Chương 45. Xù lông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em không nên lại chơi trò ngây thơ, phải biết hiện tại em đã không còn là học sinh cấp ba."
___________________________________________

Gin lạnh lùng đánh giá Shinichi, mặc bộ trang phục mèo con không ra thể thống gì, bày ra một dáng vẻ đáng thương vô cùng, giống như oán phụ bị người vứt bỏ trong phim truyền hình trước đây bồi tiểu quỷ xem.

"Mất mặt xấu hổ." Gin đẩy Shinichi ra, cho dù là quyến rũ hắn nên mặc thành như vậy, hắn vẫn vô cùng khó chịu. Sớm đến 800 năm trước hắn đã biết sâu trong lòng bé con này có tình cảm với hắn, nhưng đứa ngốc này phải muộn mất mấy năm mới ý thức được, nếu là người thường đối mặt với tình huống này, nói không chừng sẽ giống như người không nỡ vứt bỏ mà ăn cơm thừa canh cặn qua đêm, nhưng Gin không cho phép bất cứ ủy khúc cầu toàn[1] cùng miễn cưỡng chắp vá.

[1] ủy khúc cầu toàn: nhân nhượng vì lợi ích toàn cục

Shinichi buồn bực, Gin là nói bản thân mình khiến hắn mất mặt xấu hổ hay là mặc như vậy khiến hắn chướng mắt? Nói đến cùng nếu không phải bởi vì Gin, cậu sẽ ăn mặc thành cái dạng này sao?

Thang máy sau khi đinh một tiếng liền mở ra, Shinichi nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, lại bị Gin nhanh tay lẹ mắt bắt được cái đuôi mèo của cậu, cậu nhất thời xù lông, quay đầu bĩu môi trừng Gin.

"Tiểu quỷ, em cố ý mặc thứ trang phục kì dị này ra ngoài câu dẫn người khác? Lúc trước gã đàn ông kia hôn em, em không phản kháng, là vì tôi không ở cạnh em, cho nên em tùy ý khoan nhượng để người khác giở trò lưu manh với mình?" Gin tới gần Shinichi, hắn hơi cúi gập thắt lưng liền ngửi được mùi hương từ trên đỉnh đầu Shinichi, là sữa tắm hương hoa lài đặt trong khách phòng trên du thuyền.

"Lão nam nhân, anh, anh...... nói hưu nói vượn!" Shinichi không thoải mái vặn vẹo mông, Gin nắm chặt phần gốc cái đuôi của cậu, làm hại cậu không thể không dán lên trên người lão nam nhân, tư thế hai người lúc này gắt gao dán lên nhau cực kì không tự nhiên.

Gin nâng cằm Shinichi lên, trầm thấp nói: "Em biết tôi hiện tại nghĩ cái gì không? Tôi muốn chém đứt bàn tay của gã đàn ông kia, chọc mù ánh mắt gã, khiến nửa người dưới của gã cũng không thể cương được, sau đó nghiền gã thành vụn quăng xuống Thái Bình Dương. Cho dù là người tôi không cần, người khác cũng không thể động."

"Bạo quân!" Shinichi nghe nửa đoạn đầu còn tưởng rằng Gin đang đáp lại tình cảm của cậu, háo ra chỉ đơn thuần vì người khác động vào thứ gì đó hắn từng dùng qua nên mới phẫn nộ.

"Lúc gã hôn em, em có phải sẽ trầm mê say đắm, sẽ không tự chủ được tiếp nhận đối phương?" Giọng nói của Gin điệu thấp, hắn ngậm cánh môi Shinichi, dọc theo vành môi như chuồn chuồn lướt nước hôn cậu.

Qua thời gian dài  không có người đi ra, cửa thang máy dựa theo trình tự hệ thống thong thả đóng lại.

Hai tay Shinichi vốn dĩ đang ngăn Gin lại, rồi lại vì lời nói của Gin mà không tình nguyện chống cự lại, ngay sau đó thắt lưng cậu bỗng căng thẳng, Gin ôm chặt lấy Shinichi, giống như muốn cậu hòa tan vào cơ thể mình vậy.

Gin nhìn chằm chằm ánh mắt kinh hoảng thất thố của Shinichi, tình cảm lâu ngày không thể phát tiết trong nháy mắt như núi lửa bùng nổ phun trào dung nham cực nóng, triệt để thổi quét toàn thân hắn, lửa cháy lan ra có tư thế ngầm chiếm đoạt hắn. Nhiều thế thân như vậy, đến cùng vẫn không thể bằng được tư vị điềm mĩ của người thật, đó là hương vị từ sâu trong linh hồn tỏa ra.

Shinichi đang say mê trong động tác ôn nhu của Gin, lại bị bắt kéo vào bọt sóng của dục vọng, đầu lưỡi Gin trong khoang miệng cậu cuốn lên, hai người môi răng quấn quýt không thể rời nhau, thế nên Shinichi cảm thấy khó thở, phảng phất không khí trong thang máy đều bị Gin cướp đi.

Cửa thang máy sau khi đinh một tiếng, Vodka banh lớn mặt xuất hiện ở ngoài cửa, gã trợn mắt há mồm nhìn đại ca nhà mình ôm đại tẩu tiền nhiệm trang phục không chỉnh tựa vào trong thang máy, một lát sau trong đồng tử ứa ra ánh sao.

Giờ phút này ý nghĩ trong lòng Vodka chỉ có -- đại tẩu thật đáng yêu! Đối với kẻ có thuộc tính yêu thích mèo thì Vodka trong nháy mắt đã quên Shinichi lúc trước từng phản bội đại ca nhà mình, chỉ cảm thấy đại ca cùng đại tẩu tiền nhiệm quả nhiên là đôi gian phu dâm phu tốt nhất.

Shinichi thấy Vodka, ngượng ngùng muốn thoát khỏi Gin, Gin một phen cầm lấy hai cổ tay Shinichi, rồi đặt lên đỉnh đầu cậu.

Hai tay Shinichi không thể động đậy, chỉ có thể ra sức đá chân, nhưng sức lực nhỏ bé của cậu làm sao có thể chống lại Gin, chỉ có thể bị Gin chặt chẽ ôm vào trong ngực không thể động đậy.

"Ha ha, đại ca, đại tẩu, hai người tiếp tục." Trung khuyển Vodka vẫy vẫy tay, sau đó yên lặng nhấn phím hướng lên trên của thang máy.

Gin chạm khẽ môi Shinichi, hô hấp nóng rực toàn bộ phả trên mặt cậu, Shinichi cảm giác cả người như muốn bốc cháy, hai chân mềm nhũn căn bản không thể đứng vững, chỉ có thể dựa vào Gin đứng thẳng.

"Tiểu quỷ, thể lực cần phải tăng cường lên." Gin còn chưa thỏa mãn rời khỏi môi Shinichi, sau đó dùng môi hôn cổ Shinichi, dục hỏa trong mắt càng trở nên tăng vọt.

"Ai... ai mà giống anh như vậy chứ, tay chơi già đời." Shinichi vốn dĩ muốn nói thẳng Gin là giống ngựa, nhưng suy xét đến hậu quả của lời này khi ra khỏi miệng, Shinichi liền nhát gan.

Gin cười khẽ một chút, khàn khàn trầm thấp nói: "Tôi chỉ giở trò lưu manh với một mình em."

Shinichi bị Gin vô sỉ làm tức, ai tin được Gin chỉ lưu manh với mình cậu chứ, chỉ là mặt Shinichi như cũ vì những lời này nổi lên sắc ửng hồng khác thường.

Gin nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của Shinichi liền tươi cười, tâm tình phiền muộn lúc đầu triệt để sáng sủa, biểu hiện của Shinichi giống như cô gái nhỏ thẹn thùng rơi vào mối tình đầu, thanh thuần sạch sẽ làm người ta không thể chống cự, điều này đối với một người thân ở trong bóng tối là một sự khiêu chiến lớn, khiến người đó không khỏi muốn xâm chiếm cậu, phá hư cậu, để ánh sáng không thể chiếu vào thế giới hắc ám.

Nghĩ như vậy thì Gin cũng hành động như vậy, hắn đột nhiên cắn vành tai Shinichi, một chút hương vị tinh ngọt dung nhập trong miệng.

Shinichi bởi vì đột nhiên đau đớn theo bản năng vùng vẫy một chút, từ trong ngọt ngào thân mật mà thanh tỉnh lại. Cậu làm sao lại quên, Gin vĩnh viễn là sâu không lường được, một người đàn ông biến hóa đa đoan.

Gin cắn cũng không sâu, hắn nhìn chằm chằm miệng vết thương nho nhỏ kia một lát, liền vươn đầu lưỡi ra cẩn thận liếm láp, hắn từng vô số lần ảo tưởng nuốt sạch xú tiểu quỷ vô tâm vô phế này vào bụng, không nghĩ tới bé con thật sự tự mình đâm đầu vào lưới.

Shinichi quay đầu đi, thanh âm có chút khàn khàn nói: "Gin, anh là chó à?"

"Em to gan." Màu mắt Gin chợt trầm, hô hấp có sự đình trệ ngắn ngủi, tiểu quỷ dùng từ hắn rất không thích.

"Gin, em, em thực ra muốn nói là...... Chúng ta bắt đầu một lần nữa đi." Shinichi do dự một chút, không sửa lời để giải thích với Gin, mà là quay ngược về đề tài trước kia.

Gin lại mắt điếc tai ngơ, hắn chợt quên mình liếm láp mỗi một nơi trên lỗ tai Shinichi, ánh mắt hơi khép kín.

Shinichi mày nhíu chặt, lại lớn tiếng nói: "Gin, em muốn biết đáp án của anh."

Gin cũng không mở mắt, dán trên lỗ tai Shinichi cười nhạo nói: "Em muốn biết cái gì, nếu đáp án của tôi không phải điều em muốn, em sẽ lại như thế nào? Em không nên lại chơi trò ngây thơ, phải biết hiện tại em đã không còn là học sinh cấp ba."

"Ý của anh là tình một đêm?" Shinichi chấn kinh, đều do Gin nói rất ái muội, cái gì gọi là không cần lại ngây thơ, chẳng lẽ chuyện nên làm của người trưởng thành không phải tình một đêm?

Gin chỉ nói một câu: "Em có thể hiểu như vậy."

Shinichi mắng: "Vô sỉ! Không được chạm vào em."

Đáy mắt Gin thu hình ảnh Shinichi giãy dụa vào trong lòng, hắn lạnh giọng nói: "Em không cần tôi chạm vào em, vậy em muốn ai? Hay là em cho rằng tôi sẽ không động gì đến em, cho nên không sợ hãi?"

"Đến cùng không sợ hãi là ai? Bởi vì khẳng định em yêu anh, cho nên anh mới không kiêng nể gì với em?" EQ của Shinichi cuối cùng cũng tăng lên một tầng, cậu kích động hô, "Gin, bốc đồng là anh."

"So với phản bội, bị người khác vứt bỏ càng là vô cùng nhục nhã, tôi sẽ không vấp ngã ở cùng một chỗ." Gin hung ác ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn không an phận kia, không gian giam cầm nhỏ hẹp càng dễ dàng làm người ta hưng phấn, hôm nay dù có thế nào hắn đều sẽ không tha cho tiểu gia hỏa này rời đi.

Vodka phái người phong tỏa hết thang máy có trên du thuyền, còn kêu vệ sĩ tuần tra lại, tuyệt đối không cho bất kì vị khách nào lại đây đánh gãy chuyện tốt của đại ca. Đương nhiên, thang máy sớm đã bị gã khống chế, dừng ở tầng thứ ba của du thuyền đồng thời khóa chặt cửa cầu thang, gã cũng chỉ có thể giúp đại ca đến bước này.

Một lát sau, Vodka nghe bên trong thang máy có âm thanh 'ba ba ba', hai mắt kích động bị kính đen ngăn trở không cho nước mắt tràn ra, tháng ngày giúp đại ca thu thập tàn cục sau khi vứt bỏ tình nhân chỉ lát nữa là sẽ chấm dứt, năm mới này cảm thấy hạnh phúc tràn đầy.

Shinichi tỉnh lại đã thấy nằm trong phòng mình, thế mà lại bị Gin làm chuyện đó đến hôn mê, Shinichi cảm thấy rất xấu hổ. Cậu nhớ đến chuyện tình một đêm mà Gin nói, rồi lại nghĩ về bản thân lúc này cũng tỉnh dậy ở trong phòng của mình, cho dù nội tâm không muốn tin tưởng, thì cũng không thể không thừa nhận rằng Gin không nói dối.

Năm đó cậu thật sự thương tổn Gin, Gin xử sự cẩn thận, lại vô cùng đa nghi, năm đó lúc hắn bảo cậu lựa chọn, có lẽ hẳn cực kỳ tin tưởng mình sẽ chọn đi cùng hắn, nhưng mà đáp án cuối cùng của cậu đã hoàn toàn làm Gin tổn thương, bản thân Gin kiêu ngạo tự phụ như vậy tuyệt không cho phép hắn chịu cảnh bị phản bội và vứt bỏ lần thứ hai.

Cho nên trừ khi Shinichi có thể chứng minh bản thân sẽ không vứt bỏ Gin lần nữa, trong lòng chỉ có một mình hắn, bằng không Gin sẽ không tiếp nhận cậu một lần nữa.

Tâm tình Shinichi rất sa sút, ngơ ngơ ngác ngác nằm trong phòng cả ngày, đến tận tối khi du thuyền tổ chức tiệc thì cậu mới miễn cưỡng tập trung tinh thần đỡ người dậy.

Quần áo phục vụ viên đổi về quần áo lao động, bộ đồ mèo con ban đầu dường như bị cấp trên bác bỏ, Shinichi nghĩ hẳn đây là tác phẩm của Gin.

Shinichi thay quần áo lao động, vô ý thức đẩy cửa đi ra ngoài, đi vào trong thang máy.

Cửa thang máy chậm rãi khép lại, khi chỉ còn một khe hở thì có một bàn tay lớn thò vào, khiến cửa thang máy miễn cưỡng mở ra. 

Người đàn ông vừa chặn cửa thang máy đi một đôi giày da màu đen bóng loáng, ống quần thon dài, tây trang màu đen với các nếp phẳng phiu, nghiêng đầu nhìn Shinichi.

Shinichi liếc một cái liền nhận ra người đàn ông, chính là người bị Gin hận đến nghiến răng nghiến lợi - Robert.

"Sao anh lại ở trong này?" Shinichi không muốn lại dây dưa với người đàn ông, cho nên giọng điệu nói chuyện rất lạnh nhạt.

"Chẳng lẽ tôi chưa từng nói qua với bé sao, tôi luôn có hứng thú với những thứ của Gin." Robert trêu chọc nói, "Vật nhỏ, bé rất thú vị."

Shinichi nhìn lại Robert, Shiho nói đúng, Robert không chừng là thầm mến Gin.

Shinichi không để ý tới Robert, muốn quay về vị trí công tác, Robert lại ôm lấy eo Shinichi đưa cậu tới boong tàu, gió biển ban đêm lạnh lẽo nghênh diện thổi tới, tâm tình nóng nảy của Shinichi dần dần bình phục.

"Đại dương rộng lớn vô ngần, có thể dung nạp hết thảy mọi thứ dù là thuần khiết hay dơ bẩn, nó vô cùng bao dung, hiện tại hẳn là tâm tình của bé con tốt hơn nhiều rồi đúng không." Robert có vẻ bề ngoài là một người cao lớn nhưng sâu thẳm trong lòng hẳn lại chất chứa ôn nhu, hắn liếc mắt cũng có thể nhìn thấu Shinichi đang không yên lòng, hơn nữa chuyện này nhất định có liên quan đến Gin, cho nên hắn mới đưa Shinichi tới boong tàu giải sầu.

"Cám ơn." Shinichi từ tận đáy lòng nói lời cám ơn, tâm tình của cậu quả thật tốt hơn nhiều, so với vẻ bề ngoài thì khi ở cạnh Robert, thật sự khiến người ta không thể cảm thấy ghét anh ta.

Robert sảng khoái cười nói: "Vận khí của tôi luôn rất tốt, theo tôi đến một chỗ, bé con sẽ rất vui vẻ."

Shinichi liếc xéo Robert tức giận nói: "Gin rõ ràng cố tình thua, anh từ sớm đã biết tôi và Gin có quan hệ."

Robert buông mi đánh giá Shinichi, bất cần đời cười nói: "Quá trình không quan trọng, kết quả như tôi mong muốn là được. Khi đứng trước những người cùng đẳng cấp, tôi chỉ cần thổi phồng tôi luôn thắng chứ không bao giờ thua trước kẻ vua chúa như Gin, ai sẽ để ý tôi thắng như thế nào?"

"Không biết liêm sỉ!" Shinichi cảm giác mấy từ này sắp thành câu cửa miệng của mình rồi, thật sự là đám người trong thế giới ngầm đều vô sỉ như nhau.

"Vật nhỏ, so với tôi còn có cả khối người vô liêm sỉ hơn, ngày hôm qua tôi là tận mắt chứng kiến bé và Gin ở trong thang máy......" Robert thuận miệng bịa chuyện nói, ngày hôm qua lúc hắn muốn trở về phòng thì thang máy bị người của Gin phong tỏa, rất dễ dàng có thể liên tưởng đến tình cảnh bên trong thang máy.

"Chúng tôi không làm cái gì hết...... Là thang máy gặp vấn đề nên bị khóa ở trong." Shinichi không có da mặt dày như Robert, cậu không muốn cho người khác biết bọn họ ở trong thang máy làm cái chuyện 'ba ba ba' kia. 

Robert cố ý lộ ra biểu tình ngạc nhiên, chần chờ nói: "Gin sẽ không phải là...... không được chứ?"

"Khụ khụ khụ......" Shinichi giật mình đến mức hấp cả gió lạnh, sắc mặt thay đổi, lại lập tức khôi phục bình thường, "Mới không phải!"

Robert cười cười: "Vật nhỏ, bé thật sự rất đáng yêu, ở bên cạnh Gin thật sự là phung phí của trời. Bé giúp tôi thắng trên mặt mũi của Gin một lần, tôi dạy bé một chuyện, bất kể là lúc nào, đều không được tự coi nhẹ mình, nếu chính bé còn cho rằng mình làm không được thì chắc chắn điều bémuốn đạt được vĩnh viễn không có khả năng thành công."

"Anh học qua tâm lý học?" Shinichi cảm giác Robert có thể nhìn thấu ý nghĩ trong nội tâm cậu, nhưng mà thời gian bọn họ ở cạnh nhau chỉ mới vài giờ mà thôi, Robert sao lại hiểu cậu như thế?

"Bé thật sự rất bình thường, có vẻ chúng tôi đều là kẻ biến thái...... Vật nhỏ, tôi giết người so với bé ăn muối còn nhiều hơn, từ ánh mắt của mỗi người trước khi chết tôi chỉ cần liếc nhìn cũng có thể nhìn thấu ý nghĩ và nội tâm kẻ đó, đây chỉ đơn giản là kinh nghiệm thuần túy. Ở bên cạnh với một kẻ như Gin, áp lực càng không cần phải bàn." Robert nháy mắt hóa thân thành người phụ nữ tuổi mãn kinh, lải nhải nhổ nước bọt nói, "Hừ hừ, vật nhỏ, bé muốn phản công Gin, trên cơ bản là không có khả năng. Hắn tự xem mình là người vô địch thiên hạ, thân thủ lại mạnh mẽ một cách biến thái, đầu óc cực đoan, theo sau còn có một tên siêu trung khuyển có lực sát thương cực lớn, trên cơ bản trái đất đã không ai có thể chế phục hắn."

Shinichi thấy Robert có vẻ thật sự rất hiểu bộ dạng của Gin, không khỏi dò hỏi: "Tôi nên làm thế nào?"

"Vật nhỏ, thân thể nhỏ này của bé cũng chỉ có thể dụ hoặc rồi tấn công, Gin thuộc tính nữ vương hẳn là rất thích mấy đạo cụ kia, trong phòng tôi có một đống lớn, vị kia trong nhà tôi cũng thích chơi như vậy. Đúng rồi, quần áo lưới xuyên thấu của em ấy có thể cho bé mượn mặc một chút, sau đó giặt sạch trả lại cho tôi là được, đó là bộ quần áo tình thú mà tôi yêu thích nhất.Ừm, ngày hôm qua mèo con dụ hoặc cũng rất ngon miệng, nhưng mà mặc lại kín quá, bé có thể nằm trên bàn giả làm trạng thái của mèo con không? Tôi dạy bé vểnh mông như thế nào, tên Gin kia nhất định chịu không nổi, đàn ông nửa người dưới đều là động vật......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro