CHƯƠNG 3: GIÓ ĐÊM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi hôm nay không tắm rửa. Nằm trên giường ở thư phòng sau thời gian dài công tác. Bóng đèn trên trần nhà cùng thường ngày không có gì bất đồng. Nhưng trong thâm tâm tôi giống như là lần đầu được thắp sáng. Làm tác gia, tôi viết quá nhiều chuyện xưa, nhưng vẫn như cũ cảm thấy chính mình ở phần cảm tình cảm, là tương đối trì độn. May mắn nghe được một mặt chuyện xưa ôn nhu, giống như đa số độc giả, xem xong Phong Thanh lúc sau vẫn như cũ lưu lại nhiều sự tình nghĩ không ra:
Lý Ninh Ngọc thật sự sẽ tin tưởng sự đồng cảm như lời Cố Hiểu Mộng đã nói sao? Bà thật sự là có thể như vậy dứt khoát chịu chết, giao tính mạng của mình và đồng đội cho một thành viên Đảng đối lập không đáng tin cậy? Nhưng nếu, Cố Hiểu Mộng cùng Lý Ninh Ngọc yêu nhau thì sao?
Lý Ninh Ngọc đương nhiên tin tưởng ái nhân của mình. Việc hai người không cùng một đảng phái, nhưng Lý Ninh Ngọc biết, Cố Hiểu Mộng tuyệt không để bà chết một cách vô ích.
Tôi đơn giản không ngủ được, liền click mở cái ghi âm thứ tư:
"Bây giờ nghĩ về cách tự cho mình là đúng của bà ấy, tôi vẫn còn tức giận. Vì vậy, tôi đem tờ giấy đổi thành chữ viết của mình. Tôi biết khả năng chết sẽ rất cao. Tôi còn chưa tròn 25 tuổi, còn trẻ!. Nhưng có lẽ đúng là vì tuổi trẻ đi, cho nên có thể vì người mình yêu mà chết, là sự lãng mạn nhất cuộc đời tôi. Một điều nữa chính là, khi tôi tưởng tượng sẽ sống nốt quãng đời còn lại, một cuộc sống mà không có Chị ấy trong sáu mươi năm, khiến cho tôi cảm thấy thật sự đáng sợ. Loại sợ hãi này thậm chí còn lấn át cả nỗi sợ hãi về cái chết.
Vì vậy, tôi cũng vẽ một bức tranh, và nhờ Chị ấy chăm sóc cho cha tôi. Tôi và Chị thật sự có quá nhiều nỗi lo lắng. Chị ấy ném vỏ thuốc vừa vặn bị tôi nhìn thấy. Tôi tráo mẫu giấy khác cũng vừa vặn bị Chị thấy. Như vậy hai chúng tôi mọi sự điều minh bạch. Giữa hai chúng tôi quả thật bùng nổ một trận khắc khẩu cãi nhau, là tranh luận chuyện xem ai nên đi chết. Nhớ tới cũng thật khôi hài a, tôi cùng Chị cảm tình rất tốt, nói ra cậu có thể không tin. Chúng tôi chưa bao giờ cãi nhau, duy nhất một lần, chính là lần này, bởi vì đều muốn đi chết mà làm loạn lên. Chúng tôi cãi nhau phương thức cũng thực độc đáo. Máy nghe trộm còn ở trong phòng, nên đành đánh mã Morse ở lòng bàn tay đối phương, gấp đến độ lòng bàn tay đều bị đánh đỏ. Tôi dưới cơn tức giận liền đi ngủ, thẳng đến sau nửa đêm Chị ấy rút máy nghe trộm, hai tôi mới chính thức bắt đầu đấu khẩu. Chị muốn tôi giúp đưa tình báo ra ngoài, tôi không chịu. Thấy tôi dầu muối đều không ăn, Chị nóng nảy, liền nói muốn đi tự thú. Chị nói, không thể đem tình báo truyền ra, Chị ấy sống cũng không có ý nghĩa, không bằng chết đi. Tôi tức giận đến đỉnh đầu bốc khói. Liền nói vậy Chị liền đi tìm chết đi, thắt cổ, uống độc dược, nuốt dao găm, tùy Chị! Con mẹ nó!
Dù sao, chị mà chết, em lập tức liền từ trên lầu này nhảy xuống. Nếu nửa đời sau bán thân bất toại, liền cứ như vậy giống như sống trong ngục tù cho đến hết đời! Em xem Chị chết có an tâm không! Tóm lại, tôi thực quyết tuyệt, một câu cũng không muốn nghĩ cùng Chị nhiều lời. Chị đừng mơ tưởng bỏ em lại một mình đi tìm chết. Như đã nói trước đây, tôi thực sự không phải là đối thủ của bà ấy. Chị ấy quản tôi hết cách này đến cách khác, cuối cùng tôi vẫn chịu thua. Sau khi nghe những lời nói tàn nhẫn tôi nói, bà ấy liền ôm lấy tôi từ sau lưng, bắt đầu khóc. Nhắc về những gì đã xảy ra trong cuộc đời Chị. Nói về xuất thân của Chị ấy và nửa cuộc đời đầu tiên của Chị ấy. Lòng tôi liền mềm đi. Tôi biết đây là thời khắc tôi không nên mềm lòng, nhưng tôi lại lựa chọn xoay người ôm Chị, đem đầu chị vùi vào ngực, tiếng khóc càng lúc càng lớn hơn.
Tôi khi đó không biết bà ấy vì điều gì mà khóc thành như vậy. Bất quá là nói về sự tình trước kia, mà phải khóc đến mức này sao?. Sau đó tôi mới biết được, Chị khi đó liền dứt khoát kiên quyết mà muốn bỏ tôi lại, chuẩn bị một mình đi tìm chết. Nhân cơ hội này Chị ấy đã rơi hết nước mắt ở kiếp này lẫn kiếp sau. Có lẽ cậu cũng có thể đại khái tưởng tượng ra bộ dáng Lý Ninh Ngọc. Chị ấy vô cùng lãnh đạm và xa cách, cao cao tại thượng. Vậy mà ở trong lồng ngực ta khóc đến muốn tắt thở. Tôi như cũ không dám lên tiếng khóc. Tôi còn mềm lòng đáp ứng Chị, nhưng không phải đáp ứng Chị ấy đi tìm chết, mà là tôi nghĩ cách đem hộp thuốc mang đi ra ngoài giúp Chị ném đi. Chúng tôi đều vẽ tranh, đều viết chữ khải, không có bằng chứng gì bị nghi ngờ.
Sự tình sau này cậu cũng biết, lão Miết và những người khác nghĩ rằng cô ấy thực sự đang có công tác ở đây và họ đã không đến để kiểm tra. Thời gian của quần anh hội càng ngày càng gần. Chị cũng càng ngày càng nôn nóng.
Tôi đã nói rồi, tôi không phải Hán gian, nhưng những người khác cho là vậy tôi cũng không để bụng. Tôi chỉ lo sợ bà ấy nghĩ không ra biện pháp mà đi tìm chết a. Tôi mỗi ngày đều suy nghĩ, như thế nào có thể đem bà ấy cùng tin tức đều đưa ra ngoài. Tôi còn chưa có nghĩ ra biện pháp, bà ấy liền ra tay trước. Đêm đó Chị ấy cùng Long Xuyên xảy xa xung đột.
Cũng chính là cái đoạn tôi nói cậu viết không tốt. Chị như vậy quyết tuyệt mà cùng Long Xuyên nổi lên xung đột, thật tựa như một mảnh ngọc, nghĩa vô phản cố mà lao xuống mặt đất.
Tôi luôn canh cánh trong lòng. Nhiều năm sau, khi nhớ tới cái đêm Chị khóc lóc. Tôi đều muốn mắng to bà ấy một trận. Lý Ninh Ngọc, bà là cái kẻ lừa đảo. Em như thế nào liền tin tưởng lời Chị nói. Nói có biện pháp đem hai người chúng tôi đều rời đi Cầu Trang đây? Biện pháp của bà ấy chính là gạt tôi.
Chị bị đánh đến mức khuôn mặt hoàn toàn biến dạng không thể nhận ra. Tôi đau lòng trước số phận, lại chỉ dám ngồi ở mép giường Chị. Nắm tay, nước mắt chảy dài trên tay Chị ấy, thậm chí khóc cũng không dám phát ra tiếng.
Cậu cũng biết, Chị ấy vẽ bức họa, mật mã nằm trong bản thảo đó. Lúc ấy Chị bị đánh đến lời nói đều nói không được. Những ngón tay của Chị ấy hơi động, đánh mã Morse trong lòng bàn tay tôi. Cũng chính là giao phó nội dung của bí mật kia. Tôi chỉ cần nói cho Long Xuyên nghe, là có thể lấy được tín nhiệm của hắn tới cuối cùng. Sau đó, đem tin tức mang đi ra ngoài. Chị nói Chị muốn uống thuốc tự sát, và muốn viết di thư tự chứng minh mình trong sạch tạo thành biểu hiện giả dối. Tôi liều mạng lắc đầu, nhưng Chị khi đó đôi mắt sưng đến không mở ra được. Tôi liền cự tuyệt cũng không chịu nhìn. Tôi biết rằng, chuyện tới hiện tại, trừ bỏ nghe lời Chị ra, cái gì cũng không thể làm. Tôi biết tôi không có cách nào biến thành Chị. Chị là thiên tài. Vậy thì tôi chỉ thấp hơn một chút so với loại thiên tài của Chị ấy. Trừ bỏ Chị, không ai có thể tính kế mà đem hết thảy đều tính chuẩn đến như vậy. Đến cả người mình yêu cũng đem tính kế vào.
Tôi chính là thua ở điểm này! Chính thời khắc này tôi đã thua mất hai mươi lăm năm cuộc đời vô ích rồi. Hừ! nếu có thể một lần quay lại, tôi nhất định làm cho bà ấy - Cái đồ ích kỷ, kẻ đại lừa gạt này, thử sống một mình thử xem".
Lão nhân gia đối Lý Ninh Ngọc tựa hồ nói không hết lời oán niệm, bà càng oán niệm, tôi càng cảm thấy này chính là tình cảm thâm hậu, cùng thiên địa sinh tử không quan hệ. Trên đời có một tình yêu vĩnh hằng như vậy.
(Ghi âm)
"Chị a, sắp chết đều ôn nhu. Bị đánh thành như vậy, mắt không mở ra được. Lời nói không nói ra được. Chị nói xin lỗi, hại tôi về sau nhớ tới Chị lại phải nhớ khuôn mặt xấu xí này. Bộ dáng như thế này thật sự chật vật bất kham. Muốn tôi nhớ kỹ Chị trong hình dáng ảnh chụp, không cần nhớ rõ bộ dáng hiện tại của mình. Lại nói còn muốn nhìn tôi một chút, nhưng đôi mắt thật sự quá đau. Tay Chị chỉ có thể tấc tấc sờ mặt tôi, nói rằng gương mặt mỹ lệ như vậy hẳn là muốn vẫn luôn mỹ lệ.
Tôi suốt mười năm, luôn là nằm mơ. Chỉ sợ làn da tôi hiện giờ nhăn nheo rồi. Nhắm mắt lại, vẫn cảm giác Chị ấy đang vuốt ve khuôn mặt, khen xinh đẹp. Chị nói với tôi rất nhiều lời nói, đều là yêu cầu tôi. Chị ấy muốn tôi mỗi ngày thật vui vẻ, nhất định phải khỏe mạnh. Về sau phải tìm đối tượng tốt yêu đương, gả chồng sinh con thiên luân chi lạc. Chị nói: Chị đời này thực vui vẻ khi gặp được tôi. Cùng tôi ở bên nhau mỗi một ngày đều thực vui vẻ. Nói tôi là mặt trời của Chị.
Nói cảm ơn tôi vì đã thích Chị. Người này ấy à, chính là một kẻ rất kiệm lời. Trước nay đều chỉ dùng hành động biểu đạt suy nghĩ mình. Có thể là sắp chết rồi, Chị hôm đó cùng tôi nói lời âu yếm. So với lời tôi nói mấy năm nay điều nhiều hơn. Nói đến lặp đi lặp lại thần trí không rõ, nhưng vẫn luôn lặp lại thích tôi.
Tôi trước nay không quá thích có người nói những lời như vậy. Nhưng lời Chị nói lại khiến tim tôi không ngừng rung động. Chị nói quá nhiều lần. Dường như sợ tôi quên, lại càng sợ tôi nhớ quá rõ. Chị nằm ở trên giường, bộ dáng không hề tức giận, yên tĩnh giống một búp bê vải. Chị ấy không nói nữa, đã thiếp đi. Còn tôi, tôi cũng phải rời đi, bước qua cánh cửa này, chính là vĩnh biệt.
Tôi biết rằng, tôi lập tức sẽ phải mất đi Chị. Có lẽ cậu từng trải qua chuyện có người nhà ốm đau sắp qua đời, hoặc có thể đã chấp nhận một cách thụ động về một tai nạn bất ngờ. Thế hệ chúng tôi khi đó thật khổ a, nhìn Chị nằm ở trên giường, nhưng tôi cứu không được Chị. Hơn nữa việc duy nhất tôi cần phải làm là chờ Chị ấy chết đi. Sau đó cùng với kẻ thù cười duyên ngoéo tay. Đôi khi tôi tự hỏi mình đã làm điều đó như thế nào và làm thế nào để hoàn thành di nguyện cuối cùng của Chị ấy dưới nỗi đau quá lớn?.
Sau này tôi nghĩ, thời điểm Lý Ninh Ngọc chết, Cố Hiểu Mộng cũng đã chết theo rồi. Còn sống chính là một Lý Ninh Ngọc khác, Lý Ninh Ngọc đồng dạng có tín ngưỡng kiên cố không gì phá nổi .
Di thể Chị bị hoả táng, tôi đem di vật của Chị giao lại cho hai đứa nhỏ. Sau khi ra khỏi Cầu Trang, tôi không có dựa theo phương thức liên hệ của Chị Ngọc liên lạc với Lão Miết. Lần trước hắn không nhặt được vỏ thuốc, tôi quyết không cho phép Chị Ngọc chết không minh bạch, sai lầm nhỏ nhất tôi đều không thể chấp nhận. Vì vậy, tôi đã gọi điện thoại cho cha, dùng chính là mật mã của hai cha con.
Vỏ thuốc cũng thuận lợi đưa cho Lão Miết, vài người theo dõi Lão Miết cũng bị cha tôi phái người bí mật xử lý. Lão Miết trực tiếp thông qua điện thoại liên hệ thượng cấp. Chờ Long Xuyên kịp phản ứng , tin tức sớm đã truyền ra. Đây chính là sự khởi đầu và kết thúc của Cầu Trang. Dư lại, có thể là tôi nói liên miên lẩm bẩm. Người già rồi, nhớ mong liền sẽ trở nên đặc biệt nhiều lời.
Ghi âm kết thúc, tôi thở phào nhẹ nhõm thật lâu. Lão nhân gia hẳn là đã diễn tập lại những sinh ly tử biệt đó trong đầu rất nhiều lần. Bản thân bà Cố cũng biết thời gian không nhiều lắm. Có chút lời nói rõ ràng tàn khốc như vậy, bởi vì cuộc sống nhân sinh của bà Cố thật dài nhưng số lượng ký ức tươi sáng sống động không nhiều lắm, nói đến còn mang theo dày nặng ưu thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro