Chương 46. Tiếng đàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Làm sao? Mất hứng? Cáu kỉnh?"
___________________________________________

Hành trình của du thuyền chỉ còn lại một ngày cuối cùng, buổi tối trên du thuyền lại là tiếng cười đùa vui vẻ, Shinichi không thích những nơi như này, đành phải ngồi trên một chiếc sofa trong góc, tận lực hạ thấp sự tồn tại của mình.

Shiho tức giận vì Shinichi không chịu cố gắng, liền đổi quần áo thành thân phận khác, không biết đang cùng Vermouth trốn ở góc nào mân mê thứ đồ gì đó.

Robert lặng yên không một tiếng động đi đến bên cạnh Shinichi, nhìn chằm chằm Gin quyền thế mạnh mẽ được người vây quanh rôm rả kể chuyện, nội dung phần lớn là mấy chuyện bát quái.

Shinichi không muốn để ý tới Robert, lần trước anh ta ra một cái chủ ý rất dở làm hại cậu không thể ngẩng đầu lên trước mặt Gin!

Sau khi trải qua một phen giao chiến giữa người với trời, đêm qua Shinichi mặc lên người bộ quần áo cách lưới xuyên thấu, xấu hổ trốn vào phòng Gin, trước đó Robert đã phái người rải hoa hồng thành trái tim, thắp nến sáp màu hồng bên trong phòng Gin.

Nhưng mà Gin vừa vào phòng sắc mặt liền thay đổi, cởi áo khoác ném lên người Shinichi, sau đó không lưu tình chút nào đuổi Shinichi ra ngoài.

Shinichi thật sự khóc không ra nước mắt, Robert tuyệt đối đang chơi xấu cậu!

Khi Shinichi đang nghĩ lại thì cặp mắt Gin không chút cảm tình nào tựa như ánh mắt thần linh vừa vặn liếc đến, Shinichi thẹn thùng quay mặt đi, một màn ngượng ngùng ngày hôm qua vẫn ở trong đầu cậu không thể xóa đi được!

Robert cũng chú ý đến ánh mắt Gin, lúc phục vụ viên đi ngang qua thì tiện tay cầm một ly Cocktail nhét vào trong tay Shinichi, đẩy Shinichi lên trước một cái rồi nói: "Gin ở bên kia!"

Shinichi nhìn Gin trong đám người, do dự hồi lâu nhưng không có dũng khi đi qua.

"Bé còn không chịu đi, người khác sẽ nhanh chân chen trước đó." Robert nheo lại một bên ánh mắt, cánh môi hơi mân hợp, hất cằm lên.

Shinichi so với Robert thấp hơn nửa cái đầu, ngay lúc này nhìn không rõ thần tình của Robert là giảo hoạt hay là sung sướng khi người gặp họa, tóm lại không phải thứ gì tốt, cậu lại chần chờ một lát, cuối cùng vẫn đi về phía Gin.

Cứ như vậy một lát, bên cạnh Gin đã quần tụ thêm nhiều người, cánh tay hắn cũng bị vị tiểu tình nhân tóc vàng xinh đẹp động lòng người kia ôm lấy.

Shinichi nhìn thấy một màn này, không khỏi cắn chặt môi dưới, sắc mặt phiếm hồng.

Robert ngửa đầu uống cạn ly Champagne trong tay, xuất kỳ bất ý[1] tới gần Shinichi, dán bên lỗ tai cậu nói: "Hiện tại mỹ nhân trong ngực, Gin nhất thời nửa khắc sẽ không chú ý đến bé, không bằng trước tiên đi theo uống giúp tôi hai ly?"

[1] xuất kỳ bất ý: hành động khi người ta không đề phòng

"......" Shinichi tức giận đến nghẹn họng không muốn phản ứng lại với Robert, Robert lại ngoan cố kéo Shinichi đi ra ngoài phòng.

Gin đang nói chuyện với một kẻ kinh doanh súng đạn nào đó, sau khi nhìn thấy bóng dáng Shinichi rời khỏi sảnh lớn cùng Robert, hai đầu lông màu chau lại, đôi môi mím chặt lộ rõ vẻ không vui.

Shinichi được Robert mang vào một căn phòng xa hoa, trên bốn bức tường được sơn màu trắng đen như các phím đàn, dưới đất cũng được trải gạch âm nhạc, khi chân bước đi sẽ phát ra âm thanh dễ nghe.

Đèn trong căn phòng cũng biến đổi ánh sáng theo từng bước chân, cho đến khi Shinichi đi hết đoạn gạch lát âm nhạc kia, chùm sáng dần tụ hội lại tạo thành một vòng tròn, chiếu sáng vào giữa trung tâm phòng làm lộ ra chiếc đàn dương cầm màu trắng.

Shinichi cảm giáccó một ma lực nào đó hấp dẫn cậu tới gần chiếc đàn, cậu lật giở bản nhạc đặt trên đàn ra, là danh khúc dương cầm nổi tiếng nhất thế giới về một lễ cưới trong mơ.

Shinichi biết cách chơi dương cầm, chỉ là ít khi luyện tập, trình độ cũng khá thấp, thế nhưng hôm nay cậu muốn thử một chút, cầu mà không được, vĩnh viễn không muốn tỉnh dậy khỏi cảnh đẹp trong mơ.

Hai tay trắng nõn dừng ở nơi giao nhau của nốt đen trắng trên phím đàn, nhẹ nhàng ấn xuống tạo thành một số giai điệu, tích tụ dần thành những âm thanh kì diệu hiếm có, Shinichi nhìn chằm chằm nốt nhạc trên bản nhạc, dần dần đắm chìm trong thế giới của mình.

Lần đầu gặp mặt ở công viên giải trí kia, Gin đã hoàn toàn thay đổi vận mệnh của cậu, cậu lại lừa mình dối người cho rằng có thể khôi phục lại quỹ đạo cuộc sống như ban đầu. Chờ cậu lấy được thuốc giải, tiếng chuông sẽ vang lên vào 12 giờ đêm, ma pháp thi triển trên người cậu sẽ theo đó mà biến mất, cậu vẫn sẽ giống như trước, là một thám tử học sinh trung học được mọi người ca ngợi, là thanh mai trúc mã của Ran. Cậu không biết rằng chính mình sẽ phải lòng một Ác Ma, một người đàn ông vĩnh viễn không đi vào chính đạo, cậu không thể không áp lực lên tình cảm của mình, phủ nhận cảm giác của bản thân, cho đến khi tình cảm một ngày kia hoàn toàn bùng nổ......

Rõ ràng yêu nhau lại không thể đến với nhau, đi tới nước Mĩ xa xôi cũng không thể ngăn cản nhớ nhung, tình cảm luôn đè nén dưới đáy lòng biến ảo mộng thành tâm ma, khiến cậu càng trở nên si niệm. Nhưng khi cậu quay lại tìm Ác Ma, Ác Ma đã không cần cậu nữa......

Nước mắt theo gương mặt lăn dài xuống, rơi trên phím đàn dương cầm, bắn ra vô số giọt nước nhỏ. 

Gin đứng bên ngoài phòng, nhìn vào trong qua khe hở nhỏ, bên tai là âm thanh vang lên đầy nặng nề của đàn dương cầm, đáy mắt chỉ còn dư lại hình ảnh giọt nước mắt khó gặp kia.

Gin đột nhiên nhớ tới tình cảnh hắn lần đầu tiên nhìn thấy Shinichi, khi đó cậu là một thiếu niên lóng lánh ánh mặt trời, chỉ biết vùi đầu vào phá án, quên đi vui chơi bình thường, nhúng tay vào chuyện của cảnh sát, cuối cùng vì sự hiếu kì mà tạo nên thành tựu "tử vong". Trong tư liệu Vodka điều tra về Shinichi, cậu được miêu tả là một thiếu niên vì tìm kiếm chân lý mà dũng cảm tiến tới, gặp nguy không loạn, dũng cảm kiên cường, từ nước mắt này đáng lẽ không nên xuất hiện trong từ điển của cậu. Nhưng từ khi tiểu quỷ quen biết hắn, dường như thường xuyên rơi lệ, nhất là thời điểm xin tha trên giường.

Tay Gin nắm tay cầm cánh cửa, trong mắt lóe qua một tia ôn nhu chính mình cũng khó nhận ra.

Khi đàn dương cầm đánh hết đoạn đầu, Gin mới đi vào, hết sức chuyên chú đến gần bên cạnh Shinichi, hạ một nụ hôn xuống cánh môi cậu, "Tiểu quỷ, mưu ma chước quỷ rất nhiều."

Shinichi lúc này mới phát hiện Gin không biết khi nào đã đi vào, còn Robert thì hoàn toàn không thấy bóng dáng đâu, hiển nhiên lại là người nọ lén lút an bài. Cậu dừng đoạn tấu lại, nghiêng đầu né tránh, tức giận nói: "Anh không phải đang ở cùng tiểu tình nhân sao?"

Gin nâng cằm Shinichi, cười nhẹ nói: "Gặp dịp thì chơi mà thôi."

"Cút!" Shinichi nhìn chằm chằm Gin, ý tứ của Gin là nếu mình muốn ở bên cạnh hắn, về sau phải có thói quen với những trường hợp này sao? Tuy trong lòng biết loại chuyện này là giả, nhưng vẫn không thể bình tĩnh được.

Gin nhướn cao mi mắt, cười hỏi: "Làm sao? Mất hứng? Cáu kỉnh?"

Gin nhìn mặt Shinichi đỏ bừng, có vẻ giống với một bé Hamster nhỏ giận dỗi, cánh môi mỏng manh bị răng nanh cắn hơi hồng hồng, thoạt nhìn có chút điềm đạm đáng yêu.

Hầu kết Gin lên xuống một chút, vươn tay chậm rãi vuốt ve bờ môi hồng nhạt của Shinichi, ánh mắt nóng bỏng khiến cả người cậu sợ hãi.

"Em, em......" Shinichi mạnh mẽ hít sâu một cái, cảm giác hơi thở nóng rực của Gin phả lên mặt cậu, lỗ tai truyền đến cảm giác ướt át, sợi tóc mềm mại trêu chọc phất qua cổ, cảm giác ngứa ngáy dấy lên khắp người cậu.

Hương vị Mild Seven nháy mắt tràn ngập tại chóp mũi, Shinichi do dự nâng tay lên, đầu tiên là cứng ngắc ôm lấy eo Gin, tiếng tim đập trầm ổn hữu lực quen thuộc dần trấn an cảm xúc vội vàng dao động trong lòng cậu, đây chính là nam nhân của cậu!

Shinichi phồng lên dũng khí, hai tay vuốt dọc theo tuyến eo lên phía trên tìm kiếm, ôm lấy cổ Gin khiến nam nhân phải cúi xuống, hai tay chống trên phím đàn, tiếng nhạc phát ra vang dội trong căn phòng im ắng.

Hai người im lặng đối diện nhau, hô hấp của cả hai dần trở nên gấp gáp, rõ ràng chỉ cần đụng chạm một cái sẽ lập tức bùng nổ, nhưng lại có vẻ ăn ý không nói nên lời.

Shinichi đột nhiên cảm giác rất không thú vị, nếu cứ giằng co với Gin như vậy tiến triển của bọn sẽ cứ dừng lại, Robert có một câu khiến cậu bị dao động, cậu không phải phụ nữ, không thể cứ mất tự nhiên như vậy được, đàn ông nửa người dưới đều là động vật.

Shinichi chống eo, mạnh mẽ bổ nhào lên người Gin.

Gin bị nhiệt tình ngoài ý muốn của Shinichi dọa một chút, tuy rằng cảm thấy ngạc nhiên nhưng cũng không né tránh, tùy ý Shinichi không có tiết tầu trêu đùa hắn giống như đang chơi với một con mèo nhỏ vậy.

Shinichi ngoài miệng không thể tỏ rõ, kéo Gin ngồi vào trên ghế, lại nghiêng người dạng chân khóa ngồi trên người Gin.

Gin nhướn mày, nếu là trước đây bé mèo con này tuyệt đối sẽ không chủ động làm ra hành động ngượng ngùng như vậy, không nghĩ tới mèo con nuôi thả bên ngoài lại học hư với người khác, tuy rằng phúc lợi là của mình nhưng vẫn làm người ta cảm thấy rất khó chịu.

Shinichi cẩn thận dè chừng sờ khuôn mặt Gin, thấy người đàn ông không phản đối, theo hầu kết sờ soạng xuống phía dưới, cơ thịt rắn chắc như một tác phẩm nghệ thuật cao cấp, dụ dỗ người khác tham lam sờ từ cơ ngực xuống cơ bụng, rồi lại từ cơ bụng sờ ngược lên cơ ngực, quả thực chính là yêu thích không thể buông tay.

Gin bị Shinichi sờ dần dần bốc hỏa, hơi thở tình dục nồng đậm tràn ra bên ngoài cơ thể, bao lấy hai người đầy chặt chẽ.

Đùi Shinichi bị một vật cứng nóng cạ vào, khuôn mặt cậu lộ rõ vẻ ửng đỏ mê người, đôi mắt lấp lóe ánh sáng, tựa hồ đang quyết định làm cái gì.

Đôi mắt đen của Shinichi như phủ đầy ánh sáng vậy, vờ xấu hổ lại mang theo giảo hoạt, Gin nhìn thấy trong lòng bỗng rung động, tâm không khỏi mềm nhũn.

Sớm vài năm trước Gin đã thua ở đôi mắt này, tuy rằng hắn tự chủ rất tốt, nhưng có một số chuyện vẫn là không thể không bị ảnh hưởng, khi ở trên giường càng mạnh mẽ như chất hóa học.

Gin đại khái đoán được Shinichi đang tính toán làm gì, tất nhiên hắn cũng không muốn để Shinichi vì hắn mà thấp kém đến thế, nhưng trong lúc hắn nghĩ đến việc chủ động, thì Shinichi lại sớm một bước cầm lấy chỗ đó, trong nháy mắt Gin liền mất đi trầm ổn, hô hấp trở nên nặng nề.

Gin có một chút không nghĩ đến được, hắn cảm giác tiểu quỷ càng ngày càng có bản lĩnh, dáng vẻ nhu thuận mềm mại lại có thể làm ra hành động hạ lưu như vậy, trông không giống như là Kudo Shinichi thường được mọi người kính ngưỡng?

Gin có lẽ không biết đến từ "tương phản", thế nhưng uy lực của nó, hắn xác thực đã được lĩnh giáo, trong xoang mũi phát ra tiếng rên trầm thấp, miệng lưỡi nóng ướt của Gin cạy môi Shinichi ra, chậm rãi mút lấy đầu lưỡi thiếu niên, ôn nhu hôn thiếu niên. Hai tay hắn không nhàn hạ như tốc độ trong khoang miệng, hắn bá đạo cởi quần áo của Shinichi ra, dùng lực xoa nắn da thịt cậu, vuốt ve lên xuống trên cơ thể thon gầy kia, cơ hồ mỗi một chỗ bàn tay đi qua đều có dấu đỏ.

Tuy rằng Gin hôn sâu không kịch liệt nhưng lại vô cùng triền miên, từ đầu lưỡi đến cuống lưỡi, bên trong khoang miệng của Shinichi mỗi một nơi đều bị đầu lưỡi của Gin cuốn lấy một lần, một ít nước bọt theo khóe miệng chảy ra.

Shinichi vuốt ve chỗ kia cảm giác giống như lò lửa tản ra nhiệt khí vậy, cảm xúc nóng rực bao lấy tay cậu, nóng đến mức cậu muốn buông tay. Bởi vì hành động xấu hổ này tim cậu cứ đập rộn lên, trong lòng cất giấu bất an cùng sợ hãi, đối với bước kế tiếp hết thảy mờ mịt vô thố.

Cậu chưa bao giờ là bên chủ động, sau khi ở cùng với Gin, việc bị động tiếp nhận dường như đã trở thành tiết tấu chủ yếu trong sinh hoạt của cậu, hành động hôm nay của cậu sẽ không quá đột ngột đâu nhỉ?

Hành động tiếp theo của Gin đã đánh vỡ sự cố kỵ của Shinichi, hắn cởi áo sơ mi của Shinichi ra, cúc áo trong thoáng chốc tung ra tứ tán, Gin kích tình hôn lên da thịt trắng nõn của cậu, mỗi một nơi hôn xuống đều để lại vệt ửng đỏ, cuối cùng ngậm cắn điểm nổi lên trên ngực cậu, tham lam mút vào, cậu phảng phất như đang bị dã thú nào đó ăn thịt.

Bởi vì vị trí mẫn cảm động nhiên truyền đến đau đớn, ánh mắt của Shinichi thoắt cái đã tràn đầy nước mắt, dáng vẻ đáng thương vô cùng nhìn Gin.

Gin thở phì phì trách mắng: "Ở cạnh tên khốn kiếp kia tinh học mấy thứ động tác hư hỏng này, bản lĩnh câu dẫn người khác của em thế mà thật sự xuất sư! Tiểu quỷ, là em tự châm ngòi hỏa trước, em còn muốn trốn đi nơi nào?"

"Em mới không có vẫy anh vào, ai câu dẫn anh chứ, rõ ràng là chính anh...... Hừ, anh còn thiếu người dập lửa hả? Em ra ngoài tìm giúp anh vài tiểu tình nhân đến." Shinichi bị lời nói của Gin kích thích, cậu vốn đang an ổn ở trong phòng đánh đàn, là Gin tự mình xông tới, sao giờ lại biến thành mình chạy đi quyến rũ hắn, hiển nhiên Shinichi đã quên sinh mệnh của mình còn đang ở trong tay Gin.

Nói rồi Shinichi đẩy Gin ra, đứng dậy muốn đi ra ngoài.

Gin chế trụ cánh tay Shinichi mạnh mẽ ấn cậu lên băng ghế, mặt cậu đối diện với cây đàn, bàn tay bị nắm chặt đặt trên phím đàn.

Đăng --

Trong khi tiếng nhạc vang lên, Gin nhanh chóng lột quần Shinichi xuống, cậu cảm thấy phía sau mát mẻ, theo bản năng muốn giãy dụa, nhưng mà cơ thể không biết làm sao bị khống chế mạnh mẽ, dù biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì cũng vô lực chống cự.

Gin để hai đầu gối Shinichi quỳ trên ghế, cầm lấy tay trái cậu mười ngón giao nhau, tay phải quay mặt Shinichi lại phía sau, thô lỗ hôn lên.

Shinichi chỉ cảm thấy thân thể bị một sức mạnh không thể chống cự bao phủ, hô hấp cực kỳ khó khăn, chỉ có thể trong lúc Gin ngẫu nhiên buông ra một chút phát ra tiếng thở khẽ run rẩy.

Thân thể càng trở nên vô lực, Shinichi chỉ có thể chống phím đàn để thẳng lưng, đàn dương cầm bị áp lực hỗn độn phát ra những âm thanh không có tiết tấu, một tiếng chói tai lại tiếp một tiếng chói tai, những âm thanh 'đăng đăng đăng' cứ thế vang lên.

Nếu lúc này có khách mời đi ngang qua hành lang, đại khái sẽ nghĩ đứa trẻ nào đó đang chơi đàn dương cầm.

Bởi vì khúc dạo đầu làm đủ, hôm nay Gin càng làm hăng, hắn luật động mạnh mẽ dưới thân Shinichi, hai tay đặt trên phím đàn, gân xanh trên khớp xương đều lồi lên.

Shinichi hoài nghi có thật là Gin đang ở sau cậu không vậy, tuy rằng ở trên giường Gin không quá ôn nhu săn sóc, nhưng mạnh như vậy quả thật trước nay chưa từng thấy qua, dường như Gin có một sức lực mạnh mẽ vô tận mà "làm" cậu.

Shinichi cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình sắp bị đỉnh đến lệch vị trí, cậu thấp giọng xin tha: "Gin, không được mà, tha em đi......"

Gin chỉ vờ không nghe thấy, tiếng cầu xin dừng lại mềm mại yếu ớt của Shinichi không khác gì chất xúc tác, hắn có thể nhẫn nại không làm nhanh hơn đã là tốt với tiểu quỷ lắm rồi, bây giờ hắn đang lên cung huyền nào rồi sao có thể buông tha cậu.

Một lần lại tiếp một lần trong tiếng đàn vang lên không có tiết tấu, tiếng rên rỉ dần dần yếu đi.

Shinichi cuối cùng đã không còn ý thức, nửa mê nửa tỉnh cảm nhận dường như có người nói gì đó bên tai cậu, nhưng cậu đã không thể nghe được gì nữa rồi......

Gin chậm rãi chỉnh lại quần áo của mình, từ trên cao nhìn xuống Shinichi đang mê man đầu tựa trên phím đàn, chùm sáng trên đỉnh đầu chiếu xuống khuôn mặt của bé con, có một vẻ đẹp nhu hòa.

Gin cười lạnh, đột nhiên nói: "Anh vẫn giống như cũ, rình coi thành vui."

"Đàn em à, đàn anh tôi ủy thân thay cậu điều giáo tiểu tình nhân, chẳng qua là muốn xem hiệu quả thế nào mà thôi...... Thế nào, tư vị không tồi đúng không, tôi chưa từng thấy động vật máu lạnh như cậu lại nhiệt tình đến vậy." Một khu vực của bức tường trông có vẻ nguyên vẹn bỗng xuất hiện một lỗ hổng, một người đẩy cửa bước vào, chính là Robert đã đưa Shinichi tới.

Tâm tình thỏa mãn rất tốt vì ăn no của Gin nháy mắt không cánh mà bay, nhìn chằm chằm người đàn ông cười lạnh nói: "Xen vào việc của người khác."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro