhạc, tâm tư Shinichi hỗn độn, không tìm tòi nghiên cứu tiếng vang kỳ quái kia.

"Vodka, giai điệu này...... Tôi còn không nghĩ đến cậu sẽ nghe đoạn tấu The Sound Of Silence" Vermouth nghiêng mình dựa vào Porsche màu đen, một tay khoát lên trên cửa kính xe, biếng nhác trêu chọc nói.

"Đại ca thích nghe Croatian Rhapsody" Vodka đá thi thể sát thủ đến bên kia, mới vừa cùng sát thủ cận chiến nên động tĩnh có chút lớn, thiếu chút nữa bị nhóc con kia phát hiện trong thang máy.

"Ả đàn bà đáng ghét!" Chianti nghe được âm thanh của Vermouth liền khó chịu muốn tháo tai nghe liên lạc không dây xuống, mà tâm tình của Chianti trở nên kém chính là kết quả việc cô ả đã ngắm chuẩn mục tiêu trong kính ngắm liền bị người kia xả vài phát súng.

Korn đẩy xe đẩy của khách sạn đi vào bên trong căn phòng nào đó, nhìn chằm chằm thi thể sát thủ bị đánh thành cái giường, bình thản nói: "Chianti, bình tĩnh một chút, bắn ra máu rất khó xử lý."

Chianti khó chịu hừ một tiếng, thu hồi súng ngắm rút lui khỏi hiện trường.

Bên này Shinichi cùng Takagi trở lại phòng nghỉ Vip một lần nữa, Shinichi nhìn lại một vòng quanh phòng nghỉ, không có phát hiện manh mối mới gì khác, sau đó lại đến phòng quan bên cạnh quan sát một lần, cảm giác phòng Vip bố trí có điểm là lạ.

Shinichi quay về phòng rồi lại nhìn xem, nâng tay gõ gõ vào một bên mặt tường bên trong, nghi hoặc hỏi quản lý khách sạn: "Căn phòng này cấu tạo có điểm khác với căn phòng khác?"

"À cái này...... Khách sạn chúng tôi có một lối đi bí mật nhỏ, người vào khách sạn có không ít tầng lớp thượng lưu giàu có, đôi khi vì tránh phiền toái, sẽ cần một lối đi như vậy, cho nên mỗi một tầng trên vị trí phòng này đều có cấu tạo đồng dạng, hi vọng cậu Kudo cùng cảnh sát có thể vì chúng tôi mà bảo mật" Quản lý khách sạn đưa Shinichi cùng cảnh sát Takagi đi vòng tiến vào phòng thay quần áo, chỉ thấy anh ta lấy ra một điều khiển từ xa từ trong túi rồi nhấn một chút, mặt tường liền di chuyển về phía bên trái, lộ ra một cửa thang máy.

"Nơi này còn có một thang máy? Có thể lên tầng thượng cao nhất? Quản lý, sao anh không nói ngay từ đầu?" Trung sĩ Takagi đi đến trước cửa thang máy, đây chính là manh mối trọng đại đó, nếu nghi phạm có thể từ nơi này đi thang máy xuống dưới, như vậy là có thể tránh đi theo dõi, hoàn thành mưu sát.

Quản lý khách sạn lắc đầu, khẳng định nói: "Cái này không có khả năng, bởi vì mỗi một tầng của thang máy đều cần điều khiển từ xa mở ra, mà điều khiển từ xa mỗi một tầng chỉ có thể lên tầng cao nhất, xuống đến B1F cùng với điều khiển từ xa đặt tại tầng phòng đặc biệt, vì để bảo vệ bí mật của khách hàng video theo dõi của thang máy này bình thường đều đóng kín. Mặt khác người sở hữu điều khiển từ xa của tầng chỉ có hai, một là của tôi, một cái khác trong tay bảo vệ an ninh, sau khi án mạng xảy ra tôi đã liên lạc với bộ phận an ninh, anh ta xác nhận điều khiển từ xa tầng mười chín còn ở phòng bảo vệ."

"Nghi phạm không thể xuống dưới, thế nhưng người bị hại có thể đi lên, Sakagami Tamura trong tay có điều khiển từ xa sao?" Shinichi nói như thế, trong lòng nghĩ lại là chuyện khác, phòng số 1001 vừa lúc ở phía dưới căn phòng nghỉ này, mà trong phòng 1001 cũng có một thông đạo đặc thù như vậy, nếu vậy coi như "tầng lớp thượng lưu" Gin hoàn toàn có thể đi lên phòng số 1001 bằng thang máy trong rồi rời khỏi khách sạn Beika, căn bản không cần đi lên thang máy để xuống.

Trừ phi......Gin là vì dụ dỗ người nào đó mới cố ý bại lộ hành tung, cố ý để người khác phát hiện!

Shinichi nhớ tới nhiệm vụ của Vermouth, Gin điều Vermouth theo dõi hành động của Rum, không để hắn xuất hiện phá hư Gin cùng người nào đó gặp mặt...... Gin trong thang máy là Vermouth ngụy trang, Gin căn bản không ở nơi này, mà cậu Kudo Shinichi cũng là một con tốt trong bàn cờ này, đối thủ của Gin là Rum có lẽ đã biết cậu tồn tại, cho nên cậu xuất hiện chắc chắn khiến Rum càng tin tưởng Gin ở nơi này!

"Ngài Sakagami bình thường đều đặt căn phòng xa hoa có số là 8001, cho nên ngài ấy có được điều khiển từ xa của phòng số 8001" Quản lý khách sạn cố gắng nhớ lại một chút, sắc mặt nháy mắt trở nên tái nhợt.

"Giả thiết nạn nhân đi lên tầng cao nhất sớm hơn thời gian ước định, như vậy Sakagami Kaori đến tầng cao nhất trước tiên vô cùng có khả năng chính là hung thủ, nhưng một người phụ nữ làm sao có sức lực đẩy người có dáng hình tráng kiện như thế xuống lầu? Chẳng lẽ hung thủ là hai chị em? Nói như vậy các quý khách khác có được điều khiển từ xa cũng đều là nghi phạm? Không, không đúng, nếu nạn nhân không phải tự sát, di ngôn bằng giọng nói bên trong điện thoại là thế nào?" Cảnh sát Takagi bị Shinichi làm cho mơ hồ, hung thủ đến cùng là ai?

Shinichi tự tin cười nói: "Trung sĩ Takagi, anh quên sao? Pháp y giám định người chết khi còn sống từng say rượu, khẩu cung của Sakagami Tomoyo cũng viết một câu như thế này 'Di sản của ông nội phần lớn để lại cho ông ta, ngày mai luật sư sẽ lại đây xử lý, giao thủ tục tiếp theo của di sản', không nghĩ tới Sakagami cư nhiên là người tưởng niệm ông nội mà đi cùng, bởi vậy có thể suy luận bởi vì chuyện di sản nên  đêm nay ông ta cao hứng mà say rượu, vậy cho dù là phụ nữ cũng có thể đẩy nạn nhân xuống lầu dễ dàng."

"Như vậy giọng nói nhắn lại thế nào?" Takagi ngay sau đó hỏi, đây là làm giả như thế nào?

"Sakagami Kaori là giáo viên lồng tiếng hoạt hình của học viện Tokyo & Osaka, thành tích vô cùng ưu tú" Shinichi đưa lời khai của Sakagami Kaori cho trung sĩ Takagi, phía trên viết hoạt động tại trường của Sakagami Kaori.

Takagi không thể tin hỏi ngược lại: "Cho nên Sakagami Kaori bắt chước âm thanh của Sakagami Tamura?"

Shinichi không nói, ba người đi thang máy lên tầng cao nhất, cửa thang máy của tầng cao nhất là bên trong một phòng chống cháy, mở của phòng ra chính là tầng cao nhất, quả nhiên rất dễ ẩn nấp.

Mấy cảnh sát ở trên đó thấy trung sĩ Takagi đột nhiên xuất hiện thì thấy rất kì quái, trong đó một người đi lên trước nói với Takag: "Trung sĩ Takagi, kết quả kiểm tra đã có, trên lan can không có vân tay."

"Kudo?" Takagi quay đầu nhìn về phía Shinichi, yêu cầu điều tra vân tay chính là Kudo.

"Em biết hung thủ là ai!" Shinichi một tay chống cằm, hiện tại chỉ thiếu chứng cớ.

"A!" Takagi nghẹn họng trân trối, không phải không điều tra ra được cái gì sao?

Mười phút sau, cảnh sát Takagi dựa theo chỉ thị của Shinichi đưa người của gia tộc Sakagami cùng thanh tra Megure đến tầng cao nhất.

Shinichi đang suy luận thì bảo người của gia tộc Sakagami đem điện thoại cùng vật tùy thân ra, cậu cố ý quan sát Sakagami Kaori cùng Sakagami Tomoyo, vẻ mặt của hai người đều rất trấn định, mà Sakagami Tomoyo cùng người cậu thấy trong camera lúc trước có chút bất đồng.

Shinichi hơi chút sửng sốt một chút, người phụ nữ này...... Trước tiên cậu nói ra suy luận của mình, bố mẹ Sakagami Tamura nghe xong đều kích động đến khóc, như là thật tâm vì con trai chết đi mà vô cùng đau đớn.

Sakagami Tomoyo lãnh tình giống như người ngoài, trên mặt Sakagami Kaori hơi lộ ra một chút đau khổ.

"Kudo, theo như suy luận của cháu thì ai là hung thủ giết người thực sự?" Thanh tra Megure luôn luôn tin tưởng năng lực phá án của Kudo Shinichi, ngay lúc này cũng không hề có hoài nghi.

"Nạn nhân khi chết có lưu lại một đoạn giọng nói làm di ngôn, thời gian ghi âm là 8h40 tối, vừa lúc bốn người cùng nạn nhân nghỉ ngơi trong phòng. Hung thủ đánh tráo điện thoại của mình và điện thoại của nạn nhân, khi không có sự theo dõi nào liền hoàn thành bản di ngôn, sau đó để tránh cho nạn nhân phát hiện đoạn giọng nói này khi gửi tin nhắn nên khi nạn nhân lên tầng cao nhất, hắn liền mang theo điện thoại của nạn nhân bên người, không đổi lại. Nếu trước khi phát sinh án mạng nạn nhân biết được đây không phải điện thoại của mình, hung thủ cũng có thể nói dối là mình đã lấy nhầm.

Tất cả mọi người tỉnh ngộ, tầm mắt đồng loạt nhìn về phía Sakagami Kaori.

"Hung thủ chính là cô Sakagami Kaori, người duy nhất có cùng một loại điện thoại với nạn nhân" Kudo Shinichi nâng ngón tay hướng về Sakagami Kaori, hung thủ chính là cô ta! Thời điểm phát hiện là khi đang nhìn vào camera theo dõi, Sakagami Tomoyo nhận được tin nhắn sau đó gọi điện thoại cho Sakagami Tamura, cùng thời gian Sakagami Kaori cầm lấy di động làm một vài động tác với điện thoại, thật sự rất trùng hợp.

"Hừ, đừng đùa, điện thoại của tôi là do anh trai tặng, cùng kiểu dáng hay cùng loại thì có gì kỳ quái? Cậu có bằng chứng chứng minh tôi lấy nhầm điện thoại của anh trai? Trên điện thoại của anh ấy có vân tay của tôi sao?" Sakagami Kaori nhún vai, vô tội nói.

"Trên điện thoại của nạn nhân xác thật không có vân tay của người thứ hai, thế nhưng theo như lời tôi nói thì chứng cứ không phải không có" Shinichi cười nói, "Lúc nãy nói mọi người đưa điện thoại và các vật tùy thân ra là để hạ thấp cảnh giác của mọi người, tôi cũng không muốn thấy điện thoại, mà là cái này......"

Sắc mặt Sakagami Kaori trong nháy mắt tái nhợt xuống, Shinichi chỉ vào một chiếc điều khiển từ xa màu đen nho nhỏ.

Hình dáng điều khiển thang máy từ xa của khách sạn Beika giống hệt điều khiển từ xa của xe ô tô, khác nhau là hệ thống điện tử bên trong của mỗi cái đều có ghi danh tự của chủ nhân, cảnh sát chỉ cần tra một chút liền biết điều khiển từ xa này thuộc về ai. Hung thủ đẩy nạn nhân xuống lầu, vì không để cảnh sát nhận thấy được địa điểm gây án thực sự khẳng định sẽ lấy đi điều khiển từ xa trên người nạn nhân, mà sau khi hung thủ phạm án vì chứng minh chính mình trong sạch nên cố ý cho người chứng kiến là Sakagami Tomoyo đi lên, vì vậy không có thời gian hủy đi vật chứng quan trọng này.

Sakagami Kaori thở dài một tiếng, uể oải nói: "Không sai, là tôi, lúc ở trong phòng nghỉ tôi lén làm giả điều khiển kích hoạt bom thành dạng cúc áo gắn lên mặt kính, sau đó đổi điện thoại. Buổi tối tôi gửi tin nhắn khác nhau đến cho chị gái và anh trai, hắn cho rằng tôi muốn nói về việc di sản với hắn, tôi liền, liền đem hắn đẩy xuống. Ông nội thật sự là rất nhẫn tâm, dựa vào cái gì, cái gì cũng để lại cho anh trai, ba mẹ cùng chị em chúng tôi thì là cái gì? Anh ấy lại là một người ích kỷ, về sau tôi cái gì cũng không có, tôi......"

Vợ chồng Sakagami kinh ngạc nhìn con gái nhỏ nhất của mình, tựa hồ chưa từng nhận ra con người thật của cô như vậy.

Trung sĩ Takagi tiến lên chế trụ Sakagami Kaori, không nghĩ tới hung thủ lại là cô gái trẻ tuổi thế này, rõ ràng còn có tiền đồ rộng lớn đang chờ cô cố gắng, lại cố tình đi lên con đường này.

Giải quyết xong Sakagami Kaori, Kudo Shinichi nhìn về phía Sakagami Tomoyo nói: "Vermouth, ngươi cũng nên lộ chân tướng đi?"

"Thám tử, cậu đang nói cái gì vậy?" Sakagami Tomoyo buông cánh tay đang đặt trên thắt lưng xuống, trên mặt lộ ra biểu tình mê mang.

"Trên ngón áp út bàn tay trái của Sakagami Tomoyo mang theo nhẫn, hẳn là đã kết hôn, mà bình thường phụ nữ có thời gian hôn nhân lâu dài sau khi tháo nhẫn xuống trên tay sẽ có một vòng dấu vết. Sakagami Tomoyo, vết tích hôn nhân của cô ở đâu rồi?" Shinichi vừa rồi điều tra vật phẩm liền chú ý tới ngón tay của Sakagami Tomoyo, cậu nhớ rõ trong video theo dõi Sakagami Tomoyo có đeo một chiếc nhẫn đính viên kim cương mười mấy cara.

"Ha ha ha, cậu biết Vermouth, quả nhiên là người của Gin" Sakagami Tomoyo một tay tháo ngụy trang trên mặt xuống, một tay lấy một chiếc súng lục từ trong người ra, chỉ thẳng vào Kudo Shinichi.

Shinichi cảm thấy không ổn, nếu không phải Vermouth ngụy trang, vậy chính là kẻ thù của Gin?  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro