Chương 47. Hứa hẹn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lừa đảo, không có tâm như thế nào sẽ yêu cậu, rõ ràng là không muốn cho cậu hứa hẹn"
__________________________________________________

Sau khi hành trình du thuyền kết thúc, cuối cùng Gin cũng không thể thoát khỏi việc bị Shinichi theo đuôi, mà theo như lời của Robert thì là cứ ngạo kiều rồi vợ của mình lại phải chạy theo người khác, đương nhiên trong lời này của hắn thì 'người khác' chính là chỉ bản thân.

Gin quả thật không đuổi Shinichi đi, còn gọi Vodka mua lại hết 3 căn biệt thự bên cạnh nhà Shinichi, Vodka tìm người uy bức lợi dụ[1] cộng thêm bát tất tạp song[2] đã mua được 3 căn nhà ngay cạnh nhà Shinichi, vì thế liên tục mấy ngày nay gã luôn bắt gặp ba vợ của đại ca mặt lạnh đáp lại, không khỏi sinh ra một loại cảm giác con người nhỏ bé đánh nhau với trời cao.

[1] uy bức lợi dụ: đe dọa

[2] bát tất tạp song: dội nước sơn đặt cửa mới >> ý chỉ làm mới cái là thành nhà của mình

Mới sáng ngày ra, Vodka đã vội đốc thúc đầu bếp chuẩn bị tốt bữa sáng, gã thấy đại ca mang theo xú tiểu quỷ xuống lầu, liền vội vàng vắt khăn lên vai chạy đến trước mặt đại ca tranh công.

Gin nghe tin biệt thự đã sửa xong, lãnh đạm phân phó đám người Vodka thu dọn đồ đạc, hôm nay liền chuyển khỏi khách sạn.

Vodka nhìn đại ca dáng vẻ như nàng dâu về nhà mẹ đẻ*, nhanh như chớp chạy ra báo tin vui cho chị đại Vermouth.

*ý chỉ tâm tình vui vẻ

"Vodka làm sao vậy?" Shinichi tối hôm qua bị giày vò đến rất muộn, bây giờ còn mơ hồ, thấy Vodka vội vàng bận rộn chạy ra chạy vào, cũng không hiểu xảy ra chuyện gì.

Gin không đáp lời, cúi đầu ngậm cánh môi Shinichi, đầu lưỡi lướt qua môi mỏng khô ráo, rồi sau đó cạy môi Shinichi ra dò xét đi vào.

Shinichi ngoan ngoãn mặc cho Gin muốn làm gì thì làm, hai người hôn một trận chán chê, mới ngồi vào bàn chuẩn bị ăn cơm.

Bữa sáng của Gin luôn là kiểu dáng Tây Âu, không gì ngoài bánh mì cà phê sữa bò, đối với phương diện ăn uống hắn không quá để ý.

Shinichi ăn lại là có chút chán ngấy, chỉ hơi động mấy miếng liền buông dao nĩa, dùng khăn ăn lau miệng.

Gin không nhiệt tình lắm hỏi: "Chỉ ăn từng ấy?"

Shinichi không để ý đến, ngược lại Vodka lập tức chân chó chạy vào phòng bếp, cắt một miếng bánh ngọt dâu tây đem ra.

Shinichi sửng sốt một chút, Vodka làm sao lại biết cậu hiện tại thích ăn bánh ngọt dâu tây vào buổi sáng, chẳng lẽ......

Shinichi vụng trộm nhìn Gin, chuyện Vodka biết thì Gin không thể nào không biết, chẳng lẽ lúc trước hắn đối với mình cũng là tình cũ khó quên?

Gin bị người nhìn chằm chằm như vậy thần sắc vẫn bình thường, hắn ưu nhã dùng xong bữa sáng, mới nói: "Ăn no liền chuyển nhà."

"Chuyển nhà?" Shinichi nỉ non lặp lại một lần, Gin lại đứng dậy rời đi.

Chờ lúc Shinichi thấy nhà mới, trong đầu không khỏi hiện ra một loại cảm giác nhà giàu xưng bá ở giữa ngã tư.

Vodka mua lại ba căn biệt thự, sau đó đả thông hết các sân, lại thêm nhà của Shinichi và nhà của tiến sĩ Agasa, trên cơ bản thì biệt thự ở khu này đều bị bọn họ mua hết.

Tân trang biệt thự vô cùng đê điệu xa hoa theo phong cách Âu Mĩ, tuy rằng Shinichi không biết giá của mấy phụ kiện trang sức trong nhà, thế nhưng vừa nhìn liền biết mỗi đồ vật trong phòng đều có giá trị xa xỉ.

Vodka lên tầng thu dọn đồ đạc, hầu gái cắt hoa quả mang ra, Shinichi cùng Gin ngồi ở phòng khách xem TV.

Hai người cùng xem, cũng không nói chuyện, Shinichi cảm giác rất không thú vị, nhưng cũng không biết nói gì cho phải.

Bọn họ cách xa ba năm, hiện tại một lần nữa bắt đầu nhất thời không biết làm gì.

Trong lúc Shinichi đang ngẩn người, Gin đột nhiên lấy một miếng táo trên đĩa ăn, nhét vào trong miệng đang khẽ nhếch của Shinichi.

Shinichi ăn hai miếng còn chưa nuốt xuống, Gin lại nhét một miếng nữa vào, tiện đà đáp lại nên trong miệng Shinichi đều đầy ắp táo, gương mặt như cái trống bỏi, bất mãn trừng Gin vì xem cậu là trò vui.

"Đột nhiên nghĩ thông suốt?" Gin trêu đùa Shinichi xong, cảm giác miếng táo ăn cũng ngon hơn, lời nói không đầu không đuôi ra khỏi miệng càng làm người ta nghi hoặc.

Shinichi chăm chú nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Ừm"

Gin đơn giản là chỉ chuyện cậu không mặt không mũi bới lên việc này*, lúc trước ngay cả quần lót cậu cũng cởi rồi, nên hiện tại tốc độ thẳng thắn thành khẩn mới nhanh như vậy.

*chỉ chuyện Shinichi đến tìm Gin muốn quay lại

"Tôi sẽ không ở lại Nhật Bản quá lâu, ở Mĩ cũng như vậy, một năm chúng ta cũng không gặp mặt nhau được vài lần." Gin không muốn đả kích Shinichi, nhưng đây là sự thật, trước hết hắn muốn nói rõ ràng với tiểu quỷ. 

"Em...... không có việc gì." Shinichi muốn nói bản thân có thể đi cùng Gin, nhưng nhớ tới Gin có khả năng sẽ làm vài chuyện kia, cùng với ngành nghề mình theo học, đành nuốt lại những lời chưa nói.

Gin đe dọa nói: "Nói không chừng sẽ chết."

"Em là thám tử, thời khắc đều có cái chết đi theo." Shinichi kiên định nói, người bình thường sẽ e ngại thần chết nhưng trong mắt cậu tuyệt không e ngại, thám tử bao giờ cũng có cái chết theo bên người.

Đã lâu rồi hai người không ngồi trên sofa vừa xem TV vừa nói chuyện phiếm, trên cơ bản là Gin hỏi Shinichi trả lời, thời gian một buổi chiều liền trôi qua như vậy.

Có lẽ ba năm nay không thay đổi chỉ có Shinichi, trên người Gin càng thêm lực uy hiếp, địa vị cũng trở nên cao hơn, nhưng một thân lãnh ý kia lại có chút nhu hòa, cùng nói chuyện phiếm với Shinichi không chút nào tỏ ra thiếu kiên nhẫn.

So với lúc trước Gin càng giống như Ác Ma hành tẩu ở thế gian của con người, cả người tản ra khí tức thần bí, sát ý lẫm liệt, làm người ta khó có thể tiếp cận.

Shinichi dùng xong bữa tối liền về nhà, năm mới qua nhiều ngày như vậy lại không ở cạnh bố mẹ, trong lòng cậu có bao nhiêu áy náy.

Vermouth nhân cơ hội lại đây cười nhạo Gin giống bọn trẻ con mới biết yêu đương.

"Gần đây việc làm ăn phía Châu Phi có xảy ra chút vấn đề......" Gin không chút để ý liếc nhìn Vermouth, châm Mild Seven, đặt trong miệng hấp một hơi.

"Gin, đừng lòng dạ hẹp hòi như vậy nha, lại nói chuyện này cũng không phải do tôi, là do tên đàn anh thích chiếm tiện nghi kia của anh." Vermouth vội vàng gạt sạch quan hệ, nếu như bị Gin ném đi Phi Châu, cô phải tốn tâm sức bảo dưỡng làn da không để nắng chiếu vào một tầng da.

Gin nghe Vermouth nhắc tới cái tên từng đi theo dưới trướng của một vị huấn luyện viên chỉ hai ngày đã chiếm tiện nghi, ăn nói bậy bạ thành đàn anh của hắn, đáy mắt liền toát ra một ngọn lửa.

"Tên Robert kia không có thiệp mời lại cứng rắn muốn lên du thuyền bàn chuyện làm ăn về vũ khí với chúng ta, tôi phái người đi tìm hiểu một chút, hình như hắn định hợp tác với cảnh sát cắt đứt một số hàng của bọn tôi, Sherry cũng can thiệp ở bên trong." Vermouth ngay từ đầu đã hoài nghi dụng tâm của Sherry, Sherry là thật tâm muốn để Shinichi hòa hảo với Gin, nhưng nội tình cũng không đơn giản như vậy, sau vài ngày Sherry ở trên du thuyền làm thế nào cũng không ép buộc chuyện của Shinichi, cô liền bắt đầu hoài nghi.

"Tôi còn chưa tìm cô tính sổ." Gin lạnh lùng nói, chuyện này hắn đã biết từ lâu, đối với việc Vermouth mang theo cảnh sát thăm hỏi trên địa bàn của hắn, Gin đã sớm bất mãn.

Vermouth a nha một tiếng, cười nói: "Gin, anh không phải từ đầu đã biết chứ?"

Gin cúi xuống, nghiền ngẫm nhìn kỹ Vermouth: "Vermouth, tôi còn nghĩ cô học được thông minh, không nghĩ tới vẫn ngu xuẩn như trước."

"Tôi là kẻ ngu dốt cũng không xử lý chuyện ngu xuẩn, sự tích về mấy cái đồ rởm của anh nếu như bị Shinichi biết......" Vermouth ngoài miệng không chịu thua kém, nhằm trả thù việc Gin nói cô vụng về.

Ánh mắt Gin ý bảo Vermouth ngậm miệng, đứng dậy lên tầng.

Vermouth xòe hai tay, nói với Vodka vừa tiến vào phòng: "Đời người cô quạnh như tuyết a!"

Vodka không chút nào che giấu hành động tất nhiên gợi sự chú ý của Kudo Yusaku, huống chi Kudo Yusaku cũng nhận ra tên to con mặc đồ đen, ngay lúc này liền biết Gin của Tổ chức Áo đen đang ở cùng một chỗ với con trai nhà mình.

Cho nên lúc Shinichi về nhà Kudo Yusaku không cho cậu một sắc mặt tốt, nhưng cũng không nỡ trách mắng cậu, con trai buồn bực không vui ông cũng không chịu nổi, cuối cùng dẫn đến ông càng ngày càng không ưa việc con trai mình hết lòng vì việc bắt cóc Gin.

Ăn xong bữa tối, con trai lớn không thể giữ vậy nên Shinichi vội vàng xun xoe chạy qua tìm Gin, hai người không có việc gì liền tản bộ ở trong sân. Dù sao sân của ba căn biệt thự đều được thông với nhau, nơi ở cũng thật sự mở rộng.

Trong sân trồng không nhiều hoa cỏ, nhưng mà có bể bơi chiếm diện tích khá lớn, bên cạnh bày trí vài ghế tựa nhàn nhã.

Shinichi kéo Gin qua ngồi, nằm ngửa trên ghế thưởng thức bầu trời đầy sao, trong làn gió đêm mát lạnh, những ngôi sao lấp lánh không khỏi trở nên hấp dẫn giữa không gian mênh mông.

Shinichi si mê một lát, rốt cuộc dời ánh mắt tới trên người Gin, ai ngờ Gin cũng đang nhìn chằm chằm cậu, hai người ngay lúc này chống lại tầm mắt của đối phương, nhiệt độ nhanh chóng tắng lên, quấn quýt lấy nhau.

Tiếng gió gào thét qua, nước trong bể bơi sóng gợn tầng tầng, ánh trăng phản chiếu mê người.

Có lẽ bóng đêm rất mê người, gợi lên tâm tư nhỏ kia của Shinichi, cậu thò tay vào trong túi sờ sờ vành của vật cứng, do dự hồi lâu cũng không dám mở miệng.

Gin nhìn thấy một chút manh mối, âm thanh lạnh lùng nói: "Lại đây."

Shinichi ngồi nghiêng trên ghế nằm của Gin, hai chân để bên ngoài lắc la lắc lư, đầu buông xuống không biết suy nghĩ cái gì.

Gin thò tay vào trong túi Shinichi, lấy ra vật thể bị Shinichi cầm đến ấm, quả nhiên là chiếc nhẫn năm đó hắn tùy tay đưa cho Shinichi. Đầu ngón tay sờ vào trong nhẫn có chút dấu vết lồi lõm, cẩn thận sờ soạng một chút, hình như là một chữ tiếng Anh "Gin".

"Tiểu quỷ." Vốn dĩ thân mình Gin cao hơn Shinichi rất nhiều, lúc thẳng lưng nhìn Shinichi, sắc mặt ẩn sau ánh trắng phía sau lưng, khiến Shinichi ngửa đầu vẫn thấy không rõ, chỉ có âm thanh thực ôn nhu.

"Em chỉ muốn cho anh biết, em không cần sự bảo vệ của anh, em có thể cùng anh sóng vai cùng chiến đấu." Shinichi vẫn nhớ rõ nguyên nhân lúc ấy Gin không khắc chữ trên nhẫn, là sợ cậu bị kẻ thù của Tổ chức Áo đen nhận ra mà gắt gao đuổi giết, Gin không muốn công khai quan hệ giữa hai người bọn họ, là để cậu chỉ có thể vĩnh viễn làm tiểu tình nhân bí mật.

Cậu cố ý tìm người khắc kí tự "Gin" bằng Tiếng Anh lên mặt trong của nhẫn, chữ được khắc lên không chỉ là tình ý của cậu, mà còn là sự quyết tâm, cậu sẽ không trở thành uy hiếp của Gin, không úy kỵ bất cứ nguy hiểm nào.

Gin đem nhẫn thưởng thức qua lại trên đầu ngón tay, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm sóng gợn không ngừng trên mặt nước của bể bơi, đột nhiên cười nhạo nói: "Đứa bé ngây thơ."

"Em là thật lòng." Shinichi nghiêm túc phản bác, lần này cậu nhất định phải truyền đạt hết ý nghĩ thật tốt.

Gin nhìn Shinichi một lát, đứng dậy, lại tiện tay ném chiếc nhẫn kia vào trong bể bơi.

Shinichi kinh ngạc, ngẩng đầu giận dữ quát: "Gin, anh đang làm cái gì!"

"Đại thám tử, em sẽ giết người sao? Hay là buôn bán vũ khí? Xử lí kẻ phản bội? Thế giới của tôi em không thể bước chân vào, huống chi sóng vai, ngoan ngoãn ở yên cho tôi, cho dù có gây chuyện cũng còn tốt hơn." Gin xoay người sang chỗ khác, không nhìn lại vẻ mặt hỗn loạn, thất vọng trong cơn giận dữ của Shinichi, bé con kia đến cả một chút sức lực chiến đấu cũng nhỏ vụn, tâm địa lại giống hệt Bồ Tát, nếu hiện tại công khai quan hệ giữa bọn họ, chỉ có một đống phiền toái chạy đến. Hơn nữa hắn đối với hành vi năm đó của Shinichi vẫn còn canh cánh trong lòng, tuy rằng hiện tại thuận thế ở bên nhau, thế nhưng một đời...... Cho dù không có chuyện của ba năm trước, hắn cũng chưa từng suy xét qua vấn đề hợp, hợp thì ở cùng nhau không hợp thì chia tay, khái niệm chung thủy một lòng một dạ hình như hắn chỉ mới nghe ở Trung Quốc.

Hơn nữa phản bội lần một thì sẽ có lần hai, vứt bỏ người khác cũng giống như thế, chỉ cần phạm qua một lần, rất khó để lấy lại được tin tưởng của người khác.

Shinichi bị tức đến nghẹn không nói nên lời, Gin nói không sai, cậu không có khả năng xử lí những chuyện mà Gin đã trải qua vô số lần, có lẽ ngay cả đơn giản nhất là bảo hộ chính mình đều như nói ngoa, thế nhưng......

Tùm --

Shinichi không hề băn khoăn nhảy xuống nước, ban đêm nước trong bể rét lạnh nháy mắt bao bọc cậu, cậu lại chẳng hề để ý cứ lặn xuống đáy bể, sờ soạng một lát liền tìm thấy chiếc nhẫn mới bị vứt bỏ.

Bước chân rời đi của Gin dừng lại, chậm rãi quay người lại, chỉ thấy Shinichi nằm nhoài trên thành bể bơi, hất cao cằm nhìn hắn, trong tay giơ cao chiếc nhẫn.

Gin bất đắc dĩ thở dài, bộ dạng si tình ngốc nghếch kia của Shinichi...... Hắn đi qua kéo Shinichi lên, Shinichi rùng mình một cái, áo sơ mi bị nước thấm lâu sớm đã lộ ra màu da, phác thảo thân hình thon dài của thiếu niên, những giọt nước chạy dọc theo hai má rồi đến cằm, trượt xuống cổ họng rồi ẩn vào trong quần áo, Gin tinh tường nhìn thấy hầu kết Shinichi di chuyển một chút.

Gin thầm cảm thán trình độ dụ hoặc của bé con này tăng trưởng theo cấp số bội, hắn đè nén dục vọng dấy lên trong cơ thể xuống, kéo Shinichi đi về phía biệt thự của bọn họ.

Tuy rằng hắn rất muốn ngay tại chỗ "làm" tiểu quỷ, thế nhưng hai tòa biệt thự bên cạnh vẫn còn người của Tổ chức Áo đen đang chờ Vermouth.

Vừa trở vào trong phòng Gin đã áp Shinichi lên trên cửa, cởi bỏ thắt lưng của cậu nhóc, lay sơ mi đến ngực, cúi đầu cắn xuống.

"Gin, đừng mà...... Em......" Shinichi còn muốn tiếp tục đề tài vừa rồi, nhưng Gin liền ngăn chặn cái miệng nhỏ của cậu, không cho cậu cơ hội nói chuyện.

Chờ tới lúc cả người Shinichi mơ mơ màng màng, Gin đã nửa ôm Shinichi một đường trúc trắc ngã xuống sofa.

Gin đè nặng lên Shinichi, chen người vào giữa hai chân cậu, vươn tay hơi khuếch trương hậu huyệt của cậu một chút rồi tiến vào.

Phía sau đột nhiên bị ghim vào một vật cự đại, Shinichi đau đến mức hung hăng bắt lấy cánh tay Gin, lắc đầu cự tuyệt.

Gin chần chờ ba giây, liền ôm người ngồi dậy, chơi đùa "cậu bé" của Shinichi, giống như mấy ngày trước Shinichi đã làm cho hắn.

Đau đớn được xoa dịu giờ Shinichi mới phát hiện tình trạng lúc này của bản thân, dĩ nhiên là ngượng ngùng xoay lưng lại, trên má xuất hiện màu đỏ ửng, cho nên tuy rằng Gin ma sát khiến cậu rất thoải mái, nhưng Shinichi vẫn cố nén rên rỉ không dám lên tiếng.

Chờ Shinichi triệt để thả lỏng, Gin lại tiếp tục hành động vừa rồi, hung hăng trùng kích về trước.

Đồng hồ điểm chín giờ tối yên lặng đi đến không giờ sáng, Shinichi mềm nhũn vô lực nằm trên sofa, ánh mắt mê mang vô thố.

Gin ở một bên hút thuốc, hai bên bàn trà cạnh sofa trải đầy tàn thuốc.

Phòng khách yên tĩnh, truyền đến âm thanh kiến định của Shinichi, như cũ vẫn là một câu "Em là thật lòng".

Gin ăn no thoả mãn, tâm tình sung sướng, hắn vuốt ve mái tóc mềm mại của Shinichi từng chút một, trầm thấp nói: "Tiểu quỷ, kiên nhẫn này em cứ mang theo, thế nhưng đừng hi vọng xa vời tôi sẽ cho em hứa hẹn gì, tôi không có tâm."

Hốc mắt Shinichi phiếm hồng ướt sũng nước, lừa đảo, không có tâm như thế nào sẽ yêu cậu, rõ ràng là không muốn cho cậu hứa hẹn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro