CHƯƠNG 2: GIÓ ĐÊM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


          Tôi đã mất một khoảng thời gian để sửa sang hoàn thành lại bản thu âm đầu tiên và thứ hai của bà Cố. Lần phỏng vấn trước, mọi người để ý đều là tiết lộ những chuyện xảy ra ở Cầu Trang trong phần Đông Phong. Lúc này đây, bà Cố cho tôi biết, chỉ có bà Cố cùng Lý Ninh Ngọc mới biết được từng chi tiết sự việc diễn ra. Nếu không phải giọng nói trong đoạn ghi âm này già nua không thể che giấu. thì cứ như là một thiếu nữ trẻ tuổi ôn tồn mềm giọng nhắc lại những câu chuyện cũ. Phảng phất khi ấy không phải chiến hỏa bay tán loạn những năm 1940. Mà là sinh hoạt bình thường của một cô gái. Mỗi ngày chỉ quan tâm có hay không phim điện ảnh mới để xem, có hay không hương vị bánh kem mới để ăn. Có hay không váy mới để mặc.
          Tôi tiếp theo click mở cái ghi âm thứ ba:
          "Dân quốc năm 29, cũng chính là năm 1940, thời điểm Tết Trung Thu, tôi rủ Chị ấy về nhà mình ăn cơm. Trong lòng Chị đang nghĩ đến hai đứa trẻ ở nhà, còn có tên họ Phan. Tôi khi đó vẫn chưa biết đó là anh trai bà ấy. Chỉ hận một điều rèn sắt không thành thép. Cẩu nam nhân đối với chị ấy như vậy, trung thu Chị còn phải đi về.
          Tôi lại cùng chị tranh luận. Bà ấy vẫn sẽ giống lúc trước, ngoài miệng thì cự tuyệt tôi, kỳ thật vẫn sẽ lưu lại. Chị ấy lúc ấy nhìn tôi, thở dài, Chị nói: Chị còn có hai đứa nhỏ, trẻ con cần phải có mẹ chúng bên cạnh.
          Tôi hiếm khi thấy Chị ấy thở dài trước mặt. Cũng là lần đầu tiên cảm thấy chính mình vô cớ gây rối. Chị không chỉ là Chị Ngọc của riêng tôi, cũng là mẹ của hai đứa trẻ, tôi như thế nào vẫn luôn chiếm đoạt thời gian của Chị. Tôi nhờ người làm vài món đồ ăn, mang hai hộp bánh trung thu rồi dặn dò tài xế nhất định chở Chị về đến nhà an toàn.
          Cũng chính là buổi tối ngày hôm đó, ánh mắt của phụ thân tôi rất sắc bén, nhìn thấu tám chín phần Chị chính là người của Đảng Cộng Sản,.
          Cậu thấy có đúng không? Nếu như Long Xuyên có chút bản lĩnh của phụ thân tôi, còn cần gì chơi cái trò bắt quỷ gì đó. Cũng chính vì hắn ngu xuẩn, cuối cùng mới bị Chị Ngọc tính kế. Lại nói tôi cũng ngu xuẩn a, cũng rõ ràng bị bà ấy tính kế.
          Tối hôm đó, mọi chuyện dù vẫn chưa diễn ra là do tôi lo lắng không đâu. Trong lòng nghĩ đi nghĩ lại, nếu sau này hai bên đối đầu, Chị ấy sẽ giết mình sao?. Không phải tôi không tin bà ấy. Bà ấy ấy à, thoạt nhìn là loại người thà chết không chịu khuất phục. Tôi so với tín ngưỡng của Chị sẽ quan trọng hơn sao?
          Tôi không dám xác định. Nhưng tôi biết rằng, mình sẽ không hại Chị. Tôi từ nhỏ đến lớn tự do tự tại, trở thành gián điệp cũng là bị người khác tính kế không thể phản kháng. Cho nên tôi mới nói mặc kệ là bà ấy phát triển tôi hay tôi phát tiển bà ấy tất cả điều tốt. Bởi vì, việc đánh đuổi những kẻ xâm lược là mới là lý tưởng duy nhất của tôi. Với những người tin hay không tin, những điều này, kỳ thật còn quá mơ hồ khi tôi mới ở độ tuổi đôi mươi. Sau khi biết Chị ấy thực sự là người của Đảng Cộng Sản. Khi bị đưa vào Cầu Trang tra khảo tôi liền biết, bà ấy chính là Lão Quỷ. Tôi và những người ở đây điều không có tín ngưỡng, trừ bỏ một mình Lý Ninh Ngọc. Những người ở đây ai chết thì có liên quan gì đến tôi. Có quá nhiều người đã chết vào thời điểm đó, tôi cảm thấy đau lòng bất quá cũng chả được gì.
          Cho nên tôi chỉ có thể tận lực đem nước quấy đục. Lúc sau tôi đến phòng cùng bà ấy hợp mưu. Một người gián điệp xuất sắc, thông minh, tố chất tâm lý cực tốt, tùy cơ ứng biến nhanh nhạy, đóng kịch giỏi, lại hợp mưu cùng tôi. Tôi thật thấy hổ thẹn. Chúng tôi căn bản không cãi nhau, Chị ấy nắm tay tôi, và gõ một mã Morse trên mu bàn tay tôi ngay khi Chị ấy bước vào phòng. Chị nói nơi này có máy nghe lén".
          Tôi nghe đến đó ngây ngẩn cả người. Lần trước phỏng vấn rõ ràng nói chính là bà Cố cùng Lý Ninh Ngọc thương lượng, kết quả lòng tốt trở thành lòng lang dạ thú hai người to tiếng với nhau.
          Cái gọi là chuyện cũ...Chuyện cũ chính là trừ bỏ đương sự, ai cũng không biết bộ dáng chân thật nhất là cái gì. Ngay cả khi bây giờ tôi nghe lại "Di ngôn ghi âm" của bà Cố, tôi cũng không dám nói những điều này là chân tướng của sự tình. Mỗi một nhân viên điệp báo, nhất định đều là những nhà biên soạn câu chuyện xưa xuất sắc. Ở hai phần Đông Phong cùng Gió Tây, tôi cảm thụ đặc biệt rõ ràng. Chúng ta đang được nhìn thấy khía cạnh nào của câu chuyện xưa này?
          (Ghi âm)
          "Tôi nhanh chóng quyết định, cùng bà ấy làm lớn chuyện lên. Chính là đem nước quấy đến càng đục càng tốt. Chị ấy ngược lại sinh khí, và bỏ ra khỏi cửa. Khẳng định là cậu không thể nghĩ được bà ấy vì cái gì mà sinh khí. Chính là vì tôi đem mọi chuyện gánh hết, rồi Chị ấy phải chính mình dấn thân vào nước đục. Lúc ấy Chị đã chuẩn bị thật tốt một bảng bút tích của Ngô Chí Quốc. Sự hợp tác của tôi vậy mà đem tới rắc rối cho Chị, còn đem chính mình chút nữa kéo xuống nước. Nhưng sau tất cả, Long Xuyên xác thật hoài nghi Ngô Chí Quốc, tôi cũng nhẹ nhõm, thả lỏng trong chốc lát.
          Nhưng Long Xuyên không phải dễ lừa gạt như vậy. Hắn vẫn như cũ bảo trì hoài nghi, lại đưa tin về cái chết giả của Ngô Chí Quốc tới bức chúng tôi. Thời gian không đợi người, tình huống cũng không lạc quan. Mắt thấy kế không thành, lại sinh kế, Chị ấy thừa dịp giả bệnh bao tử, đem nhét giấy truyền tin vào vỏ thuốc. Đây là cách truyền tin đặc thù của bọn họ, Lão Miết thấy được nhất định sẽ kiểm tra. Tôi tình cờ nhìn thấy. Cùng bà ấy ở chung lâu dài như vậy, trong nháy mắt, tôi biết giấy truyền tin trong vỏ thuốc chắc chắn là cố ý. Bà ấy đi rồi, tôi ở sau lưng đem vỏ thuốc nhặt lên. May mà lúc ấy trong lòng nghi ngờ liền kiểm tra. Khi đó chúng tôi cũng không biết Lão Miết kỳ thật đã bị giám thị, vỏ thuốc này nếu như bị nhặt đi, về sau cũng không phát sinh nhiều chuyện như vậy. Trong ba vỏ thuốc, mở ra vỏ cuối cùng có chứa truyền tin. Nội dung Chị ấy viết là hủy Quần anh hội. Ngô Chí Quốc đã bị giam giữ, thậm chí là đã chết. Dù sao Long Xuyên lừa Chị rằng Ngô Chí Quốc đã tự sát, cũng lấy cái chết của hắn lên án Chị là Lão Quỷ. Nếu lại dùng bút tích lão Ngô hiển nhiên không đúng. Tôi nhìn ra được, chữ viết kia chính là của bà ấy. Tôi bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh. Bởi vì buổi tối chuẩn bị đi ngủ vào đêm hôm trước, Chị từng ở trong chăn nắm tay của tôi, vẫn như cũ, phát mã cho tôi.
          Chị nói, nếu như Chị bị bắt đi, thì kéo cái ngăn tủ thứ hai trong phòng ra. Nơi đó có một quyển sách là điều Chị ấy muốn nói. Tôi còn hỏi Chị là cái gì, muốn lập tức xem. Chị nói đó là cẩm nang diệu kế có thể cứu mình, Hiện tại muốn xem nhưng cũng không dùng được. Nhất định phải chờ Chị ấy bị bắt lúc sau mới có dùng. Tôi lúc ấy thật ngốc, bị bà ấy xoay vòng mà không biết. Tôi vội vàng đi kéo ngăn tủ, bên trong quả nhiên có một bức họa. Bút vẽ được tạo nên từ những đường cong, đây là bí mật giữa tôi và Chị .
          Thời điểm Chúng tôi ở Sở Cơ yếu không có cơ điện mật phải dịch. Hai chúng tôi đã phát minh ra một loại phương thức tân mã hóa, vẫn sử dụng giống mã Morse nhưng ý nghĩa của chúng đã đảo ngược.
          Ví dụ, A là: . _ (là ký hiệu mã Morse, phiên âm: TIC TE, chú giải của người dịch). Trong bí mật của chúng tôi, A là: _ (TE), hơn nữa mỗi khi kết hợp cùng Y, M, liền họa thành vòng tròn.
          Mật mã bị phá giải, là bởi vì nó có để lại dấu vết và một số lượng lớn ký tự có thể theo chu kỳ, liền có thể bị thống kê. Nhưng một bức họa, chỉ duy nhất chúng tôi hai người có thể xem là hiểu được. Không có đủ ký tự cho người ta suy tính, căn bản không ai có thể phá giải. Tôi xem xong bức tranh, thật sự oán hận bà ấy. Bức tranh là di thư Chị để lại. Nói, nếu Chị bị bắt, Chị chính là Lão Quỷ, tôi liền có thể được thả ra. Chị thỉnh cầu tôi đem tin tức mang ra, hoàn thành di nguyện cuối cùng của Chị".
          Lần trước phỏng vấn, bà Cố rõ ràng nói là Lý Ninh Ngọc bắt chước chữ viết của mình, chính là sợ vạn nhất truyền ra tin tức bị bại lộ liền có thể vu oan. Về sau bà Cố tức giận hướng về phía Lý Ninh Ngọc làm khó dễ, hai người ở buồng vệ sinh cãi nhau, Lý Ninh Ngọc lại khóc lóc khẩn cầu bà Cố, quỳ đến đầu gối đều chảy máu. Mà bà Cố xuất phát từ đồng tình cũng xuất phát từ kính trọng, đáp ứng giúp Lý Ninh Ngọc truyền tình báo. Rõ ràng là tháng tư, nhưng tôi lại thấy ớn lạnh. Giống như chuyện ấy miêu tả sinh động ngay trước mắt.
          "Có lẽ cậu suy nghĩ tôi vì cái gì muốn gạt cậu đây?. Tôi tưởng cậu đã biết. Bởi vì tiền đề của câu chuyện này đó là:
          "Lý Ninh Ngọc cùng Cố Hiểu Mộng không thể yêu nhau."
          Lời nói ôn nhu, với tôi mà nói lại tựa ngũ lôi oanh đỉnh. Tôi chỉ biết bà Cố có bí mật. Bí mật của Cố lão kỳ thật là Lý Ninh Ngọc là người trong lòng Cố Hiểu Mộng. Nhưng tôi không dám khẳng định cảm tình Lý Ninh Ngọc đối với Cố Hiểu Mộng. Bởi vì trong những người mà tôi phỏng vấn, chỉ có Lý Ninh Ngọc là chưa bao giờ lên tiếng chấp nhận phỏng vấn của tôi. Mọi người nhìn thấy Lý Ninh Ngọc, đều là hình ảnh Lý Ninh Ngọc trong miệng của người khác.
          Thảo nào, trách không được mỗi người xem bản thảo của tôi đều thích Lý Ninh Ngọc. Điều nhìn Lý Ninh Ngọc từ góc nhìn của Cố Hiểu Mộng. Mỗi người đều là Cố Hiểu Mộng, mỗi người đều sẽ yêu Lý Ninh Ngọc.
          Điều duy nhất không thể tiết lộ trong Phong Thanh, là hai người nhưng thế lại yêu nhau.
          Tôi sốt ruột muốn nghe tiếp sự tình phát sinh.
          (Ghi âm)
          "Tôi trước sau muốn cùng bà ấy tạo ra sự tương phản, như vậy mới có thể làm cậu không để tâm suy nghĩ nhiều. Nhưng thực sự, câu chuyện lần trước bịa ra không được tốt cho lắm, nếu bà ấy biết khẳng định sẽ chê cười.
          Thật sự là mỗi một chỗ đều phải khắc chế. Già rồi! Ngẫu nhiên có một số chuyện khắc chế không được, dễ dàng bại lộ. Nếu cậu có thể sáng tỏ được điểm này, thì những mâu thuẫn trong câu chuyện lần trước đều có thể lý giải. Bà ấy thật sự rất vô tình a, cứ như vậy tự tiện ra quyết định thay tôi. Khi đưa ra quyết định, Chị còn nói: Chị ấy hơn tôi sáu tuổi, sống đủ rồi, sống thêm nữa là thành bà lão mất, không bằng lưu lại khoảnh khắc xinh đẹp tuổi 30, như thế đã đủ đẹp rồi. Chị ấy còn đem hai đứa nhỏ phó thác cho tôi. Càng đáng ghét hơn chính là, bà ấy cư nhiên ra lệnh cho tôi sống ít nhất đến 80 tuổi. Cậu đoán xem bà ấy ra lệnh tôi như thế nào?. Bà ấy bảo tôi nếu sống không đến 80, Chị chết sẽ không yên lòng. Cũng may, giờ đây tôi đã hơn 80 tuổi, coi như đã đạt yêu cầu, đến lúc tôi chết, Chị ấy cũng sẽ không trách được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro