Chương 9: Lâu đài đó có ma quỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng tử Nam Phong đi diễu hành một vòng quanh quảng trường thì được đích thân thị trưởng mời đi tham quan các gian hàng ẩm thực trong thị trấn. Cậu cũng khá tò mò về các món ăn vặt truyền thống ở nơi đây. Mỗi gian hàng đều trưng bày đủ loại món ăn vặt riêng biệt từ đặc sản vùng Hiên Khánh đến những món ăn vặt quen thuộc. Nam Phong trước tiên bắt tay người bán hàng, thân thiện thăm hỏi bọn họ bán hàng ra sao, lúc nào cũng giữ nụ cười trên môi.

Sau khi ăn thử được một hai món cậu cảm thấy thèm thứ gì đó ngọt ngọt nên đã dừng chân tại một gian hàng bán cacao sữa lắc. Lúc này có một cậu bé mười tuổi cũng đang đứng trước quầy mua sữa dâu, trong tay cầm mấy tờ tiền nhăn nheo. Nam Phong cũng kiên nhẫn không tranh giành chỗ với cậu bé mà đứng xếp hàng phía sau. Có người lớn lo lắng muốn bảo thằng bé đi ra nhường chỗ cho hoàng tử mua trước nhưng cậu đã nhanh chóng xua tay.

“Đừng làm vậy. Cậu bé đến trước mà.”

Trong lúc đợi sữa lắc đang làm, cậu bé có khuôn mặt bầu bĩnh, nước da trắng ngần quay đầu nhìn cậu không chớp mắt. Thấy vậy Nam Phong mới khụy người xuống hỏi thăm cậu – “Cha mẹ con đâu?”

Cậu bé liền chỉ tay qua phải về phía xa xa, nơi có đôi vợ chồng trẻ đang vui vẻ nhảy múa với hình nhân hóa trang diễu hành.

“Con tự đi mua sữa à? Ngoan quá.” – Nam Phong khẽ đưa tay xoa đầu cậu bé.

Nhóc con lại nghiêng đầu hỏi cậu – “Chú, chú là hoàng tử sao?”

Cậu theo phản xạ gật đầu – “Phải.”

“Vậy chú sống trong lâu đài nào ạ?”

“Chú sống trong lâu đài Hoành Tước nằm phía bên kia bìa rừng Giác Lâm. Con biết chỗ đó không?” – Nam Phong cười cười đáp lời.

Cậu bé chợt tròn mắt ngạc nhiên - “Nhưng con nghe mẹ nói chỗ đó có ma quỷ sống ở đó mà.”

Nụ cười bên môi của Nam Phong hơi khựng lại, điềm đạm giải thích – “Chỉ là tin đồn thôi. Không có ma quỷ nào ở đó đâu.”

Thân là hoàng tử hoàng gia, cậu càng không được tỏ ra mê tín mù quáng.

Cậu bé lại lắc đầu nguầy nguậy không đồng tình – “Không phải đâu ạ. Dì của con mấy năm trước từng làm người hầu trong lâu đài, lúc nghỉ việc rồi thì đột nhiên trở nên phát điên kêu gào nhìn thấy ma quỷ ở đó, phải vào bệnh viện tâm thần trị bệnh nửa năm. Bây giờ tỉnh táo hơn rồi nhưng chẳng nhớ gì hết.”

Lần này nụ cười của Nam Phong đã bị dập tắt hẳn, sau đó cậu vội vàng điều chỉnh biểu cảm lại – “Vậy à...”

Người đàn ông rơi vào hố sâu trầm tư khó nói.

“Nhưng mà con tên gì vậy?” – Cậu quyết định đổi sang chủ đề khác.

“Dạ con tên là Duy Ân. Lăng Duy Ân.” – Cậu bé nói to rõ ràng từng chữ giống như đã được dạy bảo như thế.

Lúc này sữa lắc của cậu bé đã làm xong. Duy Ân vội cầm ly sữa lắc to ứ ự lon ton chạy về chỗ ba mẹ mình. Nam Phong nhìn theo bóng lưng cậu bé mà quên mất phải mua ca cao nóng. Đợi đến khi Bộc Minh đứng phía sau nhắc nhở cậu mới nhanh chân bước lên chào hỏi người bán hàng rồi gọi phần thức uống cho mình và thư ký Bộc.

Nam Phong tham dự lễ hội đến tận mười hai giờ thì nhận lời mời ăn trưa với thị trưởng và đoàn chính quyền. Cậu uống rượu vang, vừa mỉm cười vừa dùng bữa vừa trò chuyện suốt cả tiếng đồng hồ. Cả buổi sáng hôm nay Khang Thế Nam Phong đã cười đến mức đơ cả miệng, lúc leo lên xe vẫn phải cười vẫy tay tạm biệt người dân. Xe đi được một đoạn rồi, cậu mới được thả lỏng.

Nam Phong tranh thủ lúc xe còn chạy trong khu vực thị trấn, wifi còn mượt mà sử dụng điện thoại lên mạng nhắn tin cho Trác Huân. Mạng mẽo ở lâu đài nằm sâu nơi bìa rừng chán ngắt muốn chết, chậm rì như rùa bò vậy.

Trác Huân là bạn thân chí cốt của cậu, cũng là người đã kể mấy câu chuyện kỳ dị trên mạng về tòa lâu đài Hoành Tước cho cậu nghe.

Lần này Nam Phong nhắn tin kể về mấy chuyện kỳ lạ đêm qua cho bạn mình nghe thử nhưng lại lượt bỏ tình tiết mấy dấu hôn đi. Người kia ngay lập tức nhắn tin lại với nhiều dấu chấm than.

“Người anh em, tôi đã nói với cậu rồi mà. Chuyện ma quỷ không đùa được đâu.”

“Mới ngủ đêm đầu tiên đã bị bóng đè. Chắc chắn đó là linh hồn ngài huân tước đè cậu rồi.”

“Nghe chẳng ra thể thống gì cả!” – Nam Phong nhạy cảm trả lời.

Cái gì mà bị ngài huân tước đè chứ.

“Nhưng mà như thế người ta gọi là bóng đè thật mà.”

Nam Phong vẫn luôn không tin chuyện ma quỷ gì đó, nay việc đã tới nước này, cậu không thể không có phần trăm hoài nghi nào.

“Thôi nói chuyện khác đi.”

“Nhưng mà cậu hôm nay đã lên mạng đọc tin tức chưa?” – Trác Huân tự dưng thăm dò hỏi cậu.

“Tôi làm gì có thời gian. Có chuyện gì?” – Từ sáng tới giờ cậu bận tới nỗi không có thời gian để hít thở thoải mái.

Nam Phong nghĩ chắc mẩm cũng chỉ là mấy tin tức vụ ẩu đả của cậu với thái tử thôi.

Lần trước, khi nghe cậu thông báo mình bị phạt đến Hiên Khánh vì đánh nhau với thái tử, Trác Huân đã gặng hỏi lý do rất nhiều lần. Nhưng Nam Phong nhất quyết không hé nửa lời.

Trác Huân cho rằng đó là chuyện nội bộ hoàng tộc không thể tiết lộ nên cũng không dám nhiều chuyện.

“Cậu với Điệp Yên chia tay hồi nào vậy? Sao tôi không nghe cậu nhắc gì tới chuyện này?”

Ngón tay trên màn hình cảm ứng của Nam Phong đột ngột cứng đờ. Cậu lập tức thoát khỏi khung chat đi ra ngoài đọc tin tức hôm nay.

Đập vào mắt cậu là những dòng tiêu đề giật gân.

Mối quan hệ giữa hoàng tử Nam Phong và Tống tiểu thư đã chấm dứt. Không có hôn lễ nào được diễn ra.

Tống Điệp Yên chia tay hoàng tử sau hành động thiếu đạo đức vừa qua.

Tống Điệp Yên không thể hòa hợp với tính khí của hoàng tử Nam Phong nên đã chủ động chấm dứt.

Ở bên dưới bình luận rất nhiều người khen ngợi tiểu thư Tống Điệp Yên có mắt nhìn, biết dừng lại đúng lúc, rời xa vị hoàng tử bạo lực kia trước khi đánh mất cuộc đời tươi trẻ của mình. Số ít bình luận khác thì hả hê cậu bị hoàng gia ghét bỏ, thân là hoàng tử nhưng lại bị người yêu đá. Cậu đoán mấy người này chiếm phần nhiều là fan cuồng của Khang Thế Huyền Diễn.

Trong hàng loạt những bình luận tiêu cực như vậy vẫn có hiếm hoi vài người trung lập tỉnh táo. Cũng có thêm vài người bênh cậu. Nói rằng không biết được câu chuyện thực hư bên trong thì không nên tùy tiện vùi dập người khác. Xem ra vẫn còn rất nhiều người quý mến Nam Phong nhưng hiện nay dư luận vẫn đang chỉa mũi dùi về phía cậu.

Nam Phong đọc hết mấy bài báo, ánh mắt càng trở nên xám xịt, không nhịn được nắm chặt điện thoại.

Vì sao Tống Điệp Yên có thể đối xử với cậu như vậy? Sau tất cả những gì cô ấy đã làm với cậu. Bây giờ người ấy còn ngang nhiên tự mình thông báo với báo chí đơn phương chấm dứt mối quan hệ tại thời điểm dầu sôi lửa bỏng, biến cậu hoàn toàn thành vai phản diện xấu xa nhất.

Tống Điệp Yên, chẳng lẽ tôi đối với em chưa đủ tốt hay sao. Nên mới dùng những việc làm xấu xa này mà hành hạ tôi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro